CHƯƠNG 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vì mình nghĩ đội thám hiểm chỉ toàn con trai và hai bạn nữ duy nhất là Phương Nghiên và Lâm Táo nên khi Tiêu Uẩn xưng với mọi người (trừ hai bạn nữ) sẽ là: Tao - mày/ Tụi mày. Còn với hai bạn nữ: Tôi - cậu/ các cậu.
- Khi nói chuyện với cả nhóm hay một trong hai bạn nữ thì Trương Quyền, Triệu Vũ, Bàng Ngọc xưng: Tôi - cậu/ các cậu.
- Còn khi đám anh em của Tiêu Uẩn nói chuyện riêng với nhau vẫn dùng: Tao - mày; Em - anh/ Anh Tiêu.
-----
Tòa nhà khoa học cũ nằm ở phía sau khu mới của Nhất Trung, cách một con đường không có người. Bị bỏ hoang mười năm, hàng rào sắt bên ngoài đã có nhiều vết rỉ sét. Tường gạch đỏ của tòa nhà ba tầng nhỏ mọc đầy dây leo, cộng thêm ống nước rỉ sét và dấu vết bong tróc trên mặt tường khiến tòa nhà trông như da mặt của một ông lão, lốm đốm loang lổ.

"Cổng sắt bị khóa rồi, chúng ta vào bằng cách nào?" Triệu Vũ đi lên trước nhìn cửa lớn đóng chặt, toàn bộ ổ khoá đã bị gỉ.

"Đằng kia có cái lỗ chó." Tiêu Uẩn hất cằm ra hiệu, mọi người quả nhiên phát hiện ra một lỗ hổng ẩn trong bụi cây dưới chân tường, vừa đủ cho một người bò kiểu chó chui qua.

"Được, để tôi đi trước mở đường cho các cậu!" Triệu Vũ xắn tay áo, đầy hăng hái, cậu ta không không màng hình tượng, nằm bò trên mặt đất, chổng mông cật lực chui vào trong, đến khi bới hết đám cỏ dại có mùi lạ, cuối cùng mặt mũi lấm lem bò ra ngoài, thấy một đôi chân dừng lại trước mặt.

Trương Quyền cúi người nhìn cậu ta, vẻ mặt tò mò.

"Sao mày lại vào trước tao được???" Triệu Vũ nhảy dựng lên.

"Leo tường vào." Trương Quyền chỉ vào bức tường cao ngang ngửa một người, đối với thân thể nhanh nhẹn của các thiếu niên thì tất nhiên không thành vấn đề.

"Con mẹ nó, tao bóp chết mày..."

Hai người lao vào ẩu đả, những người khác như bầy khỉ lần lượt leo qua tường, ngay cả Phương Nghiên cũng giẫm lên đầu gối của Bàng Ngọc mà trèo lên. Cuối cùng, chỉ còn lại hai người Lâm Táo và Tiêu Uẩn ở bên kia tường.

Hai tay cậu nắm lấy phần trên lan can sắt, động tác cũng không nhìn, nhẹ nhàng nhảy lên lan can.

"Đưa tay cho tôi." Cậu đưa tay xuống.

Lâm Táo sửng sốt, lắc đầu: "Hay tôi chui lỗ chó là được rồi."

"Triệu Vũ chui là đủ rồi, tôi kéo cậu lên." Tiêu Uẩn không cho phép từ chối, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

Lâm Táo nghĩ một lúc, rồi đưa tay với lấy tay cậu. Khi hai lòng bàn tay chạm nhau, cô cảm thấy một sức mạnh lớn nắm lấy cổ tay mình. Lúc tỉnh táo lại, cô đã cùng cậu đứng trên lan can rồi.

Lâm Táo nhìn xuống, có chút cao, vừa nãy cô thật sự nên chui lỗ chó...

"Cậu sợ à?" Bên tai truyền đến tiếng cười sảng khoái, Tiêu Uẩn không kiêng nể gì cười nhạo cô, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu vui vẻ như vậy.

Mặt tự dưng có hơi nóng, Lâm Táo lườm cậu một cái, rồi dời tầm mắt. Cô mím môi, liếc mắt thấy người kế bên xoay người, linh hoạt nhảy xuống tường rào, tiếp đất vững vàng.

"Nhảy đi, tôi sẽ đỡ cậu."

Tiêu Uẩn đứng trước mặt cô, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười. Dáng người thiếu niên vẫn còn khá yếu ớt, nhưng tay áo của cậu sắn lên khuỷu tay, đưa hai tay rắn chắc mạnh mẽ về phía cô, giống như có thể giao phó.

Lâm Táo có chút do dự, ngay lúc này có tiếng người gọi từ bên cạnh.

"Anh Tiêu, hai người đã xong chưa?" Đám người Triệu Vũ ngồi xổm dưới chân tường nhìn bọn họ, mười mấy cặp mắt sáng rực.

Lâm Táo: "..."

Gáy cô nóng lên, trực tiếp nhảy xuống, khi tiếp đất có phần loạng choạng, được người bên cạnh đỡ lấy.

"Triệu Vũ, mày bớt nói nhảm đi, tụi mày mau qua kia mở cửa." Tiêu Uẩn quát Triệu Vũ, Lâm Táo cúi đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay cậu, chạy chậm hai bước đến bên Phương Nghiên.

Tiêu Uẩn nhìn theo bóng lưng như chạy trốn của cô, có hơi buồn phiền.

Tòa nhà khoa học cũ có một cửa chính và hai cửa bên hông, cửa nhỏ đã sớm bị xích sắt và cây che kín, chỉ còn một cánh cửa lớn rỉ sét là có thể đi qua, phía trên là một ổ khóa kiểu cũ.

Người trong nhóm thám hiểm nhỏ cũng mang theo dụng cụ, Trương Quyền lục trong túi quần, lấy ra một sợi dây thép.

"Không phải chứ, chỉ dựa vào cái này thôi sao?"

"Tao nghĩ dùng lực mạnh là có thể phá được."

Mọi người tranh luận, Trương Quyền trừng mắt tập trung mở khóa, còn những người khác thì tán gẫu.

Triệu Vũ nhướn mày: "Nghe nói qua chưa, truyền thuyết về tòa nhà khoa học cũ đấy. Sau khi tất cả mọi người vào trong, cánh cửa lớn sẽ từ từ đóng lại, người đi vào không kịp phản ứng đã bị nhốt trong phòng bí mật, và không thể mở ra nữa..."

"Ồ, đáng sợ quá, nhỡ bên trong không có nhà vệ sinh thì sao?"

"Mày chú ý sai điểm rồi."

Lúc mọi người nói lời mát(*), ổ khóa trong tay Trương Quyền khẽ động, "cạch" mở ra.

(*) Là cách nói khác của "nói lời mỉa mai" hoặc "nói lời châm chọc".

Mọi người nháy mắt lặng như tờ.

Bọn họ nhìn cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, một mùi hôi ẩm mốc cũ kỹ ập vào mặt. Đối diện là cầu thang kiểu thập niên 90, nền gạch ca-rô xanh trắng và tường đan xen nhau, cửa sổ cũng bị đóng chặt, tối đen không nhìn thấy gì.

"Đèn pin đâu?" Cả đám hỗn loạn, Lâm Táo liếc nhìn nhóm nam sinh đang nóng lòng muốn vào.

"Đèn pin có hạn, tập trung quá không có lợi cho việc chiếu sáng, tốt nhất là để các bạn nam chia thành hai hàng, ba người cầm đèn pin đi trước và sau, xếp hàng như vậy chúng ta sẽ không dễ bị lạc." Cô nói.

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, Tiêu Uẩn ngạc nhiên nhìn cô.

Triệu Vũ là người đầu tiên gật đầu: "Ừ, được."

Sau đó, nhóm nam sinh bất ngờ sắp xếp thành hai hàng theo lời cô nói, giống như con cừu trong chuồng.

Trương Quyền đứng trong hàng đợi Lâm Táo phát đèn pin, đụng vào người Triệu Vũ phía trước: "Này, sao mày nghe lời cậu ấy vậy?"

"Không phải mày là người đứng vào hàng trước sao?"

"Tao cũng không biết, tiềm thức nghe theo thôi."

Mấy nam sinh đều là kiểu tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, không nghĩ thông được vấn đề này liền quả quyết bỏ qua.

Mọi người xếp hàng xong, Phương Nghiên và Lâm Táo đi ở giữa hàng, bắt đầu đi đến đại sảnh tầng một. Hành lang đã mười năm không có người ra vào, đầy mùi bụi bặm, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn của họ vọng lại.

"Thật ra, nếu đến thám hiểm, chúng ta nên chọn lúc giữa trưa khi dương khí mạnh nhất." Phương Yên bỗng vô thanh vô thức(*) nói, cái chuông nhỏ không biết dùng để làm gì trong tay cô bạn leng keng vang lên, sắc mặt mấy nam sinh có chút thay đổi.

(*) Miêu tả hành động hoặc hiện tượng diễn ra một cách âm thầm, không gây ra bất kỳ động tĩnh hay ảnh hưởng gì rõ ràng.

Bàng Ngọc lấy hết can đảm nói: "Không sợ, chúng ta có nhiều con trai, dương khí nhiều lắm!"

Triệu Vũ cũng hùa theo: "Đúng đấy, chỉ riêng dương khí của anh Tiêu thôi đã đủ nổ tung rồi, nữ quỷ đều đến hút của anh ấy!"

Tiêu Uẩn: "Mẹ nó, mày câm miệng đi."

Tầng một của tòa nhà khoa học cũ là phòng học vật lý và phòng máy tính, có nơi đã trống rỗng, có nơi thì chất đầy bàn ghế, từ bên ngoài cửa sổ cũng có thể thấy những chiếc ghế màu xám tro đâm chọt lên trần nhà. Còn những phòng linh tinh không bị khoá, bọn họ đẩy cửa ra nhìn, chỉ có bảng đen cũ kỹ vẽ vài công thức, đầu phấn gãy rơi khắp nơi.

Tiêu Uẩn không hứng thú với mấy thứ mê tín này, nhìn mấy người Triệu Vũ và Bàng Ngọc mở to mắt như hạt gạo nhìn xung quanh, đầy tò mò về thế giới chưa biết, cậu chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi có mùi khó chịu này để về nhà ngủ.

Tiêu Uẩn thở dài, nghiêng người nhìn sang, đúng lúc thấy Lâm Táo đứng cách đó không xa, hai tay cô cẩn thận đẩy cửa phòng học, thò đầu ra nhìn như sóc con.

Không... Hay là ở lại thêm chút nữa.

Mọi người dùng tốc độ nhanh như rùa di chuyển lên tầng hai dọc theo hành lang.

"Mục tiêu của chúng ta là phòng sinh học ở tầng ba, nghe nói có người thường thấy đèn sáng vào ban đêm." Trương Quyền nói.

"Trời ạ, giờ quỷ cũng thích học tập sao?" Triệu Vũ ngạc nhiên.

"Trọng tâm của mày bắt hay đấy."

Tầng hai là phòng thí nghiệm hóa học, một số phòng có tủ trưng bày, bên trong là những bình lọ phủ bụi không rõ tên nhãn, giống như được mang theo gạch men(*).

(*) Là gạch có lớp men bóng, chống thấm và dễ lau chùi.

Lâm Táo nhìn thoáng qua, chỉ là những thứ như axit clohidric, kali pemanganat, không hiểu sao họ lại sợ đến vậy.

Sau đó, có lẽ đã quen với bóng tối, mọi người dần dần có thể nhìn rõ mọi thứ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khi đến cầu thang tầng ba, Bàng Ngọc đột nhiên hỏi: "Chúng ta, chúng ta vào đây bao lâu rồi? Lỡ một lát ra ngoài đã là mười năm sau thì sao?"

Đám nam sinh đều không ai nói gì.

Phương Nghiên đỡ mắt kinh, lạnh lùng nói: "Có thể lắm."

Đôi khi người ta sợ không phải thứ đáng sợ, mà là sự sợ hãi của bản thân.

Thấy bầu không khí căng thẳng, hoặc có lẽ vì không khí trong tòa nhà quá ngột ngạt, Triệu Vũ gượng cười trấn an mọi người: "Mười năm sau không phải rất tốt sao, lúc đó kỳ thi đại học đã kết thúc, tôi chắc chắn cũng thành công trong sự nghiệp, còn mày, Bàng Ngọc, có thể đã gầy hơn ..."

Cậu ta nói được nửa câu.

"Có người... Mẹ kiếp có người kìa!"

Triệu Vũ đột nhiên hét lên, dường như nhìn thấy gì đó, hai chân nhanh nhẹn chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên người Trương Quyền, ôm lấy cậu ta như gấu túi, mọi người lập tức náo loạn.

"Á á á! Bỏ ra, bỏ ra, đừng ôm tao!"

"Anh Tiêu! Anh Tiêu cứu em."

"Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ trốn học nữa!"

Nhất thời có người khóc lóc kêu cha gọi mẹ, vung tay loạn xạ, xoay vòng tại chỗ, ôm đầu như đà điểu.

Tiêu Uẩn nhìn bọn họ: Thật là muôn hình vạn trạng.

Cậu mở cửa lớp học gần đó, chỉ tay vào trong: "Này nhìn thấy là cái này à?"

Mọi người bình tĩnh lại nhìn sang, chỉ có kẻ đầu têu Triệu Vũ vẫn liều mạng ôm chặt Trương Quyền không chịu buông, cậu ta bị siết cổ, mặt đỏ bừng.

"Mẹ kiếp, buông ra! Quỷ chưa giết tao thì mày sắp làm tao chết ngạt rồi!"

Tiêu Uẩn chỉ tay, là một mô hình cơ thể người đứng dựa vào tường.

Nửa bên trái của vị đại ca kia là cơ thể người bình thường, còn nửa bên phải là các dây thần kinh, cơ bắp, xương cốt, khuôn mắt, mọi người có thể thấy rõ tim, lá lách, ruột gan của anh ấy...

Mọi người đều không nhìn nổi.

"Thật lợi hại... Đây là mô hình cơ thể người từ mười năm trước."

Phương Nghiên đi lên trước, cẩn thận sờ trái sờ phải: "Dù sao cũng là đồ bỏ đi, tôi có thể mang về không?"

Một đám nam sinh đồng loạt lắc đầu như trống bỏi.

"Cậu mang được gì thì mang, đừng hy vọng chúng tôi giúp cậu mang."

Phương Nghiên lại nhìn Lâm Táo cầu cứu, nhưng người phía sau cũng lắc đầu như trống bỏi, vì vậy đành từ bỏ.

Vòng qua phòng sinh học này, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.

"Chờ chút, phía trước có thứ gì đó." Phương Nghiên đột nhiên nói, chiếc chuông trong tay bắt đầu leng keng loạn xạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro