Chương 27: Tư hình, sẽ không khuất phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Bình Công Chúa cùng Mục Lưu Nguyệt vẫn đang chờ để nhìn trò cười của Hàn Vân Tịch trò đây.

Nhưng Hàn Vân Tịch lại không để cho chuyện này xảy ra, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt thản nhiên, nàng cùng Cố Bắc Nguyệt đồng thời nhìn về phía Mục đại tướng quân vẫn một mực yên lặng không nói mà sậm mặt lại: "Đại tướng quân, Cố Thái Y, tình trạng của Thiếu Tướng Quân các người cũng đều biết. Mệnh hệ của ta cùng tính mạng của Thiếu Tướng Quân đang được buột chung lại, các người hẳn đã rõ!"

Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên minh bạch ý tứ của Hàn Vân Tịch, Mục đại tướng quân lại tránh tầm mắt của nàng, nhìn về hướng khác.

Thấy vậy, Hàn Vân Tịch cười nhạt, híp mắt nhìn Bắc Cung Trạch: "Bắc Cung đại nhân, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, biểu tình của nàng thản nhiên, vân đạm phong khinh, không cần ai ép buộc đã xoay người rời đi.

Mọi người chỉ biết nhìn nhau, vô cùng ngoài ý muốn.

Trường Bình Công Chúa cùng Mục Lưu Nguyệt vốn muốn đả kích nàng, nhưng không ngờ, người bị đả kích lại là bản thân mình, một chút cảm giác vui sướng vì trả được thù cũng không có.

Nữ nhân này không hề giống nàng trước kia, trên người nàng có loại khí phách mà nữ tử ở Đế đô cũng không có được, vô tư lại phóng khoáng, dám làm dám chịu, muốn làm nhục nàng, đả kích nàng, há là chuyện dễ dàng như vậy?

Thấy không người nào theo kịp, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên dừng lại, khí định thần nhàn mà xoay người, " Còn ngớ ra làm chi, đi thôi!"

Bắc Cung đại nhân cùng mấy người bộ hạ trố mắt nhìn nhau, đều không tưởng tượng nổi, hồi lâu mới tỉnh hồn lại.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hàn Vân Tịch, Bắc Cung đại nhân đều không tự chủ mà lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ. Ông ta đã từng bắt không ít tội nhân của hoàng tộc, có kẻ nào mà không vừa gào khóc vừa kêu oan, cho tới bây giờ ông ta mới có thể bắt gặp nữ tử kiêu ngạo như vậy, nàng có thua kém gì đấng nam nhi.

Đáng tiếc, vận mệnh của một nữ nhân đáng ngưỡng mộ như thế lại nằm gọn trong tay của Thái hậu. Đi vào Đại Lý Tự, Hàn Vân Tịch muốn rời đi là không hề dễ dàng.

Người vừa bị mang đi, Trường Bình Công Chúa liếc nhìn Cố Bắc Nguyệt, lạnh lùng nói: "Mục đại tướng quân, nhìn xem ông đã mời tới loại lang băm gì! Lập tức đuổi hắn đi, ta đã mời vài vị thần y tới đây!"

Nàng vừa nói, người hầu liền đem mấy vị Đại Phu tới. Mục đại tướng quân tuy rằng không hề biết đó là những ai, nhưng do nóng lòng bệnh tình của nhi tử đành vội vàng mời Đại Phu đi vào, mặc kệ Cố Bắc Nguyệt đứng ở một bên.

Những người vừa tới Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên cũng biết, hắn vô cùng rõ ràng bản lĩnh của mấy vị Đại Phu này, ngay cả hắn cũng không chữa được, huống chi là mấy vị Đại Phu này đây?

Lúc này Mục đại tướng quân cùng Trường Bình Công Chúa đã không muốn nghe lời khuyên gì, Cố Bắc Nguyệt liền vội vàng rời khỏi.

Người có thể cứu Mục Thanh Võ chỉ có Hàn Vân Tịch, mà người có thể cứu Hàn Vân Tịch khỏi Đại Lý Tự chỉ có người của Tần Vương Phủ.

Thật ra Cố Bắc Nguyệt không phải là không nghĩ tới việc đi gặp Hoàng đế, chẳng qua thân phận của hắn không thích hợp bẩm báo với Hoàng Đế loại sự tình này. Hơn nữa, thái độ của hoàng thượng cũng không rõ ràng.

Tình trạng của Mục Thanh Võ vô cùng cấp bách, một khi độc tính phát tác, Hàn Vân Tịch lại không có ở bên cạnh, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đến lúc đó, Mục đại tướng quân cùng Trường Bình Công Chúa không đổ cho Hàn Vân Tịch tội danh hạ độc mới là lạ.

Cố Bắc Nguyệt quyết định thật nhanh, rời Phủ Đại Tướng Quân liền chạy tới Tần Vương Phủ, nhưng ai biết, lại được cho biết Nghi Thái phi cùng Tần Vương đều không ở đây.

"Mộ Dung tiểu thư, Nghi Thái phi có nói ngài đi đâu không?" Cố Bắc Nguyệt vội vàng hỏi, hắn biết hành tung của Tần Vương không tiện hỏi, Mộ Dung Uyển Như cũng chưa chắc biết, nhưng Nghi Thái phi là người có thể đi tìm.

Mộ Dung Uyển Như ghét nhất là khi người khác gọi nàng là Mộ Dung tiểu thư. Thế nhưng là, dù nàng có ghét thì rất nhiều người ở Đế Đô vẫn xưng hô với nàng như thế, cái họ Mộ Dung này bất kỳ lúc nào cũng đang nhắc nhở nàng, nàng chỉ là một dưỡng nữ.

Dù có hận tới mức nào, nàng ta đều có thể giấu vào trong thật kín đáo, chỉ trưng ra gương mặt vô cùng thiện cảm, lo âu nói: "Bây giờ mới tân hôn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Mẫu Phi mà biết nhất định sẽ tức giận. Ngài nói tẩu ấy lại không hiểu y thuật, làm sao lại... "

"Mộ Dung tiểu thư, Tần Vương Phi là vô tội, tại hạ có thể làm chứng, chẳng qua là..." Cố Bắc Nguyệt nói hết đầu đuôi câu chuyện cho Mộ Dung Uyển Như.

Mộ Dung Uyển Như sinh lòng hoài nghi, vị Cố Thái Y trước nay vẫn luôn ôn hòa, tỉnh táo lại có vẻ mặt gấp như lửa đốt như vậy, nghe nói hắn đối mặt với bệnh tình của Hoàng Đế đều có thể lạnh nhạt như thường đây.

Mộ Dung Uyển Như cố làm tức giận, "Này! Mục đại tướng quân làm sao có thể như vậy? Sự tình làm sao lại ầm ĩ đến thái hậu?"

"Chuyện liên quan đến mạng người, xin Mộ Dung tiểu thư đưa tại hạ đi gặp Nghi Thái phi ngay bây giờ, loại địa phương như Đại Lý Tự đi vào thì dễ, đi ra lại khó khăn vạn lần." Cố Bắc Nguyệt không nhịn được thúc giục.

Mộ Dung tiểu thư này nhìn thì nóng lòng, nhưng lại không thấy hành động.

"Mẫu Hậu lúc tu hành không thích người ngoài quấy rầy. Cố Thái Y hãy đi về hỏi thăm tình huống trước, ta đây phải đi tìm Mẫu Phi để cho bà nghĩ kế." Mộ Dung Uyển Như lúc này mới có hành động.

Cố Bắc Nguyệt gật đầu, cuối cùng cũng có thể thở phào, sợ mình cản trở Mộ Dung Uyển Như, hắn cũng không dám ở lại lâu, lập tức cáo từ liền rời đi. Nhưng Mộ Dung Uyển Như cũng không lập tức đi.

Nàng ngồi ngay ngắn ở chủ vị trong khách đường, lười biếng thanh thản, bờ môi cong lên vẻ khinh thường châm biếm.

Đắc ý chốc lát, nàng ta rất bình tĩnh nhìn qua mấy tỳ nữ, lúc này đã tháo xuống vẻ hiền lành nhu nhược, đuôi mắt sắc lạnh mà nói: "Chuyện hôm nay, ai nói ra, hậu quả tự chịu!"

Mấy Tỳ Nữ run rẩy toàn bộ quỳ xuống: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã hiểu... đã hiểu!"

Mộ Dung Uyển Như chỉ mong Hàn Vân Tịch mãi mãi cũng không trở lại, làm sao có thể đi tìm Nghi Thái phi đây?

Lần trước Mục đại tướng quân đến, nàng liền hận không có cơ hội hãm hại Hàn Vân Tịch, bây giờ ngược lại rất tốt, nàng không cần phải tiêu tốn sức lực.

Nàng ta nhàn nhã duỗi người một cái, Mộ Dung Uyển Như liền trở về phòng tiếp tục ngủ, một đêm bị quấy rầy hai lần, nàng phải ngủ bù.

Lúc này, ánh sáng mặt trời đã lờ mờ chiếu tới, Hàn Vân Tịch vừa mới đến Thiên lao của Đại Lý Tự, Thiên Lao vốn đã âm u lạnh lẽo, cộng thêm giờ đang là mùa đông, càng lạnh đến đáng sợ.

Hàn Vân Tịch vội vã đi tới, nàng vốn không được mặc y phục ấm áp, vừa đi xuống Thiên Lao, lập tức ngáp một cái, mà càng đi vào bên trong càng chắc chắn nơi này là một kho đông lạnh khổng lồ, lạnh đến mức nàng run run không ngừng.

Bởi vì nàng mang thân phận đặc biệt, nên phải giam riêng một phòng, ba mặt tường đá một mặt song sắt, coi như cũng sạch sẽ, miễn cưỡng có thể ở.

Cửa tù "Rầm" một tiếng đóng lại, Hàn Vân Tịch liền vội vàng co ro trên giường đất để sưởi ấm. Lạnh quá, nàng sợ lạnh nhất! May có thứ đồ tốt như giường sưởi này.

Sưởi một lúc lâu, thân thể mới chậm rãi ấm áp. Nàng cũng không biết mình sẽ phải ở lại nơi này bao lâu, coi như Mục Thanh Võ có thể tỉnh, Đại Lý Tự đã lập án, điều tra, lấy chứng cứ, thẩm vấn, đủ loại trình tự như thế, phải kéo dài bao lâu cũng không phải một câu nói là quyết định được.

Tóm lại, vào tới đây thì dễ, muốn đi ra thì muôn vàn điều khó khăn.

Hàn Vân Tịch nghĩ rằng người có thể cứu nàng cũng chỉ có Nghi Thái phi cùng Long Phi Dạ. Long Phi Dạ nhất định sẽ cần nàng phối dược trong mấy ngày này, mà Nghi Thái phi chắc hẳn là không muốn gặp nàng, cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ Thái hậu. Có vẻ lệnh bắt người này của Thái hậu không phải là cái cớ để làm khó dễ Nghi Thái phi.

Ai, nàng đúng là vẫn còn quá non nớt, ngày đó vào cung vấn an nàng dựa hơi vào Long Phi Dạ mà kiêu căng như vậy thì nàng liền phải biết Thái hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thái hậu vốn định lợi dụng một nữ nhân xấu xí như nàng để làm nhục Nghi Thái phi, kết quả nàng biến thành một mỹ nhân. Thái hậu vốn định dựa vào khăn lạc hồng để trị tội Hàn gia, đáng tiếc Long Phi Dạ lại giúp nàng. Thái hậu lão nhân gia đương nhiên sẽ hận nàng đến tận xương tủy.

Vừa nghĩ như thế, Hàn Vân Tịch cũng không nhịn được rùng mình, nàng quả thật rất xui xẻo, thế mà lại đắc tội với cả Thái hậu và Nghi Thái phi, hai nữ nhân đáng sợ nhất Thiên Ninh quốc.

Được rồi, bất kể như thế nào, trước khi có thể định tội nàng thì thân phận của nàng chính là Tần Vương Phi, Đại Lý Tự hẳn không dám động hình ép cung.

Nghĩ như vậy, Hàn Vân Tịch đối với hoàn cảnh trước mắt của mình vẫn tương đối yên tâm, tình trạng của Mục Thanh Võ mới là điều làm nàng lo lắng nhất.

Nàng vô cùng khẳng định trong ba ngày nữa Mục Thanh Võ sẽ tỉnh lại, chẳng qua nếu như không thể kịp thời giải độc vậy thì rắc rối lớn rồi.

Nếu như không kịp thời giải độc, Mục Thanh Võ nhất định đi đời nhà ma, đến lúc đó dù Long Phi Dạ có đích thân đến, cũng không thể cứu mạng nhỏ của nàng.

Cho tới bây giờ, sinh tử của Mục Thanh Võ cùng sinh tử của nàng coi như là hoàn toàn dính líu đến nhau.

Ba ngày, nói lâu thì rất lâu, nói nhanh thì chớp mắt đã hết!

Cố Thái Y hẳn sẽ tới gặp nàng, nàng hy vọng sẽ gửi gắm tất cả trên người hắn.

Mệt mỏi một ngày một đêm, Hàn Vân Tịch miên mang suy nghĩ, bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng không bao lâu nàng liền bị lạnh mà tỉnh lại, hai chân nàng lạnh cóng, dù có đắp chăn kín hay co lại  không ấm lên.

Nàng phát hiện củi trong giường sưởi đã cháy sạch, lửa đã tắt ngóm từ lâu, hơn nữa trong phòng giam cũng không có củi.

Quá đáng!

Nàng đắp cái chăn mỏng dính lên người, Hàn Vân Tịch liên tục ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cũng xuống giường đi gọi người.

" Người đâu a!"

"Có người hay không?"

Lính canh ngục lại không trả lời, Hàn Vân Tịch dứt khoát nói dối.

"Cứu mạng a "

"Có thích khách a!"

Thế nhưng bất kể nàng kêu thế nào, hô cái gì, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng vang của mình.

Thở dài một tiếng, Hàn Vân Tịch cũng không uổng phí sức lực. Nàng không ngừng xoa tay, tại chỗ nhảy lên sưởi ấm. Thiên lao Đại Lý Tự, phần nhiều là giết người không thấy máu, tra tấn không thấy thương tích, giống như họ không hề làm gì, nhưng chủ yếu là làm cho người ta bị bệnh tới chết.

Hàn Vân Tịch phát hiện mình đánh giá thấp mặt tối của Đại Lý Tự.

Ngay lúc đó, nàng đột nhiên nghe được tiếng bước chân, có người tới.

Hàn Vân Tịch đang muốn xoay người, ai ngờ từ phía đối diện, một thùng nước lạnh bị hắt tới.

Hàn Vân Tịch ướt đẫm từ đầu tới chân, cảm giác như xương cốt nàng đều bị đóng băng, cái lạnh hung ác bao trùm da thịt nàng, trói chặt tứ chi nàng lại, lạnh cóng đến nỗi hồi lâu cũng không thể cử động.

Chỉ thấy bên ngoài phòng giam, Trường Bình Công Chúa mặc áo bông dày vô cùng ấm áp, vui vẻ ra mặt, xuân phong đắc ý mà nhìn nàng, Bắc Cung đại nhân cùng mấy ngục tốt cung cung kính kính hầu một bên.

"Trường Bình Công Chúa, ngươi có can đảm tra tấn Bản vương Phi sao?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng chất vấn, cả người ướt nhẹp, chật vật không nỡ nhìn, thế nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia so với nhiệt độ xung quanh còn lạnh hơn.

Biết rất rõ ràng nữ nhân này không thể phản kháng, thế mà nhận lấy ánh mắt của nàng, Trường Bình Công Chúa lại sinh tâm sợ hãi.

Không! Có Hoàng nãi nãi cùng Mẫu Hậu làm chỗ dựa cho nàng, sự tình phát sinh ở nơi này ai cũng không dám truyền đi, Hàn Vân Tịch sẽ không có chứng cớ.

Nghĩ thế, Trường Bình Công Chúa lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: "Hàn Vân Tịch, ngươi cũng quá đề cao Bản Công Chúa, Bản Công Chúa biết ngươi là Hoàng thẩm, hiếu kính với ngươi không kịp đây. Bởi vậy nên ta đã đặc biệt yêu cầu Bắc Cung đại nhân tới giúp ngươi tẩy rửa phòng giam. Nghe nói chỗ này rất nhiều người từng bệnh chết, bẩn lắm."

Khuya khoắt lại đi tẩy rửa phòng giam? Cũng vất vả cho nàng nghĩ ra cái cớ!

"Không cần." Hàn Vân Tịch tất nhiên cự tuyệt, nhưng Bắc Cung đại nhân lại không kịp chờ đợi mà hạ lệnh: " Người đâu, còn không lập tức thanh tẩy, nếu bị đồn đãi là bạc đãi Tần Vương Phi, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

Tiếng nói vừa dứt, bốn năm tên ngục tốt đồng loạt nâng thùng nước lên, trong những thùng nước kia vẫn có thấy những khối băng đang chìm nổi.

"Hắt vào cho Bản Công Chúa!" Trường Bình Công Chúa không chút do dự, lạnh lùng hạ lệnh.

Dòng nước lạnh như băng cùng những khối băng từ tứ phương hắt tới người Hàn Vân Tịch, nàng chỉ có thể tránh, lúc này bất cứ lời cảnh cáo nào cũng đều vô dụng.

Nàng xoay người bỏ chạy, trốn trên phía trong cùng của giường đất, chạy tới chạy lui cố gắng né tránh, nhưng những ngục tốt kia đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tất cả nước đều hắt trúng trên người nàng trên người nàng, vô cùng chuẩn xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro