Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Lên đại học rồi nên gọi Lăng Thụy Đông là anh nhá vì già hơn rồi.

--------------------------------------------

Lần điều giáo dã ngoại này kết thúc, kỳ thi đại học cũng đã gần kề, thời gian giống như trôi nhanh hơn vậy, tiếng ve kêu trong tiết trời nóng rực của mùa hạ, lôi kiếp của học sinh cấp ba trên toàn quốc cũng như thế mà trôi qua.

Kỳ thi đại học kết thúc, đây vốn nên là kỳ nghỉ hè vui vẻ và thỏa mái, đối với Lăng Thụy Đông cũng như thế, chỉ là, đây cũng không tính nghỉ hè.

Vệ Khải đã thật khó xử khi xin nghỉ với anh để về Ma Đô (Thượng Hải) với cha hắn, và cũng sẽ nghỉ hè luôn ở đó.

Lăng Thụy Đông rất ít khi nghe Vệ Khải nhắc đến cha mình, nhưng khi nói đến, nét mặt Vệ Khải cũng hiện rõ vẻ tối tăm, nên anh cũng không hỏi gì thêm.

Mà Từ Vị cũng bị ảnh hưởng bởi thi đại học, sau khi kỳ thi kết thúc, y và Từ Lạc cũng không thuê phòng ở đây nữa, mà ra ngoài thị trấn với chú Từ, y cũng vì thế mà đặc biệt tìm Lăng Thụy Đông, muốn anh chơi mình cho thật thoải mãn.

Nhưng lại bị Lăng Thụy Đông kiếm cớ từ chối, vì hiện tại, anh vẫn đang chờ kết quả thi.

Điểm thi đại học mọi người luôn mong đợi cuối cùng cũng được công bố, Lăng Thụy Đông đến trường mình đã chọn. Vệ Khải cũng đã thành công mà lên cùng, điều này thật làm Lăng Thụy Đông thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tìm khắp bảng vàng, anh lại có chút thất vọng.

Từ Vị thi trượt.

Kỳ thật, với thái độ học tập của Từ Vị, Lăng Thụy Đông cũng đã có dự cảm về chuyện này rồi, chỉ là khi nhận được kết quả, anh vẫn có chút thất vọng.

Từ Lạc cũng đã thông báo cho anh tin này, đồng thời Lăng Thụy Đông cũng nghe được Từ phụ quyết định sẽ cho Từ Vị nhập ngũ làm lính, để quân đội mài dũa lại thằng con trai này thật tốt.

Đây là sự tình ở Từ gia, Lăng Thụy Đông cũng cảm thấy không có gì là không tốt, cũng từ tin tức của Từ Lạc, anh biết, Từ Vị rất không vui, nhưng căn bản không thể chống đối bố mình được. Y cũng đã sớm bị đưa đến chỗ họ hàng ở vùng Đông Bắc, chuẩn bị nhập ngũ, đây rõ ràng là không muốn y dựa vào bất cứ quan hệ nào trong nhà mà, có vẻ như là Từ phụ đã thật sự quyết tâm rồi.

Lúc sau, Từ Vị cũng có gọi điện cho Lăng Thụy Đông, đơn giản chỉ hỏi thăm sức khỏe, thành tích thi đại học, đến tận khi nói về thành tích của Vệ Khải, Từ Vị lại có chút trầm mặc.

Một lúc lâu sau, y mới thấp giọng hỏi: "Chủ nhân, tôi vẫn là con chó của ngài đúng không?"

"Chỉ cần ngươi muốn, ta vẫn sẽ mãi mãi là chủ nhân của ngươi." Lăng Thụy Đông cam kết, chỉ là không biết, cam kết này có thật là còn ý nghĩa gì không.

Sau đó, anh cũng mất hết mọi tin tức của Từ Vị, có lẽ Từ Vị đã tiến vào quân doanh, bắt đầu cuộc huấn luyện mới, tiến nhập vào cái nơi hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Mà Lăng Thụy Đông cũng đã bắt đầu đời sinh viên của mình, đời sinh viên cùng với Vệ Khải.

Cách một kỳ nghỉ hè dài dằng dặc, Lăng Thụy Đông cuối cùng cũng tới trường đại học tương lại của mình.

Con đường tiến vào trường đại học đối với mọi người cũng là một hồi ức khó quên, nào là chào đón tân sinh viên, đóng các loại tiền phí, nhận vật tư, còn có cả làm quen bạn học mới.

Lăng Thụy Đông được phân tới ký túc xá của hệ máy tính, phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, phòng vệ sinh và buồng tắm đều có vòi hoa sen, chỉ là, không có điều hòa nhưng nếu so với ký túc xá của hầu hết các trường trong nước, điều kiện ở đây cũng khá là tốt.

Là sinh viên được tuyển thẳng, khi báo danh, Lăng Thụy Đông được sự tiếp đón vô cùng thân mật của người hướng dẫn, còn bị hỏi khá nhiều diều. Trường đại học này thuộc top toàn quốc, máy tính là hệ tốt nhất hiện tại, cho nên những sinh viên có thể vào đây được, thời cấp ba chắc chắn thành tích học tập không tốt cũng là xuất sắc, bởi vậy, cùng phòng ký túc xá với Lăng Thụy Đông cũng là hai cậu bạn trạch nam, đầu to mắt lồi. Một người nhìn gầy ốm, nhìn khá giản dị tên Lộ Ninh. Một người hơi đầy đặn, trông cũng thật thà, gọi Đặng Bằng Phi.

Tự giới thiệu qua về bản thân một chút. Sau đó chờ người thứ tư vẫn còn chưa tới.

Tiếng đẩy cửa truyền đến, một cái va ly du lịch lớn được đẩy vào cửa trước, rồi sau đó một nam sinh cao to, hoàn toàn không giống những người trong phòng này bước vào.

Lăng Thụy Đông nhíu mày, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười.

Có thể ở cùng phòng ký túc xá với bạn học hồi cấp ba, thực sự là làm Lộ Ninh và Đặng Bằng Phi có chút cảm giác ghen tỵ. Nhưng cũng mới khai giảng, sinh hoạt cũng chưa vào thói quen, cho nên mọi người cũng chỉ bắt đầu nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, quét tước phòng ký túc, chuẩn bị tham gia lễ khai giảng.

"Sao cậu lại ở cùng một ký túc xá với tôi?"Lăng Thụy Đông tiến đến bên cạnh Vệ Khải hỏi.

Vệ Khải sờ môi, nén lại ý cười nói: " Bố tôi biết tôi thi được trường này thì rất vui, ông ấy ở trong trường cũng có một chút quan hệ, nên giúp tôi làm song bằng, để tôi vào hệ máy tính."

"Vậy áp lực của cậu không phải rất lớn sao, cậu vẫn tiếp tục tham gia huấn luyện đội bóng rổ đúng không?" Lăng Thụy Đông cau mày.

" Tập ở đội bóng rổ hai năm, đến năm ba sẽ học ở hệ máy tính, trường học cũng sẽ giúp bàn giao." Vệ Khải không nói quá tỉ mỉ, nhưng để có thể giúp hắn làm song bằng, hẳn là tốn không ít tiền và quan hệ của nhà hắn. Thật sự đối với Vệ Khải mà nói, hắn cũng không thể đánh bóng rổ cả đời được, có được một bằng đại học ưu tú như này cũng rất tốt.

Sau gần hai tháng nghỉ hè, gặp lại nhau, do vẫn còn sự góp mặt của người ngoài trong ký túc xá, điều này làm cho hai người có chút câu nệ, hai người đều rất ăn ý mà không nói đến tầng thứ hai trong mối quan hệ của mình, nhìn ngoài trông vẫn giống như bạn học bình thường nói chuyện với nhau.

Việc cần làm trong ngày khai giảng cũng rất nhiều, ngày thứ hai bọn họ mặc mấy bộ quần áo quần áo quê mùa, cầm ghế tham gia khai giảng và cũng ngay buổi sáng ngày hôm đó huấn luyện quân sự đã bắt đầu.

Vệ Khải với vóc người cao to cường tráng phát ra soái khí ngời ngời đã ngay lập tức bị huấn luyện viên nhìn trúng, chọn làm người đứng đầu, đám trạch nam cùng hệ đứng với hắn quả thực chẳng là gì, vì vậy cũng thu hút được không ít ánh mắt của mấy em gái trong hệ.

Huấn luyện quân sự với mọi người đều sẽ lưu lại những kỷ niệm khác nhau, nghỉ nghiêm đi đứng, chạy bộ theo hàng, phơi nắng cháy người, hoặc nghiêm khắc hoặc mấy ống huấn luyện viên kỳ lạ, tất cả đều sẽ trở thành hồi ức khó quên cho mấy chú học sinh cấp ba mới lên đại học.

Nhưng nói đến đoạn thời gian này với Lăng Thụy Đông, nó sẽ chỉ lưu lại một khoảng tường trắng và mùi thuốc sát trùng...

Không sai, đại tài tử với thành tích thi đại học kinh người Lăng Thụy Đông, tại ngày quân huấn thứ hai đã bị ánh mặt trời gay gắt đánh cho gục ngã. Huấn luyện viên vốn tưởng rằng đây là trò trốn tập của đám trạch nam, nhưng khi Vệ Khải chạy đến kiểm tra tình hình, mới phát hiện, trán anh rất nóng, liền lập tức cõng lên đưa đến phòng y tế, rồi sau đó đã bị chuyển ngay đến bệnh viện gần nhất.

Là bạn học năm cấp ba, Vệ Khải rất tích cực đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Lăng Thụy Đông, huấn luyện viên có chút không vui, một mầm mống tốt như này đương nhiên phải cho làm người cầm cờ đứng đầu.

" Lăng Thụy Đông là người bạn tốt nhất của em, bây giờ để ai chăm sóc cậu ấy em cũng không yên tâm. Em bảo đảm sau khi cậu ấy khỏe hơn sẽ quay trở về tiếp tục và tuyệt đối bắt kịp tiến độ!" Vệ Khải trầm mặt xuống, hắn cao hơn huấn luyện viên cả nửa cái đầu lại còn trừng mắt lên, ông kia cũng không dám nói gì nữa, đành gật đầu đồng ý.

Lăng Thụy Đông phải truyền nước, ngủ một ngày mới đỡ hơn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khẩu vị cũng không tốt, nhà ăn ở bệnh viện cũng không ngon, cho nên Vệ Khải mới tìm trên baidu một cửa hàng cháo rồi mua về cho. Nhưng Lăng Thụy Đông cũng chỉ ăn được một chút.

"Cháo này, mua ở đâu." Lăng Thụy Đông nâng bát cháo, dùng cái thìa sứ trắng chậm rãi ăn.

Vệ Khải nói địa chỉ, Lăng Thụy Đông nghĩ một lúc: "Rất xa."

" Không sao, đi bằng phương tiện công cộng không tốn bao nhiêu tiền." Vệ khải sợ anh nghĩ nhiều, mới giải thích.

Mặt Lăng Thụy Đông trắng bệch, chỉ có xương gò má là hơi ửng hồng, đôi mắt vô thần ngước lên nhìn hắn: "Lần sao chạy đi."

Vệ Khải nuốt một ngụm nước, chăm chú nhìn Lăng Thụy Đông.

"Không muốn?"Lăng Thụy Đông buông cái thìa xuống hỏi ngược lại.

"Nguyện ý!" Vệ Khải vội vã lên tiếng, sau đó hắn mới có chút ngượng ngùng nói thêm, "Đã lâu không tiếp nhận mệnh lệnh của chủ nhân..."

Khi hắn nói đến hai chữ chủ nhân, thì giọng hơi hạ xuống, nhưng cũng không che dấu được sự run rẩy trong đó.

Lăng Thụy Đông khẽ mỉm cười: "Nên mới xấu hổ?"

Hô hấp Vệ Khải dần trở nên nặng nề: "Vâng, chủ nhân..."

Lăng Thụy Đông nhìn người còn đang trong mê man, lắc đầu một cái rồi cười: "Ở đây không thể làm gì ngươi được, chờ lúc trở lại trường tiếp tục huấn luyện quân sự, không được mặc quần lót, hiểu chưa?"

Vệ Khải vội vàng gật đầu.

Nhưng việc này cũng sẽ không cứ như thế mà kết thúc, bởi vì, tại phòng bệnh chung, hai người không dám quá thân mật. Vậy nên, buổi chiều hôm đó, giường của Lăng Thụy Đông đã được đẩy đến một căn phòng đơn.

Đổi phòng bệnh, Lăng Thụy Đông đã lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

Vệ Khải đi vào, khóa kỹ cửa, kéo màn, sau đó quỳ trên đất, bò đến giường bệnh.

Lăng Thụy Đông khôn chút do dự tát hắn một cái.

"Xin lỗi chủ nhân..."

"Nói xem mình sai ở đâu."

"Xin lỗi chủ nhân, tiện cẩu không nên tự mình quyết định." Vệ Khải không hề trốn tránh mà cúi đầu nhận tôi.

Lăng Thụy Đông lại tát hắn một phát nữa.

Vệ Khải có chút khó hiểu: "Xin lỗi, chủ nhân, tiện cẩu, tiện cẩu xin chủ nhân tha thứ..."

"Ngươi tốn bao nhiêu tiền? Phòng bệnh này một ngày là bao nhiêu tiền, là ngươi trả, hay là lấy từ nhà ngươi ra?" Lăng Thụy Đông chất vấn hắn.

Vệ Khải nói rõ sự thật: "Hôm khai giảng, bố tiện cẩu đưa tiện cẩu một cái thẻ, bên trong còn tồn không ít tiền."

"Bao nhiêu?" Lăng Thụy Đông hỏi.

Vệ Khải do dự một chút nói ra số dư trong tài khoản.

Lăng Thụy Đông hít vào một hơi: "Bố ngươi rốt cuộc là làm cái gì."

Vệ Khải khẽ cắn răng rồi nói ra tên một công ty.

Lăng Thụy Đông sửng sốt, không nghĩ tới Vệ Khải lại có quan hệ cha con với một người có thể dễ dàng nhìn thấy trên báo chí và tin tức.

"Nhưng ông ta không phải họ Vệ..." Lăng Thụy Đông kinh ngạc.

"Tôi theo họ mẹ." Ánh mắt Vệ Khải tối lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Lăng Thụy Đông truy hỏi.

Từ những chuyện mà Vệ Khải nói ra, Lăng Thụy Đông cảm thấy đây giống như một bộ phim truyền hình ân oán hào môn tộc, nhưng nói đúng ra với dòng dõi của Vệ Khải thì đây cũng xem như là hào môn thật.

Tóm tắt lại là, tiểu tử nghèo trên con đường làm giàu mà quên mất chính thê, chính thê chết sớm, để lại một đứa con, nhưng tình phụ tử khó hàn gắn mà nghĩa phụ tử cũng khó đoạn tuyệt.

"Ta nhớ ngươi nói, ngươi và cha ngươi quan hệ không tốt lắm, tại sao lại vẫn nhận tiền với sự giúp đỡ của ông ta?" Lăng Thụy Đông hỏi.

"Ông ta đã tái hôn, có thêm một đứa con, nó cũng chỉ nhỏ hơn tôi có bốn tuổi, tiện cẩu vốn muốn cắt đứt quan hệ với ông ta." Vệ Khải nói tới đây vẻ mặt vẫn rất âm trầm, " Nhưng tiện cẩu muốn muốn học cùng một hệ với chủ nhân, ở cùng phòng với chủ nhân phải dựa vào sự giúp đỡ của ông ta. Hơn nữa bốn năm đại học, nếu như muốn có điều kiện tốt hơn để ở với chủ nhân cũng phải cần tiền."

Lăng Thụy Đông nghe hắn nói vậy, biểu cảm cũng dịu lại, vuốt tóc hắn nói: " Chuyện này ta cũng không quản ngươi quá nhiều. Ông ấy là cha ngươi, đương nhiên phải có trách nhiệm cung cấp cho ngươi khi học đại học, ngươi lớn lên, không để ông ấy tiếp tục nuôi ngươi cũng không sai. Ta sẽ không khuyên ngươi không nên dùng tiền của ông ấy, cũng không khuyên ngươi nên tranh giành gì cả, ta chỉ cần ngươi làm theo chính mình là dược. Ngươi bây giờ có một người em trai cùng cha khác mẹ, trong tương lai phỏng chừng cũng sẽ xảy ra rất nhiều sự kiện, ngươi muốn thì muốn, ta không ngăn ngươi, ngươi không muốn ta cũng không cần ngươi đi tranh, chỉ cần ngươi có thể thuận lợi tốt ngiệp, tự nuôi sống bản thân là được rồi. Ta cũng không cần tiền của ngươi, ta có tay có chân đầy đủ, sau này có thể tự nuôi sống bản thân. Coi như hiện tại chúng ta còn đang học đại học, chúng ta không phải cũng không có cách giãy giụa làm ra tiền, cũng có rất nhiều phương pháp, cho nên ngươi không cần phải nghĩ nên cho ta cái gì, cái ta muốn, xưa nay đều chỉ có một mình ngươi."

Lời nói này, đặc biệt là câu cuối, khiến Vệ Khải vô cùng cảm động, hắn gối đầu lên đùi Lăng Thụy Đông dùng ánh mắt dịu ngoan mà nhìn anh, khóe mắt hơi đỏ đỏ.

Ánh mắt này thường khiến con gái cảm thấy vô cùng thương tiếc, nhưng đối với Lăng Thụy Đông lại chỉ làm anh dâng lên dục vọng muốn làm nhục, anh khàn khàn nói: "Vệ Khải, ta vẫn chưa chơi mặt sau của người bao giờ đúng không?"

Thân thể Vệ Khải chấn động, hắn quỳ thẳng người, kinh ngạc vô cùng, trong ánh mắt dường như đã bắt đầu lóe lên tia phấn khởi, mong đợi, còn có cả kích động.

"Ta cần ngươi đi mua vài món đồ..." Lăng Thụy Đông mím môi mỉm cười, nói với Vệ Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro