Chương 5:Giống như trẻ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một tuần này, Lục Thời Ngữ cảm thấy bản thân mình được đối xử như bảo vật của quốc gia. Ở nhà thì không cần phải nói, mẹ và bà ngày nào cũng làm các món từ móng heo, móng gà, móng trâu, chân thú cho cô ăn , các loại cường gân tráng cốt, thuốc thang cũng phải uống. Ở trường học ngoài Lý Di Đồng chăm sóc cẩn thận chiếu cố cô, thì ngay cả Ngụy Đàm cũng không độc miệng như trước nữa.

Chiều hôm nay tiết đầu tiên chính là môn thể dục.

Lục Thời Ngữ có giấy chẩn đoán bệnh do bệnh viện cấp nên không cần học tiết này. Trước khi vào học 5 phút, cô và Lý Di Đồng ở siêu thị nhỏ tạm biệt, một mình quay về phòng học vắng tanh.

Cô thò tay xuống ngăn bàn muốn lấy sách toán làm bài tập nhưng đầu ngón tay lại chạm phải hộp giấy cưng cứng. Cô cúi người xuống nhìn một lát, sau khi xác nhận không phải đồ vật ác ý mới đem hộp giấy lấy ra một lần nữa.

Hộp bánh gatô màu hồng bên trên in logo cùng hai chữ quen thuộc, mở ra , là bánh Tiramisu và bánh pudding phô mai !

Lục Thời Ngữ vừa thấy hai chiếc bánh ngọt nhỏ này liền biết là ai mua. Cả lớp người biết cô thích bánh ngọt nhà Tâm Ngạn chỉ có Lý Di Đồng và Nguỵ Đàm. Mà cả trưa nay cô vẫn luôn ở bên cạnh Lý Di Đồng, vì thế đáp án chỉ có Nguỵ Đàm.

Cô mím môi cười.

Nhưng lúc nãy vừa ăn cơm trưa xong, cô cũng không đói bụng, nên Lục Thời Ngữ quyết định làm bài tập trước, đợi lát nữa ăn bánh ngọt sau.

Phải hơn nửa giờ sau cô mới làm xong bài tập. Cô lấy khăn ướt ra lau tay , sau đó chọn bài hát khá cũ《 Ngọt ngào 》 trong list nhạc trên điện thoại.

Bài hát này là do Lục Thời Khâm cải biên lại và hát.

Bà của hai người là nghệ sĩ thổi sáo nổi tiếng của Trung Quốc, ba Lục Giam khi cấp 3 đã tự mình sáng tác ra bài hát nổi tiếng trên internet, sau lại còn chế tác đơn khúc cho phim ảnh, nhất thời nổi tiếng khắp nơi.

Lục Thời Khâm kế thừa hết gen ưu tú của bà và ba, rất có thiên phú âm nhạc. Khi mới 5 tuổi, Lục Giam cho cậu một đoạn nhạc điệu, cậu có thể chuẩn xác không sai lầm mà đàn lại. Lên 8 tuổi, cậu viết bài hát đầu tiên . Sau khi tốt nghiệp tiểu học , cậu được nhận vào lớp sáng tác của trường trung học thuộc nhạc viện trung ương.

Bài hát《 ngọt ngào 》 này là khi nghỉ hè, Lục Thời Khâm nhàn rỗi không có việc gì liền cải biên lại.

Lục Thời Ngữ vừa nghe nhạc , vừa vui vẻ tận hưởng quãng thời gian trà chiều hiếm hoi.

Cô đang ăn vui vẻ, đột nhiên bả vai bị vỗ một cái.

Lục Thời Ngữ giật mình, quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy người đến, cô nhăn cái mũi lại, "Cậu đi như nào không có tiếng động làm mình sợ muốn chết. Đã tan học đâu , sao cậu lại về trước?"

Ngụy Đàm dừng một chút, lấy tay gảy gảy mấy lọn tóc ngắn có chút mồ hôi, "Lão Lưu kêu chúng ta tự do hoạt động."

Thật ra là , hắn bị làm phiền đến không chịu nổi.

Mà người gây ra chuyện chính là Lâm Miểu Miểu của lớp 9. Hôm nay hai lớp bọn họ học chung tiết thể dục, trong thời gian tự do hoạt động, cô ta liền chạy đến lớp bọn họ, hỏi cậu phương thức liên lạc. Cho dù bị cậu từ chối nhưng vẫn dây dưa không thôi.

Nghĩ đến Lục Thời Ngữ một mình ở phòng học, cậu dứt khoát trở về trước, dù sao cuối tiết thể dục cũng không cần tập hợp.

Trở lại phòng học thì nhìn thấy cô đang ăn bánh ngọt, "Ăn ngon vậy sao?"

Lục Thời Ngữ gật đầu, "Ăn ngon nha, rất ngọt."

Nói rồi cô cầm lấy một cái nĩa nhỏ sạch sẽ khác, "Cậu cũng ăn đi."

Dù sao đây cũng là cậu ấy mua.

Nguỵ Đàm nghe được câu này liền buồn cười , lại nhìn ánh mắt cô đề phòng nhìn chằm chằm bánh pudding còn lại, giống như mèo nhỏ đang bảo vệ đồ ăn thì cố ý nói: "Cho mình ăn thật hả?"

Lục Thời Ngữ không quá nhiệt tình "Ừm" một tiếng.

Ngụy Đàm cầm nĩa lấy một miếng lớn, chậm rãi đưa đến bên miệng mình. Thấy ánh mắt ngơ ngác của Lục Thời Ngữ, cậu cuối cùng cũng không cắn xuống, trở tay, đem pudding đút vào miệng cô.

Lục Thời Ngữ a ô một ngụm há mồm ăn luôn.

Nhưng một ngụm này có vẻ lớn, dính ra bên miệng không ít, Lục Thời Ngữ liền vươn một đoạn đầu lưỡi hồng hồng, liếm liếm môi. Đôi môi màu hồng nhạt như được phủ một lớp nước mê người.

Yết hầu Nguỵ Đàm khẽ chuyển động, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Lục Thời Ngữ ăn xong pudding, cảm thấy mỹ mãn mà thở ra một tiếng, "Tiểu Ngụy tử càng ngày càng biết lấy lòng bản cung."

Đây chính là diễn kịch đến nghiện.

Ngụy Đàm cũng lười cùng cô so đo, sau đó liền thấy Lục Thời Ngữ đem chai nước đưa qua, bất mãn nói: "Không nhìn thấy sao, còn không mau hầu hạ ai gia uống nước?"

Vừa rồi vẫn là phi tần, đảo mắt liền thăng cấp thành Thái Hậu.

Ngụy Đàm tốt tính liền làm giúp cô, đem nắp chai vặn ra, đưa cho cô. Thấy bên miệng cô còn chút pudding dính lại, liền rất tự nhiên lấy tay lau hộ.

Lục Thời Ngữ theo bản năng muốn tránh, lại bị cậu nhẹ nhàng đè lại bả vai.

"Đừng nhúc nhích."

Lục Thời Ngữ đối diện với ánh mắt của cậu, thiếu niên ánh mắt trong veo, dùng ngón trỏ lau đi vệt dính ở khoé miệng cô.

Đúng lúc này điện thoại vang lên: "Ta nhẹ nhàng nếm một ngụm, hương thơm nồng quyến rũ. Ta thích bộ dáng nào ngươi đều có......"

Ngụy Đàm chậm rãi thu hồi tay, dùng khăn giấy lau lại.

Ồ , thì ra là trên miệng cô dính thứ gì đó.

Nhưng mà, cậu có thể hoàn toàn nói với cô để cô tự mình lau mà!!

*

Nghe nói Lục Thời Ngữ bị thương ở tay, cuối tuần, cả nhà chú hai Lục Ngôn tới thăm cô.

Ba cô và chú hai là sinh đôi. Cho đến tận khi học tiểu học Lục Thời Ngữ mới phân biệt được hai người bọn họ —— chính là có đôi khi vẫn sẽ cảm thấy chú hai rất giống ba mình !

Con gái ruột thế nhưng lại không nhận ra ba của mình, thực sự muốn chết!

Mẹ nàng nói ngay khi biết chú hai, là có thể liếc mắt một cái biết bọn họ khác nhau chỗ nào.

Nhưng mà , cô không phân biệt được !!.

Em trai nói ba và chú hai có một số động tác nhỏ khác nhau, thậm chí má lúm đồng tiền trên mặt cũng không giống.

Cô ,không nhận ra.

Hơn nữa, chú hai lại quá xấu rồi! Biết rõ cô sẽ nhận sai người, còn thường xuyên cố ý bắt chước phong cách quần áo và kiểu tóc của ba. Làm sao già như vậy vẫn còn nghịch chứ!!! Có được không?! A a a???

Còn nữa, chú hai thường xuyên nói những câu oái ăm từ khi cô học mẫu giáo. Theo chú ấy giải thích, như vậy sau khi lớn lên, cô sẽ không bị mấy đứa con trai bắt nạt.

Kết quả, năm cô ba tuổi ở giàn nho nhà mình, hỏi Ngụy Đàm: "Một cộng một bằng mấy?"

Ngụy Đàm: "Bằng hai."

Cô còn đắc ý mà vỗ tay, "Sai rồi sai rồi, là thích ngươi."

Đó là điều xẩu hổ nhất trong cuộc đời cô, không gì sánh nổi.

Cô cũng không rõ, thím hai Trần Hi sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, bản thân cũng là cô giáo, tính cách lại khá ít nói, làm sao có thể gả cho chú hai không đàng hoàng kia chứ?

Lục Ngôn ôm con trai 4 tuổi là Lục Trần Dương, nghiêm trang mà lấy Lục Thời Ngữ làm tấm gương tiêu cực: "Dương dương, con biết chị làm sao bị thương không? Bởi vì chị ấy không ngoan, đem tay vào cửa bị kẹp, cuối cùng là chú lính cứu hoả đã đem chị cứu ra. Con nhìn xem, đau như này, con còn dám nghịch cửa nữa không

Lục Trần Dương bị doạ sợ, lập tức lắc đầu.

"Chị gái bị ngốc sao?"

"Ngốc!"

Lục Thời Ngữ: "......"

Chờ chú hai bị ba cô gọi đi, Lục Thời Ngữ nhìn Lục Trần Dương chân ngắn nhỏ xíu đang ngồi trên ghế ăn điểm tâm, tròng mắt cô chuyển động, cô vẫy tay với em trai nhỏ, "Dương dương, chị chơi cùng em được không?"

Lục Học Tùng đã qua tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Con trai Lục Gia Xương cùng con dâu Bãi Khiết vẫn luôn bận rộn với công việc kinh doanh trang sức ở phương Nam mấy năm nay. Nhưng nhóm cháu chắt vẫn luôn ở cùng ông, hiện giờ đã là bốn thế hệ chung một nhà. Nhà ông và cháu trai lớn Lục Giam ở ngay cạnh nhau, vì để tiện chăm sóc nên hai nhà đã mở thêm một cái cửa trên tường sân.

Người lớn tuổi rất thích tận hưởng niềm vui với cháu chắt của mình. Nhìn cháu trai nhỏ nhất ông cũng phá lệ "không ăn không ngủ" đùa, nói chuyện với Lục Trần Dương.

Nghe nói Lục Thời Ngữ dạy Lục Trần Dương bảng chữ cái tiếng anh, Lục Học Tùng liền cười ha hả nói: "Tiểu Ngữ còn rất ra dáng chị gái. Đến đây , đọc cho ông nội nghe một chút."

Trẻ con tuổi này có trí nhớ rất tốt, lại thích thể hiện. Lục Trần Dương lên tiếng, buông miếng xương sườn đã gặm một nửa xuống, kêu mẹ lau miệng cho.

Sau đó nhóc ngồi thẳng dậy, nói giọng trẻ con, "Ái cải trắng đặc ngỗng ngải phúc GAI, hải một tiếp khai LM nãi, nga chụp cầu, RS quá, ô uy oa, tây ai tặc." (**???? Chịu thôi m.ng :> )

Mọi người: "......" Tức khắc ai cũng cười lên thành tiếng.

Lục Trần Dương mang lòng hiếu kỳ nhìn mọi người, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, muốn khóc. Trần Hi vội vàng ôm con trai vào lòng giải thích, Tô Diệc cũng ở một bên an ủi nói: "Dương Dương là tốt nhất, là chị Tiểu Ngữ hư."

Lục Ngôn cách bàn ăn gào lên: "Lục! Thời! Ngữ!"

Lục Thời Ngữ nép ở phía sau Thẩm Minh Khinh , cười đến không cầm được đũa, vui vẻ duỗi chân.

Giờ cơm trưa vô cùng náo nhiệt qua đi, cả gia đình chơi cờ , chơi mạt chược .

Lục Thời Khâm đi vòng qua bức tường ngăn có khắc chữ "Phúc" , kéo cửa ra liền thấy Lý Di Đồng ôm một cái hộp lớn đứng ở cửa, tư thế chuẩn bị gõ cửa.

"Anh Thời Khâm." Lý Di Đồng vừa thấy cậu đến, đôi mắt đều sáng, ngọt ngào mà kêu. Cô gái nhỏ mặc áo hoodie mỏng, trên mũ có hai cái tai thỏ xinh xắn.

Lục Thời Khâm lên tiếng, rũ mắt xem cái hộp, "Em cầm gì vậy?"

"Em và mẹ nãy vừa nướng bánh quy xong. Ngoài ra còn có chocolate, nho khô yến mạch, matcha." Lý Di Đồng bẻ ngón tay đếm cho cậu. Mặt cô tròn tròn mang theo nét trẻ con, làn da trắng tinh tế, cả khuôn mặt nhìn rất tinh xảo và tóc mềm mượt trong nắng.

Đếm xong, cô mở hộp ra, từ bên trong chọn một cái bánh quy nho khô yến mạch, giơ lên, "Anh ăn thử xem , rất ngon đó."

Lục Thời Khâm rất tự nhiên cắn lấy một miếng bánh quy trên tay Lý Di Đồng.

Bánh quy giòn, thơm kết hợp cùng nho khô yến mạch quả thực vị rất ngon.

"Rất ngon." Cậu gật gật đầu.

"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Lý Di Đồng hỏi.

"Đồ thích làm nũng kia muốn uống trà sữa, anh đi mua cho chị ấy. Em muốn uống gì?"

"Em muốn trà sữa ba anh em thêm khoai môn, còn nữa ,trà sữa và các nguyên liệu đóng gói riêng."

"Này là cách ăn mới à?"

Lý Di Đồng có chút nghịch ngợm mà lè lưỡi, "Đây là em xem được trên mạng đó . Với số tiền bằng một cốc trà sữa lại vừa có thể uống trà sữa vừa ăn tráng miệng."

Lục Thời Khâm cười một tiếng, cậu thật sự không hiểu nổi tâm tư của con gái. Chẳng lẽ khoai môn cùng những thứ khác không phải dùng tiền mua ? Chỉ là đem một cốc trà sữa làm hai, cái này được gọi là ăn tráng miệng?

"Đã biết." Cậu tuỳ ý cầm cái tai trên mũ Lý Di Đồng và cài nút mũ cho cô. Bởi vì mũ quá lớn nên đem nửa cái đầu của cô đều che hết.

Lục Thời Khâm cao 1m77, Lý Di Đồng bốn bỏ lên năm còn chưa đến 1m6, tính ra độ cao chỉ đủ đến cằm cậu.

Lý Di Đồng bởi vì trong tay ôm đồ vật nên chỉ có thể ngửa cổ lên muốn đem hất mũ xuống dưới.

Lục Thời Khâm cười nhẹ ra tiếng, lại giúp cô gỡ mũ xuống, thuận tay ở trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ, sau đó mới rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối tuần vui vẻ! Cuối tuần vui vẻ! Cuối tuần vui vẻ nha!

Gửi cho các vị đại lão, tiểu khả ái một nửa cái bánh pudding phô mai nha ~

Khom lưng cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới [ dịch dinh dưỡng]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro