CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa chuẩn bị cung kính dâng bài thi của đại ca nhà mình lên, cậu nhóc đệ tử nghe thấy thế, đành miễn cưỡng đưa ra.

Lâm Táo cúi đầu nhìn, ồ, 60 điểm.

Không phải 0 điểm quả thực có chút nằm ngoài dự đoán của cô.

Mà tên béo mập Bàng Ngọc chạm phải ánh mắt của cô, không hiểu sao lại cảm nhận được sự thương hại trong ánh nhìn điềm tĩnh của bạn học sinh chuyển trường này đối với lão đại nhà mình? Cậu ta không nhìn nhầm chứ, chắc chắn không phải ngưỡng mộ?

Sau khi mỗi người nhận được một bài thi, thầy giáo bắt đầu giảng từng câu hỏi, yêu cầu mọi người dùng bút đỏ sửa hết những chỗ sai, cuối giờ nộp. Nhưng Lâm Táo cầm bút, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thì ra 60 điểm này là toàn bộ nhờ vào phần trắc nghiệm, không biết cậu đã chép bài thi của ai, còn từ phần điền vào chỗ trống trở đi thì không viết lấy một chữ nào, sạch sẽ đến mức có thể đem đi thi lại lần nữa.

Cô không nhịn được muốn cười, Lâm Táo lắc đầu, bắt đầu điền từng đáp án lên, tiện thể viết cả cách giải.

Trong lớp, tiếng bút viết sột soạt vang dội, đến khoảng một nửa bài giảng, người đang ngủ kia cuối cùng cũng tỉnh dậy.

"Đại ca, sao hôm nay anh tới muộn vậy?"

"Đừng gọi đại ca, gọi anh Tiêu đi!"

Mấy nam sinh phía sau thì thầm nói chuyện, Lâm Táo quay đầu nhìn thoáng qua.

Tiêu Uẩn dường như mới tỉnh ngủ, mắt khẽ khép hờ, mặt không biểu cảm, một tay đặt trên bàn, cũng không nói gì, xung quanh tỏa ra khí chất ngang tàng, mặc cho mấy nam sinh bên cạnh líu ríu.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu đột nhiên ngẩng đầu, vừa hay va phải tầm mắt của cô.

Lâm Táo giật mình một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra từ từ quay đầu lại, Tiêu Uẩn nhíu mày.

Bàng Ngọc để ý thấy, khẽ nói: "Vừa nãy em thấy bạn chuyển trường kia nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của anh Tiêu cả buổi."

"Cậu ta cầm bài thi của anh Tiêu mà không kích động đến mức nhảy cẫng lên, đổi lại là mấy cô gái khác thì đã sớm tìm cách làm quen xin số điện thoại rồi."

"Bàng Ngọc, đừng có nói thẳng quá như vậy, ai mà không biết đám con gái theo đuổi anh Tiêu có thể xếp hàng vòng quanh trường chứ." Một nam sinh khác với mái tóc úp nồi lên tiếng.

Triệu Vũ liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Uẩn: "Nhưng anh Tiêu chắc chắn không để mắt đến mấy cô gái như vậy đâu, kiểu như hoa khôi lớp năm bên cạnh còn tạm được, ngực lớn lại có eo thon."

Đám nam sinh thường chỉ thảo luận hai chuyện: một là trò chơi, hai là con gái.

Tiêu Uẩn ngẩng đầu liếc mắt qua, chỉ thấy bím tóc đuôi ngựa sau gáy cô gái, bộ dạng yên lặng, giống như một bông hoa huệ đang mọc kiên cường.

"Đủ chưa." Hai người lập tức im bặt.

Tiêu Uẩn vừa mới tỉnh ngủ, cổ họng có chút khàn, giọng nói trầm hơn ba phần so với bình thường, tai người ngoài nghe vào thì giống như đáng sợ hơn ba phần, nghĩ thầm không biết thần giữ cửa này lại có tâm trạng tồi tệ định đi ăn thịt trẻ con nhà ai rồi, làm gì còn ai dám nói nhiều tìm đòn.

Kết thúc tiết học toán thì cũng là buổi trưa, chuông vừa reo, học sinh như chó được thả lồng chạy ùa ra ngoài tìm thức ăn, Lâm Táo chậm hơn nửa bước, nhìn thấy căng tin đông nghẹt người như cảnh phim zombie, không chút do dự chuyển hướng sang chỗ khác.

Mua đồ xong trở về, cô tháo bao bì ra.

"Cậu chỉ ăn bánh mì đậu đỏ thôi à?" Phương Nghiên ngồi bên cạnh mang theo cơm hộp, nhìn thấy trước mặt cô ngoài bánh mì chỉ có nước lạnh, trông rất đạm bạc.

"Ừ." Lâm Táo gật đầu.

Ngoài lớp, đám nam sinh tụ tập ở hành lang ngắm cảnh, Tiêu Uẩn ngậm một cái ống hút trong miệng, ngồi gác chân lên lan can suy nghĩ viển vông.

"Chiều nay trốn học đi xem 'Tróc Yêu Ký' phần hai không?" Triệu Vũ mở đầu.

"Này, tao cũng muốn đi xem." Bàng Ngọc cũng tiếp lời.

Tiêu Uẩn dường như nghe thấy từ nào đó, tỉnh táo lại: "Phần hai gì, 'Tróc Yêu Ký' à?"

"Anh Tiêu, xin anh đừng kể chuyện cười nữa, lạnh quá..." Bàng Ngọc ôm cánh tay run rẩy.

Tiêu Uẩn nghiêm túc: "Tao không kể chuyện cười."

Mấy người bên ngoài đang cãi cọ ầm ĩ, tiếng động lớn đến mức trong lớp cũng nghe thấy, Lâm Táo nhìn ra ngoài một cái, không nói gì.

Lúc nghỉ trưa, Tiêu Uẩn đang ngồi trên ghế xem điện thoại, một chân gác lên thanh ngang của bàn trước mặt, tư thế lười biếng, vài nam sinh bên cạnh đang chơi game.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có người đứng trước mặt. Ngẩng đầu lên, hóa ra là cô bạn chuyển trường.

"Đây, bài thi của cậu." Lâm Táo gấp tờ bài kiểm tra toán của cậu rồi đưa qua, Tiêu Uẩn cúi đầu nhìn điểm số 60 to đùng trên bài, không nhận.

Lâm Táo đợi một lúc, thấy đám nam sinh xung quanh đều nhìn mình, ánh mắt vừa kỳ quái vừa mang theo chút kỳ vọng khó hiểu, cô quyết định đặt bài thi lên bàn.

"Tôi đã giúp cậu sửa hết các câu hỏi rồi, chỉ cần nộp cho lớp trưởng là được." Nói xong, một chút lưu luyến cũng không có, xoay người trở về vị trí của mình.

"Cô gái này thật sự không để ý đến đại ca của chúng ta sao..." Bàng Ngọc không tự chủ lẩm bẩm, ngay lập tức bị ba bốn người ấn đầu bịt miệng đè lên bàn.

"Anh Tiêu đừng nghe nó nói bậy hahaha."

Sắc mặc Tiêu Uẩn không tốt, vốn đã không có nụ cười, giờ trông như Diêm Vương ở địa ngục số mười.

Để xoa dịu bầu không khí, các nam sinh bắt đầu nói chuyện phiếm. Và đặt biệt danh là cách họ thường dùng để đùa giỡn.

"Cô gái này nhỏ nhắn quá, còn chưa đến vai của anh Tiêu, sau này gọi là 'Tiểu Cút' đi."

"Gọi 'Nhóc Tóc Vàng' cũng được hahaha."

Tiêu Uẩn không thèm để ý đến họ, cúi đầu mở tờ bài thi ra, bài thi mà chính cậu cũng chưa xem kỹ, lúc này từ phần điền vào chỗ trống đã đầy chữ đỏ, chữ viết nhỏ và đẹp, giống như người của cô.

Mực viết có mùi hương nhẹ, chữ viết ngay ngắn trải đều trên giấy, Tiêu Uẩn nhìn một chút đã cảm thấy hoa mắt, chữ "giải" và "trả lời" biến thành mê cung như đưa cậu vào đó.

Trong khi người bên cạnh còn đang cười toe toét nói những câu chuyện vô bổ, cậu bực bội hét lên: "Đừng cười nữa!"

Triệu Vũ và Bàng Ngọc liền đứng yên tại chỗ, nhìn đại ca mặt lạnh của mình đang cầm bài thi.

"Các câu hỏi trên đây, ai trong số tụi mày hiểu được, hả? Một đám mù chữ, cười cái rắm!"

*

Tối hôm đó, sau khi tan học, Lâm Táo về đến nhà, Chúc Tiểu Tình gần như đã dọn dẹp xong nhà cửa, nhưng vì túi tiền eo hẹp, đồ đạc trong nhà vẫn chỉ có vài món lẻ tẻ.

Vợ chồng tiệm bán đồ ăn đối diện rất nhiệt tình, nghe nói Chúc Tiểu Tình và con gái là hai mẹ con mồ côi, đã chủ động mời đến nhà chơi.

"Ở đây thì yên tâm, dù không có không khí tốt như ở huyện Lưu, nhưng mua sắm và đồ ăn thì thuận tiện hơn nhiều." Long Liên kéo tay Chúc Tiểu Tình nói, thỉnh thoảng lại dựa vào cánh tay chồng.

"Thằng nhóc thúi kia đâu, lại đi chơi game rồi à?"

Tiêu Nham dập tắt điếu thuốc trong miệng, cười nói: "Đừng để ý đến nó, con trai lúc nào cũng thích ra ngoài chạy nhảy." Nói xong, ông rót nước trà cho Lâm Táo và Chúc Tiểu Tình.

"Cảm ơn anh chị," Chúc Tiểu Tình xoa đầu Lâm Táo, "Nhà này thì tốt đấy, nhưng đồ đạc quá ít, con gái tôi đã lên lớp mười hai rồi, ngày mai phải đi mua một cái bàn học cho nó."

"Cần gì phải mua, chợ đồ đạc cách đây vài cây số lận, nhà tôi đúng lúc có một cái bàn không dùng đến, nếu không chê thì mang về dùng đi." Long Liên vỗ đùi, làm Chúc Tiểu Tình giật mình.

"Như vậy không hay lắm đâu, con trai của anh chị không phải cũng đang học cấp ba sao?"

"Thằng con trai vô dụng của tôi thì không cần đâu, học tập vốn đã dở tệ."

"......"

"Vậy thì cảm ơn chị nhiều, Táo Nhi, mau cảm ơn dì đi." Chúc Tiểu Tình đẩy Lâm Táo, cô bé ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn.

Nhà Long Liên chỉ có một đứa con trai hư hỏng, nay nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn đáng yêu thế này, thật sự vui mừng từ tận đáy lòng.

"Gọi là Lâm Táo nhỉ, nhìn thật xinh đẹp, tính cách tốt, dáng vẻ cũng đẹp, học chắc cũng không tệ?"

Chúc Tiểu Tình khiêm tốn trả lời: "Tạm ổn thôi, con bé không khiến người khác lo lắng nhiều."

"Tốt quá, Tiểu Táo học trường trung học nào vậy?"

"Trường cao đẳng trung học(*) số một thành phố, lớp mười một A sáu ạ."

(*) Theo mình tìm hiểu hình như gọi "cao đẳng trung học" tương đương với cao trung (trung học phổ thông bên mình), để phân biệt với sơ trung (trung học cơ sở), nhưng cách gọi này không phổ biến lắm.

"Thật là trùng hợp, thằng nhóc hư nhà dì học cùng lớp với cháu, Tiểu Táo nếu rảnh thì mong cháu giúp đỡ, chỉ bảo nó học hành, dù sao cũng phải có bằng tốt nghiệp đi đã."

Lâm Táo nhớ lại khuôn mặt của ba mươi mấy bạn nam sinh trong lớp, ngoài tên trùm trường kia ra thì không nhớ được ai. Mặc dù không biết thằng nhóc hư mà dì Long Liên nói đến rốt cuộc là ai, dáng vẻ yêu ma quỷ quái như nào, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau trời vẫn mưa, dù theo lịch âm đã là mùa xuân, thời tiết vẫn lạnh, học sinh đều quấn áo khoác dày, bên ngoài mặc thêm đồng phục xấu xí, trông như những cái bánh chưng khổng lồ.

Lâm Táo thu ô, vẩy nước mưa trên mặt ô ở góc tường, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, một người đi ngang qua cô.

Tiêu Uẩn vẫn mặc áo khoác thể thao, cổ áo dựng lên che khuất cằm, hai tay cho vào túi, khi đi ngang qua cô cũng không chớp mắt.

Lâm Táo dừng lại, nhìn theo người đó lên lầu, sau đó cô phát hiện vai của Tiêu Uẩn lại bị ướt một mảng, lan rộng đến vị trí sau vai.

Là do cậu bất cẩn, hay là không để ý?

Trong giờ học, thời tiết càng trở nên xấu hơn, sấm rền liên tiếp, mưa to như trút nước chảy dọc theo cửa sổ kính, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Trên bục giảng, giáo viên lịch sử đang "vo ve" đọc bài: "Tam Dân Chủ Nghĩa của Tôn Trung Sơn là Chủ nghĩa Dân tộc, Chủ nghĩa Dân quyền và Dân sinh... Tập trung chú ý, tôi nói những điều này đều là điểm chính cần ôn tập..."

Lâm Táo chống cằm bằng một tay, tay còn lại chán nản dùng đầu bút chọc vào sách giáo khoa, những nội dung này chẳng có hấp dẫn gì đối với cô, cô thậm chí còn biết thầy giáo sắp nói câu gì tiếp theo. Quay đầu lại nhìn, Tiêu Uẩn cũng không nghe giảng, đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô theo ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài, ngoại trừ những tán cây bị gió lớn thổi tứ tán thì không có gì khác.

Cậu đang nhìn cái gì vậy?

Chuông tan học vừa reo lên, chỗ ngồi phía sau đã có động tĩnh.

"Anh Tiêu, anh đi vệ sinh à, em đi cùng." Bành Ngọc buồn ngủ dụi mắt đứng lên.

"Ngồi yên đấy." Tiêu Uẩn vội vàng bước ra khỏi lớp học, chỉ để lại một bóng lưng.

Rồi mãi đến khi tan học, người đó cũng không trở về, rõ ràng mọi người đã quen với việc Tiêu Uẩn trốn học, thầy giáo cũng không nói gì.

Lâm Táo thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học, lúc này cổng trường đã đông nghịt xe cộ đón đưa học sinh, cô không thích đông đúc, liền vòng lại đường cũ đi ra từ cửa sau.

Cô men theo tường đi tới cuối hành lang, bỗng nhiên thấy cách đó không có một bóng người.

Có một người đang lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh bụi cây, trên đầu che một chiếc ô đen, quay lưng về phía cô không biết đang làm gì.

Nhìn dáng vẻ có lẽ là một nam sinh, Lâm Táo đang tò mò, cậu ta hơi nghiêng người, cô nhìn thấy dưới chiếc ô, trong một cái hộp giấy rách nát là... một chú mèo con.

Trong hộp giấy phủ đầy quần áo cũ, góc hộp còn có một bát thức ăn nhỏ, người này đặt hộp giấy ở góc tường dãy lớp học, dùng tấm bạt nhựa che mưa, trông như đã nuôi mấy ngày rồi.

Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy dưới chiếc ô màu đen, ngón tay thon dài của cậu nam sinh đang nghịch đầu mèo nhỏ, như một bức tranh thủy mặc.

Bây giờ vẫn người làm chuyện ngốc nghếch như vậy, Lâm Táo khó hiểu nghĩ.

Rồi cô thấy người đó đứng dậy, vậy mà lại là Tiêu Uẩn.

Tại sao lại là cậu ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro