Chương 41, bày độc kế ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người ngạc nhiên, nhìn về phía chỗ ngồi trên cao.

Lúc này, thủ lĩnh Ngự Lâm quân Tống Tứ Cực đang chắp tay bẩm báo tình huống thương vong với hoàng thượng, dღđ☆L☆qღđ hơn một nửa số quan cấp thấp trong triều và người nhà bị giết, bởi vì lực lượng thị vệ không đủ nên dễ dàng bị hạ độc thủ.

Hoàng đế đang phiền lòng, chợt nghe chuyện này, mày rậm dựng ngược, khuôn mặt uy nghiêm toát ra sự lạnh lẽo, "Ai dám thừa lúc nước đục thả câu?"
Lạc Vân Hi nghe lời Lương quý phi nói, nhếch miệng nở một nụ cười có thâm ý, đưa tay sờ cái hà bao bằng lụa mỏng trong lòng mình.

"Lạc Vân Hi, ngươi động tay động chân làm cái gì?" Giọng nói nghiêm nghị của Lương quý phi lập tức từ trên bậc thang truyền xuống.

Tất cả mọi tầm mắt trong điện cũng đồng loạt nhìn về phía Lạc Vân Hi, toan bộ ánh mắt đều hàm chứa sự giật mình.

Lạc Vân Hi nở nụ cười nhạt nhẽo, rút tay từ trong áo tơ ra một chút, giọng nói lười biếng, "Quý phi nương nương, thần nữ cảm thấy có chút nóng, đang muốn quạt gió! Sao vậy?"

Lạc Phi Dĩnh cắn chặt môi.

Ba năm không thấy, khuôn mặt phế vật này càng ngày căng trở nên xinh đẹp hơn rồi, so năm đó đẹp hơn rất nhiều. Đường khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, lông mi dài như canh quạt, khảm một đôi mắt phượng trong suốt như nước, đôi môi mềm mại tựa như cánh hoa đào, khóe mắt cong lên, ánh mắt tùy ý, chỉ một động tác nhỏ lại có một loại hấp dẫn trí mạng!

Đố kỵ lan tràn trong đáy lòng, nàng hung hăng nắm chặt tay. Nếu như thêm vài năm, chỉ sợ Lạc Vân Hi còn xinh đẹp hơn bản thân mình gấp bội.

Trong mắt Lương quý phi xẹt qua một tia hài lòng, danh chính ngôn thuận mở miệng: "À, Bổn cung mới vừa nói mất ngọc bội, tay ngươi lại không thanh thật làm ra hanh động mờ ám, thật là khiến người ta nghi ngờ!"

Lạc Vân Hi không thèm để ý chút nào đến giọng nói của nàng, "Xì" cười một tiếng, "Kim Hoa điện tối nay có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư, vị trí của thần nữ cùng nương nương cách  xa như vậy, dღđ☆L☆qღđ tay của ta vừa mới nâng lên, nương nương liền lập tức phát hiện. Ngài thật đúng là có thị lực thật tốt, thần nữ bội phục vô cùng."
Theo những lời nói này, ánh mắt của mọi người nghi hoặc lập tức bắn về hướng Lương quý phi. Nói rất có lý, nàng ở xa như vậy làm sao lại nhanh chóng nhìn nhìn thấy động tác của  Lạc Vân Hi như vậy đây?

Sắc mặt Lương quý phi lạnh lẽo, lựa lời nói: "Mới vừa rồi ai mà không biết ngươi và Bổn cung có hiềm khích, Bổn cung tự nhiên phải để ý ngươi hơn rồi!"

Lạc Vân Hi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng, dường như đang suy tư gì đó.
"Quý phi đang nghi ngờ ta trộm ngọc bội tơ vàng của người sao?" Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, không sợ hãi chút nào.

"Mặc kệ có phải hay không, vì tranh để mọi người nghi ngờ, ngươi có dám cho người khác lục soát một chút không?" Giọng nói lạnh lẽo của Lương quý phi vang lên, "Có phải ngươi hay không, chỉ cần lục soát là biết."

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế, ánh mắt hắn trầm tĩnh, cũng không phản đối.

Lạc Vân Hi che miệng cười khẽ, "Nương nương, không cần thiết phải như vậy chứ? Có lẽ ngọc bội của người là bị đạo tặc lấy đi cũng lên?"

"Không thể nào! Bổn cung vừa mới rồi trốn dưới bậc thang mặt, xung quanh đều là thiên kim tiểu thư, dღđ☆L☆qღđ có một bàn tay nhỏ bé nắm cổ của ta một cái, còn có vết máu!" Lương quý phi ngẩng đầu để lộ cổ ngọc ra bên ngoài quả nhiên thấy có một dấu tay đỏ.

"Lục soát!" Hoàng đế không nhịn được khạc ra một chữ.
Tối nay có kẻ phái thích khách tới, trong điện một đám triều thần chờ trấn an, hắn đã cảm thấy rất nhức đầu rồi.

Hai cung nữ bên cạnh Hoàng đế bước chân xuống bậc thang, đi tới bên cạnh Lạc Vân Hi, hành lễ, "Lạc Tam Tiểu Thư, đắc tội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro