Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60

Nghe nhữngthứ mà Lăng Thụy Đông dặn mua, Vệ Khải cũng đã đoán được anh muốn chơi gì. Cảcơ thể hắn bắt đầu rơi vào trạng thái hưng phấn.

Hắn mặc mộtchiếc áo hoodie dài tay và một cái quần đùi thể thao, bên trong không mặc thêmthứ gì bao gồm cả quần lót. Theo yêu cầu của Lăng Thụy Đông, hắn đội mũ lên rồikéo khóa đến bùng. Chiếc áo hoodie mở rộng làm lộ đường rãnh ngực và cơ bụng,quần đùi thì làm lộ bắp chân cộng hơn đôi giày bóng rổ màu trắng trông hắn càngthêm gợi cảm. Cả người hắn tỏa ra khí thế của một người đàn ông.

Chạng vạng tối,hắn đi trên con đường xa lạ, ánh đèn đường soi xuống thân hình cường tráng, cânđối của hắn. Ánh đèn luồn vào, chiếu rõ những đường cơ bắp hoàn hảo. Dọc đườngcó rất nhiều nam nữ quay đầu nhìn Vệ Khải, ánh mắt dính trên người hắn y như muốnnhìn xuyên qua lớp áo kia.

Vệ Khải đithẳng đến siêu thị gần đó mua một hộp sáu quả bóng bàn sau đó đi đến nhà ăn.

"Chocháu một quá trứng gà, loại này." Vệ Khải tìm rất lâu, hấp dẫn ánh mắt củanhiều người mới tìm được thứ mình muốn, "À khoan cho cháu hai quả đi."

Dù là bóngbàn hay là trứng gà đều đã vượt qua số lượng Lăng Thụy Đông yêu cầu.

"Vệ khải!"Một giọng nói trong trẻo, Vệ Khải quay đầu nhìn lại. Đó là cổ động viên trườngnày. Để thể hiện phong độ, cô đã dẫn một đội đến cổ vũ cho đội Vệ Khải. Cũngcoi là người quen.

Vệ Khải gậtđầu lấy ví ra thanh toán thì cô cổ động viên đã quẹt thẻ học sinh của mình vàotrước.

"Khôngcần như thế đâu!" Vệ Khải cản không kịp vì thẻ đã quẹt.

"Nhóccon ăn nhiều chút, bác cho mày thêm một quả đấy." Nụ cười của bác gái vừahiền lành lại vừa kỳ lạ.

Sắc mặt VệKhải hơi thay đổi.

"Vệ Khải cậu chưa ăn tối đúngkhông, qua ăn với bọn mình đi, bọn mình lỡ gọi hơi nhiều đồ." Cô cổ độngviên chỉ về quán ăn gần đó, ở đấy cũng có ba nữ sinh xinh đẹp đang ngồi. Ba côgái đang bàn tán cái gì đó, thấy Vệ Khải quay đầu qua thì hai cô cúi đầu cườingượng còn một cô hào phóng mà vẫy tay. Sau đó cô ngàng cũng tự cười, cả ba côgái xinh đẹp cùng cười lên.

Còn cô cổ độngviên trước mặt đang mặc một chiếc áo khoác trắng, bên trong là cái áo may ô màuhồng nhạt tô lên vóc người nóng bỏng. Đặc biệt là với chiều cao của Vệ Khải cóthể nhìn thấy rãnh ngực, trông lại càng khiến miệng người khô khốc.

Thấy Vệ Khảinhìn mình, nàng cổ động viên hơi xấu hổ nghiêng người, hai tay cô đan vào nhau,giọng như đang làm nũng: " Qua đây đi mà, đội cổ động viên rất muốn làm quen với cậu đấy."

"Không được rồi, tôi đi mua đồ hộbạn, cậu ấy đang đợi tôi về." Vệ Khải nở nụ cười thương mại, sau đó khônghề lưu tình mà quay đầu đi.

Cô cổ độngviên hơi lúng túng một chút lúc qua trở về lại bị nhóm bạn nữ trêu ghẹo. Côcũng đỏ mặt đẩy bọn họ. Cô nàng hào phóng vẫy tay với Vệ Khải ban nãy quay đầunhìn lại thấy hắn đã rời đi. Thấy bạn mình như vậy mấy cô kia cũng có cơ hội màchơi tiếp. Cô nàng cũng xấu hổ mà chơi cùng bọn họ. Họ còn làm đến mức mà cácsinh viên đang ăn cơm xung quanh đó quay đầu nhìn lại.

Cái bóng VệKhải in trên mặt đường, hắn trở về ký túc xá tạm thời. Trước khi đi vào cònkhóa kỹ cửa.

Lần này họ ởtạm tại ký túc xá trong trường, một phòng trông cũng khá đơn giản khá giống vớinhà nghỉ, tác dụng của kiểu ký túc xá này chắc chắn ai cũng biết. Thậm chí hiệngiờ hắn còn có thể nghe được tiếng rên rỉ tình ái ở phòng bên cạnh. Hắn nhớphòng đó chính là đồng đội của mình. Một phòng bên cạnh nữa có vẻ cũng không chịuthua thiệt mà phát ra tiếng thở dốc.

Tòa ký túcxá này giống với các nhà nghỉ bình thường, cách âm kém, là nơi để các bạn nam nữđang trong độ tuổi bồng bột giải quyết dục vọng giường chiếu.

Vệ Khải kếtnối mạng, đăng nhập vào khung chat của diễn đàn Thần phục. Người bạn duy nhấttrong khung chat cũng đã online. Hắn biết đêm nay mình sẽ không thể rảnh rỗi đượcnữa.

Đoạn chatvideo mở ra, Lăng Thụy Đông tựa vào đầu giường, cầm cốc trà sữa trông như đangxem một bộ phim.

Hai ngườitrong ký túc không rảnh mà để ý màn hình đang xoay đi của Lăng thụy Đông.

Vệ Khảitrong màn ảnh đang mặc áo hoodie và quần đùa thể thao trông hắn như đang chuẩnbị bước vào một trận đấu nào đó. Khắp người hắn toát ra khí chất hoang dã mà mạnhmẽ. Tay hắn dần mò lên người mình, kéo khóa áo ra, khoe hàng sô cô la nâu củamình. Hắn tự vuốt ve cơ thể mình rồi mạnh mẽ lột áo ra.

Hắn kéo quầnđùi lên hết cỡ để lộ ra dương vật to dài đứng hiên ngang giữa hai chân, trực chờđược giải phóng. Hắn xoa xoa lên côn thịt bên trong quần của mình.

"Bây giờ ta không nói chuyện được,ngươi có thể tưởng tượng chúng ta đang đối thoại." Lăng Thụy Đông hờ hữngcười gõ vào ô chat.

Vệ Khải khựnglại.

Lăng ThụyĐông lại nhắn: "Tiếp tục phát dục."

Vệ Khải cởiáo khoe ra vóc người cường tráng, hai vai rộng, xương quai xanh gợi cảm. Hắnchuyển đến cơ ngực mình, dùng tay lung lay hai khối thịt dẻo dai và lực lưỡng.Hấp dẫn nhất có lẽ chính là đường cơ bụng đều đều của hắn. Tất cả mọi thứ đều bịphơi ra giữa ống kính.

Vệ Khải lắclư cơ thể, trông hắn làm không quá dễ dàng. Nhưng khi hắn đung đưa eo lại lộ rađường nhân ngư và cơ bắp, chúng đều đã bù lại cho kỹ thuật không mấy xuất sắcnày. Bàn tay rộng lớn đè vào hạ thân đang lắc lư. Hắn kéo quần đùi, để lộ phầnquy đầu. Trên quầ lót hắn lúc này đã lộ ra vết nước.

"Chủnhân, dương vật chó ngốc đã bắt đầu chảy nước..." Nói có một câu này, mặtVệ Khải đã đỏ lên. Vì có thêm nhạc nền là tiếng gọi giường của hai phòng bên màhắn lại cảm giác được mình nói như này càng dâm đãng hơn.

Hắn nắm lấydương vật bên trong quần mình, quy đầu hằn trên quần hắn tạo thành một hình dạngdâm đãng. Hắn nghiêng người sang, hai tay chậm rãi lướt từ cơ ngực xuống eo sauđó kéo quần xuống một chút, dương vật đã được thả tự do, nó cương cao, gân xanhnổi lên quanh côn thịt to lớn, quy đầu hồng sẫm cũng ngẩng đầu.

Tụt quần đùixuống, trên người hắn chỉ còn lại một đôi giày bóng rổ màu trắng.

Đôi giàybóng rổ kia là Lăng Thụy Đông mua, giá không rẻ. Lăng Thụy Đông không thích giảynhưng một nam sinh với vóc người gợi cảm như Vệ Khải mà chỉ đi mỗi một chiếcgiày bóng rổ. Nhìn vô cùng đã mắt.

Chỉ nghĩmình đang bị người ở đối diện nhìn, dương vật hắn đã cứng lên.

Tuy nhiên chủđề chính hôm nay không phải cái này. Hắn lấy cái đĩa để trên bàn máy tính choLăng Thụy Đông xem.

Đây vốn làcái khay để cốc bên trong đang có ba quả trứng gà, sáu quả bóng bàn. Tất cả nhữngthứ ấy đều được bôi trơn vậy nên chúng trông chúng ướt nhẹp.

Vệ Khải đặtkhay xuống đất rồi quay người nằm nhoài trên mạn giường. Hắn tiếp tục chổngmông, tách chân khoe ra lỗ hậu của mình.

Hắn lấy ítthuốc bôi trơn trên dính trên rồi bôi vào lối vào cửa sau của mình.

Ở phía bênkia có thể nhìn thấy một tay Vệ Khải đang chống mạn giường, hạ eo, cong môngđưa lưng với ống kính, bả vai hắn cũng vì chuyển động của tay mà ép lại gầnnhau. Phần eo cơ bắp giờ đã cong lên, theo đó cái mông hắn cũng chổng lên, ngóntay thon dài cũng chui vào bên trong hậu môn.

"Chủ nhân, chó ngốc, là con chósuốt ngày thèm chịch." Vệ Khải vẫn không quên mệnh lệnh của Lăng ThụyĐông. Tuy giờ Vệ Khải đang quay lưng lại, Lăng Thụy Đông cũng biết giờ hắn đangxấu hổ như nào.

Dáng người VệKhải hiện giờ trông đã trưởng thành và trông ngon miệng hơn. Hắn, một bá vươngtung hoành trên sân bóng, giờ lại đùa nghịch với cái lỗ đít của mình một cáchvô cùng dâm đãng. Đôi bàn tay đã ghi rất nhiều điểm trên sân bóng giờ đang mở rộnghậu môn của mình. Ngón tay nằm bên trong hậu môn căng dãn thật sự trông rấttình sắc.

Lăng ThụyĐông kiên nhẫn chờ Vệ Khải mở rộng xong. Đợi đến lúc có thể nhét ba ngón tayvào, Vệ Khải mới nhặt một quả bóng bàn lên. Hắn lăn lăn quả bóng ấy trên kẽmông rồi đặt tại cửa vào.

Bóng bàn màutrắng và làn da màu lúa mạch trông hoàn toàn đối ngược.

"Chủ nhân, hậu môn chó ngốc đãđược mở rộng, xin chủ nhân cho phép lỗ dâm được ăn trứng."

Lăng ThụyĐông ho khan một tiếng, Vệ Khải hiểu đây là cho phép.

Hắn đặt bóngbàn ở lối vào hậu môn, ấn thật mạnh vào bên trong. Bóng bàn đi qua chỗ nào, chỗđó đều đọng lại một ít bôi trơn ướt và dính. Hắn nhặt một quả nữa lên, nhét tiếpvào.

Hắn đã từngxem cách chơi trò này trên diễn đàn Thần phục biết khi chơi không thể quá vộivàng nên hắn cũng chỉ nhặt bóng lên rồi ấn vào trong lỗ.

Mấy viênbóng bàn nằm ở bên trong hậu môn nhưng đường kính mỗi viên lại khiến hắn khôngđược thoải mái. Mỗi lần hắn bỏ một viên bóng bàn vào thì nó lại rơi ra. Nhữngquả bóng càng lúc càng vào bên trong sâu hơn. Bóng bàn được ôm quanh bơi hậumôn, càn nhét càng vào sâu hơn.

Hình ảnh bêntrong video là một chàng sinh viên thể dục đang nhét quả bóng bàn trắng vào lỗhậu của mình, vô cùng dâm đãng.

Quả thứ nhấtrất khó đi vào, đẩy đến đúng nơi, Vệ Khải cảm nhân được thứ đó đã vào trong cơthể mình nên dừng lại. Bóng bàn ở bên trong hậu môn tạo thành một đường hầm thịtđỏ mềm sau đó đường hầm ấy lại từ từ khép lại nhưng ở giữa vẫn còn một cái lỗnhỏ không thể đóng lại.

Sau khi nhétquả thứ nhất vào, quả thứ hai đi vào rất đơn giản nhưng Vệ Khải phải kẹp chắcmông lại mãi đến khi giữ được quả bóng bàn để nó ở yên bên trong mới tiếp tục vớiquả thứ ba.

Bốn quả bóngbàn đi vào trong cơ thể, Vệ Khải từ từ xoay người, dựa vào mép giường, hai chântách thành chữ V lớn.

Cậu trai cườngtráng khó gần bây giờ đầu đã đầy mồ hôi, ngực và bụng cũng phập phồng theo hô hấp.

Ánh mắt hắncó chút sợ hãi mà nhìn hai viên bóng bàn còn xót lại. Bốn quả vẫn còn nằm sátnhau trong cơ thể hắn. Tuy quả nào cũng nhẹ nhưng lại mang đến cho cơ thể hắn mộtthứ áp lực vô cùng lớn khiến bụng dưới của hắn cảm thấy nặng vô cùng.

"Bốn quảthôi là được rồi." Lăng Thụy Đông nhắn.

Vệ Khải hổthẹn nói: "Cảm ơn chủ nhân. Chó ngốc xin lỗi chủ nhân."

Lăng ThụyĐông dặn hắn mua bao nhiêu quả tức là muốn hắn nhét từng ấy vào trong nhưng hắnlại thất bại.

Lăng ThụyĐông hiểu tại sao hắn lại phản ứng như thế, cũng biết lần này mình tha cho hắnhơi sớm, bình thường anh vẫn nghiêm khắc hơn một chút. Nhưng trò đẻ trứng này rấtkhó chơi nhất là đối với những người chơi lần đầu, đặc biệt là trước đó Vệ Khảichưa bị 'thông', hậu môn chưa mở ra hết, bốn cái đã là cực hạn. Phải nhân lúccơ vòng đang dãn ra mà để hắn đưa mấy thứ đó ra nếu không hắn sẽ rất khó để cóthể tự lấy những thứ đó ra. Là chủ nhân anh phải cân nhắc chuyện này thật chutoàn.

Vệ Khải nằmtrên đất, hai tay nắm chắc đầu gối, lộ hết lỗ hậu trước màn ảnh. Hình ảnh này rấthay gặp trong các bộ GV(*) của Nhật Bản, mà thân hình Vệ Khải thậm chí còn đẹphơn những diễn viên kia.

(*): Gayvideo = gay porn

Một chấm trắnghiện ra ở hậu môn Vệ Khải làm đường hầm bí mật lộ ra, thứ màu trắng kia đi từ hậumôn hắn nhìn như một quả trứng sắp sinh. Khi nó đi ra được gần nửa thì nó lại dừngở chỗ đó trông như sắp quay trở lại chỗ ban đầu.

"Ưma..." Vệ Khải rên một tiếng dâm đãng, quả bóng bàn từ trong hậu môn hắnrơi xuống đất rồi nảy lên phát ra âm thanh cạch cạch.

"Chủ nhân, chó ngốc đã đẻ được mộtquả trứng." Vệ Khải thở dốc một lúc lại tiếp tục 'rặn' quả bóng bàn tiếptheo ra. Hắn phải dùng hai tay, tách mông mình ra để lỗ hậu mở ra to hơn.

Quả thứ haibắt đầu đi ra nhưng có vẻ vẫn rất khó khăn. Quả bóng trông ướt và bóng loángtrông như một quả quả trứng mới được sinh ra thật. Một đường hầm bí mật được tạora, cao hoàn và dương vật run lên vì hông và cơ vòng đang dùng quá nhiều sức,ngón chân hắn cũng quắp chặt lại. Hắn dùng hết sức, quả bóng bàn thứ hai đi ra.

Ai mà tưởngtượng được bá vương không ai có thể ngăn cản, một mình có thể lấy được ba mươiđiểm trên sân bóng hôm nay lại dùng một tư thế dâm đãng nằm trên mặt đất, phơira vật kiêu ngạo của nam nhân và hậu môn của mình, còn 'rặn' từng viên bóng bànbên trong đó ra như đang đẻ trứng.

Tiếng gọigiường hai bên càng to có vẻ như đã sắp đến cao trào. Mấy thành viên khác trongđội đều là những chàng trai có thể lực và bản tính tình dục mạnh, mấy người nàyđều không mang bạn gái theo không biết họ kiếm được mấy cô gái xinh đẹp kia ởđâu. Giờ phút này họ đang dùng chính sức mạnh nam tính của mình mà chinh phục đốiphương. Vệ Khải cũng đang nằm trên mặt đất, dùng hết sức mình mà đẩy quả bóngbàn thứ ba.

Hắn còn làmtheo mệnh lệnh của Lăng Thụy Đông, một tay xoa xoa quả bóng bàn một tay tách miệnghậu môn ra. Đây là dùng ngón tay để cạm nhận lực đẻ của mình.

Vì bị ngóntay ngăn lại nên quá trình 'đẻ' cũng chậm hơn, dù có gần đến cửa rồi bóng bàn vẫncứ chậm rãi chưa muốn ra. Hậu môn hắn co rút làm bóng bàn bị đưa lại bên tronggiống như đang cái miệng nhỏ đang ngậm chặt nó, đưa nó trở lại bên trong.

Đến quả thứVệ Khải đã hết sức, hắn cố lắm mới đẩy bóng bàn ra được một ít lại nghe thấy tiếngcủa của bạn cùng phòng.

"Này Thụy Đông đang làm gì mà tậptrung thế?"

Vệ Khải sợhãi đến mức tuột quả bóng bàn vào trong nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế táchchân hướng về màn hình, không hề tránh né gì.

"Thi chứngchỉ môn Tiếng Anh." Lăng Thụy Đông bình tĩnh trả lời.

"Đệt, đúng là học thần, tao phụcrồi á."

Vệ Khải nhìnLăng Thụy Đông nói chuyện với bạn cùng phòng, trông người kia cũng không pháthiện được gì khác thường.

Một lúc sautrong khung chat xuất hiên hai chữ 'tiếp tục'.

Hắn đã cố ýđể cỡ chữ lớn nhất. Vệ Khải thở phào nhẹ nhõm, được nghỉ một lúc hắn cũng đã lấylại được chút sức. Viên bóng bàn cuối cùng từ từ đi ra, rơi lạch cạch trên mặtđất.

Bốn viênbóng bàn rơi quanh ngươi Vệ Khải, chúng hiện giờ được bọc bởi những vết ẩm ướt.Dương vật Vệ khải cũng đã chảy nước từ lâu, làm ướt hết cơ bụng hắn. Hậu môn hắnthì như đang thở cứ mấp máy không thể nào đóng lại được.

Hắn thởtrong chốc lát rồi dùng đầu gối lết đến máy tính xách tay dưới đất, dập đầu lạymột cách cung kính: " Xin lỗi chủ nhân, chó ngốc không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Đầu hắn đậpvào sàn gạch men phát ra cả âm thanh, chắc chắn là dùng lực rất mạnh.

"Bây giờ ngươi chỉ có thể nhétđược bốn quả. Cũng không cần phải thử với trứng gà nữa."

Thấy Lăng ThụyĐông trả lời, Vệ khải lo lắng cầu xin: " Xin lỗi chủ nhân, xin chủ nhân cho chó ngốc thêm mộtcơ hôi, lần này nhất định chó ngốc sẽ làm được!"

"Ban nãy ngươi cũng biết có ngườiở bên cạnh sao lại không tránh ra?" Lăng Thụy Đông hỏi.

"Vì chủ nhân chưa cho phép chóngốc tránh."

"Ngươikhông sợ bị nhìn thấy à?"

"Sợ nhưng chó ngốc sợ vi phạm mệnhlệnh của chủ nhân hơn."

"Ngươitin tưởng ta thế sao?"

"Vâng,chủ nhân!" Vệ Khải nhìn dòng tin nhắn sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng ThụyĐông. Hắn mừng rỡ trả lời, ánh mắt cũng đầy sự tin tưởng trông hắn lúc này rấtgiống một con chó lớn.

"Vì ngươi tin tưởng ta nên ta sẽkhông thể làm bậy. Quá bốn quả bóng sẽ ảnh hưởng đến ngươi, ta không thể épngươi tiếp tục."

"Cảm ơn chủ nhân." Vệ Khảilại cung kính dập đầu một lần nữa.

"Nhưng ngươi đã thất bại khôngthể không phạt. Đợi lúc về ta sẽ cho ngươi một bài học làm ngươi nhớ kỹ."

"Vâng, chủ nhân. Xin chủ nhân trừngphạt." Vệ Khải vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Cơ thể mệt mỏi của hắn run lên,trừng phạt này không phải tìm cớ để chơi hắn mà trừng phạt lần này sẽ vô cùngnghiêm khắc. Hắn biết lần này chủ nhân sẽ phạt ở một mức độ cao hơn. Nó làm hắnvô cùng hưng phấn và mong đợi.

Chỗ ngồi bênngoài quán cà phê Starbucks, Lăng Thụy Đông mặc một chiếc áo phông trắng, ốngtay áo đen. Bên cạnh anh là một cạnh anh là một cốc cà phê thơm phức, trong taylà cuốn sách chuyên nghành. Anh đẩy cặp kính của mình, hay chân để chéo nhau đimột đôi giày tennis trắng, nhìn qua cũng biết đây là một sinh viên. Khuôn mặtthanh tú, trẫm tĩnh càng làm hiên lên phong độ của một người tri thức.

Lúc trước dobận thiết kế trò chơi không có thời gian đi cắt tóc. Bây giờ đi cắt anh thợ lạithay đổi kiểu tóc khác với kiểu húi cua (+) lúc trước của anh. Lăng Thụy Đông khôngcảm thấy có gì khác nhưng các bạn nữ đều cảm giác anh đáng yêu hơn lúc trước. Họcòn nói anh đổi từ kính không viền(*) thành kính vuông gọng đen (**).

Anh cầm cốccà phê lên cũng vừa lúc nhìn thấy người đang đi từ xa đến. Anh nở một nụ cười.

Dù giờ đanggiữa tháng một nhưng mùa đông ở thành phố này không lạnh lắm, Vệ Khải ăn mặccũng không khác gì mùa hè. Hình như hắn mới từ sân bóng đến đây, còn mặc bộ đồmà Lăng Thụy Đông chưa thấy trước đó bao giờ.

Hắn mặc mộtchiếc áo may ô màu đen, ở giữa có viết tên được sắp thành hình tròn bằng TiếngAnh của trường đại học lần trước hắn đến thi đấu hữu nghị, trông rất có phongcách phương tây. Đặc biệt chính là áo này tà áo được xẻ rất cao, gần đến eo củahắn. Vệ Khải nhanh chân bước đến, cánh tay và cơ bắp ở vai làm hắn trông vôcùng mạnh mẽ, nhấc cánh tay lên còn có thể nhìn thấy cơ ngực của hắn đằng sauáo may ô. Cơ ngực to, rắn chắc vai rộng bị che đằng sau lớp vải, làn da màu lúamạch, hormone nam giới dồi dào, hắn đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người điđường.

Thấy Vệ Khảiđi đến chỗ Lăng Thụy Đông, hai nữ sinh bên cạnh bắt đầu kích động thì thào vớinhau: " Đáng yêuvãi, trung khuyển công với ôn nhuận thụ, đẹp đôi chết mất."

Lăng ThụyĐông quay đầu nhìn hai cô khẽ mỉm cười làm hai cô bé phải cúi đầu ngượng ngùng.

Vệ Khải laumồ hôi trên trán, hơi ngượng ngùng nói: " Tập luyện hơi muôn, chưa kịp thay quần áo."

"Không sao." Lăng Thụy Đôngnhìn quần áo của Vệ Khải, anh hơi ngạc nhiên một chút.

Tại đang ởnơi công cộng nên Vệ Khải không có dùng xưng hô bình thường nhưng ngón trỏ vàngón giữa của hắn lại uốn cong, đặt sát vào mặt bàn, dù có đang ngồi thì haichân vẫn kề nhau, đầu gối tách ra. Ngón tay là Vệ Khải học từ mấy bộ phim cổtrang, ý là đang muốn quỳ xuống. Tách hai chân ra là phỏng theo tư thế ngồi xổmbình thường.

Vệ Khải chỉvào cái áo hắn đang mặc: " Đây là quà được tặng sau giải hữu nghị, mặc rất thoải mái."

Lăng ThụyĐông gật đầu, gãi gãi thái dương, kiểu tóc mới -- cắt theo đề xuất của anh thợ-- chỉ mỏng hơn chứ không ngắn đi mấy. Ở gò má có sợi tóc nhỏ vụn dán vào trôngcó chút non nớt. Anh vẫn chưa quen với độ dài này lắm.

Vệ Khải vẫnnhìn anh, theo dõi từng động tác một. Mắt hắn như phát sáng, là ánh mắt anh đãquá quen, ánh mắt hưng phấn.

"Thợ cắttóc nói tôi nên để kiểu này." Lăng Thụy Đông giả bộ không quan tâm nói.

"Ừm...Rất đẹp." Vệ Khải cố ý hạ thấp giọng một chút, nhưng nó không phải là trêuđùa nhau mà là âm thanh na ná tiếng chó sủa.

Mấy trò 'mờám' ở nơi công cộng này là Vệ Khải tự chủ động muốn, Lăng Thụy Đông cũng khôngđể ý. Nhưng sau quá trình trải nghiệm thực tế theo những quy ước đó thì nó lạisinh ra hiệu quả mà Lăng Thụy Đông không ngờ đến.

Lăng ThụyĐông khẽ mỉm cười, nâng cằm ra hiệu: "Uống."

Vệ Khải cúiđầu nhìn cốc cà phê lớn, khẽ cau mày, bình thường hắn không thích cà phê lắmnhưng vẫn cầm lên uống.

Sắc mặt LăngThụy Đông thế rồi hỏi hắn mấy chuyện khi thi đấu hữu nghị, Vệ Khải đều báo cáorất thành thật. Thấy hai người ngồi với nhau, hai nữ sinh bên cạnh cũng líu ralíu ríu cái gì đó. Lăng Thụy Đông không để ý đến mấy cô bé đó mà lấy hai chainước khoáng to ra, đặt trước mặt Vệ Khải.

Vệ Khải lạinhíu mày tiếp, một cốc cà phê lớn rồi lại thêm hai chai nước khoáng.

"Đi thôi, trước khi xem phimxong phải uống hết hai chai này." Lăng Thụy Đông xách ba lô lên, cúi đầunhìn thẳng vào mắt Vệ Khải, tay xoa đầu hắn.

Hai cô bébên cạnh chụp lại cảnh này, Lăng Thụy Đông cũng thấy. Anh chỉ khẽ mỉm cười lầnnữa nhắc nhở hai cô. Thấy thế hai nữ sinh le lưỡi, không dám nhìn nữa.

Còn Vệ Khảithì trông có vẻ lo lắng, cơ thể hắn cương cứng lại nhìn hai chai nước trước mặt.

Xoa đầu cũnglà một trong những hành động đã được hai người thống nhất từ trước. Nó nhằm ámchỉ rằng Lăng Thụy Đông đang đối xử với Vệ Khải như chó, không phải như bìnhthường hai người với nhau. Đây là hành động ám chỉ bắt đầu điều giáo ở nơi côngcộng.

Từ ly cà phêto đến hai chai nước khoáng, Vệ Khải cũng đoán được gì đó. Hắn cố gắng để khôngthể hiện cảm xúc gì ra ngoài nhưng ánh mắt vẫn còn một chút bối rối.

Lăng ThụyĐông mỉm cười, cúi đầu, ghé vào tai hắn nói: " Quả nhiên là ngươi xem trộm máy tínhcủa ta..."

Vệ Khải nhếchmiệng, cắn chặt răng, hắn biết bây giờ giải thích đã quá muộn. Cuối cùng hắnđành mở một chai nước, uống sạch nó rồi cầm chai còn lại đi theo Lăng ThụyĐông.

Trong máytính của Lăng Thụy Đông có một phần là kế hoạch điều giáo, trong đó có ghi đầyđủ những trò sẽ chơi sắp tới. Nhưng lần trước anh lại phát hiện, Vệ Khải như đãsớm biết trước các trò chơi của anh. Lúc điều giáo sẽ bắt đầu cầu xin Lăng ThụyĐông trừng phạt hoặc chơi đùa mà tất cả lại trùng khớp với kế hoạch trước đóanh đã vạch ra. Đặc biệt đó là thời gian mở văn bản gần nhất lại không phải làanh.

Đáp án ngaytrước mắt, là một chủ nhân còn dính đến thứ bí mật như kế hoạch điều giáo, ngườicẩn thận như Lăng Thụy Đông sao lại không thấy được vẫn đề. Nên nói lần này anhphạt Vệ Khải không phải chỉ chuyện không hoàn thành nhiệm vụ.

Lăng ThụyĐông chọn một bộ phim thanh xuân ngược luyến đang rất nổi gần đây. Nhưng cũng đãgần hết thời gian chiếu rạp đã không còn mấy khán giả, giờ chiếu cũng không đẹp,sau giờ cơm tối nên rất vắng, gần như là không có người. Anh chọn chỗ ở bênngoài còn là hàng ghế phía sau, vô cùng riêng tư.

Xét thấy nhữngchuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn đã rõ chắc chắn chủ đề lần này không phải chỉcó mỗi xem phim. Thân thể chưa được thỏa mãn suốt hai tuần của hắn đã bắt đầuhưng phấn vì những tưởng tượng. Do không mặc quần lót mà quần hắn đã nhô lên mộtcục u, từ bên ngoài còn có thể nhìn rõ quy đầu.

Lăng ThụyĐông bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hành lang, ánh mắt như đang trêu tức, miệngthì nở một nụ cười xấu xa.

Vệ Khải đãquá quen với biểu cảm, đây là anh đang cảm thấy rất vui, sắp 'thưởng' hắn. VệKhải cảm thấy được chỉ vì sắc mặt này của Lăng Thụy Đông mà hắn đã muốn chảy nước.

Bỗng tronghành lang lại có tiếng của hai người nữa đi tới. Cả hai không hẹn mà quay đầu.Cả hai đều rất ngạc nhiên khi gặp hai nữ sinh ở quán cà phê.

Hai cô bétrêu đùa, xô đẩy nhau, cười nói rất vui vẻ. Vệ Khải có chút kinh ngạc nhưng lúcsau đã ổn định lại tâm lý, ngồi xuống cạnh Lăng Thụy Đông.

Hai cô gáikia chọn hàng ghế số tám, hàng số chín cũng có bốn người ngồi, cả rạp cũng chỉcó từng ấy. Nếu không để ý mấy người kia sẽ có cảm giác như mình đang bao hết cảrạp vậy. Mọi người bắt đầu yên lặng chờ phim bắt đầu.

Dạo đầu vanglên, bộ phim điện ảnh bắt đầu. Hai cô nữ sinh cứ thi thoảng nhìn trộm Lăng ThụyĐông và Vệ Khải cũng đã bắt đầu chú tâm xem phim. Nhưng cả Lăng Thụy Đông lẫn VệKhải đều không hứng thú lắm. Vừa lúc này trên phim chiếu cảnh các nhân vật đánhbóng rổ. Một nhân vật nam vừa chạy tới sân bóng vừa lột áo ra.

"Dángngười không được đẹp lắm." Lăng Thụy Đông đánh giá. Bàn tay anh thì chuivào trong áo Vệ Khải một cách rất tự nhiên.

-------------------

(+) tóc húi cua


(*): kính không viền

(**) kính vuông gọng đen

bóng bàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro