Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Lăng Thụy Đông vốn cũng không buồn ngủ lắm, nên chưa đầy một tiếng đã tỉnh. Hiện đang ngồi tựa vào đầu giường lướt weibo, cửa chậm rãi mở ra, Vệ Khải đi vào, thấy Lăng Thụy Đông đã tỉnh, chân tay mới thoải mái hơn, đóng cửa lại, để chậu rửa mặt túi cơm và hộp giấy trong tay xuống dưới đất, cởi hết quần áo trên người ra, gấp kỹ đặt ở cạnh cửa, để chậu rửa mặt lên lưng, cắn lấy hai món đồ kia, rồi dùng tứ chi bò đến bên giường.

Lăng Thụy Đông duỗi tay xoa xoa đầu Vệ Khải, mái tóc ngắn ướt nhẹp dính đầy mồ hôi, anh lấy hết đồ xuống, cho Vệ Khải đứng lên: "Từ nay đứng thì dùng tư thế chắp hai tay sau lưng." Vì vậy, Vệ Khải liền chắp hai tay ra sau lưng, tay trái cầm vào cổ tay phải, bốn ngón tay phải nắm lại, ngón tay cái để để bằng eo và tay trái, giương cao lồng ngực lên, hai chân tách ra, đứng ở trước mặt Lăng Thụy Đông.

Trên cơ ngực và cơ bụng kiện mỹ của hắn đều dính một tầng sáng mỏng lấp lánh, mồ hôi chảy từ thái dương chảy xuống cằm, cổ, một cơ thể dính đầy mồ hôi cùng với sự ẩn nhẫn trên khuôn mặt, tất cả đều tạo ra một loại gợi cảm đến kinh người.

Lăng Thụy Đông đưa cái chậu cho Vệ Khải: "Đi, bài tiết ra đi, bây giờ đang ở bệnh viện sẽ không để ngươi dùng tư thế cẩu nô."

"Cảm ơn chủ nhân đã chiếu cố, chó ngốc,có thể đợi chủ nhân ăn xong mới bài tiết được không ạ?" Vệ Khải cũng vì chạy quá xa mà mặt đỏ lên giờ khi nhắc đến bài tiết lại đỏ hơn, hắn và Lăng Thụy Đông xác lập quan hệ chủ nô lâu như thế, lại chưa bao giờ bị chơi đến trình độ như Từ Vị, anh đã xem Từ Vị đi vệ sinh giống chó mấy lần rồi, nhưng vẫn chưa nhìn Vệ Khải làm lần nào.

Lăng Thụy Đông kinh ngạc vì Vệ Khải lại chuyện nhỏ này mà từ chối, hơn nữa chuyện này cũng không thể tạo thành vấn đề gì: "Tại sao?"

" Đây là lần đầu tiên chó ngốc rửa mặt sau, chắc chắn sẽ rất bẩn, chó ngốc sợ chủ nhân nhìn xong sẽ không muốn ăn nữa." Vệ Khải thành thực trả lời.

Lăng Thụy Đông cũng không nghĩ đến chuyện này, thấy Vệ Khải cẩn thận như vậy, trong lòng anh cũng có chút ấm áp: " Ngươi có thể nghĩ cho chủ nhân, là rất tốt, nhưng nếu không phải không làm được, thì vẫn phải làm. Ngươi là con chó chủ nhân nuôi, ăn uống ngủ nghỉ đều là chủ nhân quản, ngươi đã thấy ai nuôi chó mà bởi vì nhìn thấy con chó nhà mình đại tiện mà ăn không ngon chưa."

"Vâng, chủ nhân." Vệ Khải nghe anh nói xong thì cúi đầu, hắn cầm chậu rửa mặt lên, để xuống đất.

"Đối mặt với ta!" Lăng Thụy Đông ngăn lại hành động đang muốn quay lưng lại với mình của Vệ Khải, anh híp mắt lại nhìn Vệ Khải cứ tránh né ánh mắt của mình, đôi mắt buông xuống nhìn nhìn mặt đất, môi mím chặt, đây chính là biểu hiện cho thấy Vệ Khải đang xấu hổ và căng thẳng, bình thường hắn nghe lời và kính cẩn đơn giản vì đấy là do nô tính của hắn, muốn hắn buông bỏ toàn bộ sự xấu hổ còn cần phải chậm rãi khai phá vào sâu bên trong hắn, đây chính là điều thú vị của điều giáo. Cho nên Lăng Thụy Đông cũng không có nói ra.

Hai tay Vệ Khải vịn đầu gối, tách hai chân ra, ngồi xổm trên chiếc chậu rửa mặt, một lúc, cái cần ra vẫn chưa đi ra, ngược lại dương vật lại ngày càng cứng hơn.

"Chỉ phát dục, không định tuân thủ mệnh lệnh đúng không?" Lăng Thụy Đông mắng.

"Xin lỗi! Chủ nhân!" Vệ Khải vội vàng xin lỗi, lúc này, dung dịch glycerin đang tích một đống ở trong ruột hắn, đang dần dâng lên. Mỗi tội đây là lần đầu tiên hắn bài tiết Lăng Thụy Đông nên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Toàn bộ cơ bắp của hắn căng thẳng lên vì bị sỉ nhục, căng lên, nhưng theo cảm giác mãnh liệt đang trèn về thêm vào ban nãy bị Lăng Thụy Đông mắng. Cuối cùng hắn nhịn không được, một luồng chất lỏng từ trong cơ thể tràn vào bên trong chậu rửa mặt, tiếp đó càng ngày chất lỏng chảy ra càng nhiều, đổ xuống chậu phát ra âm thanh ào ào.

" Lần này vẫn chưa cho ngươi cong mông lên đi ẻ như một con chó mà đã xấu hổ như này. Lại còn sau này ta cũng muốn cho ngươi đi trên dường nữa." Lăng Thụy Đông thưởng thức cảnh tượng trước mắt. Năm ngón tay của Vệ Khải đang nắm chặt vào đầu gối, bắp thịt đều căng ra, biểu trên mặt vì đã đi ra được mà thả lỏng hơn nhưng lại bởi vì xấu hổ mà cau mày lại, khóe mắt còn ngấn nước. Không chừng nếu Vệ Khải mà thật sự là một con chó, thì bây giờ cái đuôi đã cuộn tròn lại vì xấu hổ rồi.

Lăng Thụy Đông miêu tả cảnh tượng này quá mức dâm mỹ, nên đã khiến tuy đã Vệ Khải phỉa cắn chặt môi, mà hô hấp vẫn rất nặng nhọc, ngay cả phía dưới háng của hắn cũng cứng hơn.

Cuối cùng, chất lỏng dần ít đi, hơi thở dần đều hơn, bây giờ Vệ Khỉa mới thả môi ra, ngổi ở đó thở dốc liên tục.

"Lại đây." Lăng Thụy Đông ngoắc ngoắc tay, Vệ Khải bò tới. Thấy anh phất tay một cái, hắn liền quay mông lại. chổng lên, cho Lăng Thụy Đông xem toàn bộ vật uế và glycerin còn sót lại ở mặt sau.

Mặt sau của ai cũng chứa không ít mấy thứ dơ bẩn, đâu có giống như trong tiểu thuyết muốn đụ là đụ, làm gì có chuyện không sợ dính phải "sô cô la". Lăng Thụy Đông nhớ mình từng xem trên mạng có cái bài viết nào đó phổ cập kiến thức cho mấy chị em hủ nữ về sự vô căn cứ ở mấy tình tiết trong tiểu thuyết cao H. Người viết từng hình dung, nếu không rửa trước khi làm thì sẽ biến thành "gậy sô cô la", phép so sánh này thực sự đã làm anh cười không không dừng lại được.

Nếu như không phải quá chú ý đến việc nàythì sẽ làm giống như cái lần Lăng Thụy Đông rửa cho Từ Vị, tháo vòi hoa sen ở buồng tắm ra, rút ống nước ra để rửa. Làm như thế sẽ không đảm bảo vệ sinh, hơn nữa không phải nhà tắm nào cũng tháo vòi hoa sen ra được. Muốn chuyên nghiệp hơn nữa thì có thể mua dụng cụ, mà cái ống kim tiêm to như này, chính là lựa chọn tốt nhất.

Lăng Thụy Đông dùng ống tiêm hút thêm dung dịch, lần này, anh đổ hẳn 800ml vào cơ thể Vệ Khải. Bụng dưới của hắn đã phồng lên trông vô cùng rõ ràng, lúc đi lại trông đã khó khăn hơn chút.

Xong xuôi, Vệ Khải giúp Lăng Thụy Đông cởi găng tay ra, rồi bê cái chậu đến nhà vệ sinh rửa sạch, sau đó lại để xuống đất.

Chỉ mới rửa sạch cái chậu rửa mặt xong, Vệ Khải đã cảm giác được áp lực từ trong cơ thể mình, chắc chắn là chỗ dung dịch kia, nhưng sao trong thân thể lại giống như bị nhét vào một tảng đá vậy. Không nói đến bụng dưới, ngay cả giữa hai chân và phần eo đều cảm giác vô cùng chậm chạp và nặng nề, làm gì cũng không thỏa mái.

Lăng Thụy Đông bây giờ mới lấy cháo trắng ra ăn, sau khi chậm rãi thưởng thức xong, anh mới cho Vệ Khải thả ra.

Vệ Khải ngồi xổm phía trên cái chậu, lần này, lượng chất lỏng đi ra nhiều hơn, đến gần nửa chậu. Lăng Thụy Đông còn đặc biệt để hắn cầm chậu tới cho mình xem. Nhìn một chút, thật sự là muốn nôn hết đồ ăn vừa mới ăn ra xong. Cũng may mấy thứ cặn bã cũng không nhiều, chỉ là vài thứ bị dung dịch đẩy ra. Từ đó có thể thấy, hệ tiêu hóa của Vệ Khải phải vô cùng tốt nên trong ruột mới không tồn nhiều chất thải như vậy.

Mà những người có thân thể cường tráng đều thế, hệ tiêu hóa có thể nhận được mọi thứ, mỗi lần đi xí đều có thể thải hết ra, không còn gì ở trong đường ruột nữa, cứ như vậy năm rộng tháng dài, sớm muộn cũng thành bệnh.

" Lại tới đi, đây là lần cuối rồi, hôm nay dùng hết chỗ này." Lăng Thụy Đông cho Vệ Khải xem số dung dịch còn lại, vừa nhìn thấy chỗ kia, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

2000ml, cho dù có là các thụ đã quen với việc rửa ruột thì cũng khó chịu đựng được. Nhưng sau khi bơm vào trong người Vệ Khải, anh lại sai hắn, xoa bớp cho mình. Lăng Thụy Đông vươn mình, nằm lỳ trên giường để hắn quỳ ở bên cạnh đấm lưng.

Vì bị sốt mà nằm quá lâu, eo lưng của anh đều có chút đau nhức. Mới đầu, lực của Vệ Khỉa rất đều, vừa đủ, làm anh hơi buồn ngủ. Nhưng dần dần, lực của hắn đã mất cân đối, bắt đầu chỗ mạnh chỗ yếu.

Lăng Thụy Đông quay ra nhìn vào mặt Vệ Khải, cố nhịn cười.

Vệ Khải nhịn một lúc, mới đỏ mặt cầu xin: "Chủ nhân, không chịu nổi."

"Tiếp tục." Lăng Thụy Đông lười biếng trả lời.

Vệ Khải chỉ thể tiếp tục, vừa phải chịu đựng cảm giác đè ép mạnh mẽ ở phía dưới lại vừa phải chuyên tâm đấm lưng cho Lăng Thụy Đông.

"Lên." Lăng Thụy Đông cho hắn đứng lên, cơ bụng của Vệ Khải đã phồng lên, rõ ràng là do cho quá nhiều chất lỏng vào trong đó. Glycerin không phải nước, vách ruột không thể hấp thu, thế nên tất cả đều tồn trữ ở trong đó. Lăng Thụy Đông cố ý xoa bóp cơ bụng hắn mấy, còn dùng ngón tay ma sát nhẹ nhàng ở quanh rốn. Sự thống khổ ấy đã làm cho dương vật hắn trở nên mềm nhũn, nhưng tuyến tiền liệt bị chất lỏng đè ép lại cứ khiến hắn muốn cương. Bởi vậy, dương vật đầy hùng dung, oai hùng, hiên ngang của Vệ Khải, hiện đang oan oan ức ức mà nửa mềm buông xuống giữa hai chân, trên quy đầu còn vương một chút chất lỏng của tuyến tiền liệt. Hai chân hắn run rẩy, cắn chặt răng, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

"Tiếp tục đi..." Lăng Thụy Đông thu tay về, Vệ Khải lại quỳ xuống, động tác vô cùng khó khăn, mồ hôi hột chảy đầy đầu.

Bàn tay vẫn luôn tự tin cầm trái bóng rổ của Vệ Khải hiện tại đang run rẩy xoa bóp ở trên eo lưng Lăng Thụy Đông, cường độ lúc mạnh lúc yếu, đầu thì chảy đầy mồ hôi: "Chủ nhân, thật sự, không được..."

"Ồ? Cho ta xem chút nào." Lăng Thụy Đông lại cho hắn đứng lên, bụng căng lên, cơ bụng cũng bị đẩy ra, anh lại đưa tay, đè bụng hắn xuống, chốc chốc lại ấn ấn bóp bóp.

"Đừng, chủ nhân, đừng..." Vệ Khải không khống chế được, cầu khẩn.

"Vẫn còn chịu đựng được mà." Lăng Thụy Đông tha cho cái bụng, nhưng rồi, tay lại chậm rãi hạ xuống, đi đến dương vật đã nửa mềm của hắn, bàn tay vòng qua hai quả trứng, lại vòng ra mặt sau cao hoàn, giữa hai chân, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn.

Bộ phận này vô cùng mẫn cảm, hắn bi thương kêu một tiếng: "Chủ nhân..." Rồi yếu ớt quỳ xuống, hai tay nắm vào khăn trải giường, cằm để vào duyên giường, phát ra tiếng rên rỉ. Cuối cùng, phía sau của hắn khống chế không nổi nữa, dung dịch glycerin phun ra từ trong thân thể, chảy xuống giữa hai chân, lan ra trên mặt đất, lần này đi ra, chất lỏng hầu như vẫn còn màu cũ, không còn vật bẩn thỉu nữa. Vệ Khải chống tay vào mạn giường, chỉ hy vọng lần sỉ nhục này kết thúc thật sớm, nhưng có quá người dung dịch trong cơ thể hắn, tất cả đều chảy ra từ bụng, dâng trào ở trong cơ thể, rồi từ đó đi ra, cảm giác như không thể dừng lại, muốn dừng cũng không được.

Vệ Khải nắm lấy khăn trải giường, theo sựu chảy ra của glycerin mà liên tục thở dốc, mãi sau, dung dịch mới gần như chảy ra hết, chỉ là, đột nhiên thả lỏng cơ thể làm hắn không thể khống chế được, mặt trước cũng tiểu ra. Biến cố này càng làm cho Vệ Khải thấy bất ngờ, hắn trợn mắt, cắn chặt răng, phát ra tiếng rên rỉ, không thể tự kiềm chế được, chất lỏng trên mặt đất lan ra càng rộng.

Vệ Khải chật vật quỳ trên mặt đất, trên hai chân còn có dòng nước đang chảy, khắp cả người tàn tạ, hắn chống tay vào mạn giường, sự xấu hổ đến cực điểm, cúi đầu xuống như muốn giấu mình vào mạn giường, không chịu nhìn Lăng Thụy Đông.

"Giận rồi?" Lăng Thụy Đông vuốt vuốt lưng hắn, ghé sát vào mạn giường bên cạnh Vệ Khải, gần đến nỗi mà anh có thể nghe được tiếng thở của hắn.

Vệ Khải lắc đầu, vành mắt hơi hồng : "Xin lỗi, chó ngốc, chó ngốc nhịn không nổi..."

"Ngươi cảm thấy mất mặt sao?" Lăng Thụy Đông sờ sờ mái tóc ẩm ướt của hắn.

Vệ Khải lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt bình thường mang theo tia hung dữ, tàn nhẫn, bây giờ lại có chút đáng thương cuối cùng ngượng ngùng quay mặt đi, gật gật đầu.

"Ha ha, dù ta có bắt ngươi làm gì, ngươi cũng ngoan ngoãn làm theo, làm người chủ nhân như ta không có một chút cảm giác thành công nào, ngày hôm nay cuối cùng cũng thấy được mặt khác của ngươi." Lăng Thụy Đông cười, vuốt vuốt tóc hắn.

Giờ mới biết được tâm lý xấu xa của Lăng Thụy Đông, làm Vệ Khải vừa oan ức vừa ủ rũ.

Lăng Thụy Đông lấy ngón tay nâng cằm Vệ Khải lên, bằng khí lực của Vệ Khải nếu không chịu ngẩng đầu, dù hai tay anh có đồng thời "lão viên treo ấn" (?) thì cũng vô dụng. Mà rốt cuộc, Vệ Khải cũng không trái lời, ngẩng đầu lên.

(?): t không hiểu ý nghĩa của câu "lão viên treo ấn" tuy nhiên nếu đoán theo ngữ cảnh câu thì có thể hiểu là nếu Lăng Thụy Đông có dùng cả hai tay nâng lên thì cũng chẳng làm được gì.

Nhìn thấy chàng trai luôn luôn cướng rắn dương cương, không bao giờ chịu yếu thế trước bất kỳ nhiệm vụ nào, lúc nào cũng kiên định hoàn thành chúng. Bây giờ lại vì xấu hổ, ủ rũ, oan ức mà làm ra khuôn mặt đáng thương như thế, Lăng Thụy Đông không nhịn được mà cầm cằm hắn lay lay mấy cái, làm vệ Khải trông y như một con chó lớn: "Nô tính và sự nhẫn nại không thể giúp ngươi thực hiện mọi mệnh lệnh, thân thể ngươi cũng có cực hạn, không nhịn được cũng không sai." Nói xong hắn dừng một chút, nụ cười liền nhiều hơn chút tà khí, "Huống chi, ta còn muốn ngươi không ngừng đột phá giới hạn, như vậy thì chủ nhân mới càng có lạc thú. Đi rửa đi." Anh nói xong, rồi khẽ hôn lên mũi Vệ Khải một cái.

Nụ hôn này làm Vệ Khải trợn tròn mắt, mặt chợt đỏ lên còn hơn cả lúc trước. Hắn cúi đầu, sờ môi, hai tay vịn vào mạn giường, đôi mắt lén lút nhìn Lăng Thụy Đông lại quay lại nhìn xuống khăn trải giường, ngắm nghía một chút, anh cảm thấy cái "đuôi" của hắn đang vẫy vẫy.

"Còn không làm nhanh lên, thối chết đi được!" Lăng Thụy Đông vỗ vỗ hắn mấy cái, cười mắng. Vệ Khả bây giờ mới đứng lên, giữa hai chân vẫn còn hai hàng chất lỏng ướt nhẹp chảy xuống, hăn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên mới cố gắng chạy thật nhanh đến buồng tắm, dùng vòi hoa sen tắm sạch sẽ.

Sau khi hắn đi ra, Lăng Thụy Đông đã mở cái hộp giấy, lấy đồ bên trong ra. Mấy món đồ này có màu sắc sặc sỡ trông vô cùng chói mắt khi đặt trên chiếc giường bệnh chỉ toàn màu trắng.

Đến gần nhìn, Vệ Khải lại đỏ mặt, ở trên giường là một túi đầy love egg với đủ loại màu sắc, hai cái dương vật giả một lớn một nhỏ, còn có ba cái chốt hậu môn.

Lăng Thụy Đông chọn ra một cái love egg nhỏ bằng ngón tay út, màu hồng nhạt, và một cái chốt hậu môn cùng màu. Quả trứng rung không có hình thù gì đặc biệt, còn cái chốt kia ước chừng, dài 6cm, cái cán thô vặn vẹo, phía dưới có có một cái chuôi tạo thành hình chữ S. Loại chốt hậu môn này sau khi cho vào, cái chuôi bên ngoài sẽ kẹp vào háng và rãnh đùi, chỉ cần kẹp chặt mông là sẽ không rơi ra được.

Vệ Khải đã đoán ra được ý định của Lăng Thụy Đông, do dự đứng ở đó, cố gắng duy trì cái tư thế đứng khóa như một anh lính bảo an.

"Hôm nay ta cũng đỡ hơn rồi, chắc buổi chiều có thể trở về trường học xong xin kiến tập." Lăng thụy Đông xuống giường, đi ra đằng sau Vệ Khải, đè hắn xuống, không cho hắn động đậy. Ngón tay lướt qua da thịt, chen vào khe mông, rồi chậm rãi đâm vào bên trong cơ thể Vệ Khải. Mặt sau của hắn đã sạch sẽ và mềm mại hơn, rất nhanh đã có thể nuốt được một ngón tay của Lăng Thụy Đông. Anh rút ngón tay ra, ấn lên người Vệ Khải, khiến hắn nằm thẳng ở trên giường. Hai quả trứng đang ở khe mông phát ra tiếng kêu on gong đang bị anh nhét vào nơi vừa mềm mại lại vừa nhăn nhúm, đưa thẳng đến gần tuyến tiền liệt làm thân thể Vệ Khải trở nên run rẩy.

Anh vẫn chưa rút tay ra nhưng đã chen thêm cả cái chốt hậu môn vào. Ngón tay cộng thêm cái chốt, độ lớn này làm cho Vệ Khải phát ra một tiếng rên. Ngón tay anh đè lên quả trứng rung, chờ cái hậu môn đi vào hết mới bỏ ra. Như thế, làm cho cái chốt hậu môn lại tiếp tục đè lên love egg, làm nó được cố định ở vùng tuyến tiền liệt của Vệ Khải.

"Cứ để nguyên quả trứng rung ở đó, hết pin tự nó sẽ ngừng, ta cũng không biết nó sẽ rung trong bao lâu nên hôm nay muốn thử phát." Lăng Thụy Đông vỗ vỗ mông Vệ Khải. Bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, nên âm thanh của trứng rung đang chấn động trong cơ thể Vệ Khải rất rõ ràng. Có thể thấy được lực của love egg rất mạnh. Vệ Khải dường như không chịu được nữa mà cương lên.

"Ngươi cứ như thế này, sợ là buổi chiều không thể huấn luyện được nữa rồi." Không biết Lăng Thụy Đông lấy từ đâu ra một cái dây dài màu đen, trước tiên, quấn ở quanh cao hoàn của Vệ Khải một vòng, sau đó đè xuống ở giữa quả dái, trói chúng sang hai bên đối nhau, lại cuốn lấy gốc dương vật sau đó quấn vào quy đầu, để lại một đoạn dài. Anh cho Vệ Khải mặc quần áo lại, rồi cho tay vào trong quần hắn lôi sợi dây ra, buộc ở thắt lưng. Bây giờ, dương vật Vệ Khải đã hoàn toàn cương, nhưng lại bị dây thừng ghìm lại, quy đầu cũng trở nên đỏ hồng, quá đau đớn, nên đã mềm xuống một chút. Dây buộc ở bên lưng, dương vật hắn dí sát vào bụng, không bị nhếch lên, bị ghìm chặt lại, nên nó hiện đang ghé vào bụng Vệ Khải ngẩng đầu nhìn trời.

Không chỉ bị kích thích từ bên trong còn có phương pháp trói này khiến cho thân thể Vệ Khải càng mẫn cảm, dương vật cứ liên tục ma sát vào quần và dây, rất khó chịu.

Điều này làm cho các bước đi của Vệ Khải trở nên có chút khó khăn, cho dù được vạt áo giấu kín, dương vật của hắn vẫn hiện ra khá rõ. Nhưng thực ra chỉ cần không đa tâm nghĩ đến nó, sẽ không bị phát hiện.

Lăng Thụy Đông do mới khỏi bệnh nên được sắp xếp cho ngồi dưới bóng cây kiến tập. Thực ra, quân huấn của trường học cũng kéo dài không lâu, chỉ cần học qua mấy động tác cơ bản, rồi bắt đầu tập duyệt binh, Vệ Khải với dáng người to con đã trực tiếp được chọn làm người đi đầu. vậy nên, hắn không chỉ có đi rồi nghiêm mà còn phải cầm một lá cờ lớn, chút thời gian nghỉ cũng không có.

May là trứng rung cũng không được ba tiếng đã bắt đầu yếu đi, làm cho sắc mắt ửng hồng của vệ Khải dãn ra chút. Buổi chiều, Vệ Khải huấn luyện quân đến mức "mồ hôi đầy đầu", hắn còn được huấn luyện viên tuyên dương vì có thể lấy tập thể làm trọng mà đuổi kịp tiến độ luyện tập.

Kết thúc một ngày quân huấn, Vệ Khải và Lăng Thụy Đông cùng đi đến phòng ăn, ngồi với nhau ở một góc phòng ăn. Sau ngày khai giảng, phòng ăn đã rất đông, tất cả mọi người đều tới tới lui lui tranh tranh cướp cướp đồ ăn, nên cũng không có thời gian để ý hai người kia. Vệ Khải dựa vào chiều cao và cơ thể lực lưỡng dễ dàng lấy được hai phần cơm, chỉ là bởi vì quá nhiều người chen lấn xô đẩy mà khiến cơ thể hắn bị hành hạ quá chừng. Hắn ngồi bên cạnh Lăng Thụy Đông, anh sờ vào quần hắn, chỗ này đã ướt sung chất lỏng, cũng may quần áo hắn mặc màu khá đậm nên không thấy được.

Lăng Thụy Đông nhẹ nhàng sờ vào quy đầu của Vệ Khải, hắn cầu xin: "Chủ nhân, không, đừng làm thế ở chỗ này."

Nghe được lời này, lăng Thụy Đông vẫn không buông tay, còn dùng ngón tay nắn bóp quy đầu Vệ Khải khiến hắn sướng đến nỗi cả người đều run lên: "Bắn đi."

Câu nói này y như là thần chú, một tay vệ Khải nắm chặt lấy mép bàn, một tay che miệng lại, đôi mắt khép hờ đỏ lên, tiếng thở dốc trầm trầm, cơ thể hơi run, eo rung động rõ ràng. Đầu ngón tay của Lăng Thụy Đông đang cách quần mà chặn vào lỗ sáo của hắn, phòng ngừa hắn phun mạnh đến mức cái quần không che được. Anh cảm giác được trên tay có một luồng nước nóng phun ra, rồi dần mất lực yếu bớt. Quần Vệ Khải đã ướt một mảng, mùi tanh của tinh dịch tản ra giữa hai người.

Lúc này, Vệ Khải mới buông nắm tay ra, ánh mắt nhìn Lăng Thụy Đông như vừa bị khi dễ, thấp giọng thở dốc, thân thể cũng dần hồi phục lại. Nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của hắn cũng biết vừa rồi hắn đã sảng khoái thế nào.

Kết quả là, khi rời khỏi phòng ăn, do quần quá ướt nên hắn đã phải giả bộ quá nóng mà cởi áo khoác ra buộc quanh eo. Một thanh niên mặc chiếc áo may ô với thân thể cường tráng, thật là thu hút không ít ánh nhìn của mấy nữ sinh, thậm chí còn có một số ánh mắt của các bạn nam.

Lăng Thụy Đông nở nụ cười nhã nhặn, nói chuyện với Vệ Khải, nhưng nội dung câu nói lại khác hoàn toàn với nụ cười: "Nhiều người nhìn ngươi như thế, không chừng là thích ngươi rồi cũng nên, thật đáng tiếc họ không biết ngươi là con chó của ta, mới vừa bị ta chơi tới bắn tinh ở trong phòng ăn trước mặt mọi người, nói thử xem, có phải rất thích không?"

"Chủ nhân, xin ngài đừng nói nữa, chó ngốc, chó ngốc lại sắp cứng lên rồi, chó ngốc vừa bắn tinh xong rất sướng, xin chủ nhân đấy, lúc trở về rồi mới lại dạy dỗ chó ngốc được không ạ." Vệ Khải thật sự hết cách rồi, điều giáo của Lăng Thụy Đông luôn chọt đúng chỗ ngứa của hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi khoái cảm lại được khơi dậy từ trong lòng. Mới vừa bắn tinh đã lại cương, Vệ Khải không biết nên làm gì khác ngoài khẩn cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro