Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không nghĩ tới, Khương Phạm sẽ một mình tới gặp anh.

Vừa tới giờ cơm liền cầm hai túi đồ nướng chạy từ đoàn phim sát vách qua, trên người còn mặc long bào, khi đối mặt với hắn còn ưỡn ngực, giống như không muốn thua một chút khí thế này.

Anh bạn nhỏ này còn kém Vương Nhất Bác một tuổi, trong nhà cũng có chút của cải, tính cách rất đơn thuần, cũng không phải người nói nhiều, ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn người cũng không tồi lắm.

"Được, Tiêu lão sư."

"Khiêm tốn khiêm tốn."

"Sắp quay tiếp rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa." Khương Phạm đưa đồ nướng cho anh, một bộ có việc nhờ anh, Tiêu Chiến khoanh tay không nhúc nhích, chỉ muốn nghe ý đồ đến đây của hắn là gì trước.

Nên khen hắn tinh tế hay nói hắn không có thành ý, có chút đồ như thế này mà đã nghĩ mua chuộc được tình địch?

Nên khen hắn tinh tế hay là nói hắn không thành ý, bằng nhiêu đây đồ vật này nọ đã nghĩ thu mua được tình địch?

"Tôi không có ý khác, chỉ muốn đến học kinh nghiệm của anh."

Tiêu Chiến nhíu mày.

"Cậu không phải đã sớm bị knockout rồi sao?"

". . ."

Khương Phạm sặc một cái, tính tình người trẻ nói đến cùng chính là không phục liền làm: "Cho nên không phải tôi đang đến tìm Tiêu lão sư đó sao? Đều là người sớm muộn cũng bị loại, chỉ có Tiêu lão sư không giống nhau."

Tiêu Chiến có một chút chán ghét hắn.

" Cậu tự đi mà hỏi Vương Nhất Bác."

"Cậu ấy cũng không có để ý tới tôi." Khương Phạm thấy anh không ăn, tự mình lấy đồ nướng bắt đầu gặm, " Tôi cũng không nghĩ ra biện pháp."

" Nếu không để ý tới cậu thì cậu đi ngủ sớm một chút, phải vội vàng làm gì?"

"Tôi biết ý của anh là coi thường , nhưng tôi có nỗi khổ tâm ah. Lúc ấy ở trong đoàn làm phim, quay được 3 tháng, tôi mới từ từ hiểu ra."

"..." Tiêu Chiến liếc mắt,

"Lúc đó tôi khá thẳng nam. nhưng sau này kịp phản ứng thì đã muộn rồi."

Trách không được Vương Nhất Bác có một đoạn yêu đương thất bại, thật là thất bại quá rõ ràng. tiêu Chiến tức giận cười cười, cũng lấy một que nướng nghe hắn nói tiếp.

"Anh biết lúc ấy tôi rất hoảng sợ mà? Tôi hỏi cậu ấy trong đoàn phim cũng có con gái sao không tìm, nhất định phải quấn lấy tôi, bây giờ nhớ lại thật sự quá ngu mà."

Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ, mặt Khương Phạm bi tráng, phối hợp với một thân long bào, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến tựa như sống sờ sờ bị soán vị đoạt ngôi vậy.

Tính toán, xem ra anh cũng không chịu truyền kinh nghiệm cho tôi, tôi chỉ có thể ngồi đợi coi tới lúc 2 người chia tay."

Không phải chứ, đứa trẻ này sao lại nói chuyện lại khó nghe như vậy?

"Đừng nhìn tôi, đến lúc đó các người sẽ hiểu, hãy giữ cậu ấy lại nếu không sớm muộn cũng chia tay." khương Phạm một bộ "tôi hiểu mà", "tôi cũng đâu nói sai, không tin chờ xem."

"Nga."
"Tiêu lão sư, tôi khuyên anh đừng giống như tôi sau này mới tỉnh ngộ, mỉm cười đối mặt với hiện tại đi!"

". . ." Sao càng nói càng khó nghe thế này, Tiêu Chiến không nhịn được,"Sao cậu biết nhất định sẽ chia tay?"

"Anh không trả môn xác suất thống kê cho thầy sao?" Khương Phạm lắc tay áo: "Lúc trước cậu ấy làm xong đều phủi tay bỏ đi, không có ngoại lệ à?"

Có đạo lý, không phản bác?

"Bất quá, cậu ấy chính là như vậy đấy." Khương Phạm không biết anh có hiểu hay không: "Giống em gái tôi vậy, không yêu đương thì sẽ không khác gì người chết cả. Chẳng qua, cậu ấy còn có chút khác biệt."

-

Vương Nhất Bác đang ở thành phố B chọn quà cho Tiêu Chiến.

Khi cậu rơi vào một mối tình, có thể hao hết 100% phí tổn cũng bám riết không tha. Mấy thứ bỏ ra này cũng có thể khiến cậu thấy vui vẻ.

Hoàn thành gấp một cái quảng cáo xong, phải đi chọn quà bất ngờ.

Cậu nghĩ trong một năm này Tiêu Chiến biến hóa rất nhiều, từ phong cách mặc quần áo đến thói quen hàng ngày. Lúc trước khi mua quà cậu đều mua theo trực giác, bởi vì cậu cảm giác được, cậu tặng gì Tiêu Chiến cũng sẽ thích.

Nhưng chuyện cậu không hiểu biết Tiêu Chiến cũng là thật.

Vai ngày trước cậu vừa phân tích Tiêu Chiến từ đầu đến chân một lần, không có kết quả, thậm chí muốn tìm điểm nào cậu hiểu rõ nhất cũng không có. Người này giảo hoạt, khó nhìn thấu, xưa này sẽ không bày tỏ tâm sự với người ngoài. Hết thảy động tác đều vô dụng với anh, chỉ có thứ gì anh muốn cho, cậu mới có thể lấy.

Cậu từng lén đi thăm dò xem trong một năm này có bao nhiêu nữ minh tinh từng có ý hoặc theo đuổi Tiêu Chiến, đều tay trắng quay về, dưới cái nhìn của người ngoài việc theo đuổi Tiêu Chiến là rất khó----Anh đối tốt với tất cả mọi người, ôn nhu có lễ, nhưng không có ai thực sự bước vào vòng quan tâm của anh.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu được lúc trước sao mình lại theo đuổi được anh. Nghĩ lại, lại phát hiện không có kinh nghiệm nào có thể sử dụng lại.

"Phải, giúp tôi che giấu một chút đi." Cậu chỉ chỉ gọng kính viền vàng trong quầy thủy tinh, có mấy giây cảm thấy con thỏ trang trí treo trên nó đáng yêu chịu không nổi.

Trên đường trở về, cậu vẫn là nhịn không được, mở wechat ra nhìn hình ảnh của Tiêu Chiến.

"Tiêu lão sư, em rất nhớ anh."

—— Em thật sự rất nhớ anh.

Trên đường bay về cậu nằm mơ.

Cậu hiếm khi nằm mơ, càng đừng đề cập đến loại hoàn cảnh không an ổn lúc nào cũng có thể tỉnh lại này, nhưng bây giờ vỏ đại não cậu đang đích đích xác xác mà dựng từng cảnh tượng mơ hồ không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro