Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

Lăng Thụy Đông cũng rất do dự, ai cũng thích hóng chuyện không phân biệt gì nam nữ, anh muốn biết tại sao một người khó có thể tiếp xúc với SM như Lý Phú Quý lại có thể lại có thể đắm chìm trong cái ham muốn này.

Nhưng anh cũng không muốn dính đến mấy việc phiền phức. Đời không như phim, không cần phải quá ly kì, chỉ có bình an mới là phúc.

Sự im lặng của anh cũng được xem là đáp án. Mà có lẽ, Lý Phú Quý đã chôn giấu những lời nói này trong lòng quá lâu, gã vẫn sẽ nói.

" Quê tôi ở phía nam, có nghề thợ mộc được truyền từ bao đời tổ tiên, có rất nhiều người trong thôn lên thành phố làm công. Khi ấy vợ tôi đang bị bệnh nặng cần rất nhiều tiền, đồng hương khuyên tôi đi làm thuê, tôi cũng bắt đầu rời thôn đi làm công.

Người ấy rất giỏi, ông ấy giúp đỡ và đưa chúng tôi đi khắp nơi làm đồ gia dụng thủ công. Làm việc trong thành phố được một năm, chúng tôi cũng có chút danh tiếng. Một lần chúng tôi đến nhà ông chủ cũng là để làm những thứ này.

Cũng mấy ngày đó, vợ tôi đi khám bệnh, tôi đưa hàng muộn mấy ngày, ông chủ có hỏi tôi có làm được những thứ đó không, có muốn làm tiếp không thì tôi giải thích là vợ bị bệnh nặng đang khám ở đây."

Nói đến đây, dường như Lý Phú Quý đã rơi vào hồi ức, cơ thể gã hơi run rẩy.

Lăng Thụy Đông nói gã ngồi xuống, rót cho gã một chén nước, phích nước này là chuẩn bị cho các công nhân, nước bên trong âm ấm không quá nóng. Lý Phú Quý cầm chén nước trong tay.

"Sau đó ông chủ nói ông có một công việc có thể kiếm được một khoản tiền rất lớn. Ông hỏi tôi có dám làm không

Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng mới hỏi xem là việc gì. Ông chủ cũng nói luôn là thích thân thể tôi, muốn chơi tôi, có thể đưa tiền cho tôi.

Tôi biết ông ấy có vài sở thích đặc biệt nên mới sợ hãi, không đồng ý rồi chạy mất.

Nhưng ông chủ có số điện thoại của tôi, ông gửi cho tôi một số tiền..." Lý Phú Quý hừ lạnh, "Tôi đồng ý..."

" Giá gỗ và lồng tôi tự tay làm ra, tôi là người dùng đầu tiên, đây cũng là lần đầu tôi trải nghiệm SM. Lần tiếp theo chính là bảy ngày sau..."

" Từ trói, quỳ đến nhỏ sáp (chơi nến). Khi đó tôi cảm thấy thật đáng sợ, không hiểu sao trên đời lại có người thích thứ này được. Đau chết đi được, tôi muốn chống đối nhưng lúc ấy tôi bị bịt miệng, bị bịt mắt lại bị trói chặt!" Lý Phú Quý che mắt thống khổ.

" Sau đó còn chơi cả đánh, giật điện tôi gần như điên lên thậm chí còn muốn tự tử!"

" Nhưng sau đó ông chủ bắt đầu đổi cách chơi, ông để nô của mình khẩu giao cho tôi, cho tôi chịch họ. Đến lúc tôi muốn bắn thì bịt đường tiết niệu của tôi lại, không cho tôi bắn ra, sau đó tôi bắt đầu bị dày vò. Ông ấy bắt tôi học tiếng chó sủa, học cách đi tiểu của chó, để quỳ xuống ăn cơm."

" Lần nào tôi cũng bị hành hạ đến mức chỉ muốn chết đi cho xong, sau đó lại cho tôi sướng rồi không cho tôi bắn. Đến cuối ngày, ông chủ cho tôi chịch một nô, khi bắn ra tôi cảm thấy đây là lần đầu tôi sảng khoái như thế." Lý Phú Quý cúi thấp đầu nhìn xuống đất, mắt như phát sáng lên.

" Tôi nghĩ như vậy là đã xong việc. Kết quả ông chủ lại nói nếu tôi muốn thỏa mãn có thể đi theo ông, ông chủ còn nói có thể cho tôi tiền..."

" Tôi không liên hệ với ông trong một khoảng thời gian dài nhưng bệnh của vợ tôi lại tái phát, tôi đã không giúp được gì lại không muốn bỏ vợ nên mới tìm tới ông chủ..."

" Đúng như ông ấy nói, ông để tôi chịch nô lệ của mình nhưng mỗi lần trước khi tôi lâm trận, ông đều chơi nô ấy cho tôi xem, chơi xong ông mới để tôi làm.

Lần đầu xem, tôi đã cứng, tôi nhớ lại những lần bị dày vò trước đó. Và cả lần cuối cùng kia, trước đây tôi chưa sung sướng như thế bao giờ. Sau đó ông ấy hỏi tôi có muốn chơi rồi mới làm không. Lúc ấy tôi không đồng ý rồi vẫn chịch nô kia. Người kia đeo vòng cổ còn bị trói trông còn sung sướng hơn tôi. Xong việc, ông chủ trả tiền cho tôi, có tiền tôi cũng chạy luôn."

" Rất lâu sau đó tôi mới tới lại. Sau hôm đó, tôi đến nhiều hơn, lần nào ông chủ cũng chơi nô trước mặt tôi, ông ấy nói bọn họ rất giống tôi, bị hắn chơi cho lên đỉnh. Mỗi lần tới đó chơi..."

" Sau đó, ông chủ hỏi tôi có muốn thử không, ông nói chỉ bịt mắt, đeo vòng cổ và kẹp ngực, không chơi những cái khác..."

" Lúc đấy tôi đã... Tôi đã... đồng ý ngay... Hôm ấy ông chủ cũng nói chơi thêm mấy trò nữa, tôi đáp ưng hết. Tuy không tàn nhẫn như lần đầu nhưng rất sung sướng còn sảng khoái hơn cả thông người khác"

" Rồi tôi đến đó nhiều hơn, chơi cũng nhiều hơn. Tiếp đó, tôi bắt đầu bị người khác thông, ông chủ cũng chơi nhiều trò với mặt sau của tôi hơn. Kết quả tôi đã thành như bây giờ..."

" Có lần ông chủ nói với tôi rằng ông ấy đã biết tôi là nô ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông ấy chỉ giúp tôi đào sâu bản tính của mình."

" Tôi cũng cảm giác được rằng mình rất hèn mọn. Sinh ra đã là một thằng đĩ hèn mọn đê tiện không biết xấu hổ. Trò chơi này giống như một liều ma túy, nghiện, càng chơi càng muốn. Có lần, tôi cảm thấy mình thật buồn nôn, cảm thấy bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy mình thật đê tiện. Tôi rất sợ, rất khó chịu nên mới thề sẽ không gặp ông chủ nữa. Ngày nào tôi cũng làm việc cũng đến thăm vợ nhưng không có tác dụng..."

" Dù có thế nào cũng không có sướng được như bị ông chủ chơi. Tôi nhịn ba tháng, chịu không được nữa. Sau đó... Sau đó tôi đến tìm ông chủ..."

" Đó là lần đầu tiên tôi chơi tập thể, lúc tôi ra về, đã có thêm một người bị chơi, người ấy chính là, đồng hương của tôi..."

" Lúc đó tôi rất sợ, rất muố chạy nhưng ông chủ lại nói thật ra ai cũng là nô hết chỉ là chưa thể tìm được người chủ nhân khiến mình trở nên dâm đãng thôi. Trời đời này không chỉ có mình tôi dâm, đồng hương tôi cũng dâm như thế. Tôi bắt đầu cảm thấy không phải chỉ có tôi như thế, những người tôi biết cũng vậy. Tôi không biến thái cũng không bị bệnh, trò này, bất cứ ai cũng có thể thích..."

" Cứ như thế, tôi đã có ngày hôm nay. Cứ qua một khoảng thời gian, tôi sẽ tìm ông chủ để bị chơi. Bây giờ tôi không còn cách quay đầu nữa. Càng chơi thì càng dâm càng đê tiện. Chơi xong tôi cảm thấy mình rất buồn nôn nhưng vẫn chơi tiếp. Tôi đã không thể thay đổi được nữa..."

Lý Phú Quý cúi mặt, người hơi run lên nhìn chằm chằm vào mặt đất, hơi thở giờ mới đều lại, giọng nói cũng khàn đi. Giọng gã run run hỏi Lăng Thụy Đông: " Cậu nói đi, có phải tôi sinh ra đã đê tiện, hèn mọn như thế..."

Lăng Thụy Đông nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của gã, an him lặng, mãi không trả lời.

Đúng, câu chuyện của Lý Phú Quý khiến anh có rất nhiều cảm xúc, anh cũng không biết mình nên nói như nào.

Đầu tiên, thủ đoạn của Độc Đoán rất cao, tầm nhìn sắc bén.

Lăng Thụy Đông cũng đồng ý với quan điểm của hắn ta. Thật ra ai cũng là nô, chỉ là câu chưa gặp được chủ nhân khiến mình trở khiến mình trở nên dâm đãng thì Lăng Thụy lại không đồng ý. Thật, ai cũng là nô chỉ là chưa gặp được chủ nhân khiến mình phải thần phục.

Có thể nói, con người, đặc biệt là đàn ông, đều là động vật sống theo tình dục. Thứ này có thể đồng thời mang đến khoái cảm từ cả tinh thần lẫn thân thể. Không tính đến tác dụng của chất kích thích thì tình dục lọa khoái cảm mạnh nhất.

Nên mới nói, trừ những người sinh ra đã không có hứng thú với tình dục con người ai cũng cần nó, ai cũng muốn có được khoái cảm. Chỉ khác là có người sẽ kiềm chế, có người không hiểu cũng có người không muốn kiềm chế.

Chắc chắn Lý Phú Quý không phải sinh ra đã như này, có lẽ thân thể gã dễ lấy được khoái cảm từ SM hơn người khác. Nếu như gã không gặp Độc Đoán, gã sẽ chỉ là người bình thường, mãi mãi không bao giờ biết đến trò chơi này.

Nhưng nếu nói ban đầu là Độc Đoán cưỡng éo và dụ dỗ thì sau đó lại là Lý Phú Quý tự phối hợp, có thể nói đây đều là lỗi của Độc Đoán sao?

Điều này giống như việc các cơ quan chấp pháp tiến hành xóa bỏ nạn mại dâm. Là do cảnh sát quá đáng, hay khách hàng không giữ mình trong sạch?

Lăng Thụy Đông suy nghĩ cẩn thận rồi tự cho mình một đáp án.

Khi các cơ quan chấp pháp làm nhiệm vụ nếu như chỉ là khiêu khích bình thường thì những người bị bắt một cách dễ dàng kia chắc chắn đều là những tên tội phạm thường xuyên phạm tội, ếch ngồi đáy giếng, bị bắt là đương nhiên.

Còn phương pháp của Độc Đoán lại như một con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, dụ dỗ những con người thuần khiết, khiến họ trở nên sa đọa. Lý Phú quý không phải sinh ra đã như thế mà thủ đoạn của Độc Đoán quá cao siêu.

" Chú thấy, tại sao Độc Đoán lại có nhiều nô để chơi đùa như vậy?" Lăng Thụy Đông nhẹ giọng, " Là do tất cả những người đó đều rất dâm hay là do thủ đoạn của Độc Đoán quá lợi hại?"

Đôi mắt Lý Phú Quý sáng lên lại âm u. Gã im lặng một lúc cuối cùng gã cười áy náy: " Làm tốn nhiều thời gian của cậu như thế, thật xin lỗi. Chắc cậu thấy phiền lắm."

" Không sao, nghe chuyện trước đây của chú tôi cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Câu chuyện có ý nghĩa không nhỏ." Lăng Thụy Đông thành thật nói.

Lý Phú Quý không hiểu được, nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Lăng Thụy Đông ngồi trên tầng nhìn Lý Phú Quý đi xa dần, nội tâm anh trở nên hỗn loạn. Anh bình tĩnh lại từ lúc quen vệ Khải đến giờ, quan hệ từ mối quan hệ thể xác thông thường, anh cảm nhận được, mình đã thay đổi rất nhiều, học được rất nhiều. Có lẽ ý nghĩ của anh đối với SM, với điều giáo và chinh phục sự thần phục có chút sai lệch. Nhưng anh vẫn rất vui rằng mình đã có thể tìm được một người rất hợp trong giới SM hỗn loạn này.

Anh lấy điện thoại, ấn vào một dãy số: "Alo?"

"Chủ nhân?" Giọng nói quen thuộc trầm thấp vang lên.

"Ừ. Ngươi đấu xong rồi à?"

" Vâng chủ nhân, tỷ số là 96 với 77, ngày mai còn một trận nữa, xong là có về được." Vệ Khải trả lời.

"Buổi tối nhớ chuẩn bị kỹ, ta sẽ chơi ngươi qua video." Lăng Thụy Đông hờ hững nói.

Đầu giây bên kia dừng một lúc bắt đầu phát ra tiếng thở hưng phấn: "Vâng thưa chủ nhân!"

Vệ Khải chần chờ hỏi: " Chủ nhân, chó ngốc có thể hỏi, tại sao đột nhiên chủ nhân lại muốn chơi chó ngốc..."

Vì trước khi đi Lăng Thụy Đông đã nói hắn thi đấu cho tốt, không có gì sẽ không gọi cho hắn, tại sao tự nhiên lại nổi hứng.

"Cứ coi là... phần thưởng đi..." Lăng Thụy Đông cười nhẹ.

Vệ Khải không biết Lăng Thụy Đông thưởng cái gì nhưng chỉ cần biết anh không tức giận là hắn yên tâm rồi. Hắn hưng phấn trả lời: " Vâng, cảm ơn chủ nhân khen thưởng. Thế chủ nhân, chó ngốc phải chuẩn bị những thứ gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro