Chương 31: Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cũng không biết Mục Lưu Nguyệt thấp giọng nói gì, chỉ thấy Trường Bình Công Chúa cùng Bắc Cung đại nhân đều lộ ra vẻ vui mừng. Bắc Cung đại nhân ngay sau đó liền giơ ngón tay cái lên: "Đẹp thay! Mục đại tiểu thư quả nhiên là một người thông minh!"

"Được, Lưu Nguyệt, sau khi thành sự, ngươi xứng đáng có phần thưởng!" Trường Bình Công Chúa không ngừng cười âm hiểm, lại ra lệnh cho Bắc Cung Trạch lập tức chuẩn bị.

Hàn Vân Tịch, lần này không thể không giết ngươi!

Hàn Vân Tịch lo lắng chờ tới chưa, nhưng vẫn không đợi được tin tức của Mục Thanh Võ.

Lúc này, màn đêm đã dần buông xuống..

Lại một ngày đi qua, ngày mai là kỳ hạn chót, nàng bắt đầu hoài nghi Cố Bắc Nguyệt đã lấy được máu trên vết thương.

Nhưng phải đến giờ cơm tối, một tên tiểu Dược Đồng mới tới đưa cho nàng thuốc xua hàn khí. Hàn Vân Tịch không cần nghĩ cũng biết là do Cố Bắc Nguyệt nấu, trong lòng nàng thật ấm áp, Cố Bắc Nguyệt thật sự là người có lòng tốt.

"Tình trạng của Thiếu Tướng Quân ra sao?" Hàn Vân Tịch thấp giọng hỏi.

Tiểu Dược Đồng lắc đầu một cái: "Tần Vương Phi, ngày hôm nay phụ thân ngài đã tới, sau khi ông ta đi, Cố thái y vẫn trông coi Thiếu Tướng Quân, nửa bước đều không rời đi."

"Hàn Tòng An? Ông ta nói cái gì sao?" Hàn Vân Tịch sẽ không coi ông ta là phụ thân của mình. Nàng chợt cảm thấy bất an, rất nhiều người Đế đô đều biết Hàn Tòng An là tay sai của Thái hậu.

"Tiểu nhân không biết, Vương phi nương nương, ngài mau uống lúc còn nóng đi."

Tiểu Dược Đồng cũng không thể đợi quá lâu, Hàn Vân Tịch vừa uống anh, hắn vừa thấp giọng nói: "Hàn thần y không chẩn đoán ra được, Mục đại tướng quân vô cùng tức giận, Cố thái y phải ký khế ước sinh tử, Mục đại tướng quân mới để cho ngài ấy ở lại."

Vừa nghe những lời này, đáy lòng Hàn Vân Tịch chợt ngẩng ra, không biết vì sao mà đôi mắt chợt đau xót.

"Vương phi nương nương, Cố thái y lệnh cho tiểu nhân chuyển lời đến ngài, nói là ngài hãy buông lỏng tâm tình, đừng quá lo lắng, hãy bảo trọng bản thân chờ ngài ấy tới."

Trong đầu Hàn Vân Tịch không tự chủ hiện ra đôi mắt ôn nhu, dịu dàng như nước của Cố Bắc Nguyệt, tâm tình đang nóng nảy bất an cũng bình ổn lại. Cố Bắc Nguyệt, tối nay ngươi sẽ đến đúng không?

Một đêm này, Hàn Vân Tịch làm sao có thể ngủ?

Đêm cũng đã qua canh ba, đôi mắt kia vẫn còn thao thức, nàng thật tin tưởng phán đoán của mình không thể sai, tối nay hoặc là ngày mai, một đêm một ngày, vận mệnh của nàng và Mục Thanh Võ đều sẽ bị đưa ra phán xử.

Cố Bắc Nguyệt là hy vọng lúc này, chỉ hy vọng Cố Bắc Nguyệt không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hàn Vân Tịch chờ mãi, rốt cuộc vào lúc không gian lờ mờ sáng rõ, bên ngoài phòng giam truyền tới một động tĩnh, đó là tiếng bước chân vô cùng gấp gáp.

Mờ tối, Hàn Vân Tịch không thể chắc chắn là người nào, mặc dù kích động vô cùng nhưng nàng vẫn đè nén, lặng lẽ chờ đợi.

Rất nhanh, có một thân ảnh tiến vào, chỉ thấy thật sự là Cố Bắc Nguyệt tới!

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lập tức nhảy xuống khỏi giường sưởi, thấy có ngục tốt đang đứng đó, nàng cũng không dám lớn tiếng.

Cố Bắc Nguyệt len lén mua chuộc ngục tốt để cho bọn họ đi, thời gian này cũng không phải là lúc thăm tù, Cố Bắc Nguyệt nhất định đã tốn không ít bạc.

Ngục tốt vừa đi, Cố Bắc Nguyệt còn gấp gáp hơn so với Hàn Vân Tịch: "Nhanh, đồ vật ngài muốn đây!"

"Độc tính bộc phát ra?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.

" Ừ, thật sự bại ngài nói đúng. Sốt cao không ngừng, miệng lưỡi tím bầm, ta lấy máu để thử máu rồi lập tức tới ngay, Mục đại tướng quân cuối cùng cũng tin tưởng chúng ta, tự mình trông coi đây."

Cố Bắc Nguyệt đưa kim châm cho Hàn Vân Tịch, mặc dù hắn ta không quá am hiểu về độc, nhưng chỉ cần xem mạch tượng và khí sắc của Mục Thanh Võ, độc kia phải là Kịch Độc. Ai cũng biết, đối mặt với Kịch Độc chính là chạy đua với thời gian, hắn phải lập tức cầm Giải Dược trở về đi cứu người. Nếu không, khổ cực mấy ngày nay sẽ uổng phí.

Hàn Vân Tịch không hỏi nhiều, nàng xoay người đem kim châm bỏ vào giải độc hệ thống kiểm nghiệm, mà kết quả làm nàng suýt nữa ngã nhào: "Là vạn xà độc!"

"Vạn xà độc?" Cố Bắc Nguyệt chưa từng nghe nói qua.

"Chính là hỗn hợp nọc độc của mười loại rắn độc nhất tinh luyện mà thành, loại độc này ẩn nấp rất sâu, nhưng một khi bộc phát ra, trong vòng một canh giờ nhất định sẽ mất mạng!"

Hàn Vân Tịch vừa nói, không muốn giải thích nhiều lời, lập tức lấy mấy bao thuốc từ giải độc hệ thống: "Cho ngươi, thuốc này chỉ có thể tạm hoãn tốc độ độc tính phát tác, ngươi cho hắn uống trước, sau đó đi phối giải dược, nhất định phải phối được Giải Dược để cho hắn dùng trong vòng một canh giờ, nếu không..."

Hàn Vân Tịch cũng không nhiều lời, vội vàng báo toa thuốc Giải Dược cho Cố Bắc Nguyệt biết rồi để cho hắn đi.

Thật ra thì, nếu như nàng có thể ra ngoài thì có thể dùng châm thuật trừ độc, nhưng nàng lại không ra được, chỉ có thể dùng cách uống thuốc để hóa giải độc, thật may tìm mấy vị thuốc kia đối với Cố Bắc Nguyệt mà nói là không khó.

Từ Đại Lý tự trở lại phủ tướng quân cũng tốn một ít thời gian, tiên dược cũng cần thời gian, bọn họ thất ự đang cạnh tranh mạng sống với thời gian.

Cạnh tranh thắng, vạn sự đại cát.

Cạnh tranh thua, chính là hai mạng người!

Cố Bắc Nguyệt vốn là cuống cuồng, nghe Hàn Vân Tịch vừa nói như thế, lập tức muốn đi.

Nhưng là!

Nào ngờ, Cố Bắc Nguyệt mới chạy mấy bước, Bắc Cung đại nhân liền tự mình mang mấy tên ngục tốt xông tới: "Cố thái y, nửa đêm canh ba, thì ra ngài ở nơi này, khó trách bản quan đến phủ không tìm được ngài."

Cố Bắc Nguyệt lòng như lửa đốt, mặt ngoài lại bình tĩnh như cũ: "Không biết Bắc Cung đại nhân tìm tại hạ có việc gì?"

Ai ngờ, Bắc Cung đại nhân vung tay lên, mấy tên ngục tốt liền tiến lên bắt được Cố Bắc Nguyệt.

"Bắc Cung Trạch, ngươi có ý gì?" Cố Bắc Nguyệt lạnh lùng chất vấn.

"Vụ án Mục Thanh Võ bị chẩn bệnh sai, bản quan hoài nghi ngươi và Hàn Vân Tịch cấu kết, bây giờ đưa ngươi đi hậu thẩm." Bắc Cung đại nhân lớn tiếng nói.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đang ở trong ngục cũng nghe thấy, nàng giận đến đạp tường, đám người này không phải là cố ý đi!

"Bắc Cung đại nhân, ai cho ngươi quyền lực này, Thái y ngự dụng của Hoàng thượng ngươi cũng dám bắt?" Cố Bắc Nguyệt không có chút rung động nào, mâu quang lẫm lẫm.

Bắc Cung Trạch chắp tay đưa lên trời: "Thái hậu nương nương!"

"Chứng cớ đâu? Bắc Cung Trạch, Mục đại tướng quân đã tin tưởng ta, bây giờ ta phải trở về giải độc cho Thiếu Tướng Quân, ngươi dám bắt ta, tự gánh lấy hậu quả!" Rốt cuộc, một người luôn luôn ôn hòa như Cố Bắc Nguyệt cũng phải tức giận, phải biết, tính mạng của Mục Thanh Võ lẫn Hàn Vân Tịch đều đang nằm ở trong tay hắn!

"Ha ha, ngươi còn dám nói bậy nói bạ, Hàn thần y đã đi mời Y Học Viện cùng hội chẩn, ngươi bớt mơ tưởng hão huyền!" Bắc Cung đại nhân hừ lạnh.

"Buông ta ra! Các ngươi sẽ hại chết Thiếu Tướng Quân!"

"Ta muốn gặp hoàng thượng!"

"Bắc Cung Trạch, hoàng thượng gần đây long thể bất an, ta phải nhận mệnh bất cứ lúc nào, ngươi suy nghĩ cho rõ ràng!"

...

Cố Bắc Nguyệt không ngừng giãy giụa, đáng tiếc một tên đại phu như hắn tay trói gà còn không chặt, làm sao chống lại được mấy tên ngục tốt cường tráng. Rất nhanh, thanh âm của hắn đã mất hút trong hành lang.

Trường Bình Công Chúa đã sớm thúc giục Bắc Cung đại nhân bắt người, nói rằng nếu Phụ hoàng trách tội xuống thì một mình nàng ta sẽ gánh vác. Bắc Cung đại nhân lúc đầu cũng kiêng dè thân phận Cố Bắc Nguyệt, chậm chạp không dám động thủ, ông ta vừa mới tra rõ sức khỏe của hoàng thượng dạo này rất mạnh khỏe, cũng đã phê chuẩn Cố Bắc Nguyệt nghỉ phép, cho nên lúc này mới cả gan âm thầm bắt người.

"Người đâu, đi bẩm với Công Chúa rằng sự tình đã làm xong, nhớ không được kinh động bất luận kẻ nào." Bắc Cung đại nhân vừa nói vừa ngáp dài ngáp ngắn, đáy mắt thoáng hiện vẻ quỷ quái, vẫy tay tỏ ý tất cả đều lui ra.

Rất nhanh, người cũng đi, ánh lửa cũng đều tắt ngúm...

Hàn Vân Tịch rốt cuộc không nhịn được mà hung hăng đạp mạnh lên song sắt, không có lời nào có thể biểu đạt cho sự nóng nảy và tức giận của nàng lúc này, nàng không ngừng hít thở sâu, đi tới đi lui.

Cũng chỉ còn một hai canh giờ, làm sao bây giờ? !

Mục đại tướng quân thấy Cố Bắc Nguyệt không trở về, ông ta có phát hiện ra chuyện không hay? Ông ta có tới tìm người gay không? Lúc nào thì tới? Chờ Mục tướng quân phái người tới lại mang thuốc về, còn kịp sao?

Không có Cố Bắc Nguyệt, mấy vị thuốc trong toa thuốc kia có thể tìm được sao trong thời gian ngắn không?

Chẳng may Mục đại tướng quân cho là Cố Bắc Nguyệt lừa ông ta, vậy phải làm sao?

Tỉnh táo kỹ năng cơ bản nhất của một người hành nghề y, thậm chí là lúc đối mặt cái chết, người đại phu cũng phải thật bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này Hàn Vân Tịch lại vô cùng nóng nảy!

Nàng không chờ nổi, không dám đánh cược.

Thời gian từng nhịp chảy trôi, hai tay Hàn Vân Tịch nắm chặt song sắt, nhịp tim càng lúc càng nhanh như một con thú điên cuồng.

Ai ngờ, vừa lúc đó, một bóng đen đột nhiên thoáng hiện, rơi vào trước mặt nàng.

Hàn Vân Tịch đầu tiên là sững sờ, sau đó lại thấy người tới là Hắc Y che mặt, tay cầm đại đao, nàng vội vàng lui về phía sau: "Ngươi là người nào?"

"Hàn Vân Tịch, có người bỏ tiền mua ngươi đi ra ngoài, hãy bớt nói nhảm đi, cùng ta rời đi." Hắc y nhân vừa nói, đại đao bổ một cái, chém rớt khóa lớn rồi xông vào ngục.

Thích khách? Cướp ngục?

Kẻ thù của nàng hận không thể vĩnh viễn nhốt nàng trong thiên lao, làm sao có thể còn tiêu tiền cướp tù?

Nàng nhớ lại vở tuồng của người cai ngục, Hàn Vân Tịch đã phát giác ra những điều bất thường, chắc hẳn nàng bị cướp đi ra ngoài, hôm sau nàng sẽ phải mang luôn tội vượt ngục.

Nàng đang muốn tránh, hắc y nhân đã bắt bả vai nàng lại, Hàn Vân Tịch vốn định giãy giụa kêu cứu, thế nhưng nàng bất chợt bất động.

Cơ hội đây rồi!

Cơ hội rời nhà lao đây rồi, không phải sao?

"Đại Hiệp, ngươi đừng giết ta, van cầu ngươi, ngươi đừng giết ta! Ta nguyện ý đi theo ngươi." Hàn Vân Tịch cố làm ra vẻ sợ hãi.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta đi, ta bảo đảm không giết ngươi." Thích khách áo đen chỉ mong Hàn Vân Tịch ngoan chút.

Hàn Vân Tịch gật đầu liên tục, vì vậy, thích khách áo đen mang theo nàng rời phòng giam, hướng về phía cửa.

Dọc theo đường đi, Hàn Vân Tịch thấy không ít ngục tốt nằm dưới đất, còn có mấy người đội trưởng cai ngục, dường như thích khách thật sự đã đến đây chém giết.

Lúc bọn họ xuất hiện ở cửa ra vào thì gặp mấy người ngục tốt, thích khách áo đen võ công cao cường, anh dũng vô cùng, đánh ngã từng người rồi mang theo Hàn Vân Tịch chạy ra khỏi Đại Lý Tự.

Đôi mắt của đại phu rất tinh tường, bất kỳ chi tiết nào Hàn Vân Tịch cũng nhìn ra được. Lúc trước nàng chỉ mới hoài nghi, nhưng quan sát cả đoạn đường này, nàng hoàn toàn khẳng định thích khách áo đen chính là người của Bắc Cung Trạch cố ý dẫn nàng trốn ra, muốn gài tang vật tội danh vượt ngục cho nàng!

Sau khi thích khách áo đen ra khỏi cửa cũng không dừng, hắn ta mang theo Hàn Vân Tịch chạy một khoảng xa Đại Lý tự rồi dừng lại ở một cái hẻm nhỏ.

"Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?" Hàn Vân Tịch khiếp sợ hỏi.

Thích khách áo đen cười lạnh: "Tần Vương Phi, người trả thù lao cho chúng ta muốn giết ngươi, chẳng qua là ngươi phải chết ở bên ngoài phòng giam, ha ha, xin lỗi."

Hắn vừa nói, bất thình lình giơ đao lên bổ xuống cổ Hàn Vân Tịch, nàng vội vàng né tránh.

Thích khách áo đen khinh thường mà cười: "Thiên đô sắp sáng, Tần Vương Phi, tiểu nhân tiễn ngươi chầu trời nhé!"

Nhưng chính lúc hắn ta lại giơ đại đao lên, ai ngờ được tay hắn đột nhiên bị rút gân, trong nháy mắt vô lực, đại đao "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, tay kia của hắn, còn có gân cốt hai chân gân cốt tất cả đều tê dại, ngay sau đó không có một chút khí lực, cả người ngã xuống tạ chỗ.

"Ngươi... Ngươi..." Thích khách áo đen vô lực co quắp trên mặt đất, kinh hoàng đến không nói ra lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro