Chương 6: Làm nũng x6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Hơn nửa tháng sau, cánh tay bị thuơng của Lục Thời Ngữ cơ bản là đã khỏi hẳn, không có gì đáng ngại. Nhưng mà Tô Diệc với Thẩm Minh Kinh vẫn nấu cho cô rất nhiều món ngon để bồi bổ sức khỏe, mỗi ngày đều nấu những món khác nhau, không trùng lặp bao giờ . Được ăn ngon, ngủ đủ, hấp thu không ít dinh duỡng, dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy Lục Thời Ngữ mấy ngày nay da dẻ hồng hào, thân hình cũng trở nên đầy đặn hơn hẳn.

Tối thứ sáu, Lục Thời Khâm về nhà sớm hơn mọi lần, vừa kịp lúc để ăn cơm tối với cả nhà. Cơm chiều hôm nay do chính tay mẹ Tô Diệc nấu. Cũng không có gì cầu kì, chỉ là món canh móng giò hầm với rong biển, móng giò màu sắc đẹp, đậm vị nhưng không bị ngấy, nước canh thanh ngọt lại không có dầu mỡ, quả thật rất ngon.

Tô Diệc tự mình lấy cho con trai một chén canh.

Lục Thời Khâm gắp một miếng móng giò, chấm một chút nuớc chấm cay trên dĩa, rồi cho lên miệng ăn một cách ngon lành.

Hai đứa nhỏ, đúng là đang ở tuổi ăn tuôi lớn. Nghĩ thế, Tô Diệc lại gắp cho hai chị em, mỗi người một miếng gà kho, đau lòng nói: "Ăn thêm một chút, xem hai đứa kìa, lại gầy đi rồi. "

Lục Giam cầm chén rượu, cười đến tay run lên, suýt chút nữa đã làm đổ chén rượu quý có giá trị lên đến 5 chữ số.

Con trai một năm nay, dáng vóc có nhiều thay đổi, cao lên rất nhiều, đã vậy một tuần mới về nhà một lần, nhìn thì quả thật gầy đi không ít.

Nhưng mà con gái thì......

Lục Thời Ngữ hai tay cầm lấy móng giò gặm vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bóng loáng tròn trịa. Ông nhìn con gái cằm đôi thấp thoáng, khóe miệng giật giật, chẳng nói gì. Lục Giam định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của vợ lại thôi, cũng không có cách nào làm trái, nên đành phải gắp một đũa đầy ắp cải xào bỏ cho con gái, "Tiểu Ngữ, ăn thêm một chút rau, bổ sung vitamin."

Lục Thời Khâm nghe vậy liền hiểu ý cha.

Đúng lúc Lục Thời Ngữ đang muốn lấy cái móng heo và chút nuớc canh cuối cùng, hắn liền nhanh tay cướp cái tô về phía mình.

Sau đó với tư cách là người duy nhất không bị trói buộc bởi bất kì điều gì, hơn nữa có gan để nói ra sự thật, Lục Thời Khâm nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của chị gái, khuyên nhủ nói: "Buông bỏ móng heo, quay đầu lại là bờ."

Lục Thời Ngữ: "......"

Thế nào mới là một thiếu nữ xinh đẹp chân chính? Chính là kể cả khi khóc đều phải nhìn mình trong gương, nhìn xem chính mình khóc đẹp hay không đẹp.

Lục Thời Ngữ nhanh chóng buông đũa xuống, lấy điện thoại ra, bật camera lên xem, thấy khuôn mặt xinh đẹp gầy gò đã biến mất, cứ mãi nhìn lên nhìn xuống, xoay trái xoay phải.

Một phút sau.

Biểu cảm héo khô.

Đang ăn uống vui vẻ, liền lập tức cảm thấy không còn ngon miệng nữa. Cô lưu luyến nhìn các món ngon trên bàn rồi đứng dậy.

"Ba, mẹ, con ăn no rồi. "

" Ngồi lại ăn thêm chút nữa đi con."

"Con còn chưa ăn xong mà. "

Lục Giam và Tô Diệc như là trăm miệng mỗi người một lời.

"Không cần, con no rồi." Lục Thời Ngữ liếc nhìn kẻ ăn hoài không béo Lục Thời Khâm đang ra sức lùa cơm, thấy vậy cô liền dứt khoát quay người chạy về căn phòng phía đông.

Lục gia một nhà bốn người ở trong một căn nhà lớn tận 300 mét vuông, vô cùng rộng rãi. Vợ chồng Lục Giam ở căn phòng chính lớn phía bắc, hai chị em chia nhau một phòng Đông một phòng phía Tây.

Phòng ốc ở đây trang trí chủ đạo theo văn hóa Trung Quốc, còn khu vực phía đông, đuợc phân ra 1 phòng ngủ, thư phòng, phòng để quần áo cùng phòng tắm. Lục Thời Ngữ đi về phòng, mục đích chính là đến phòng để quần áo.

Quả nhiên, tăng hai cân.

Hơn nửa tháng béo lên hai cân, một tháng chính là bốn cân, một năm chính là......

48 cân!

Lục Thời Ngữ vừa nghĩ đến con số liền thấy sợ.

Thế nên sáng hôm sau cô chỉ ăn một chén cháo nhỏ.

Thứ bảy, chủ nhật là ngày đuợc nghỉ nhưng mà đối với học sinh trung học cũng như học sinh các cấp vẫn là không đuợc nghỉ hoàn toàn. Bài tập về nhà, lớp học thêm, lớp năng khiếu, xong hết thì hai ngày cũng qua.

Đối với đại đa số các bậc phụ huynh, có một loại lo âu đó là con nhà người ta được đi học thêm còn con mình không có, sợ con mình không theo kịp con nhà người ta. Từ đầu năm học thì con nhà ai không học thêm chứ. Ít thì một lớp, nhiều có thể lên đến bốn, năm lớp.

Nhưng mà không có gì là tuyệt đối, luôn có ngoại lệ.

Ví dụ điển hình nhất chính là Lục gia. Lục Giam cùng Tô Diệc dạy dỗ các con cũng chỉ là muốn các con có thể lớn lên trở thành người tốt. Bọn họ cũng không bắt ép hai chị em phải đi học thêm hay là lớp năng khiếu, trừ khi đó là điều họ muốn.

Điều này dẫn đến việc Lý Di Đồng kế bên nhà đã nói tiếng anh lưu loát, Lục Thời Ngữ mới chỉ đọc đuợc những từ cơ bản.

Cô vừa mở cửa, đã nghe thấy gian phòng đối diện phía Tây, vang lên tiếng đàn duơng cầm. Em trai của cô tập đàn thật sự rất tùy ý, có khi linh cảm tới thì ôm lấy cây duơng cầm, chơi liên tục bảy tám tiếng đồng hồ, không ăn không uống. Có khi thì cả ngày chỉ tập chưa tới hai tiếng, thời gian còn lại thì chỉ cắm đầu vào game mobile.

Sáng thứ bảy, Lục Thời Ngữ rất chăm chỉ, cố gắng hoàn thành tất cả bài tập về nhà . Ba giờ chiều, Ngụy Đàm gọi cho cô, rủ cô cùng đi hiệu sách.

Lục Thời Ngữ ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý. Cô về phòng thay quần áo rồi chào mẹ. Vừa đi đến cửa, thì lúc gặp ba Lục Giam vừa mới tăng ca trở về.

"Ba đã là thứ bảy rồi còn phải tăng ca, thật sự vất vả quá." Lục Thời Ngữ bày ra vẻ tươi cười, ánh mắt chân thành tha thiết, tràn ngập tình cảm. "Năm tháng đối với ba giống như cho lợn ăn, nhìn trên đường ba vẫn là đẹp nhất."

Lục Giam: "......"

Nhìn con gái vô duyên vô cớ lại trở nên như thế, ông trong lòng biết rõ chắc chắn là có âm mưu.

Lục Giam xoa xoa đầu con gái, "Con đi đâu à?"

"Con cùng Ngụy Thập Tam hẹn cùng đi hiệu sách."


"Là đi mua sách sao?"

" Dạ, đi mua vài cuốn sách tham khảo, bồi duỡng thêm ạ. "

Lục Giam ngẩn đầu nhìn con gái, ngoan ngoãn ngọt ngào, làm chính bản thân mình, lòng dạ sắt đá cũng mềm ra như nước. Ông chẳng thể cứng rắn được nữa, chỉ đành lấy điện thoại chuyển cho con gái 500 tệ .

Lục Thời Ngữ cười gian xảo, nhìn ba ba chuyển tiền.

Căn cứ theo nguyên tắc"Liều thì ăn nhiều" cô chớp mắt hỏi: "Ba, con số này hình như là sai rồi, thiếu một chút thì phải?"

Lục Giam ngón tay ngừng ở trên phím 【 chuyển khoản 】 , "Chê ít? Vậy thì thôi." Rồi làm bộ đem điện thoại cất đi.

"Không không không, không ít." Lục Thời Ngữ trực tiếp bắt lấy ngón tay ba cô ấn xuống, sau đó liền móc di động ra kiểm tra tài khoản.


"Xem cái gì cần thiết thì hãy mua, đừng có mua mấy cái linh tinh" Lục Giam dặn dò cô.

Lục Thời Ngữ vui ra mặt, đầu gật liên tục như gà con mổ thóc, ôm cổ ba ba rồi hôn một cái, "Cảm ơn ba ba. Con yêu ba nhất......"

Phía sau truyền đến một tiếng ho khan, Tô Diệc nghe được bên ngoài có tiếng nói, liền đi ra.

"Hai ba con đang nói chuyện gì thế?"

Lục Thời Ngữ xoay đầu, cười hì hì nói: " Con nói với ba là con yêu mẹ nhất!"

Lục Giam: "......" Này gió chiều nào theo chiều ấy, cái này, rốt cuộc di truyền từ ai vậy?Lục Thời Ngữ xoay đầu nhìn ba mẹ, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

"Đi cẩn thận, nhớ phải về sớm đó!" Tô Diệc ở phía sau đuổi theo hô một câu. Chờ con gái đi khỏi, bà liền quay lại nhéo eo Lục Giam mà trách móc, "Anh lại cho nó tiền tiêu vặt đúng không? Anh có thể nghiêm khắc một chút không, bây giờ đã không có phép tắc như vậy, sau này phải làm sao?"

Lục Giam cười, cúi xuống mặt bà mà hôn một cái, ôm lấy Tô Diệc đi vào trong phòng, "Biết biết, sau này anh sẽ chú ý."

Vừa được cho tiền tiêu vặt, Lục Thời Ngữ tâm tình cực kì tốt, đi đường cũng không đi bình thường, hai chân cứ nhảy nhót giống hệt như một con thỏ con. Vừa nhìn thấy Ngụy Đàm đang đứng ở đầu hẻm chờ, cô từ xa đã hét to, "Thập Tam."

Thanh âm vui tươi, trong trẻo giống như chim hót, ngọt giống như tẩm mật ong.Ngụy Đàm hôm nay diện một thân toàn màu đen, trùm mũ áo hoodie trên đầu, cổ thấp thoáng nhìn thấy tai nghe màu trắng, trên vai đeo cặp sách, vừa nghe tiếng cô gọi, liền quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn thấy cô tươi cười đi đến, cậu cũng nở một nụ cười tươi đáp lại.

Mặt mày tinh xảo sáng sủa, tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.

Bọn họ ngồi bốn năm trạm tàu điện, cuối cùng cũng đến hiệu sách.

Ngụy Đàm cũng giống cô, không đi học thêm, cậu từ nhỏ đã rất chăm chỉ còn có thói quen đọc sách, suốt bao nhiêu năm, sách mà cậu đã đọc qua quả thật rất nhiều. Hai người cũng không vội, thong thả đi dạo từng tầng một.

Lục Thời Ngữ đang đi thì dừng chân lại trước hàng tiểu thuyết. Cô nhìn thấy quyển sách bìa vẽ bốn, năm mĩ nam cổ trang, dựa vào kệ sách lật xem.

Đây là văn thuộc thể loại tiên hiệp, đồ đệ hoạt bát vs sư phụ kiệm lời lạnh lùng, điểm đặc biệt là có rất nhiều tình tiết hài huớc. Lục Thời Ngữ xem gần mười phút, mới phát hiện phần sau là viết về tình yêu giữa đồ đệ và sư phụ.

Đàn ông với đàn ông!

Đúng là kích thích!

Cô vừa nhìn đã mê, chẳng mảy may quan tâm đến đã có người đứng bên cạnh bất động cả nửa ngày. Ngụy Đàm thấy cô xem rất nhập tâm, cũng tò mò, cuối đầu xuống xem.

【 Thanh Phong hai mắt đỏ ngầu, đôi tay đặt trên hông sư phụ run run, rồi xiết chặt, "Sư phụ giúp con, con khó chịu quá...... Sư phụ......" Hắn hô hấp khó khăn, khuôn mặt ủy mị ngước lên, nhẹ nhàng cạ vào ngực sư phụ, cất giọng khàn khàn mà cầu xin. 】

Ngụy Đàm: "......"

Lục Thời Ngữ đang đọc đến đoạn kịch tính, tim đập liên hồi, mặt ửng đỏ lên, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

" Cậu đang xem cái gì vậy?"

Cô giật hết cả mình, suýt chút đã làm rơi quyển sách trong tay xuống đất.

Ngụy Đàm nhanh tay lấy cuốn sách gấp lại, rồi đem nhét trở lại kệ sách. Sau đó nắm lấy tay áo Lục Thời Ngữ lôi đi, đưa đến thang máy.


Hai bên cửa sắt đóng lại, phát ra một tiếng nặng nề, hai người cũng im lặng, chẳng ai nói gì.

Ngụy Đàm khoanh tay trước ngực , giống y như thầy chủ nhiệm, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm cô.

Lục Thời Ngữ chột dạ, e dè đứng ở góc, hai tay liên tục xoa vào nhau, cúi thấp đầu.

Ngụy Đàm liếc nhìn cô, thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của cô, nghĩ thầm: Lần này đúng là gan lớn, còn dám xem truyện người lớn?

Cậu cứ im lặng không nói lời nào, làm cô có chút sợ. Lục Thời Ngữ theo bản năng lùi lại phía sau, gót giày đụng tới góc tường, phát ra một tiếng nhỏ nhưng rất vang. Cô khẽ giương đôi mắt mèo con liếc nhìn Ngụy Đàm, phát hiện Ngụy Đàm guơng mặt lạnh tanh nhưng trong mắt ngập ý cười mà nhìn mình.

Lục Thời Ngữ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, cô quyết định dùng cách mà lúc nãy lấy lòng ba ba, trực tiếp sử dụng lại. Cô chủ động đến gần, bày ra một cái vẻ mặt ngây thơ vô hại, ngọt ngào kêu: " Anh Thập Tam."

Ngụy Đàm nghe thế, lông mày có chút nhếch lên.

Thấy không có phản ứng, Lục Thời Ngữ liền đưa tay nắm lấy tay áo của hắn lắc lắc: "Anh à, anh rất đẹp trai đó."

Cô cố tình nói thật chậm, âm điệu kéo dài, như là cố ý làm nũng với cậu. Rõ là từ miệng mình nói ra nhưng cô nghe cũng có chút dị ứng với hai từ đó.

Nói xong cô liền rùng mình, thật muốn bệnh.

Ngụy Đàm cảm thấy có chút không tự nhiên.

Da gà da vịt nổi hết cả lên.

Đã đến mức như thế rồi nhưng cô vẫn cố tình, một tiếng rồi hai tiếng, cứ gọi 'anh' với đủ thứ giọng điệu.

Ngụy Đàm không chịu nổi nữa, động tác không chút ôn nhu đẩy cô ra, mạnh bạo nắm lấy tay áo cô, không chút nhượng bộ mà kéo đi, "Đi thôi"

Lục Thời Ngữ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn hắn: " Giọng nói của cậu có chút không ổn. "

Ngụy Đàm: "......"

"Lúc nãy không có như vậy. Hay là mình đi mua cho cậu chai nước?"

"Không cần." Nói xong, Ngụy Đàm kéo cửa, trực tiếp đi ra ngoài.

Từ hiệu sách đi ra, hai người đến tiệm trà sữa bên cạnh hiệu sách nghỉ chân một lát. Hai người vừa đến cửa, chưa kịp bước vô, thì liền bị người nào đó đẩy ra, có hai thiếu niên đi đến, một cao một thấp, một gầy một béo.

Hai người trong tay xách túi có in logo giống y chang bọn họ.

"Này, đây không phải là lớp trưởng đại nhân và anh Ngữ sao?" Vu Gia Hàng dáng vẻ cao gầy đã chú ý tới bọn họ, gương mặt tươi cười chào hỏi.

Vì thế, bốn người gọi đồ uống ngồi chung một bàn.

"Hai người cũng đến mua sách sao?" Lục Thời Ngữ thuận miệng hỏi.

Vu Gia Hàng gãi gãi đầu, "Sách bồi duỡng ngữ văn, tớ viết văn quá kém."

Đỗ Nhất Tường và Vu Gia Hàng là bạn học từ thời tiểu học, hắn dùng cánh tay mập mạp quàng qua cổ Vu Gia Hàng, chẳng chút kiêng nể, cứ thế nói hết tất cả những khuyết điểm ra.

"Chúng tớ khi viết văn mở đầu vĩnh viễn đều là ' Đó là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh không một bóng mây, không khí ấm áp dịu dàng. ' hoặc là ' Trên bãi biển mang tên quá khứ, thì mỗi kí ức là vỏ sò nằm trên cát, ta chọn một cái đẹp nhất nhặt lên, đó chính là hồi ức của những ngày thơ ấu'."

"Buổi tối hôm ấy đột nhiên phát sốt, trời mưa rất to, không thể đón được xe, ba mẹ giữa đêm phải cõng con đi bệnh viện."

"Vào đại hội thể thao bạn cùng bàn chạy bộ té ngã, tôi vội chạy đến giúp bạn, việc này tớ đã viết 6 năm rồi. Tớ nghĩ đến lúc phải buông tha cho bạn cùng bàn đó rồi. "

Lục Thời Ngữ vừa nghe xong, suýt chút nữa thì đã phun luôn trà sữa trong miệng ra ngoài. Cô cười khanh khách, cười đến mức ôm bụng nằm dài lên bàn.

Vu Gia Hàng bị ba người cười, xấu hổ đến mặt đỏ cả lên, đưa tay lấy ra hai cuốn sách bìa màu cam là《 300 bài văn mẫu tham khảo》 quyển có bìa màu tím là 《 cùng nhau học tốt môn văn》, không chút khoa truơng nói: "oh my god! Các ngươi xem hai cái nhìn thật là hợp, phải mua, nên mua, mua nó, mua nó!"

Phía xa, có giọng nữ xa lạ vang lên.

"Ngụy Đàm?"

Ngụy Đàm ngước mắt, Lục Thời Ngữ cũng theo hướng mắt hắn mà nhìn theo.

Là một chị gái rất xinh đẹp.

Vóc dáng cao gầy, mắt to mũi cao, tóc dài xõa trên vai, trước ngực lên xuống phập phồng. Ngay cả con gái như Lục Thời Ngữ nhìn còn cảm thấy đỏ mặt.

Lâm Miểu Miểu hoàn toàn không nghĩ tới ra ngoài dạo phố có thể tình cờ mà gặp đuợc Ngụy Đàm!

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Đàm: Này mẹ nó ai có thể đỉnh được?!

Hôm nay sớm điểm, hì hì hì: )Đây vốn là quyển 2, muốn xem chuyện xưa của Lục Giam và Tô Diệc thỉnh dời bước đến quyển《 Nam thần hoàn mĩ 》( bộ này đã được edit full rồi á mng )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro