Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Thành phố đã về đêm, ánh đèn đường tỏa sáng lung linh, chiếc xe bus chạy nhay trên đường, bên chiếc cửa sổ, làm gì có ai sẽ chú ý người con trai anh tuấn ở đó, lại cũng không ai thấy được những vệt đỏ ửng trên khuôn mắt hắn. Hắn đang tựa mình vào chỗ ghế dựa, ngẩng đầu nhìn lên, như đang chịu đựng một điều gì đó vô cùng dằn vặt.

Dây kéo quần của Vệ Khải bị kéo xuống, quần lót màu trắng đã phồng lên. Lăng Thụy Đông dùng ngón tay gảy quy đầu đã chảy ra dâm thủy thấm ướt quần lót. Quy đầu dính sát lên quần, đến mức mà người ta có thể nhìn thấy rõ được hình dạng của nó, thậm chí có thể thấy được quần lót như trở nên trong suốt, do dính quá nhiều chất lỏng từ lỗ sáo.

Lăng Thụy Đông ma sát quy đầu của hắn: " Ngươi có biết đường niệu đạo còn được gọi là lỗ sáo bởi vì hình dạng quy đầu nhìn rất giống cái lục lạc không? Chỉ cần nghịch một chút..." Tay anh cách quần lót cuộn quy đầu hắn lại. Bị ma sát với quần, làm Vệ Khải sinh ra một khoái cảm vô cùng lớn, hắn không kiềm chế được thở dốc, "Ngươi sẽ phát ra những âm thanh rất êm tai..."

"Chủ nhân..." Vệ Khải vừa thở hổn hển vừa nói.

" Lúc ở trên tàu điện ngầm, không phải ngươi cũng muốn ta chơi ngươi sao?" Lăng Thụy Đông dần dần tăng lực trên tay, biểu cảm của hắn toát ra sự sung sướng, " Caesar, ngươi nên nhớ, ta là chủ nhân của ngươi, chỉ có ta mới có thể quyết định khi nào thì sẽ chơi đùa ngươi, không phải ngươi đồng ý cho ta chơi."

"Xin lỗi, chủ nhân." Giờ Vệ Khải mới biết tại sao Lăng Thụy Đông lại tức giận, không khỏi có chút oan ức.

" Ngươi không phải muốn chơi bại lộ trên xe bus sao, nơi này rất thích hợp, ngươi sẽ càng cảm nhận được khoái cảm. Cởi quần ra." Lăng Thụy Đông ra lệnh.

Vệ Khải ngẩng đầu, trên xe bus cũng không có nhiều người, thế nhưng cũng còn rất ít vị trí trống, hơn nữa cũng có thể sẽ có thêm hành khách, nếu người đó mà đi xuống, hắn không mặc quần kịp. Nghĩ vậy, mà hắn vẫn chỉ biết cách run rẩy kéo quần và quần lót xuống.

"Vén áo đến cổ." Tay anh vẫn đang đùa nghịch với cái quy đầu ướt nhẹp của hắn, Vệ Khải không biết nên vui hay buồn nữa, cũng may Lăng Thụy Đông không bắt hắn cởi hết.

" Lát nữa ngươi sẽ thủ dâm ở đây, còn phải tự chơi đầu vú và cơ ngực của mình, kiểu điều giáo này chắc ngươi cũng biết khá rõ rồi, đúng không?" Lăng Thụy Đông hạ thấp giọng cười nói với hắn. Sau đó, thừa dịp không ai chú ý điều chỉnh một chút, rồi rời đến vị trí thứ hai tính từ dưới lên, ngồi chéo với vị trí của Vệ Khải. Anh khoanh tay, nhắm mắt, tay cầm điện thoại vòng sang bên nách, như thế để có thể quay phim Vệ Khải trong bí mật.

Vệ Khải kéo áo phông lên đến tận cổ, làm bộ ngực đang chập trùng, xương quai xanh và hai đầu vú màu hồng nhạt, tất cả đều lộ ra ngoài. Hàng cuối cùng cao hơn những hàng khác, từ bên dưới nhìn xuống, chỉ có thể nhìn được hắn đang ăn mặc một cách kỳ quái, thậm chí là thấy cả ngực hắn.

Tay Vệ Khải vì hưng phấn mà run rẩy, xe dừng lại, không có người lên, nhưng chỗ ngồi ở phía trước chỉ còn một chỗ, nếu có người sau vào sẽ ngồi cạnh hắn.

Hắn còn phải để ý đến ngoài xe, nếu chỉ kéo éo đến vai, thì chẳng phải lo lắng gì, nhưng, hắn tuyệt đối phải tuân theo mệnh lệnh của anh.

Hai tay hắn che ở trên ngực của mình. Bàn tay của hắn to hơn Lăng Thụy Đông những một đốt ngón tay, nên bàn tay đã bao chùm toàn bộ cơ ngực của hắn. Một thanh niên cường tráng dùng tay tự bóp cơ ngực của mình, cảnh tượng kích thích hơn cả GV này vậy mà lại được tái hiện lại vô cùng sống động trên một chiếc xe bus công cộng, hắn bắt buộc phải tự chơi đùa với hai núm vú của mình. Ngón tay hắn thon dài nhưng không nhỏ, do cả năm chơi bóng rổ mà rất khỏe, đầu vú nho nhỏ kia cũng rất tinh xảo. Nhưng có vẻ động tác này của hắn không được dễ dàng lắm, những ngón tay vô cùng thô bạo mà nắm vào đầu vú của mình, tự khiến mình phát ra những tiếng thở dốc trầm thấp.

Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng mà nhìn về phía trước, không có ai chú ý tới, hắn lại quay đầu ra cửa xe, lúc xe đi, hắn kinh ngạc khi phát hiện có vài người đang chú ý tới động tác của mình, mấy người lận, bọn họ đều đang chú ý đến động tác tự đùa giỡn chính mình của hắn.

Hắn hoảng sợ nghiêng đầu ra chỗ khác, động tác cũng ngừng lại nhưng khi quay đầu ra, Vệ Khải chú ý tới cái điện thoại đặt ở dưới nách Lăng Thụy Đông, hắn lại cừa sợ vừa mê duỗi tay đến bên dương vật to dài của mình, bắt đầu tuốt động.

Ngoài cửa xổ xe có vô số người qua người lại, chẳng mấy chốc nữa sẽ tới một ngã tư, cảnh tượng như thế làm hắn cảm nhận được một khoái cảm từ trước tới nay chưa từng có, dương vật không bị trói buộc gì đã chảy ra một đống dâm thủy, mỗi lần đưa tay tự sờ đầu vú của mình, cả người hắn sung sướng đến run lên cầm cập. Mặt Vệ Khải đỏ ửng lên, lại đổi tay, tiếp tục thủ dâm, cùng xoa bóp đầu vú của mình.

Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt khác thường, quay lên, hắn thấy một bác gái trung niên đang nhìn chằm chằm mình một cách hoài nghi, giống như đã thấy được gì đó bất thường. Cả người hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Nhưng xe bus lại một lền nữa đi qua ngã tư, bác gái trung niên kia cũng vì xe lay động mà mắt rời đi chỗ khác, có vẻ không biết truyện gì đang diễn ra.

Vệ Khải không biết rốt cuộc Lăng Thụy Đông muốn chơi đến đâu, chỉ có thể tiếp tục thủ dâm, cũng không dám phát ra âm thanh, nhưng hưng phấn cũng vì tình huống lúc trước mà giảm xuống, hắn phải mất một lúc nữa mới có thể bắn tinh, trạm dừng tiếp theo, có rất nhiều người đang muốn tiến vào chiếc xe này.

Trong tình huống này, hắn cảm giác được thị giác của mình trở nên nhạy cảm hơn, bằng không sẽ không biết có nhiều người muốn lên xe bus như thế, lúc này xe dừng lại, có mấy người đi lên, trông dáng vẻ của họ có chút quê mùa, hình như đều là công nhân, rất nhiều người tỏ ra khó chịu khi thấy mấy người đó.

Mà những người công nhân này lại không đi đến chỗ ngồi, mà đứng ở cửa xe, bám vào chỗ để tay treo lơ lửng.

Lúc này, có một người công nhân nhìn xuống, vẻ mặt trông vô cùng kinh ngạc. Gã do dự một chút, rồi hướng về hàng cuối đi xuống.

Thấy vậy một người bạn của gã mới dùng tiếng địa phương để nói, ý tứ đại khái là "Sắp đến trạm rồi, mày ngồi làm gì, bẩn ghế."

Người công nhân kia do dự, không biết có nên tiếp tục xuống không.

Lăng Thụy Đông đột nhiên đứng lên, ngồi cạnh Vệ Khải, chắn lại không ít tầm mắt hướng về hắn. Không nghĩ tới người công nhân kia vẫn đi xuống, ngồi vào chỗ ban nãy của anh.

Lăng thụy Đông kinh ngạc nhìn gã, gã ngược lại không hề kỳ thị, chỉ là kinh ngạc sao gã lại hứng thú với chuyện này như vậy. Người công nhân này tóc cắt ngắn, có thể nói trọc luôn nhưng vẫn còn để lại một ít, kiểu tóc này nhìn rất khô khan, trên người gã mặc một chiếc áo sơ mi xanh, bên trong là một cái áo may ô đen, phía dưới là một chiếc quần màu xanh lam, cả quần lẫn áo đều dính vất bùn đất, trên chân đi một chiếc giày bóng đá cũ.

Lăng Thụy Đông quan sát gã một chút, cười nhạt, anh duỗi tay nắm chặt lấy dương vật Vệ Khải, bắt đầu tuốt động lên xuống. Dương vật Vệ Khải vô cùng dài, bàn tay đi từ trên xuống dưới thật là một hành trình không ngắn, có thể đủ để cảm nhận được độ cúng và nóng của nó, còn có cả những đường gân đang hiện lên, cũng có thể cảm nhận được dương vật đang ngày càng phấn khởi hơn, ống dẫn tinh không ngừng chảy ra dâm thủy. Anh còn nâng cao hoàn của Vệ Khải lên, áp sát vào trong háng, ép tinh ra, có vẻ như sắp bắn ra rồi.

Suy nghĩ một lúc, Lăng Thụy Đông cũng không dừng lại, dùng tay, bịt lên quy đầu của Vệ Khải.

"A ư..." Tiếng rên của Vệ khải vô cùng trầm thấp, nhưng người công nhân kia lại có thể nghe được rõ ràng, gã quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy Vệ Khải tóm chặt lấy chỗ ngồi, lồng ngực và bụng dưới chập trùng, tinh dịch từ các kẽ hở ngón tay của Lăng Thụy Đông chảy ra.

Đợi đến lúc bắn tinh xong, Lăng Thụy Đông nâng tay lên một chút, Vệ Khải cúi đầu, le lưỡi liếm sạch tinh dịch trên tay anh, sau đó liếm dọc theo chỉ tay, rồi hai bên ngón tay, kẽ ngón tay, liếm sạch hết tinh dịch trên đó. Sau khi được Lăng Thụy Đông đồng ý, hắn mới dám kéo quần lên, thả áo xuống.

Lăng Thụy Đông vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, gật đầu với người kia.

Người công nhân kia trông vô cùng lúng túng, tránh ánh mắt đi, không dám nhúc nhích.

Lăng Thụy Đông lắc đầu cười, không để ý đến hắn nữa, mà xoa xoa tay lên áo Vệ Khải, hắn cũng không có lau tinh dịch dính trên người đã trực tiếp kéo quần và quần lót lên, bên trong dính mấy thứ nhớm nhớp như thế rất khó chịu, nhưng hắn cũng không dám phản kháng. Bởi vì hắn nhận ra, hôm nay Lăng Thụy Đông có chút giận hắn, hắn vẫn đang nghĩ xem, làm sao để anh nguôi giận.

Lúc này rất đột ngột, người nông dân kia công một cái xoay người hướng về lăng thụy đông nhìn sang, lại không ngồi vào lăng thụy đông bên cạnh, mà là cách hai cái chỗ ngồi, núp ở hàng trước ghế tựa mặt sau.

Lăng Thụy Đông cảm thấy người đàn ông đang cúi đầu co quắp, hai tay run lẩy bẩy này rất thú vị. Nhìn gần người đàn ông này chắc đã là người trung niên, trêm khóe mắt hằn lên dấu vết của những năm tháng cực nhọc, nhưng tướng mạo của gã rất cương nghị, mặt hình chữ quốc, mà bởi vì đang run lẩy bẩy mà trông rất thấp kém.

L Nếu đã bị Lăng Thụy Đông để ý, thì sẽ bị anh soi từng chi tiết một, ngay cả cái nhỏ nhất. Anh nói với người công nhân: "Ngồi thẳng."

Ông chú công nhân kinh ngạc nhìn anh, Lăng Thụy Đông hất cằm nói: "Để ta xem ngươi đã cứng đến mức nào."

Môi của ông chú kia run lên, trông có vẻ như không biết nên làm gì.

" Nhanh lên!" Lăng Thụy Đông cương quyết.

Tiếng nói này đã thu hút sự chú ý của một số người, ông chú công nhân sốt sắng mà thẳng lưng lên để lộ ra cái quần đã bị nâng lên trông như cái lều ở phía dưới.

Từ độ cao bị nâng lên, có vẻ như "thứ đó" của ông chú này cũng không nhỏ gì, Lăng Thụy Đông coi thường hừ một cái. Thò tay xuống dây khóa quần của Vệ Khải, móc dương vật hắn ra, cầm trên tay, sờ mó một lúc, hắn đã lại cứng. Cỏ vẻ thể lực của hắn khá tốt.

Lăng Thụy Đông thấp giọng hỏi: "Có muốn bị ta chơi như thế kia không ?"

Ông chú kia trốn trốn tránh tránh nhìn anh.

Lúc này người bạn của gã mới nói: "Phải đi rồi!"

Người công nhân do dự.

"Có số điện thoại không?" Lăng Thụy Đông lấy điện thoại ra hỏi.

Ông chú do dự một lúc, cũng sắp đến trạm tiếp theo, bạn của gã cũng đã chuẩn bị xuống xe, vì vậy gã mới vội vàng báo một dãy số ra, rồi ngay lập tức bỏ xuống xe.

Giọng nói của người kia chất phác và trầm thấp, không nghe ra được là đến từ đâu, lăng Thụy Đông cười nhạt, lát sau mới bấm vào dãy số, gọi cho người kia. Anh cười khinh một câu: "Dương vật bây giờ đang rất cứng đúng không?" Sau đó cúp máy.

Anh vẫn cứ ngồi ở đó, trầm mặc không nói gì cũng không chú ý đến Vệ Khải.

"Chủ nhân, xin lỗi..." Vệ Khải thấp giọng xin lỗi.

"Sai ở đâu?" Lăng Thụy Đông lạnh lùng hỏi.

Vệ Khải nhìn về phía trước một lúc, sau đó mới chậm rãi uốn gối quỳ xuống, nhưng không gian vô cùng chật hẹp, hắn chỉ có thể miễn cưỡng quỳ trước mặt Lăng Thụy Đông: " Chó ngốc không nên làm như thế, chủ nhân muốn chơi chó ngốc, là phần thưởng, là phúc khí của chó ngốc, chủ nhân không muốn chơi, chó ngốc phải nhịn, không nên động dục, gây khó dễ cho chủ nhân."

Nghe đến đây, Lăng Thụy Đông đưa tay không nặng không nhẹ vuốt mặt Vệ Khải. Sợ là nếu bất cứ người nào mà làm vậy với vệ Khải thì sẽ bị hắn đánh cho gần chết nhưng bây giờ hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu, nét mặt mang theo vẻ lo sợ nhìn Lăng Thụy Đông.

" Nghe này, thân thể ngươi là của ta, không được bởi vì gần đây ta đối tốt với ngươi mà quên mất quy củ. Nếu như ta không muốn, đừng nói là một tháng, dù một năm ta chưa cho ngươi bắn tinh, ngươi cũng phải nhịn. Nếu như ngươi không muốn, vậy ngươi có thể đi, ta không ép ngươi ở lại."

" Chó ngốc nguyện ý, xin chủ nhân đừng tức giận, đừng vứt bỏ con chó mà!" Vệ Khải cuống lên, nắm chặt lấy ống quần Lăng Thụy Đông.

Anh gật đầu, ôn nhu vuốt tóc hắn: "Ta bây giờ, vẫn rất hài lòng về ngươi." Anh nâng mặt Vệ Khải lên, ngừng một chút nói: "Lúc trước là ngươi quyết định trở thành con chó của ta, nhận ta làm chủ nhân, cho nên bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại thành người, nhưng chỉ cần ngươi vẫn là con chó của ta, ngươi chính là con chó của ta, mà nếu ngươi không muốn, ta không ép ngươi."

Dù kết luận giống nhau, nhưng câu trước Lăng Thụy Đông nói bằng giọng tức giận, còn câu sau thì giọng nói lại mười phần nghiêm túc, điều này làm cho Vệ Khải vô cùng sợ hãi, hắn chỉ biết liên tục gật đầu: "Chủ nhân, chó ngốc sẽ không bao giờ làm vậy, chó ngốc sẽ không bao giờ rời xa chủ nhân, xin chủ nhân đừng vứt bỏ chó ngốc."

Lăng Thụy Đông xoa đầu hắn, động viên, đặt đầu hắn lên đùi mình, nhưng trên khuôn mặt, lại có một tia lo lắng, mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro