CHƯƠNG 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, lúc Lâm Táo đến trường, cô phát hiện Tiêu Uẩn và Triệu Vũ đều chưa đến, rõ ràng hai ngày trước bọn họ vẫn đi học đúng giờ.

"Chắc lại chạy đi đâu chơi rồi, chơi game hay bóng rổ gì đó, dù sao giáo viên cũng không quan tâm đến bọn họ." Phương Nghiên thuận miệng nói, Lâm Táo cũng không để ý thêm.

Mãi cho đến giữa trưa, hai người này mới chậm chạp xuất hiện.

Tiêu Uẩn vẫn giống như trước, khi xuất hiện thì hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt của người khác. Các bạn học sinh đang yên tĩnh nghỉ trưa, đột nhiên cửa trước bị một lực mạnh mở ra, mọi người lặng như tờ, nửa sợ hãi nửa kinh ngạc nhìn hai người nọ đến gần.

Lâm Táo từ sách bài tập ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Uẩn bước vào cửa, áo khoác của cậu cởi ra vắt một bên vai. Đầu mùa xuân mà bên trong chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng, để lộ cánh tay thiếu niên gầy gò, phần trên mơ hồ có đường cong cơ bắp.

Tóc Tiêu Uẩn ướt đẫm, khi đi ngang qua cô thì có một mùi mồ hôi nhẹ, có lẽ vừa vận động về, còn Triệu Vũ thì đi theo sau cậu, khóe miệng bị trầy một mảng, còn có vết máu, nhìn vào liền biết là vừa mới đánh nhau với ai đó.

"Ôi, cái lưng của tôi," Bạn cùng bàn mới của Lâm Táo, Triệu Vũ, nằm úp mặt xuống bàn vừa bàn xoa xoa lưng, vừa càu nhàu, "Bọn nhóc này, ra tay mẹ nó nặng thật."

Lâm Táo quay sang nhìn cậu ta, sau đó lấy một miếng băng cá nhân từ trong cặp đưa cho cậu.

Triệu Vũ chưa kịp phản ứng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ(*).

(*) Nhìn nhau một cách căng thẳng, bất đồng hoặc nghi ngờ.

"Cầm lấy, dán lên vết thương đi," Nhìn vẻ mặt Lâm Táo vẫn nghiêm túc như mọi khi, Triệu Vũ bỗng có cảm giác hơi xấu hổ.

"Cảm ơn." Cậu ta cúi đầu, nhận bằng hai tay.

"Nhưng mà vết thương trên mặt cậu, tốt nhất nên khử trùng đi thì hơn," Lâm Táo ngừng một chút rồi nhắc nhở.

Tay xé bao bì của Triệu Vũ dừng lại: Gì vậy, ánh mắt đó cứ như xen lẫn sự thương hại...

Tiêu Uẩn ngồi hàng ghế sau đang ngửa đầu uống nước, thấy cảnh tượng giữa hai người này, bách trào nạo tâm(*), nước cũng không uống nữa, "bịch" một cái đặt mạnh chai nước lên bàn, tiếng động lớn thành công khiến hai người phía trước quay đầu lại.

(*) Trong câu này diễn tả cảm giác bực bội hoặc khó chịu.

"Tôi cũng cần." Cậu lạnh mặt giơ tay về phía Lâm Táo.

Cô lặng lẽ nhìn cậu một cái, rồi đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt cẩn thận quét qua khuôn mặt cậu. Tiêu Uẩn bị cái nhìn chăm chú của cô làm đỏ mặt, mặc dù người phía sau hoàn toàn không cảm nhận được sự lãng mạn nào.

"Cậu cũng bị thương sao? Nhưng tôi không thấy." Lâm Táo nói.

Dù nói vậy, nhưng cô rất ít khi thấy một chàng trai có làn da đẹp như này. Màu da của Tiêu Uẩn tuy hơi ngăm so với những chàng trai bình thường khác, nhưng gương mặt lại mịn màng bóng loáng, dưới hàng lông mày rậm rạp là đôi mắt sạch sẽ, ngay cả lông mi cũng rất dài.

"Tôi..." Tiêu Uẩn bị nhìn chằm chằm đến mức sắp bốc khói, cậu càng muốn nói thì càng bị líu lưỡi.

Chết tiệt! Cái miệng không biết điều này!

Triệu Vũ thấy sắc mặt Tiêu Uẩn từ đỏ chuyển sang trắng, trông như sắp ngất xỉu, vội vàng giơ tay lên: "Đại ca bị nội thương, nội thương!"

Nghe vậy, Lâm Tảo cũng không tiện nhìn chằm chằm vào ngực người ta nữa, đành gật đầu: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì nên đến phòng y tế thì hơn."

Vừa dứt câu, cô xoay người tiếp tục làm bài tập. Tiêu Uẩn cuối cùng cũng thở ra một hơi, cả người xụi lơ như con robot bị rút phích cắm.

Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì, Lâm Táo quay lại nhìn, thấy cậu đang tựa vào lưng ghế ngửa mặt nhìn lên trần, trên cổ không rõ là mồ hôi hay nước, lăn từ yết hầu xuống xương quai xanh, rồi rơi vào cổ áo T-shirt.

Ánh mắt Lâm Táo di chuyển xuống dưới, thấy tay cậu đặt trên bàn, trên mu bàn tay có vài vết trầy xước, thoạt nhìn giống như là do bị đánh mạnh hoặc cọ xát gây ra.

Nhìn sang người bên cạnh, Triệu Vũ đang nhe nanh trợn mắt xoa lưng, không cần nghĩ cũng biết sáng nay họ đã làm gì.

Trước đây cô chưa từng để ý, hóa ra một người lại có thể là sự kết hợp phức tạp như thế. Thỉnh thoảng, cậu là thần chết vung kiếm dưới bầu trời đầy sao trong đêm đen, đôi khi là cây nhỏ dưới cầu vồng trong ngày mưa, dường như chỉ cần cậu muốn, liền có thể dễ dàng xé nát hình ảnh của mình để biến thành một người khác.

"Đây, tóc cậu ướt rồi, lau đi."

Tiêu Uẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe có người nói, mở mắt ra nhìn, thấy trước mặt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng.

Lâm Táo xoay nửa người, một tay cầm khăn tay đưa tới trước mặt cậu. Thấy cậu không nhận, cô lại vươn ra thêm chút.

Triệu Vũ nhìn thấy, vội vã ngăn lại.

"Không cần đâu, đồ của con gái gì đó. Anh Tiêu làm sao mà..."

Chưa kịp nói xong, Tiêu Uẩn đã đưa tay nhận lấy, ngước mắt lên nhìn Lâm Táo một cái, sau đó dùng khăn tay lau mặt.

"Cảm ơn..."

"Không có gì."

Triệu Vũ: ???

Sau khi Lâm Táo quay lại, áp suất không khí xung quanh Tiêu Uẩn dần lan ra toàn bộ hàng ghế sau. Trong phạm vi ba người quanh cậu được bao trùm bởi sự im lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, các nam sinh không dám nói chuyện, chỉ đành mím môi, mở to mắt dùng sóng não để giao tiếp.

[Anh Tiêu, người ngay cả hoa khôi trường đưa nước cũng không uống?]

[Anh Tiêu mà bị con gái chạm tay cũng không chịu được?]

[Lại đang dùng khăn tay lau mặt?]

[Làm sao đây, tao cũng muốn đi mua một chiếc khăn tay! Anh Tiêu dùng khăn tay trông thật đẹp trai!]

[Lầu trên bệnh thần kinh.]

Triệu Vũ liếc nhìn Lâm Táo bên cạnh, người dường như không hề nhận ra áp suất kỳ lạ này, rồi lại nhìn Tiêu Uẩn đang cố tỏ ra bình thường nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng, liền châm chọc trong nhóm chat.

[Tụi mày là một đám ngu, điểm mấu chốt vốn không phải khăn tay.]

[Mày lại hiểu gì à?]

[Điểm mấu chốt là, đó là khăn tay của Tiểu Cút...]

Sau giờ nghỉ trưa là tiết hoạt động, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp: "Nhiệm vụ chiều nay của chúng ta là tổng vệ sinh toàn trường, bây giờ thầy sẽ phân công nhiệm vụ. Tổ một phụ trách lau bảng và bục giảng, tổ hai phụ trách quét dọn và lau sàn..."

Còn tổ ba của Lâm Táo phụ trách lau cửa sổ lớp.

Vừa hay, ngoại trừ những thanh thiếu niên hư hỏng bận chơi bóng, chơi game, gặm/ thuốc chơi Haiii(*) thì tổ của bọn họ chỉ còn lại Lâm Tảo và Phương Nghiên là có thể sử dụng.

(*) Chỉ những hoạt động tiêu khiển không lành mạnh. Trong đó, "gặm" ám chỉ việc tiêu thụ chất kích thích hoặc chất gây nghiện như thuốc lá điện tử hoặc cần sa, còn "Haiii" ở đây là một cách chơi chữ, có thể được hiểu là biến tấu từ "high" trong tiếng Anh, chỉ trạng thái lâng lâng, phê khi sử dụng chất gây nghiện.

"Đi thôi, chúng ta ra sân chơi bóng rổ." Triệu Vũ hô một tiếng, những người có mặt chỉ để đủ số lượng đều đi hết, không còn ai ở lại.

Phương Nghiên nhìn bọn họ biến mất nhanh như vậy, cầm giẻ lau đứng ngây người.

"Không sao đâu, chúng ta từ từ lau," Lâm Táo an ủi cô bạn một câu.

Lúc Tiêu Uẩn đi tới cửa sau thì dừng lại, ngoái đầu nhìn, thấy cô gái đang cúi người nhúng giẻ lau vào nước, tay áo cuộn đến cánh tay, lộ ra cổ tay trắng nõn. Cô hiếm khi nhíu mày, dường như đang gặp khó khăn.

"Anh Tiêu, nhanh lên!" Bàng Ngọc ôm bóng đứng gần đó gọi cậu.

"À..." Tiêu Uẩn đáp một tiếng, cuối cùng quay người rời đi.

Những tổ khác đông người, không mất nhiều thời gian đã chiến đấu xong (hoàn thành nhiệm vụ) rồi về sớm. Sau cùng, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Các cậu lau xong nhớ khóa cửa." Lớp trưởng là người cuối cùng rời đi, không yên tâm dặn dò.

"Biết rồi." Lâm Táo đáp.

Phương Nghiên thở dài, ngồi phịch xuống: "Tớ vừa tính toán, nửa tiếng nữa sẽ có mưa. Nhà tớ không có ai, tớ còn không mang ô, có lẽ hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo."

Lâm Táo nghìn Phương Nghiên đang cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là cậu về trước đi, nhà tớ khá gần đây, một mình tớ có thể lau xong."

"Không được, làm sao tớ có thể để cậu ở lại một mình," Phương Nghiên liên tục xua tay.

Lâm Táo đặt giẻ lau xuống, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Cậu xem, trời đã bắt đầu có mây đen rồi. Nếu cậu không nhanh đi, một lát nữa bị dính mưa, ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm."

"Yên tâm đi, chỉ còn một ô cửa nữa thôi." Cô thoải mái nói.

Cuối cùng, Phương Nghiên cũng bị thuyết phục rời đi, lớp học rộng lớn chỉ còn lại mình Lâm Táo.

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn qua ô kính trong suốt, nhìn dòng người ngoài kia dần tản ra khi cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi, những chiếc lá trong vườn bị gió thổi rơi lả tả, tờ giấy mỏng manh thì đung đưa trái phải.

"Cót két—" Cánh cửa đột nhiên mở ra.

Tầm mắt Lâm Táo lập tức quay lại, trong hình ảnh phản chiếu của cửa kính, thấy một người bước vào.

Tiêu Uẩn ôm quả bóng rổ, nhìn thấy cô cũng có chút kinh ngạc.

"Sao cậu chưa về?"

"À, tôi còn một ô cửa sổ chưa lau xong, sắp xong rồi." Lâm Táo quay người, cầm giẻ lau treo bên cạnh chậu nước.

Giữa hai người có một khoảng im lặng, cô đang định bắt đầu làm việc tiếp, thì thấy cậu cởi áo khoác, vẻ mặt khó xử đi tới.

"Để tôi giúp cậu."

"Không cần đâu."

"Cậu làm một mình thì đến bao giờ mới xong... hơn nữa, bây giờ trời nhanh tối, dì Chúc sẽ lo lắng."

Cậu không nói, Lâm Táo cũng gần như quên mất cậu là con trai nhà hàng xóm.

"Vậy phiền cậu giúp tôi đổi một chậu nước."

Lớp học có tổng cộng bốn ô cửa sổ, hai ô gần hành lang và hai ô gần vườn hoa. Chỉ dựa vào sức một người thật sự rất khó để hoàn thành.

Gió bên ngoài nổi lên tứ phía, cát bụi và rác bị thổi bay đầy trời, nhưng mãi mà mưa vẫn chưa rơi. Lâm Táo lau xong mặt trong cửa sổ, nghĩ thầm Phương Nghiên ít nhất cũng đã về nhà an toàn.

Tiêu Uẩn một bên đã sớm không còn kiên nhẫn, cậu thẫn thờ đứng trên bàn Triệu Vũ, "Này, chúng ta về thôi, đã lau sạch rồi."

"Tôi lau xong bên ngoài là được rồi." Lâm Táo nói.

Còn chưa dứt lời, Tiêu Uẩn bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy cô gái trước mặt không nói hai lời đã đạp một chân lên bệ cửa sổ, một tay cầm giẻ lau, một tay bám vào khung cửa, cả người thò ra ngoài.

"Khỉ thật!!!(*) Cậu đang làm gì thế?!!!"

(*) Đây là từ lóng trong tiếng Trung, thường dùng để biểu đạt sự bất ngờ, tức giận hay thất vọng.

Tiêu Uẩn bị dọa sợ chết khiếp, cậu như một con thỏ bật dậy khỏi bàn của Triệu Vũ, còn nhanh hơn cả khi chơi bóng rổ, như thể nháy mắt đã đứng bên cạnh cô.

Lâm Táo cố gắng với tay ra, nhưng chợt cảm thấy bên hông nóng lên, một bàn tay lớn từ phía trong cửa sổ duỗi ra, dùng sức giữ chặt eo cô, cánh tay nổi gân xanh, có thể cảm nhận được chủ nhân của bàn tay này đã dùng rất nhiều sức lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro