Chương 29: Ấm áp, toàn bộ dựa vào ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười của Cố Bắc Nguyệt ấm áp như thể gió xuân tháng tư, Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy ánh mắt hắn đặc biệt đẹp đẽ, nhất là lúc hắn cười lên càng mê người hơn, hắn giống như một đại ca nhà bên, thân thiết lại ấm áp.

"Cố thái y, ngươi có lòng."

Hàn Vân Tịch nhận lấy chén canh nóng, uống hết một hơi. Chén thuốc này thật sự rất có hiệu quả, rất nhanh thân thể nàng liền dần dần ấm áp.

Cố Bắc Nguyệt đã từng thấy dáng vẻ chín trâu hai hổ của Hàn Vân Tịch, lần gặp lại này sắc mặt nàng lại trắng bệch, hắn cũng đoán ra tư hình đêm qua, hắn không hỏi nhiều, đáy mắt thoáng qua một vệt thương hại, khe khẽ thở dài.

Thời gian thăm nuôi có hạn, không chờ Hàn Vân Tịch uống xong, Cố Bắc Nguyệt liền thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, hạ quan đêm qua tự mình đi Tần Vương Phủ, không thấy Nghi Thái phi, nhưng đã nhờ Mộ Dung tiểu thư đi đưa tin tức cho Nghi Thái phi, chắc hẳn ngài sẽ được ra ngoài sớm thôi. Hạ quan sẽ an bài người để đúng giờ tới xem xét, như vậy thứ nhất..."

Nói tới chỗ này, Cố Bắc Nguyệt đè thanh âm tới thấp hơn: "Như vậy thứ nhất, bọn họ cũng không dám động tư hình."

Hàn Vân Tịch nhìn Cố Bắc Nguyệt, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tại sao vậy?"

Nam nhân này, tại sao phải tận tâm tận lực như thế, thật ra thì chuyện này hắn hoàn toàn có thể đặt mình bên ngoài nguy cơ, hắn có nhận thức được nếu bản thân xen vào, hắn sẽ bị nghi ngờ là đồng lõa.

Cố Bắc Nguyệt không hiểu: "Cái gì tại sao?"

"Tại sao lại giúp ta như vậy, ta với ngươi lại không quen." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

Ai ngờ, Cố Bắc Nguyệt lại hết sức chăm chú: "Vương phi nương nương, đại phu muốn cứu người không chỉ cần dùng y thuật. Tính mạng của Thiếu Tướng Quân nằm ở trong tay ngài..."

Cố Bắc Nguyệt nói tiếp, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Huống chi, tính mạng của Vương phi nương nương cũng là mạng người quý giá."

Cõi lòng Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra, trong bụng than thở, hóa ra mình vẫn chưa bằng ....

Mộ Dung Uyển Như sẽ đi báo tin với Nghi Thái phi sao? Hàn Vân Tịch không muốn làm mất sự tin tưởng của Cố Bắc Nguyệt. Nàng không giải thích thêm, nhàn nhạt hỏi: "Tình hình bên Đại Tướng Quân Phủ như thế nào?"

"Tối hôm qua Trường Bình Công Chúa mời mấy vị thần y đi qua, cũng không làm nên chuyện gì, sáng nay Mục đại tướng quân lại mời hạ quan tới, Thiếu Tướng Quân vẫn như vậy, hạ quan đã khuyên Mục đại tướng quân, đáng tiếc..."

"Tình trạng Thiếu Tướng Quân như thế nào?" Hàn Vân Tịch quan tâm nhất là chuyện này.

"Vẫn là như cũ, chỉ sợ...chẳng may độc tính kia vẫn tiềm tàng mãi như thế, Vương phi kia nương nương ngài chẳng phải..."

Cố Bắc Nguyệt không nói tiếp, nhưng Hàn Vân Tịch biết hắn lo lắng cái gì, nếu độc tính bên trong Mục Thanh Võ độc mãi mãi cũng không phát tác, đến lúc đó cho dù là Long Phi Dạ cũng chưa chắc có thể rửa sạch tội danh của nàng.

Yên lặng chốc lát, Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi: "Cố thái y, ngay cả ngươi cũng không tin ta, thật sao?"

Không phải là Cố Bắc Nguyệt không tin nàng, mà là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

"Đã qua một ngày, trong vòng hai ngày, độc tính trong người Thiếu Tướng Quân nhất định sẽ hiển hiện ra, chỉ cần giải độc hắn sẽ tỉnh! Ngươi giúp ta trông coi hắn, độc tính vừa hiện ra liền nói cho ta biết."

Đôi mắt Hàn Vân Tịch sáng lấp lánh, lộ ra tia sáng của sự kiên định, nàng bắt lấy tay Cố Bắc Nguyệt, kích động nói: "Ta sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa, bây giờ chỉ có ngươi có thể giúp ta!"

Cố Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn theo bản năng, có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng khi thấy ánh mắt trong vắt của Hàn Vân Tịch, hắn khẽ cười, bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hàn Vân Tịch, hắn cũng kích động: " Được, ta nhất định hết sức."

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, đổi thành người khác, có lẽ nàng vẫn chưa thể yên tâm. Lúc này nàng mới buông tay ra, hết sức tự nhiên, cũng không có chút lúng túng nào.

"Nhớ, thường xuyên kiểm tra, một khi độc tính hiển hiện ra, liền lấy chút máu của hắn cho ta."

"Lấy máu?" Cố Bắc Nguyệt không hiểu.

Hàn Vân Tịch lấy ra một cây ngân châm: "Cho ngươi, ngươi dùng châm này lấy máu ở vết thương kia."

Cố Bắc Nguyệt dĩ nhiên biết phải lấy máu nghiệm độc, chẳng qua là trong phòng giam không có bất kỳ công cụ, cũng không có những dược vật cần thiết, Hàn Vân Tịch làm sao có thể kiểm tra ra?

Nhìn ra sự chần chừ của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch cười nhạt: "Cố thái y, chỉ còn lại hai ngày, nếu như ta vô tội được thả ra sẽ nói cho ngươi biết tại sao."

Đến nay không ngờ rằng lại bị rơi vào hoàn cảnh này, Hàn Vân Tịch còn cười được, Cố Bắc Nguyệt trong lòng bội phục, hắn cũng cười, đưa đầu ngón tay út ra.

Hàn Vân Tịch sững sờ, người này lại muốn nghéo tay sao?

"Ta thật sự tò mò." Cố Bắc Nguyệt khẽ cười, đẹp mắt vô cùng.

Hàn Vân Tịch đưa ngón út của mình ra câu lấy: " Được, một lời đã định!"

Cố Bắc Nguyệt nhìn Hàn Vân Tịch, chỉ cảm thấy nàng chính là một câu đố khó nhằn. Y thuật của nữ nhân này mặc dù không được lợi hại như Hàn lão gia, thế nhưng ở phương diện giải độc không chừng có thể thắng được phụ thân nàng. Chuyện này người Hàn gia có biết hay không? Sáng nay, sau khi hắn rời đi đã nghe người ta nói Trường Bình Công Chúa cùng Mục đại tiểu thư đi Hàn gia mời chủ sự Hàn gia đích thân đến.

Ngày đó, lúc Cố Bắc Nguyệt chạy về Mục tướng quân Phủ, Trường Bình Công Chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đã mời chủ nhà họ Hàn đến, phụ thân của Hàn Vân Tịch, thần y Hàn Tòng An.

Lúc Cố Bắc Nguyệt vào nhà, Hàn Tòng An đang bắt mạch cho Mục Thanh Võ, vừa thấy hắn đi vào, Hàn Tòng An liền đứng lên, chắp tay chào: "Cố thái y."

Mặc dù đứng trước Hàn Tòng An, Cố Bắc Nguyệt là vãn bối, nhưng thân phận Cố Bắc Nguyệt lại là thủ tịch ngự y, Hàn Tòng An là thường dân vẫn phải hành lễ.

Hàn Tòng An y thuật tinh xảo, từng học ở Viện Y Học Vân Không đại lục. Năm ngoái ông ta vừa trở thành quản lý của Y Học Viện, vị trí thủ tịch ngự y vốn nên là của ông ta. Đáng tiếc nhiều năm qua ông ta vẫn không thể chữa khỏi bệnh lạ của Thái tử, cuối cùng ngay cả Thái Y viện cũng không thể vào, trở thành vị quản lý của Viện Y Học không được hoàng tộc trọng dụng nhất trông lịch sử.

Mà Cố Bắc Nguyệt mất đi phụ mẫu từ nhỏ, được ông nội nuôi lớn, ông nội Cố trước đảm nhiệm thủ tịch ngự y, lại vừa là quản lý của Viện Y Học Vân Không đại lục. Cố Bắc Nguyệt thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, cộng thêm được ông nội hết lòng dạy dỗ, hắn quả thật gánh nổi chức vị thủ tịch ngự y này.

"Hàn bá bá khách khí." Cố Bắc Nguyệt chắp tay chào trở lại, người khiêm tốn, đúng mực, tao nhã lịch sự.

Hàn Tòng An cũng không khách khí mà ngồi xuống, ông ta hỏi: "Ngươi tới đúng dịp, cùng ta nói một chút về tình huống cụ thể đi."

"Hàn bá bá không bằng hãy nói chẩn đoán của ông trước, để tránh sau khi nghe ta nói ảnh hưởng đến phán đoán". Cố Bắc Nguyệt nhìn có vẻ ôn nhã khiêm tốn, có thể nói luôn có hiệu quả ngàn cân.

Hắn vừa nói như thế, Hàn Tòng An cũng không thể cưỡng cầu, ông ta nghiêm túc nói: "Tình huống đại khái ta đã được nghe Mục đại tướng quân nói, chẳng qua là...chuyện trúng độc, ta nghĩ còn phải thảo luận lại."

Cố Bắc Nguyệt cũng không phát biểu ý kiến, nhàn nhạt hỏi: "Thảo luận như thế nào?"

Ánh mắt Hàn Tòng An thoáng qua vẻ nghi ngờ, thử dò xét nói: "Nghe nói... độc tính hiện tại là Hàn Vân Tịch chẩn đoán?"

Thật ra thì trước khi Trường Bình Công Chúa đi mời ông ta đến, Thái hậu nương nương đã phái người tới chào hỏi, mặc dù không có giao phó ông ta phải làm sao, nhưng trong lòng ông ta đều hiểu rõ.

Hàn Vân Tịch thân đã trong ngục, chỉ cần Mục Thanh Võ hôn mê một ngày thì một ngày Hàn Vân Tịch không thể được rửa oan, vì thế nàng phải ở trong phòng giam thêm một ngày, đây chính là điều Thái hậu muốn thấy.

Vả lại, binh quyền đang ở trong tay Mục Thanh Võ, hắn ta vừa là thần vừa là bằng hữu của Nhị Hoàng Tử, hoàn toàn đứng về phía Nhị Hoàng Tử, mà Nhị Hoàng Tử chính là đối thủ mạnh nhất của Thái tử.

Nếu như Mục Thanh Võ hôn mê bất tỉnh, thậm chí bỏ mình, vui vẻ nhất không ai bằng đảng phái của Thái tử.

Cho dù chuyện này liên quan đến tính mạnh của nữ nhi ruột thịt, thế nhưng để đảm bảo địa vị của Hàn gia thì phải lập công cho Thái tử và Thái hậu, Hàn Tòng An không ngại biết thời biết thế giúp Thái hậu nương nương đưa Hàn Vân Tịch vào bẫy.

Ông ta xem mạch rất lâu, vừa không xem ra bệnh gì, lại không phát hiện dấu hiệu trúng độc. Bất quá, nếu Hàn Vân Tịch đã từng nhúng tay vào chữa trị, bất kể Mục Thanh Võ chết như thế nào, nàng đều phải chịu trách nhiệm!

"Rốt cuộc Hàn bá bá thấy thế nào đây?" Cố Bắc Nguyệt hỏi lại, một chút thái độ cũng không tỏ rõ.

Hầu bên cạnh Hoàng đế, hắn hiểu trong lòng hết thảy quan hệ lợi hay hại chốn triều đình lẫn trong hậu cung, hắn càng biết rằng tình cảnh hiện tại vô cùng bất lợi cho hắn nếu còn dây vào Hàn Vân Tịch.

Hàn Tòng An là con cáo già, ông ta không hề để lộ cái nhìn của mình, trách móc nói: "Ai, nha đầu này từ nhỏ thất học, nó thì biết cái gì! Nghe nói vết thương kia là nó động dao giải độc?"

Hàn Tòng An đã kiểm tra qua vết thương kia, khép lại tốt vô cùng, không phải người bình thường có thể xử lý, nếu như không phải là Trường Bình Công Chúa nói, ông ta thế nào cũng không tin là kiệt tác của Hàn Vân Tịch. Nó làm sao có thể làm được như thế? Nó chính là đứa  cả dược dược liệu cũng không phân biệt nổi!

"Hàn bá bá nếu đã tra xét vết thương, hẳn phải biết bệnh tình của Thiếu Tướng Quân không liên quan đến vết thương kia chứ ?" Cố Bắc Nguyệt hỏi ngược lại.

Hàn Tòng An vuốt râu chần chờ chốc lát, nhàn nhạt nói: "Chuyện này...ta vẫn chưa chắc chắn. Dù sao bây giờ không có cách nào tra ra bệnh tình."

Trong chớp mắt, ánh mắt Cố Bắc Nguyệt vốn ôn hòa như nước thoáng qua một vệt đề phòng.

Miệng vết thương trên người Mục Thanh Võ trên người là điểm mấu chốt, đó là do Hàn Vân Tịch xử lý, nếu như có thể chứng minh lưỡi đao đó không liên quan đến bệnh tình hiện tại thì Hàn Vân Tịch liền vô tội.

Nếu như xuất hiện bất trắc bởi vì lưỡi dao này, hay là lưỡi dao trí mạng, Hàn Vân Tịch chắc là phải ở trong ngục giam mãi mãi.

Không ngờ phụ thân ruột thịt của Hàn Vân Tịch, Hàn Tòng An, lại níu lấy nhược điểm trí mạng của Hàn Vân Tịch không chịu buông tha.

"Nếu Hàn bá bá nói như vậy, Tần Vương Phi rốt cuộc có tội hay không, thì còn phải chờ...". Giọng nói Cố Bắc Nguyệt vẫn là rất ôn hòa, nhưng lời nói này lại gãi đúng chỗ ngứa vạch trần Hàn Tòng An.

Sau khi Cố Bắc Nguyệt bắt mạch, kiểm tra vết thương của Mục Thanh Võ, chắc chắn rằng Hàn Tòng An không đựng tay đụng chân đến thì nghiêm túc nói: "Mục tướng quân, nhìn dáng dấp Hàn thần y không chỉ không thể chữa bệnh cho Thái tử, mà còn không thể cứu Thiếu Tướng Quân. Thật may, tình trạng của Thiếu Tướng Quân ta vẫn có niềm tin, một hai ngày nữa Thiếu Tướng Quân sẽ hồi tỉnh, ta sẽ tận lực trông coi!"

Mục đại tướng quân nghe những lời này, yên lặng hồi lâu, ông ta bất thình lình giơ quả đấm lên rống to: "Đi ra ngoài! Các ngươi hết thảy cút ra ngoài cho ta, đều là phế vật!"

Tính tình nóng nảy của vị đại tướng quân này rất nổi danh ở trong triều, đã từng có quan văn bị hắn đánh tàn phế đây!

Hàn Tòng An sợ chết, liền vội vàng trốn ra, nhưng Cố Bắc Nguyệt lại đứng lên, đứng trước Mục đại tướng quân đang vô cùng giận dữ, hắn đưa lên một tờ khế ước, giấy trắng mực đen, lại là ước định sinh tử!

"Mục đại tướng quân, ta lấy tính mạng của ta bảo đảm Thiếu Tướng Quân trong một hai ngày nữa sẽ hồi tỉnh, ta có thể cứu hắn. Nếu không, một mạng đền một mạng!" Cố Bắc Nguyệt vốn là một thân y phục trắng văn nhược, nhưng từng chữ vang vang lại hiển hiện ra khí thế sinh tử không sờn lòng.

Quả đấm giận dữ của Mục đại tướng quân dừng tại giữa không trung, rất lâu sau đó cuối cùng cũng hạ xuống, ông ta cắn răng nói: " Được! Bổn tướng quân sẽ cho ngươi một cơ hội!"

Lúc này, Hàn Tòng An đã trốn thật xa, ông ta suy nghĩ ý tứ trong mấy lời của Cố Bắc Nguyệt. Hắn ta đã hoài nghi gì sao? Có Cố Bắc Nguyệt ở đó, việc ra tay với Mục Thanh Võ sẽ rất khó khăn, chẳng may Mục Thanh Võ tỉnh lại, ông ta liền xong đời.

Hàn Tòng An vừa suy nghĩ vừa đi ra cửa viện. Lúc này, Trường Bình Công Chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đâm đầu đi tới.

Buổi sáng nhìn Trường Bình Công Chúa còn bình thường, bây giờ làm sao lại dùng khăn che mặt?

"Công chúa điện hạ, ngài sao lại..." Hàn Tòng An nghi ngờ hỏi.

"Không việc gì, sao ngươi lại đi ra, Thanh Võ Ca Ca như thế nào?" Trường Bình Công Chúa vội vàng hỏi, tối hôm qua nàng đi đến phòng giam cũng không biết nhiễm phải thứ bẩn thỉu gì, sáng sớm chân và mặt nàng ngứa ngáy không ngừng, sau đó liền mọc lên những nốt đỏ.

Gương mặt là cái mà nàng quý giá nhất, nàng len lén tìm thái y bôi thuốc, thái y nói là mề đay, một hai ngày là có thể hết, nàng mới yên tâm, bôi thuốc liền vội vã chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro