Chương 4: Ngây ngô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Scorley

Tháng chín, cuộc sống trung học của Vân Nghê chính thức bắt đầu.

Vì đi từ nhà đến trường phải qua mấy chuyến tàu điện ngầm, Vân Nghê chưa thuộc đường đi nên mới đầu cô đều đi theo Vân Phong đi học.

Sau đó, Chu Phi Trì, Phan Học và đám bạn thân sẽ chờ hai người rồi đi cùng, thỉnh thoảng sẽ gặp Lục Kiêu Trần.

Nam sinh nghịch ngợm phản nghịch tuổi này sẽ đến trễ hoặc trốn học không tới, khi Vân Nghê liên tục ba ngày sau cũng chưa nhìn thấy Lục Kiêu Trần, trong lòng nghi hoặc hỏi Vân Phong: "Anh Kiêu Trần trốn học sao?"

"Không có, cậu ta đã sớm đến trường học rồi."

"A."

"Đôi khi cậu ta rời giường vào lúc 3, 4 giờ sáng, là người đến lớp sớm nhất." Vân Phong cười, "Lục Kiêu Trần làm việc và nghỉ ngơi rất kỳ lạ, ai cũng không đoán được."

"...." Vân Nghê bị dọa rồi.

Dần dần, Vân Nghê thích ứng với nếp sinh hoạt mới. Ở Nhất Trung, tuy việc học phải cạnh tranh với áp lực lớn nhưng sinh hoạt sau khi học đặc biệt phong phú.

Buổi chiểu thứ tư có một tiết ngoại khóa tự do hoạt động, các câu lạc bộ trong trường lấy thời gian này chiêu mộ thành viên mới tại sân trường.

Hai người Vân Nghê và Giang Nguyệt đều cảm thấy hứng thú, liền cùng nhau đi qua. Trên sân trường, lều trại của các câu lạc bộ xếp thành hai hàng dài, quả thực rất náo nhiệt.

Hai người đang đi dạo, đột nhiên có một nam sinh đi đến trước mặt, cười với hai người các cô: "Hai em xem xét thử có muốn đến ban quản lý của hội học sinh không? Ban quản lý bọn anh đang thiếu người."

"Ban quản lý?"

"Đúng vậy, nhiệm vụ hằng ngày chỉ là kiểm tra vệ sinh, đồng phục, quản lý giám sát hoạt động của các câu lạc bộ, nhưng quyền lợi nhận được rất lớn...."

Nam sinh nhiệt huyết nói một tràng, giống như nhân viên cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ, Vân Nghê và Giang Nguyệt không thể từ chối, cuối cùng đồng ý qua đó xem.

Phó trưởng ban ngồi ở khu vực của ban quản lý, nhìn thấy Vân Nghê được đưa đến đây, kích động chọc chọc cánh tay nam sinh bên cạnh: "Trưởng ban, em gái kia thật là xinh đẹp! Lão Trương, mau đưa người đến đây!"

Nam sinh bên cạnh ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy cô gái có khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, thanh thuần khả ái.

Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt, ôn nhu nói: "Đừng loạn nữa, lấy phiếu báo danh qua đây đi."

Vân Nghê và Giang Nguyệt điền xong phiếu, đối phương nói thời gian phỏng vấn, gần đến ngày sẽ nhắn tin nhắc nhở lần nữa.

Vân Nghê xoay người rời khỏi, không cẩn thận làm đổ chồng giấy tuyên truyền.

Cô hoảng hốt xoay người lại đỡ, không ngờ đằng sau có một cánh tay đỡ lấy.

Cô vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ôn nhu của nam sinh.

Phó Tinh Lạc khẽ cong khóe môi: "Không sao, em không cần hoảng loạn như vậy, mọi người sẽ không bắt em bồi thường."

Cô nghe ra ý trêu ghẹo của người kia, thẹn thùng gật đầu.

Phó Tinh Lạc nhìn theo bóng dáng hai cô gái rời đi, ánh mắt dừng lại trên hai chữ "Vân Nghê" trên phiếu báo danh một lúc.

***

Hai ngày sau là đến cuối tuần.

Buổi sáng thứ bảy, Vân Nghê tỉnh lại rồi đi khỏi phòng ngủ, vừa vặn gặp Vân Phong đẩy hành lý từ trong phòng ra.

"Anh, anh muốn đi đâu vậy?"

Vân Phong nói anh ấy muốn đi thành phố kế bên tham gia đại hội thể thao, mấy ngày nữa sẽ không ở nhà, Vân Nghê tiến lên cổ vũ anh: "Anh, cố lên, anh nhất định phải dành giải nhất!"

Vân Phong cười nhạo, "Chứ còn sao nữa? Còn em ở trường nhớ ngoan ngoãn học hành, biết chưa?"

".... Người thường gây chuyện ở trường không phải thường là anh sao?"

Vân Phong giơ tay búng vào trán cô một cái, "Mấy ngày này có việc gì cứ nhắn cho anh, nếu ở trường có việc khẩn cấp thì đi tìm Lục Kiêu Trần hoặc đám người Chu Phi Trì nhờ giúp đỡ."

Vân Nghê không thể nghĩ ra việc gì phải tìm đến bọn họ, bất quá vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Phong rời nhà vào buổi sáng, buổi chiều Vân Nghê tới trường.

Hôm nay là ngày phỏng vấn của ban quản lý hội học sinh.

Cô và Giang Nguyệt gặp nhau ở cổng trường.

Phỏng vấn xong thì trời đã gần tối, Giang Nguyệt nói muốn đi hiệu sách mua Ngũ Tam*, Vân Nghê vừa vặn cũng muốn mua một ít tài liệu, hai người liền đi cùng nhau.

*Ngũ Tam: sách ôn thi cao khảo

Vân Nghê nhắn tin cho Đỗ Cầm nối tối nay cô không ăn cơm ở nhà, vừa đúng lúc tối nay cha mẹ đi giao hàng, phải tối muộn mới trở về.

Buổi tối, Vân Nghê và Giang Nguyệt ăn cơm xong rồi cùng đi tới hiệu sách.

Chọn xong tài liệu cần mua, Giang Nguyệt không muốn về nhà sớm, vì thế hai người tìm một chỗ không người ngồi xuống đọc sách.

"Cậu đang đọc cái gì vậy?" Giang Nguyệt nghiêng đầu sang hỏi.

"<< Gatsby vĩ đại >>."

"Ồ, tớ không có hứng thú với loại sách này, tớ thích tiểu thuyết ngôn tình hơn. Gần đây tớ mới đọc được một bộ tiểu thuyết tình yêu, càng đọc càng nghiện."

Vâng Nghê cũng từng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, chỉ là không nhiều lắm, Giang Nguyệt tay chống cằm, vẻ mặt hoa si nói: "Tớ đọc xong liền muốn yêu đương."

Vân Nghê kinh ngạc, lập tức nói yêu sớm không tốt.

"Bây giờ rất nhiều người yêu sớm, tuổi dậy thì ai mà không thích một người chứ. Bất quá tớ biết nữ sinh ngoan ngoãn nghe lời như cậu nhất định sẽ không giống thế." Giang Nguyệt bóp khuôn mặt mềm mại của Vân Nghê, "Cậu nói xem, nếu cậu thật sự gặp được người mình thích, người đó cũng thích cậu, thì cậu có cùng người đó yêu đương không?"

Vân Nghê giật mình, nói không ra lời.

Cô từ trước tới nay đều chăm chỉ học tập, chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào.

Nếu thật sự có một ngày như vậy....

Cô không dám nghĩ nữa, đỏ mặt đẩy Giang Nguyệt ra: "Đọc, đọc sách của cậu đi."

Giang Nguyệt che miệng cười cười, không trêu chọc cô nữa.

***

Màn đêm buông xuống.

Trong quán bar "Sông ngầm" xa hoa trụy lạc nổi tiếng nhất Hoài Thành, không khí thập phần nhiệt liệt.

Tại vị trí phòng bao cho khách quý ở trung tâm tầng hai có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Một nam sinh tóc hồng giơ cốc rượu đến trước mặt mấy nam sinh khác, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Các vị đại ca, em ở đây nhận lỗi với các anh, hôm qua là em hiểu lầm, thật xin lỗi anh Giả Phi."

Trên ghế sô pha, Chu Phi Trì lạnh mặt nhìn hắn: "Một câu hiểu lầm liền xong? Hôm đó không phải còn rất hung hăng mắng người sao?"

"Hôm đó thật sự chỉ là hiểu lầm..."

Tan học ngày hôm qua, Giả Phi đi ra cửa sau trường học liền gặp phải mấy tên lưu manh, đối phương hỏi anh có phải tên Giả Phi không, anh gật đầu, mấy người kia liền trực tiếp xông lên đánh anh, cuối cùng phải chờ Chu Phi Trì và mấy người anh em nữa tới mới đánh đuổi được đám người kia.

Không biết ai truyền đi rằng Giả Phi đang theo đuổi một cô gái, cô gái đó lại là bạn gái của một nam sinh nhóm đó.

Sau đó bọn họ mới biết được... là nhận sai người.

Đám lưu manh kia là người ngoài xã hội, cũng có chút địa vị, nhưng cũng không dám chọc đám Chu Phi Trì toàn phú nhị đại, tối nay biết được bọn họ ở chỗ này uống rượu, hoảng loạn tới xin lỗi.

Mấy anh em tóc hồng rót rượu cho đám Chu Phi Trì: "Không phải, cũng trách trước đó chúng em không giải thích rõ ràng, tục ngữ có nói không đánh không quen nhau, tiền rượu tối nay bọn em mời, các anh cứ thỏa thích uống, coi như kết giao anh em."

Có người cười cười, chỉ vào Chu Phi Trì: "Quán này là của nhà nó, mày mẹ nó trả cái gì."

"...."

Chu Phi Trì cười cười, nhìn về phía nam sinh mặt sẹo chưa nói lời nào: "Lão đại bọn mày bị câm rồi à? Để mấy tên đàn em bọn mày xin lỗi là có ý gì?"

Sắc mặt nam sinh mặt sẹo trầm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn người đang ngồi một mình ở góc ghế số pha—

Lục Kiêu Trần ngồi ở trên ghế, cặp chân dài tùy ý duỗi ra, mí mắt rũ xuống uống rượu, thần sắc lười nhác mệt mỏi, một câu cũng chưa nói ra.

Nam sinh mặt sẹo đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện về Lục Kiêu Trần.

Biết được anh mới là người có quyền lớn nhất ở đây.

Vài giây sau, nam sinh mặt sẹo chậm rãi bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi mở miệng: "Anh là Lục Kiêu Trần?"

Nam sinh mặt sẹo đứng lên, đi đến trước mặt anh, giơ chén rượu nói: "Sự việc ngày đó, tôi thay mặt anh em nói lời xin lỗi."

"Hai chúng ta đều có điểm chung, anh cho tôi chút mặt mũi, chuyện này liền giải quyết như vậy, về sau tôi bảo kê mấy người các anh." Hắn nói.

Lục Kiêu Trần đặt ly rượu lên bàn, lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn hắn, không chút để ý hỏi:

"Mày là ai?"

Một câu nói có ý khinh thường, cũng có đủ khí chất mạnh mẽ của đại ca.

Sắc mặt nam sinh mặt sẹo nháy mặt đen lại.

Lục Kiêu Trần nhìn về phía hắn, khóe môi cong lên: "Nếu không tao cũng đánh mày một trận, coi như về sau tao bảo kê cho mày?"

Nam sinh mặt sẹo tức đến mắng chửi người, vừa muốn động thủ đánh người liền bị mấy tên đàn em xông lên ngăn lại.

.....

Nửa giờ sau, nam sinh mặt sẹo mang người rời đi.

Mấy người chung quy vẫn là không dám động thủ, cuối cùng nam sinh mặt sẹo xuống nước xin lỗi Lục Kiêu Trần, hơn nữa ngày mai đem người tới tận nơi xin lỗi Giả Phi.

Đám người đó đi rồi, mấy người trong phòng bao cũng không còn hứng thú nữa, uống xong rồi về nhà.

Đi ra khỏi phòng bao, Chu Phi Trì vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, "Mày chờ tao ở ngoài, tao đi nói với quản lý một tiếng."

Lục Kiêu Trần liếc cậu ta, "Nhanh lên."

"Biết rồi, nhất định không làm chậm trễ giờ ngủ của mày."

***

Vân Nghê và Giang Nguyệt chuyên tâm đọc sách trong hiệu sách, lúc để ý lại thời gian, thế mà đã 9 giờ rưỡi.

Hai người nhanh chóng mua tài liệu rồi rời khỏi hiệu sách.

Nhà Giang Nguyệt ở gần đây, đi một lát là tới, cô hỏi Vân Nghê: "Cậu đi về như thế nào?"

"Tớ ngồi xe buýt về."

"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận, ngày mai gặp lại."

"Ừ, ngày mai gặp lại."

Tạm biệt nhau xong, Vân Nghê đi đến trạm xe buýt.

Đi qua một đường cái, cô đi đến điểm đón xe, ánh mắt đồng thời bị ánh đèn neon màu đỏ lập lòe của một cửa hàng phía sau phố hấp dẫn.

Phong cách trang trí của cửa hàng rất bắt mắt, tên là Sông ngầm, có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ra vào, là cửa hàng đông đúc nhất trên phố này.

Vân Nghê nhận ra nơi này hình như là quán bar, liền thu lại ánh mắt, cảm thấy nơi này rất hỗn loạn.

Đi đến điểm đón xe, có rất nhiều người đứng đó chờ xe, cô đi đến xem biển lắp tại đó, mới phát hiện chỉ có duy nhất một chuyến xe đi từ nơi này về gần nhà cô nhưng chuyến xe cuối cùng đã sớm đi qua!

Trong lòng cô hoảng hốt, cô nhìn kỹ vài lần, phát hiện thật sự không còn xe nào nữa.

Một chiếc taxi ma dừng lại trước điểm đỗ, tài xế nhìn bộ dáng sốt ruột nhìn kỹ từng số xe buýt của Vân Nghê liền xuống xe, đi đến trước mặt cô hỏi một tràng: "Em gái nhỏ, em muốn đi đâu? Có muốn ngồi xe không?"

Đối phương là một người ông chú trung niên bụng phệ, đi đến bên cạnh Vân Nghê, cô lùi sau mấy bước, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cảm ơn chú."

"Giờ này không còn xe nữa đâu, để anh đưa em về."

Loại taxi ma vào buổi tối như này làm Vân Nghê cảm giác không an toàn, sợ gặp phải mưu đồ của người lạ, có thể còn bị bắt lên núi sâu rừng già.

Cô kiên quyết lắc đầu từ chối, đối phương thấy cô như vậy, đành phải rời đi trước.

Vừa rồi trên đường cô có gọi điện thoại cho bố mẹ, bọn họ vẫn đang đi giao hàng, Vân nghê không muốn làm phiền đến hai người, ngồi chờ xe taxi.

Nhưng năm phút trôi qua, những xe taxi đi qua đều đã có khách, tài xế xe taxi ma đi một vòng, không câu được khách, nhìn thấy Vân Nghê vẫn còn đang ngồi chờ, lái xe về phía cô kêu lên.

"Em gái nhỏ này, không biết đến khi nào mới có xe, chi bằng để anh chở cho...."

Đối phương không buông tha cho cô, Vân Nghê bị dọa rồi, chạy nhanh khỏi điểm đón xe buýt.

Tâm ý hoảng loạn, cô quay đầu nhìn về phía cửa quán bar Sông ngầm, liền thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong đi ra—

Lục Kiêu Trần một thân áo đen ngắn tay, quần túi hộp, ngồi lên một chiếc xe máy màu đen vẫn chưa khởi động.

Anh móc hộp thuốc từ trong túi quần ra, lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu cắn, bật lửa kim loại trong tay phát ra tiếng "răng rắc", ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc, chiếu sáng lên đôi mắt đen nhánh của anh.

Vân Nghê không nghĩ tới sẽ gặp anh ở một nơi như này.

Chưa kịp tự hỏi sao anh ở đây, trong lòng cô nảy ra ý định nhờ anh giúp đỡ.

Anh sẽ giúp cô sao...

Không chút do dự, cô lấy hết can đảm đi đến chỗ anh.

Lúc này, mấy nữ sinh qua đường đều bị Lục Kiêu Trần thu hút, muốn đến gần nói chuyện với anh, nhưng vừa định đi đến liền thấy một cô gái nhỏ đã chạy tới trước mặt anh.

Lục Kiêu Trần cúi đầu hút thuốc, bỗng nhiên bên cạnh nghe thấy một giọng nữ mềm mại ấm áp:

"Anh, anh Kiêu Trần...."

Trái tim như ngừng đập, anh nâng mắt nhìn, khuôn mặt trắng nõn của cô gái xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Kiêu Trần có phần kinh ngạc.

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, nói nhanh một câu dài:

"Anh Kiêu Trần Trần, làm phiền anh.... có thể gọi xe giúp em không? Em đi ra từ hiệu sách, phát hiện không có xe buýt nào có thể về tới gần nhà em, em lại không đợi được được xe taxi. Nếu anh không tiện, có thể chỉ cho em điểm đón xe số 5 hoặc 25 không? Em tự đi qua đó."

Lục Kiêu Trần ngồi im nhìn cô vài giây, đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Vì sao lại tìm tôi nhờ giúp đỡ?"

Vân Nghê không hiểu được câu hỏi ngốc này, cô giật giật môi, nhẹ giọng ngập ngừng trả lời anh: "Bố mẹ em đang đi có việc, anh em cũng không có ở nhà, không còn ai có thể giúp em hết..."

Thấy anh vẫn không có phản ứng, Vân Nghê nghĩ đến ngày thường muốn nhờ người khác giúp đỡ, giọng nói phải dịu dàng hơn: "Làm ơn, anh có thể giúp em một chút được không, mấy anh trai kia nói anh là người tốt, đặc biệt tốt bụng, anh trai em cũng nói có việc thì có thể tìm anh..."

Đôi mắt cô gái ánh nước mang theo chờ mong, lông mi run rẩy, bởi vì sốt ruột, khóe mắt chớm hồng, môi đỏ mềm mại như anh đào.

Bộ dáng xinh đẹp ngoan ngoãn.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đầu quả tim giống như bị cào một cái, cả người ngứa ngáy khó chịu.

Nghe thấy câu nói "Anh là người tốt", khóe môi nam sinh cong lên mang theo ý cười, âm thanh mang theo chút ý vị buồn cười hỏi cô:

"Ai nói với em tôi là người tốt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro