Chương 3: Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Scorley

Các nam sinh hướng Lục Kiêu Trần kêu một tiếng, không tin lời anh nói, nhưng cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Đi đến phòng thứ nhất, mọi người thảo luận rất sôi nổi. Vân Nghê qua khe hở giữa ngón tay nhìn xung quanh, xác định an toàn mới dám bỏ tay che mắt ra.

Ai ngờ đột nhiên có người cao giọng nói lớn, cô sợ tới mức đưa tay lên.

Kỳ thật cũng không có chuyện gì.

Lá gan còn bé hơn con thỏ.

Bên cạnh bỗng dưng vang lên một tiếng cười nhẹ.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần dựa vào vách tường, vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Vừa rồi là tiếng anh cười sao?

Phía trước mọi người thảo luận nhiệt tình, Vân Nghê cùng Lục Trần Kiêu đứng ở phía sau không nhìn thấy cái gì, nhàn nhã đứng tại chỗ, tựa hồ như hai thế giới cách biệt.

Vân Nghê cảm thấy không khí có phần xấu hổ, nhẹ giọng cùng anh nói chuyện:

"Anh cũng thấy sợ sao?"

Lục Kiêu Trần nhìn cô, thấp giọng mở miệng: "Ừ."

Cuối cùng cũng tìm được người giống mình, cô không nhịn được cùng anh anh chia sẻ nỗi khổ: "Đây là lần đầu tiên em chơi cái này. Ngày trước đi nhà ma, em còn bị dọa tới suýt khóc."

"Em còn tốt."

Ngữ điệu anh bình đạm: "Lần trước tôi đi nhà ma còn thảm hơn."

"?"

"Trực tiếp bị dọa tới hôn mê bất tỉnh."

???

Vẻ mặt Vân Nghê khiếp sợ, nhìn anh không giống đang nói giỡn, "Vậy sau đó có làm sao không ạ?"

"Không có việc gì." Trong không gian tối tăm, Lục Kiêu Trần cong khóe môi, "Đi nhiều thành quen."

Lời này nói ra vừa đau lòng có chút buồn cười, cô an ủi anh: "Anh đừng sợ, nơi này hẳn không đáng sợ giống nhà ma. Vừa rồi nhân viên có nói, nếu cảm thấy không thoải mái đều có thể nói. Vậy chúng ta đi cuối cùng đi."

Cô vốn dĩ cảm thấy sợ hãi, biết rằng có người so với cô còn sợ hơn, ngược lại lại thấy có chút dũng cảm.

Phan Học đi phía trước nghe được lời Vân Nghê nói, xoay người nói với cô: "Kỳ thật chơi trò chạy trốn khỏi mật thất này, đi cuối cùng cũng rất đáng sợ, đằng sau có khi cũng có quỷ."

"...?"

Cô nháy mắt lúng túng.

Mật thất này thiết kế giống như bệnh viện, tới một hành lang hẹp, bọn họ theo yêu cầu lần lượt đi qua. Vân Nghê quay đầu nhìn phía sau một mảnh đen kịt, nghĩ đến lời Phan Học nói, khẩn trương đến mức đổ mồ hôi, liên tục quay đầu nhìn, sợ đằng sau nhảy ra cái gì đó.

Bỗng một bóng hình chặn toàn bộ tầm mắt của cô.

Lục Kiêu Trần đứng phia sau Vân Nghê.

"Đừng nhìn về phía sau."

Cô đồng ý, cuối cùng cũng an tâm đi qua hành lang.

Mọi người tiếp tục đi, phía trước bên phải có phòng bệnh.

Đoàn người đi vào trong muốn tìm manh mối, ai ngờ NPC ở mép giường đột nhiên nhảy ra đuổi theo bọn họ.

"A!!!"

"Con mẹ nó!!!"

Vân Nghê kêu lên thảm thiết. Cô đi theo bọn họ, vừa mới đi vào, quỷ cũng chưa nhìn thấy đâu đã thấy bọn họ thét chói tai chạy ra ngoài.

Cô bị dọa ngốc, nhấc chân chạy theo bọn họ.

Nhưng phía trước cũng có một nữ quỷ mặc đồ trắng đi tới. Vân Nghê kêu một tiếng, chạy quá nhanh không kịp dừng lại, chút nữa đâm phải nữ quỷ. Thời khắc đó, cánh tay bị một cỗ lực nắm lấy, kéo cô lại. 

Cô lảo đảo, cảm giác muốn té ngã thì phía sau lưng đã có một bàn tay đỡ lấy.

Hương bạch tùng xông thẳng vào khoang mũi.

Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần.

Hai người dựa sát vào nhau. Khẽ nâng tầm mắt, cô nhìn thấy quai hàm dưới của anh căng chặt, yết hầu khẽ lăn mang theo chút gợi cảm.

"Có sao không?" Anh nhìn cô.

"A..."

Chị gái đóng NPC gỡ tóc giả xuống, cũng chạy lại xem cô: "Em có sao không, em gái nhỏ?"

Vân Nghê lắc đầu, nhớ tới bộ dáng vội vàng chạy trốn của mình, vừa xấu hổ vừa xin lỗi đối phương.

Sau khi NPC rời đi, Vân Phong đi phía trước quay đầu phát hiện không thấy Vân Nghê, đi ngược trở lại liền nhìn thấy hai người ngây ngốc đứng ở cửa phòng bệnh: "Làm sao vậy? Sao hai người không đi?"

Lục Kiêu Trần buông tay Vân Nghê, khóe môi cong lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vân Phong: "Mày vẫn nên bảo vệ em gái mày đi."

"Hả?"

"Đây là lần đầu tiên tao thấy."

"?"

"Có người chơi chạy trốn khỏi mật thất bị dọa sợ tới nỗi ngã nhào vào trong lòng ngực của quỷ."

Vân Nghê: "..."

Cô muốn tìm lỗ chui xuống QAQ.

***

Đi ra khỏi mật thất, Vân Nghê cảm giác như mình được sống lại. Trước khi rời đi, nhân viên đưa cho bọn họ phiếu giảm giá, hoan nghênh bọn họ đến chơi một lần nữa, cô dứt khoát đưa cho Vân Phong.

Cảm tạ trời đất, cả đời này cô sẽ không bao giờ chơi lại trò này nữa đâu.

Buổi tối, mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng, lại chơi một vòng khu trò chơi, đến 10 giờ mới quyết định giải tán.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Kiêu Trần một mình rời đi trước, Hạ Uyển Uyển cũng đi luôn, còn lại cùng nhau đi đến ga tàu điện ngầm.

Trên đường, Chu Phi Trì nói chuyện cùng Vân Phong: "Về sau mày phải thường xuyên mang em gái mày tới chơi. Mày không tới cũng không sao, em gái mày tới là được rồi."

"Cút!" Vân Phong đẩy cậu ta một cái, "Trở về bảo ba mẹ mày sinh một đứa đi."

"Anh Phi Trì cũng có thể làm một đứa ha ha ha."

"Mẹ nó 18 tuổi làm cha..."

Trên đường đi ngang qua siêu thị, Vân Phong thấy khát nước nên đi mua. Đợi cậu ta đi rồi, Chu Phi Trì đến đứng cạnh Vân Nghê, chỉ chỉ chính mình cùng Phan Học và hai nam sinh khác, "Em gái Vân Nghê, em nói thử xem, trong mấy người bọn anh, người nào tốt nhất?"

Giọng Vân Nghê mềm như bông, cười: "Các anh đều rất tốt."

"Không được, nhất định phải chọn một người."

Nhưng câu trả lời của cô vẫn như cũ, "Các anh thật sự rất rất tốt, anh Kiêu Trần cũng là người tốt."

Mấy người ngạc nhiên: "Lục Kiêu Trần là người tốt?"

Mẹ nó Lục Kiêu Trần đã lừa gạt em gái nhỏ như thế nào để em ấy nghĩ như vậy?!

Vân Nghê thắc mắc, "Không phải sao ạ?"

Giả Phi vội gật đầu: "Đúng vậy, Trần ca là người siêu tốt. Ai nói anh ấy không tốt?"

Chu Phi Trì cười cười bên bả vai cậu ta, nói với Vân Nghê: "Anh nói cho em biết, Lục Kiêu Trần rất tốt bụng, em về sau có chuyện gì đều có thể tìm anh ấy, nhất định anh ấy sẽ giúp em."

"Vậy ạ..."

Cô kỳ thật cũng nghĩ như vậy. Cô nhớ rõ lần rơi xuống mương khi còn nhỏ đó, lúc ấy hai người được cứu lên bờ, sắc mặt Lục Kiêu Trần so với than còn đen hơn, nhưng anh ấy không so đo gì với cô, còn đặc biệt mua sầu riêng ngọt cho cô nữa.

Vân Phong mua nước xong đi ra, nhìn thấy bọn họ đang cười nói, "Nói chuyện gì đấy?"

"Không có gì đâu, đi thôi..."

Chu Phi Trì nghẹn cười rời đi, Vân Phong buồn bực, "Còn tỏ ra thần thần bí bí làm gì không biết."

Vân Nghê mỉm cười, khoác tay anh trai: "Về nhà thôi anh."

***

Tụ tập kết thúc, cũng tượng trưng cho việc kỳ nghỉ hè kết thúc.

Hai ngày sau, ngày 31 tháng 8, là ngày tựu trường.

Buổi sáng, bốn người nhà họ Vân ngồi cùng một chỗ ăn sáng, Đỗ Cầm gắp trứng chiên vào trong bát hai đứa nhỏ: "Chút nữa hai đứa kiểm tra lại một lượt cặp sách, đừng để quên đồ, đặc biệt là Phong Phong."

"Vâng, con biết rồi mà."

Đỗ Cầm không nhịn được lải nhải vài câu: "Con hiện tại đã lên lớp mười hai rồi, đừng vì luyện tập thể thao mà bỏ bê việc học, biết không?"

Vân Phong từ nhỏ đã thích thể dục, cho nên hiện đang là học sinh chuyên thể thao của trường.

Vân Phong lười nhác đáp ứng vài câu, Vân Hưng Bình ngồi một bên hừ lạnh: "Thi đại học là việc của bản thân nó. Nó lớn như vậy còn không biết rõ?"

Đỗ Cầm cười cười, nhìn Vân Nghê ngoan ngoãn ăn trứng chiên, "Nghê Nghê, con bây giờ mới lên cấp ba, không cần siêng năng đọc sách, còn phải thường xuyên rèn luyện thân thể, vì thể chất cũng rất quan trọng."

Vân Phong: "Mẹ yên tâm đi, nếu rảnh con sẽ dẫn em đi chạy bộ. Trường có mở câu lạc bộ Taekwondo, sau này con sẽ dẫn em đi tham gia."

"A...." Sao cô lại bị bắt đi học võ rồi!

"A cái gì mà a? Câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng ta rất tốt đó, em có biết không?"

Vân Hưng Bình hiếm khi đồng ý với ý kiến con trai được một lần, "Học Taekwondo cũng không tồi, không phải học để đi đánh nhau, chỉ cần rèn luyện sức khỏe thôi."

Vân Nghê ủ rũ cúi đầu: "Vâng, con sẽ tham gia."

Ăn xong bữa sáng, Đỗ Cầm cùng hai anh em đi đến trường Nhất Trung Hoài Thành.

Buổi sáng khô nóng của mùa hè bao phủ khắp Hoài Thành, bầu trời xanh thẳm không gợn mây.

Dọc đường đi, trong lòng Vân Nghê tràn đầy mong chờ bộ dáng giáo viên trong trường. Tới cửa trường, cô nhìn thấy bảng tên trường được làm bằng đá hoa cương khắc chữ ánh vàng rực rỡ, phía sau có cây đa lớn, bên cạnh khắc lên bia đá "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người" ân cần dạy bảo.

Đi vào trong sân trường, diện tích bên trong rất lớn, người đến người đi đều mang tinh thần phấn chấn.

Vân Phong một mình đi tới khu lớp học của lớp mười hai, Đỗ Cầm dẫn Vân Nghê đi đến lớp mới.

Vào trong lớp, Đỗ Cầm đưa cô học phí, dặn dò cô: "Nghê Nghê, đợi chút nữa anh trai dẫn con đi thăm quan trường, làm quen bạn mới."

"Vâng ạ."

Đỗ Cầm đi rồi, Vân Nghê tìm được một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, xung quanh không có người, cô nhất thời không biết nói chuyện cùng ai.

Mặt bàn đột nhiên bị gõ, cô ngẩng đầu nhìn thấy một bạn nữ chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô, vẻ mặt chờ mong: "Bạn học, tớ có thể ngồi đây không?"

Nữ sinh tóc ngắn, mắt to, khuôn mặt có phần phúng phính như trẻ con.

Vân Nghê vội vàng gật đầu: "Có thể nha, cậu ngồi đi."

Sau khi ngồi xuống, nữ sinh đó tự giới thiệu bản thân với cô: "Tớ tên Giang Nguyệt, vương tự bên nguyệt*, còn cậu?"

*Chữ Nguyệt trong tên Giang Nguyệt được viết là = (Vương) + (Nguyệt)

"Vân Nghê, nghê trong nghê thường."

"A tớ hiểu rồi, cậu là cầu vồng nhỏ*." Giang Nguyệt ý cười không ngớt.

*Nghê thường (霓裳) chỉ cái xiêm có màu sắc cầu vồng. Thường() chỉ xiêm y và Nghê() chỉ cầu vồng nên Giang Nguyệt mới gọi Vân Nghê là cầu vồng nhỏ.

Hai người rất nhanh trở nên thân thiết, cuối cùng bạn học cả lớp đến đông đủ, chủ nhiệm lớp thu xong học phí, liền bảo mọi người xuống thư viện tầng dưới lấy sách.

Vừa đi xuống tầng, Vân Nghê tò mỏ hỏi Giang Nguyệt: "Vừa rồi vì sao cậu chọn ngồi cạnh tớ?"

"Bởi vì tớ đi một vòng liền thấy cậu đáng yêu nhất. Người đáng yêu hấp dẫn người đáng yêu, cái này gọi là người phân theo nhóm."

Vân Nghê cười cười đi theo, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ban đầu khi đi học ở lớp mới, cô còn sợ hãi bản thân lẻ loi một mình, không ngờ nhanh như vậy đã kết bạn được với một người.

Đi đến tầng dưới, Giang Nguyệt giữ chặt tay cô: "Thư viện nằm ở bên trái, đi theo tớ đi."

Cùng lúc đó, mấy năm sinh lớp mười hai đứng ở cuối dãy hành lang tầng hai.

Chu Phi Trì đặt tay lên lan can, nằm bò ra đó nhìn xuống dưới: "Tao cảm thấy, khối mười năm nay có rất nhiều gương mặt mới xinh đẹp đấy."

Nam sinh đứng bên cạnh cười: "Chu thiếu gia đây muốn có người yêu?"

"Chu thiếu muốn yêu sớm, nhất định phải tranh thủ một năm cuối cùng này nói chuyện thật nhiều đó."

Đuôi lông mày Chu Phi Trì nhếch lên, miệng cắn điếu thuốc: "Tao năm nay phải tập trung học tập, bọn mày nghĩ tao là kiểu người như thế nào?"

"Mày giả bộ cái gì..."

Bạn bè còn tận tình khuyên nhủ: "Chu Phi Trì mày là đàn anh lớp mười hai, đừng nên gây tai họa với một em khối mười. Mày nên học hỏi Trần ca của chúng ta, vô dục vô cầu, không màng thế sự, tùy thời tùy chỗ lập tức xuất giá! Nhầm, xuất gia!"

Những người khác cười to.

Lục Kiêu Trần đứng dựa vào lan can, mặt mang ý cười nhàn nhạt, lười nhác nhả ra làn khói, trực tiếp đá vào chân người vừa nói.

"Thôi đi!" Chu Phi Trì phỉ nhổ, "Lục Kiêu Trần không yêu đương, nhưng Trần ca đứng một chỗ cũng khiến không ít nữ sinh thần hồn điên đảo. So với tao, Trần ca còn hại nhiều em gái hơn!"

Người bên cạnh điên cuồng gật đầu, phụ họa thêm vài câu: "Sáng nay nè, mấy học sinh mới trực tiếp chạy tới cửa lớp xem Trần ca, giống như sợ Trần ca ngày mai tốt nghiệp rồi."

"Mị lực của Trần ca quá lớn ha ha ha ...."

Đầu ngón tay Lục Kiêu Trần vân vê điếu thuốc, đưa đến bên miêng.

Khói trắng lượn lờ, anh rũ mắt, không hé miệng, không rõ có đang nghe hay không.

Đề tài vẫn tiếp tục, Chu Phi Trì thề son sắt: "Lục Kiêu Trần tính tình lãnh đạm, một năm tới tuyệt đối vẫn còn độc thân, Trần ca tuyệt đối sẽ không yêu đương với ai."

Giả Phi đứng cạnh không tin: "Lớp mười hai còn chưa bắt đầu, mày đã chắc chắn như vậy?"

"Tới đi, đánh cược không?"

"Cược bao nhiêu?"

Chu Phi Trì nói ra một con số.

"Cược 300 không có gì thú vị." Đối với bọn họ, 300 quá ít.

Lục Kiêu trần quay đầu nhìn Chu Phi Trì, quay đầu mở miêng: "Sao không đánh cược thật lớn?"

Chu Phi Trì hừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Giả Phi: "Tao nói cho mày biết, tao nhường mày, sợ mày đến lúc đó đau lòng, tao mẹ cược 3000 cũng được— Nếu Lục Kiêu Trần yêu đương, hôm sau tao trực tiếp đưa 3000 cho mày."

"Được thôi, cược thì cược."

Mọi người ồn ào nói chuyện, khóe môi Lục Kiêu Trần gợi lên nhàn nhạt, lười phản ứng lại bọn họ.

Anh vê đầu thuốc, ném tàn thuốc vào thúng rác, rồi tùy ý nghiêng đầu liếc xuống dưới.

Đúng lúc có một thân ảnh mềm mại đáng yêu đi ngang qua đập vào mắt.

Vân Nghê mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc, mắt ngọc mày ngài, tóc đen rũ xuống đầu vai, đôi mắt khi cười sáng như ánh trăng, vòng eo mềm mại động lòng người.

Dưới váy ngắn là cặp chân trắng như ngó sen thu hút ánh nhìn.

Trong tay cô ôm một chồng sách, cùng người khác nói chuyện vui vẻ, hiện rõ lúm đồng tiền bên má.

Lục Kiêu Trần ngừng chớp mắt một cái.

Sau đó, tầm mắt dừng ở trên người cô.

Lớp mười hai năm ấy, Lục Kiêu Trần cũng cho rằng, bản thân sẽ không rơi vào bể tình.

Cho đến khi gặp Vân Nghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro