Chương 15 - Thế giới 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Kiều Á Nam nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của Tuyên Minh. Lúc biết tin nước Mỹ đã chính thức bước vào giai đoạn thương mại hóa công nghệ 5G, cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tuyên Minh nhìn cô ta, hỏi: "Trưởng phòng Kiều, theo tôi được biết, tốc độ nghiên cứu công nghệ 5G của Mỹ chậm hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ đột nhiên vượt lên trước, cô nghĩ nguyên nhân là gì?"

Y không tin Kiều Á Nam đã bán thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Triệu cho Mỹ, dù sao cô ta cũng cần dựa vào nó để làm bàn đạp thăng tiến. Nhưng Kiều Á Nam vừa lợi dụng người Mỹ để giết tiến sĩ Triệu, mấy hôm sau Mỹ đã tuyên bố dự án công nghệ 5G đạt được đột phá mới, hai chuyện này nhất định không tránh khỏi liên quan.

Y gọi cô ta tới không phải vì muốn biết câu trả lời, mà là muốn nghe cô ta và hệ thống nói chuyện với nhau.

Quả nhiên Kiều Á Nam đang gọi hệ thống trong đầu: "248, rốt cuộc bên Mỹ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nhanh hơn chúng ta một bước? Chẳng phải cậu nói họ chưa có tiến triển mang tính đột phá sao?"

248 trầm giọng đáp: "Ký chủ, tại sao Mỹ nhanh chân hơn chúng ta, không phải cô là người biết rõ nhất sao? Vừa rồi khi xâm nhập vào mạng máy tính của họ, tôi phát hiện thuật toán 5G của họ giống y hệt của tiến sĩ Triệu, chuyện này không phải trùng hợp. Ký chủ, tôi nhớ cô đã nói, sau khi giết tiến sĩ Triệu, bên đó yêu cầu cô cung cấp thuật toán 5G, cô đã tùy tiện đưa cho họ một phần tài liệu giả. Rốt cuộc tài liệu đó là cái gì?"

Sau khi tiến sĩ Triệu chết, thông qua sóng bluetooth, 248 đã xâm nhập vào chiếc SUV sắp nổ tung kia, lấy đi con chip trong cơ thể tiến sĩ Triệu.

Trong khoảng thời gian nó không có mặt, vừa hay nước Mỹ liên hệ với Kiều Á Nam, muốn đòi thù lao là thuật toán 5G.

Cuối cùng Kiều Á Nam cũng ra tới chuyện này, lập tức luống cuống: "Tôi không biết! Tôi tùy tiện gửi cho họ một tập tin dán nhãn 5G trong thùng rác của cậu thôi. Nếu đã bị ném vào thùng rác, vậy thì chắc chắn là thứ vô dụng!"

248 suýt nữa thì chết ngất.

Nó chui vào thùng rác của mình, xem lịch sử gửi file, nghiến răng nghiến lợi quát: "Cô xem mà không hiểu sao? Đó là bản công thức tính nháp của tiến sĩ Triệu!"

Kiều Á Nam vừa nghi ngờ vừa tủi thân: "Tôi không hiểu! Chẳng lẽ bản nháp thì không thể gửi đi sao?"

248 liên tục hít sâu nhưng không sao đè nén được lửa giận trong lòng, gầm lên: "Thuật toán là cái gì cô không biết hả? Nó là một quá trình suy diễn, là logic của tư duy, là phương hướng của sự phát triển! Đối với công nghệ 5G, kết quả của thuật toán thật ra không quan trọng, quan trọng là... quá trình, logic và phương hướng. Mà bản công thức tính nháp vừa vặn chính là thứ bọn họ muốn nhất!"

"Cô bị thiểu năng à???" 248 gào lạc cả giọng: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cô phải chăm chỉ học hành, đừng quá lệ thuộc vào tôi, tại sao cô không nghe lời? Phàm là kẻ có thường thức hoặc nền tảng đều sẽ không gửi đi thứ quan trọng như vậy!"

Kiều Á Nam cũng nổi giận đùng đùng, phản bác: "Cậu biết tập tin đó rất quan trọng, tại sao còn ném vào thùng rác? Tôi đã nói tôi không muốn giao thiệp với người Mỹ, chính cậu ép tôi liên hệ với họ, còn nói gì mà muốn rèn luyện năng lực cho tôi. Tốt lắm, bây giờ xảy ra chuyện, cậu lại đẩy hết sai lầm lên đầu tôi, dù sao tôi làm gì cũng sai, cậu làm gì cũng đúng! Vậy cậu đi mà gạ gẫm Tuyên Minh đi, còn cần đến tôi làm gì?"

248 đã hoàn toàn nói không thốt nên lời. Hiện tại nó vô cùng hối hận, hối hận tại sao ngày trước bản thân lại chủ quan giao chuyện quan trọng như vậy cho Kiều Á Nam làm. Một kẻ bỏ đi IQ chỉ hơn 80 dù bồi dưỡng thế nào cũng không trở thành thiên tài được, huống chi cô ta còn không biết cố gắng, cái gì cũng ỷ lại vào người khác.

"Quên đi, bây giờ không phải lúc để tranh luận đúng sai, chúng ta vẫn làm theo kế hoạch cũ." 248 thở dài, nhanh chóng phân công: "Tôi sẽ lan truyền tin tức tiến sĩ Triệu bị mưu sát, chèn ép giá cổ phiếu của tập đoàn Hải Minh, đợi đến khi tập đoàn Hải Minh sa cơ thì cô đứng ra làm Chúa cứu thế. Lại thêm áp lực đến từ nước Mỹ, tình cảnh của Tuyên Minh sẽ càng bết bát hơn, chuyện này ngược lại có lợi với chúng ta."

Kiều Á Nam vốn còn mang chút áy náy, nghe vậy lập tức cười đắc ý: "Cậu xem, đây chẳng phải là chó ngáp phải ruồi sao? Cứ để Mỹ hành hạ tập đoàn Hải Minh đi, tôi sẽ đứng ra vào thời khắc nguy nan nhất, Tuyên Minh nhất định cảm động đến rơi nước mắt. Kế hoạch không hề đổ bể, ngược lại càng hoàn mỹ hơn, đúng không hệ thống?"

248 khó nhọc "Ừ" một tiếng, nói: "Tôi đi dẫn dắt dư luận, trước tiên cô cứ trấn an Tuyên Minh đi."

Cuộc nói chuyện dừng lại ở đây. Tuyên Minh ngồi đối diện họ, gương mặt lạnh lùng nhưng trong lòng hừng hực lửa giận. Y biết Kiều Á Nam là kẻ ngu xuẩn, nhưng không ngờ cô ta có thể ngớ ngẩn đến mức độ này.

Vì nhiệm vụ, cô ta có thể giết người, ăn cắp chất xám, đùa bỡn lòng người, bán đứng công ty thậm chí là lợi ích quốc gia. Cô ta quả thực là súc sinh.

Nếu không phải thuật toán nòng cốt của công nghệ 5G đang nằm trong tay cô ta, Tuyên Minh chỉ muốn bóp chết cô ta cho hả giận.

"Bao giờ cô có thể tính ra thuật toán 5G?" Tuyên Minh cắn chặt khớp hàm, cố gắng để giọng điệu của mình không quá thâm trầm.

"Tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, tổng giám đốc Tuyên, xin anh hãy tin tôi." Kiều Á Nam vội vàng cam đoan.

"Được, cô ra ngoài đi."

Cảm nhận được cảm xúc phiền chán và mất kiên nhẫn của y, Kiều Á Nam không khỏi căng thẳng, nhưng lại không thể bỏ dở kế hoạch. Nếu như không bắt thóp người đàn ông này, đẩy y vào hố sâu tuyệt vọng, y sẽ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.

"Tôi đi làm việc đây, chào tổng giám đốc Tuyên." Kiều Á Nam rời khỏi phòng làm việc, do dự đứng trước cửa chốc lát rồi quyết tâm quay đi.

Tuyên Minh cầm ống nghe, lạnh giọng phân phó: "Tôn Kính Thư, cậu nhắn bộ phận PR chú ý mật thiết tình hình trên mạng, một khi tin tức tiến sĩ Triệu bị mưu sát truyền ra, lập tức tìm người bưng bít, sau đó khống chế dư luận. Bên cạnh đó cũng chuẩn bị một khoản tài chính để ứng phó với việc giá cổ phiếu sụt giảm."

Đầu dây bên kia liên tục vâng dạ.

Đặc công ngồi bên cạnh kinh ngạc nói: "Chúng tôi đã giúp anh ém tin tiến sĩ Triệu bị mưu sát lại, ai dám lan truyền?"

"Đương nhiên là những kẻ không sợ chết rồi. Vì tư lợi, có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm? Anh đánh tiếng với người bên chính phủ để họ tận lực phối hợp chúng ta, kế tiếp sẽ có một trận đánh ác liệt đấy."

"Có phải anh nhạy cảm quá rồi không? Chúng tôi đã nói chuyện với các phòng ban có liên quan, họ sẽ không để lộ tin tức về tiến sĩ Triệu đâu." Đặc công lơ đễnh xua tay.

Tuyên Minh cắt một điếu xì gà ngậm trong miệng, cười lạnh: "Có phải tôi quá nhạy cảm hay không, anh chờ xem khắc biết."

Mười mấy phút sau, các nền tảng lớn trên internet đồng loạt đăng tin tiến sĩ Triệu bị mưu sát, thậm chí còn lên bài phân tích cặn kẽ cái chết của tiến sĩ Triệu sẽ mang tới ảnh hưởng tiêu cực như thế nào đối với tập đoàn Hải Minh.

Quần chúng bình thường sẽ chỉ cảm thấy tên sát nhân thật man rợ, nhưng giới kinh doanh và dân chơi chứng khoán lại đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Bởi vậy chỉ trong chưa đầy nửa ngày, giá cổ phiếu của tập đoàn Hải Minh giảm xuống 7%, những gã khổng lồ tài chính ở nước ngoài đã nhắm tới miếng mồi béo bở này từ lâu và sẵn sàng nuốt trọn.

Càng đáng ngờ hơn là, tin tức này xuất hiện trên khắp các nền tảng bằng một cách không giải thích được, ai cũng không muốn đứng ra chịu trách nhiệm, càng không có biện pháp gỡ xuống.

Dư luận càng lúc càng xôn xao, giá cổ phiếu sụt giảm không phanh, cục diện đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Tuyên Minh nhanh chóng từ bỏ việc quan hệ xã hội, một lòng tập trung vào nguy cơ tài chính, chuẩn bị thúc đẩy giá cổ phiếu. Vị đặc công kia ý thức được tình huống có vấn đề nên đã trở về báo cáo với cấp trên.

Tập đoàn Hải Minh một thời đứng đầu lĩnh vực điện tử viễn thông trong nước hiện tại đang phải đối mặt với thử thách sống còn, nếu như không tìm ra được biện pháp khả thi, có lẽ sẽ tuyên bố phá sản.

Trong công ty lòng người bàng hoàng, chỉ có mình Trang Lý tan làm đúng giờ, một câu cũng không hỏi nhiều.

Trong khoang xe đông đúc, anh đụng tôi tôi đẩy anh, khắp nơi đều là mùi mồ hôi xen lẫn mùi nước hoa rẻ tiền, thỉnh thoảng còn phảng phất mùi hôi chân, quyện lại thành một thứ mùi khó mà miêu tả thành lời, khiến người ta nôn nao choáng váng.

Nhưng Trang Lý không hề thấy khó chịu, bởi vì xung quanh hắn tất cả đều là người tóc đen, mắt đen, da vàng, là giấc mơ mà trước đây hắn thậm chí còn không dám mơ tới.

Nhìn những đồng bào này, lại nhìn quốc kỳ treo trên cột đèn, chẳng sợ trong đầu từng giây từng phút đều bị tra tấn bởi tạp âm rít gào, Trang Lý cũng cảm thấy sung sướng cực kỳ.

Hắn dựa vào địa chỉ tìm được trên mạng để về nhà, vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

"Chân giò kho tương?" Hắn liếm môi, trong đầu hiện ra hình ảnh mình gặm chân giò khi còn nhỏ. Xem ra quốc gia này quả thực là quê hương của hắn.

"Con về rồi à? Mau ngồi xuống ăn cơm, ba gắp chân giò kho tương cho con này! Nóng hôi hổi!" Một người đàn ông mặc quần đùi hoa và áo ba lỗ trắng ló đầu ra cười ha hả.

Vóc dáng ông cao lớn, lúc ngồi xuống còn liên tục vỗ vào cái bụng bia béo tốt, trông rất giống Phật Di Lặc.

Nhìn thấy nụ cười hiền hòa của ông, Trang Lý không khỏi ngẩn ngơ.

7480 phảng phất như phát hiện ra đại lục mới, cười nói: "Ký chủ, tôi phát hiện cậu thật sự là người gặp người ghét! Mẹ kế của cậu có độ thiện cảm -66! Đây là người thân hay kẻ thù vậy chứ?"

Lúc này Trang Lý mới phát hiện có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Phật Di Lặc, hơn năm mươi tuổi, dung mạo thường thường, nét mặt u ám, lúc này đang trừng mắt nhìn cậu, nơi đáy mắt không có chút độ ấm nào.

Đây là Thường Tuệ - mẹ kế của "Trang Lý", hai người không có quan hệ máu mủ, độ thiện cảm thấp như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.

7480 tiếp tục nhìn sang ba Trang Lý là Trang Đại Hải, giễu cợt: "Ký chủ, để tôi xem độ thiện cảm của ba cậu là bao nhiêu. Loại người phế vật như cậu ắt hẳn sẽ chẳng có ai yêu thương đâu nhỉ. Hì hì hi, độ thiện cảm của ba cậu là..."

Nó đột nhiên nín bặt.

Trang Lý nhướng mày: "Là bao nhiêu?" Đây là lần đầu hắn chủ động hỏi thăm mức độ thiện cảm của người khác với mình.

7480 không lên tiếng, Trang Lý cũng đoán được đáp án.

Không cần phải nói, mức độ thương yêu của Trang Đại Hải dành cho con trai nhất định đầy ắp, nếu không ông đã chẳng liên tiếp bán nhà chỉ vì muốn cho con trai bước lên một con đường thênh thang rộng mở.

"Trang Lý" không phải một đứa con ngoan, nhưng Trang Đại Hải chưa bao giờ ghét bỏ cậu ta. Ở trong lòng ông, con trai vĩnh viễn là người ưu tú nhất.

"Con trai, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới ăn cơm đi. Ba để phần miếng chân giò to nhất cho con đấy." Trang Đại Hải đeo găng tay nylon, bốc miếng chân giò đầy đặn nhiều thịt nhất đặt vào cái đĩa trống trên bàn, đồng thời xới cho con trai một bát cơm đầy ụ.

Hốc mắt Trang Lý nóng lên,hai chân không tự chủ được đi tới. Đến tận lúc này, hắn mới cảm nhận được mìnhthuộc về thế giới này, đồng thời cũng là một thành viên trong gia đình này.

Chân giò kho tương:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro