CHƯƠNG 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Táo cúi đầu, đối diện với khuôn mặt đỏ ửng của Tiêu Uẩn, chớp mắt một cái: "Cậu không cần đỡ tôi đâu, tôi đứng vững lắm."

Tiêu Uẩn chỉ cảm thấy cổ họng như có một ngụm máu già sắp phun ra, cậu hít sâu hai hơi: "Cậu dám không đứng vững à? Cậu biết đang ở tầng mấy không? Ngã xuống là thành bánh thịt đó!"

Tay cậu đặt quanh eo cô, vì dùng sức quá mạnh, nên cách một lớp áo khoác đồng phục vẫn cảm thấy nóng hổi. Lâm Táo không thoải mái vặn vẹo người, cũng không tin vào lý thuyết bánh thịt từ miệng cậu.

"Không như thế thì tôi không lau cửa sổ bên ngoài được," Cô nói.

"Đừng nhúc nhích nữa! Nguy hiểm quá, cậu xuống đi để tôi lau cho!"

"Nhưng tôi đã leo lên rồi."

Một người nhất quyết không xuống, một người nhất quyết không buông tay.

Lâm Táo thò đầu nhìn xuống dưới, cô không mắc chứng sợ độ cao, hơn nữa lớp học cũng chỉ ở tầng ba, nhưng tay đang giữ eo cô không cho phép từ chối, bàn tay lớn dùng sức đỡ cơ thể cô, khiến người ta không khỏi yên tâm.

Mà lúc này biểu cảm của cậu quá nghiêm túc, Lâm Táo chợt có một ý nghĩ, nếu cô biến thành một con diều, không biết Tiêu Uẩn có thể kéo cô trở lại không.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cúi đầu, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lâm Táo bỗng dưng mỉm cười.

"Cậu..." Cô còn chưa mở miệng nói, thì một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới, lẫn với bụi cát khiến người ta không mở mắt nổi. Cô theo phản xạ ngồi xổm xuống, chợt cảm thấy eo bị siết chặt, phía sau bị người nào đó ôm lấy, đầu đâm vào ngực người ta.

Mãi đến mười mấy giây sau khi cơn gió mạnh ngừng lại, cô cố gắng mở mắt, mới nhìn rõ tư thế hiện tại của hai người.

Tiêu Uẩn đang dang chân dài nửa quỳ trên mặt bàn, trong tư thế bảo vệ, hai tay... ôm lấy cô.

Đây là lần đầu tiên Lâm Táo có tiếp xúc gần gũi với một bạn nam cùng tuổi. Cơ thể cậu không giống con gái, cứng rắn, trên người còn mang theo mùi mồ hôi sau khi vận động, tựa như ánh nắng chiếu lên đồng cỏ xanh, không hề khó ngửi.

Đợi một lúc không thấy cậu cử động, Lâm Táo đưa tay đẩy. Tiêu Uẩn mới phản ứng, vội vàng buông tay.

"Xin... xin lỗi."

Cậu lùi lại hai bước, khi ngẩng đầu thì bất ngờ ngây người.

Lâm Táo tựa vào song cửa sổ, vẻ mặt nhìn có chút buồn bực, cô đưa tay vuốt mái tóc dài đang xõa, tiện tay vén ra sau tai.

"Dây buộc tóc rơi xuống tầng rồi."

Bình thường cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, chỉ để vài sợi tóc ngắn ở trán và hai bên mai, giờ gió lớn thổi làm rơi dây buộc tóc, mái tóc dài mềm mại như thác nước xõa xuống, trải trên lưng như tấm vải lụa.

Tiêu Uẩn bỗng có cảm giác choáng váng, sự kinh diễm(*) này đến quá nhanh, như một cơn lốc xoáy.

(*) Là cảm giác kinh ngạc và ấn tượng sâu sắc trước vẻ đẹp hoặc sự tuyệt vời của một cái gì đó.

Lâm Táo thuận tay chải lại tóc, thấy Tiêu Uẩn ngẩn ngơ đứng bên cạnh, cô nhìn chằm chằm cậu một lúc, người phía sau liền giật mình tỉnh táo lại.

"Để tôi đi nhặt dây buộc tóc cho cậu, cậu xuống ngay cho tôi!!"

Thấy mặt cậu đỏ bừng, Lâm Táo đành chọn thỏa hiệp.

Tiêu Uẩn chờ cô leo xuống khỏi bệ cửa sổ, lập tức vội vã như chạy trốn mà phóng ra khỏi cửa, cậu trực tiếp nhảy một bước xuống ba bậc thang, gió vù vù vang lên bên tai.

Đầu óc đang trong trạng thái trì hoãn, nhưng bàn tay không tự chủ mà nhớ lại cảm giác ấy, thật mềm mại...

Cậu chạy đến khu vườn dưới lớp học, nhưng bên dưới vừa hay là một bụi cây rậm rạp, trên đất toàn là cỏ dại và lá cây, một sợi dây buộc tóc nhỏ rơi vào đó thì không dễ tìm chút nào.

Lúc Tiêu Uẩn cúi người lục lọi trong đám cỏ, bỗng trong hành lang yên tĩnh không một bóng người truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng mấy nam sinh nói chuyện. Cậu ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ba nam sinh vừa đi ra.

Tên đi đầu là một kẻ lưu manh mặc áo khoác ngược, chỉ tay vào cậu: "Là mày..."

Tiêu Uẩn đứng thẳng dậy, vứt đám lá cỏ vụn trong tay xuống đất, hung hăng nhướng mày.

"Ừ?"

*

Lâm Táo tự mình đợi trong lớp khoảng mười phút, mà Tiêu Uẩn vẫn chưa quay lại, cô bám cửa sổ nhìn xuống dưới, cũng không thấy cậu trong khu vườn dưới tầng.

"Là đi về trước rồi sao?"

Lâm Táo nghĩ một chút, quyết định nhanh chóng lau sạch cửa sổ, rồi đeo balo chuẩn bị ra ngoài tìm cậu.

Bây giờ còn chưa đến bảy giờ, nhưng trời đã tối đen. Trong trường chỉ còn dãy lớp mười hai là có người học tự học buổi tối, dãy lớp mười và mười một hoàn toàn có thể làm nhà ma hoặc chơi trốn tìm.

Lâm Táo đi đến tầng một, đối diện có vài người từ hành lang đi tới. Nhìn quần áo của họ, có lẽ là học sinh lớp mười hai, hai bên dìu nhau, trên mặt còn có dấu vết bầm tím do bị đánh.

"Tiêu Uẩn đúng là quái vật, ra tay mẹ nó thật tàn nhẫn."

"Chẳng phải chỉ là hỏi xin chút tiền tiêu vặt của học sinh lớp mười thôi sao, chuyện này mà nó cũng quản."

"Hừ, sau này gặp nó thì đi đường vòng."

Lâm Táo lướt qua đám người đó, bước chân cô khựng lại, rồi tiếp tục đi lên phía trước. Trong cầu thang chỉ có tiếng giày của cô giẫm trên mặt đất.

Không rõ cảm giác trong lòng là gì, nếu không phải tình cờ nghe được, cô cũng sẽ như phần lớn mọi người, nghĩ việc Tiêu Uẩn và Triệu Vũ đến muộn buổi sáng là do tụ tập đánh nhau mà thôi.

Rẽ qua một khúc quẹo, cô chợt ngửi thấy một mùi khói thuốc nhàn nhạt. Lâm Táo ngẩng lên nhìn, ở góc tối dưới cơn mưa đen, dường như có người đang ẩn nấp.

Tiêu Uẩn xắn tay áo ngồi xổm bên bồn hoa, đầu ngón tay lóe lên một ánh lửa. Thấy cô, vẻ mặt cậu có chút ngạc nhiên.

"Cậu muốn về à?" Cậu đứng dậy, lại đột nhiên nhớ ra điều gì, vứt đầu thuốc lá vào thùng rác, gãi đầu, "Không tìm thấy dây buộc tóc, để tôi đưa cậu về."

Lâm Táo chú ý đến những vết trầy xước mới trên mu bàn tay cậu, khóe miệng hình như cũng có chút dấu vết, cô gật đầu không nói gì.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi cổng trường, những giọt mưa nhỏ lẫn trong gió thổi vào mặt có hơi lạnh, Lâm Táo ôm cánh tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên xe buýt, nhìn lại thấy Tiêu Uẩn vẫn đứng dưới trạm.

"Lên đi."

"À... ừ." Cậu vốn định đạp xe đưa cô về.

Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau của xe buýt, đã qua giờ cao điểm, trong xe không nhiều hành khách. Lâm Táo ngồi gần cửa sổ, có một khe hở không đóng kín, gió lạnh ùa vào không ngừng. Cô thử dùng tay bẻ, nhưng cửa sổ vẫn không nhúc nhích.

Trong tình huống này thường thì nên bỏ cuộc, Lâm Táo cũng nghĩ vậy. Nhưng bỗng nhiên có một cánh tay xuất hiện, bàn tay ấy dễ dàng nắm lấy tay cầm cửa sổ, kéo kín khe hở ngay trước mắt cô.

"Cảm ơn." Lâm Táo khẽ nói cảm ơn, Tiêu Uẩn thản nhiên ừ một tiếng.

Suốt dọc đường không nói gì nhiều, có lẽ do trời đã tối, cô không tự giác mà nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chỗ ngồi trên xe buýt chật hẹp, người bên cạnh lại có chân tay dài, mỗi khi xe quẹo, đầu gối cậu lúc nào cũng đụng trúng cô. Mà một người to lớn như quái vật ngồi cạnh, khiến Lâm Táo có ảo giác như mình bị cô lập trong một không gian nhỏ.

Hai mươi phút sau hai người xuống xe, gió mưa tạt vào mặt làm cô dừng lại. Sau đó, một chiếc áo bất ngờ phủ lên đầu cô.

Lâm Táo ngẩng đầu lên từ dưới chiếc áo, thấy Tiêu Uẩn đã chạy đến trước mặt: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi rắn chắc hơn cậu."

Cậu thuận miệng nói, hai tay nhét vào túi quần, bị mưa phùn dội vào, bóng lưng có phần nhoè đi.

Lâm Táo nắm chặt áo khoác, trên bộ đồ thể thao ngập tràn mùi hương của cậu, nhiệt độ cơ thể của Tiêu Uẩn xuyên qua lớp áo truyền đến cô, ấm áp phả vào mặt.

Hai người đi trong mưa, chưa được mấy bước đã thấy cửa phố cổ(*), Tiêu Uẩn chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại, thấy cô ôm áo khoác của mình, chăm chú đi theo sau. Vì tay áo quá dài, chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay, tà áo cũng có thể làm váy mặc.

(*) Chỉ các lối vào của những con phố cổ, thường là những khu vực có kiến trúc lâu đời và mang đậm nét văn hóa truyền thống.

Dáng vẻ này vừa kỳ quặc vừa đáng yêu, Tiêu Uẩn không nhịn được mà lén nhìn thêm lần nữa.

"Mẹ cậu về nhà chưa?"

Lâm Táo ngẩn ra, trả lời: "Chưa, gần đây bà ấy đều về nhà lúc tám giờ."

Tiêu Uẩn nhận được câu trả lời, giả vờ ngẩng đầu nhìn trời: "Vậy, cậu có đói bụng không? Nhà tôi cũng không có ai, chúng ta tìm chỗ ngồi ăn chung đi."

Lâm Táo liếc nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cậu, ánh mắt lại di chuyển đến bộ đồ ướt một nửa của cậu, nghĩ thầm chắc cậu đói bụng rồi? Hôm nay cũng coi như giúp đỡ, thôi thì mời cậu ăn cơm vậy.

Mười phút sau, hai người ngồi đối diện nhau trong một tiệm mì.

Tiêu Uẩn có vẻ hơi bồn chồn, bàn tay to cầm thực đơn như sắp bóp nát nó.

"Cậu có ăn pudding matcha không?"

Lâm Táo không trả lời, cô nhìn vào bảng gợi ý hôm nay trên tường, nói với em gái phục vụ đứng bên cạnh: "Cho tôi một bát mì thịt xào dưa cải."

Tiêu Uẩn dường như không nghe thấy, ngón tay chọc vào màn hình điện thoại.

"Cuối tuần này, chúng ta đi khám phá tòa nhà khoa học cũ, cậu đi không?"

Lâm Táo có chút ngạc nhiên, họ đã quen biết đến mức này rồi sao?

Trong chiếc điện thoại màu đen của Tiêu Uẩn có một bức hình lớn, chụp tòa nhà khu Bắc của trường học đã bị bỏ hoang. Tòa nhà khoa học cũ trước đây được dùng làm phòng thí nghiệm vật lý và hóa học, vì tường bị nứt nên bị bỏ hoang. Hiện nay bên ngoài đã phủ đầy dây leo và rêu, thật sự nhìn giống một ngôi nhà ma ám.

Cô suy nghĩ vài giây, hỏi: "Có ai đi?"

"Triệu Vũ, Bàng Ngọc và vài người cậu không quen." Tiêu Uẩn đang nói thì nghĩ đến một chuyện, những người đi đều là đám con trai đáng ghét, cũng không có cô gái nào, liệu cậu ấy có muốn đi không?

Suy nghĩ một lúc, cậu bổ sung thêm: "Tôi cũng đi."

Cậu rất tự nhiên phân mình vào nhóm "rất thân với cô", Lâm Táo nghĩ: Chẳng lẽ chúng ta thật sự là bạn tốt rồi? Sao tôi không nhận ra nhỉ...

"Được thôi." Không muốn làm Tiêu Uẩn mất mặt, Lâm Táo gật đầu nói.

Sự đồng ý của cô rõ ràng đã giúp tâm trạng của chàng trai tăng lên hai bậc, cô cảm thấy ánh mắt cậu bắt đầu phát sáng, toàn bộ khí chất trong nháy mắt thay đổi, như hòn đảo nhỏ sau cơn bão, ngay cả cây dừa đang đung đưa cũng toát lên vẻ đáng yêu.

Đáng yêu?

Lâm Táo bắt đầu nghi ngờ từ ngữ diễn đạt trong đầu mình. Tiêu Uẩn hào hứng hỏi lại lần nữa.

"Đúng rồi, cậu có ăn pudding matcha không?"

"......"

Cuối cùng, hai người mỗi người gọi một tô mì, chỉ khác nhau là một tô siêu lớn và một tô nhỏ, Tiêu Uẩn còn gọi thêm một phần pudding matcha.

Một chiếc tách trà nhỏ kiểu Nhật, cùng với tô mì bò khổng lồ của cậu được bưng lên, trông thật nhỏ bé xinh xắn.

"Cho cậu ăn đấy." Chiếc pudding được đẩy tới trước mặt, Lâm Táo hiếm có cơ hội ăn món tráng miệng tinh tế như này, không nhịn được liếc nhìn vài lần.

"Ăn đi." Tiêu Uẩn nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.

"Cảm ơn."

Đôi mắt cậu sáng rực, nhưng đường nét trên mặt trời sinh đã nghiêm túc, nên biểu cảm còn đáng sợ hơn so với vẻ lạnh lùng thường ngày của cậu. Lâm Táo cầm chiếc muỗng nhỏ, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong. Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ.

Lúc ra cửa, mưa nhỏ đã ngớt. Lâm Táo gấp áo khoác của cậu lại, ôm vào lòng: "Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu."

Tiêu Uẩn đi theo sau ra ngoài, liếc nhìn vào mắt cô rồi ngay lập tức dời đi: "Ừ..."

Lâm Táo đã rời đi.

Cậu đứng một mình dựa vào bức tường cửa tiệm.

Tại sao khi thấy cô mặc áo của mình, trong lòng lại nóng lên khó hiểu.

Tiêu Uẩn che mặt cúi đầu.

Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?

Ngày hôm sau, khi Lâm Táo đến trường, cô thấy một chiếc dây buộc tóc mới trong ngăn bàn, mặt trên còn gắn một hạt trang trí bằng pha lê hồng.

Trong lớp, những người có thể nói chuyện với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cô nhìn thoáng qua phía sau, người đó đang tập trung nhìn vào... cuốn sách toán trên bàn.

"Này bạn cùng bàn mới, cậu đổi phụ kiện nữa à? Quả dâu này đẹp mắt thật." Triệu Vũ trông thấy liền nịnh nọt.

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Uẩn từ hàng ghế sau: "Đó là quả táo."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro