Chương 22 | Trình Lương Thịnh Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Lương chết lặng.

Chuyện quay phim tài liệu này, coi như là vì anh đe dọa và dụ dỗ, anh còn chủ động đưa ra lời giúp đỡ nhưng lúc ấy Thịnh Hạ thật sự có lộ ra vẻ mặt khó khăn, bởi vì lúc trước cô không thêm WeChat anh nên anh có chút trẻ con nhưng da mặt anh dày, nghe Thịnh Hạ nói thật sự có ý định để anh làm nhân vật chính phim tài liệu mà sự việc đã bại lộ.

Cho nên hiện tại cô nói cô không thể quay nữa, anh có chút tức giận.

Nhưng trong tình huống này, ai có thể tức giận?

"Sao đột nhiên không quay được?" Trình Lương cầm cuốn sổ của Thịnh Hạ và cảm thấy giọng điệu của mình trở nên ân cần.

...

Con mẹ nó.

Thịnh Hạ mím môi cúi đầu, bên tai đỏ bừng.

"...Cô ăn mì trước đi." Trình Lương càng ân cần hơn, "Không thể quay thì không thể quay, không thể quay cái này thì cũng có thể quay cái khác."

Sổ tay của Thịnh Hạ thực sự chi chít rất nhiều câu hỏi.

Chữ viết của cô khi nhập viện anh đã từng nhìn thấy, nét bút sắc bén mà mạnh mẽ, hiếm thấy chữ viết của cô mà không nguệch ngoạc, phông chữ chi chít như vậy cũng không có cảm giác lộn xộn.

Cô thực sự là đã đấu tranh rất lâu, những câu hỏi này được đánh dấu bằng ghi chú của cô, phía sau ghi chú còn có ghi chú nữa, giống như búp bê Matryoska, màu sắc khác nhau của bút làm cho một vài trang giấy đầy màu sắc.

Cô cũng thực sự không tìm được phương hướng, danh sách các câu hỏi rất rời rạc, giống như đang tìm kiếm nhiều loại thông tin chắp nối lại với nhau vì vậy cô ít nhiều có chút mất niềm tin.

Trình Lương ngẩng đầu nhìn Thịnh Hạ.

Anh bảo cô ăn mì trước, cô cũng thật sự cúi đầu nghiêm túc ăn mì.

Nhưng sở thích ăn uống rất rõ ràng, chọn riêng hết măng khô rồi mới bắt đầu ăn mì, bên trong còn có ít thịt vụn được cô gảy ra một bên, một miếng cũng không đụng vào.

Chắc cô vẫn còn xấu hổ nên cúi đầu không dám nhìn anh.

Không hiểu sao lại khiến người ta muốn trêu chọc cô.

"Tôi thi vào đại học y vì điểm thi đại học của tôi rất tốt. Tôi nghĩ sau tám năm liên tục học bác sĩ, tôi có thể có tám năm không cần nghĩ tới tương lai muốn làm gì." Trình Lương đợi Thịnh Hạ ăn xong mì rồi đột nhiên lên tiếng.

Thịnh Hạ cúi đầu thấp định vớt nốt chỗ măng khô còn sót lại trong bát để ăn — cô vẫn xấu hổ và không muốn nhìn lên.

Quả nhiên, lời nói của Trình Lương khiến cô giật mình, măng khô mà cô tìm kiếm nửa ngày lại trôi xuống đáy bát.

"Gì cơ?" Cô biết bây giờ cô trông thật ngớ ngẩn.

Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.

"Sau khi có kết quả thi đại học, mọi người nhìn thấy tôi câu đầu tiên là hỏi tôi dự định đăng ký học trường gì, cô giáo chủ nhiệm đã đến nhà tôi mấy lần, bị hỏi phiền quá nên tôi cứ chọn trường dựa trên điểm số." Trình Lương rũ mắt xuống, "À, tôi quên không nhắc tới, điểm thi đại học của tôi đứng thứ hai toàn trường."

Trong mười người đứng đầu tỉnh.

Đứng đầu tiên là người bạn cùng bàn của anh.

Thịnh Hạ: "..."

"Sau khi đến đại học y, vừa mới bắt đầu thực tập đã gặp thầy Lâm." Trình Lương cười, "Chính là người lúc cô nhập viện mỗi ngày đến kiểm tra phòng đều đứng ở đầu, chủ nhiệm Lâm đó."

Thịnh Hạ: "...À."

"Ngay từ đầu thầy Lâm rất không chào đón tôi, thấy tôi là bắt đầu châm chọc, tôi bị thầy ấy nhắm vào có chút phiền nên ngược lại bắt đầu nghiêm túc."

"Sau đó tôi trở thành thực tập sinh của thầy Lâm, có chuyển khoa tôi cũng không thoát khỏi nanh vuốt của thầy ấy, tất nhiên tôi đã bị thầy ấy mắng suốt trong quá trình làm việc."

"Sau khi làm việc và ở lại bệnh viện, tôi đã trở thành một bác sĩ."

"Được chọn vào khoa phẫu thuật gan mật, vì thầy Lâm là chủ nhiệm khoa phẫu thuật gan mật."

Nói xong tất cả, Trình Lương lại nhìn xuống lật qua sổ tay.

"Về phần làm sao bác sĩ cân bằng giữa công việc và cuộc sống riêng tư..."

Thịnh Hạ: "..."

Cô đã bị choáng ngợp khi nghe được một nửa. Trình Lương đang trả lời câu hỏi trong cuốn sổ của cô...

Nhưng...

Cô thậm chí còn không quay phim...

Nhưng mà...

Tại sao cô không quay cũng như không ngắt lời anh mà vẫn lắng nghe một cách vô cùng thích thú thế này.

"Tôi không có cuộc sống riêng tư." Trình Lương thở dài, "Từ bệnh viện đến đây chỉ cách vài phút đi đường, trong nhà thường có dì dọn dẹp, đối với tôi chỉ là đổi chỗ ngủ thôi."

"Nhưng có một cái máy giặt ở nhà."

"Tôi thích giặt quần áo còn đầu tư vào một cửa hàng tự giặt ủi." Trình Lương tiếp tục nói, "Cũng không phải để kiếm tiền, thực sự là lúc nào khó chịu tôi sẽ đến cửa hàng giặt là để nhìn máy giặt giặt quần áo."

Thịnh Hạ: "..."

Mọi người đều có những sở thích kỳ quặc riêng, cô còn thích cả Optimus Prime đấy thôi! Vì vậy không có tư cách để cười anh.

Trình Lương trả lời xong câu này liền nhìn xuống bắt đầu lật giấy, sổ ghi nhớ chi chít chữ, muốn tìm ra vấn đề không dễ chút nào, anh hơi nhíu mày nghiêm túc.

"Còn có câu hỏi này." Anh đã chọn một câu Thịnh Hạ chuẩn bị mà tô nhiều màu sắc nhất, "Tôi sẽ không hối hận khi làm bác sĩ."

Đôi mắt Thịnh Hạ sáng rực nhìn anh.

Trình Lương mỉm cười.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ trêu chọc cô nhưng tư thế lắng nghe của cô đã khiến anh nói thêm vài câu, không giống cuộc phỏng vấn bình thường mà như thể anh đang tự luyến vậy.

"Tôi vốn dĩ không trở thành bác sĩ vì bất cứ tình cảm cao cả nào, cho nên sau này không có gì phải hối hận."

Tính cách này của anh đoán chừng làm mọi thứ cũng tương tự như vậy, sau khi làm xong bổn phận anh thậm chí không thèm nhìn nhiều hơn một cái.

Nói như vậy, anh thực sự không có gì để quay.

Một chút câu chuyện cũng không.

"Được rồi." Anh đặt quyển sổ lên bàn, đột nhiên mất hứng trêu chọc cô, "Sổ ghi chép của cô đúng là có rất nhiều vấn đề, không quay được cái này thì chọn cái khác đi."

Dù sao cũng có rất nhiều chủ đề để lựa chọn.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh lại bị mắc kẹt.

Thịnh Hạ không biết từ đâu mò ra một quyển sổ khác, trong tay cầm một cái... bút chim cánh cụt, mắt đang nhìn anh.

"Không phải... nói không quay nữa sao?" Anh bị sốc trước hình ảnh này, đột nhiên anh không biết liệu mình có nên tò mò về nơi cô có thể giấu một cuốn sổ như vậy vào giữa mùa hè hay không, hay liệu anh có nên tập trung vào cây bút chim cánh cụt của cô.

Nó thực sự là một con chim cánh cụt. Mở nắp bút hình chim cánh cụt, ngòi bút tròn đen có thể thu vào, cổ rùa giống như có thể rút ra thành một cây bút dài.

Vấn đề là cây bút dài này còn có một nửa đầu chim cánh cụt ở trên lắc qua lắc lại theo động tác của Thịnh Hạ.

Trình Lương vô thức tránh đôi mắt sáng ngời của Thịnh Hạ.

"Phỏng vấn cũng là một thứ có thể luyện tập." Thịnh Hạ đáp.

Về phần hỏi đáp là do Trình Lương tự bắt đầu, câu trả lời cũng được Thịnh Hạ quan tâm, vì vậy cô chỉ lấy giấy bút ra và bắt đầu ghi lại.

Cô cho rằng Trình Lương muốn làm phim tài liệu có lẽ chỉ muốn tìm người nói chuyện.

Bác sĩ làm việc quá chăm chỉ và thường không có cuộc sống riêng tư, bệnh nhân ít quấy rầy bác sĩ để hỏi những câu hỏi vặt vãnh này, tích tụ lâu ngày nên luôn cần tìm nơi tâm sự.

Cô có thể là một người nghe rất thích hợp.

"Không cần trả lời mọi câu hỏi, chỉ cần chọn những câu anh quan tâm thôi." Thịnh Hạ lại mở tập giấy trước mặt Trình Lương.

Cô gái đỏ mặt tía tai giờ đã tìm được hướng đi mới, bát mì còn chưa hết lạnh mà hai mắt đã sáng rực.

Có vẻ như không còn cảm xúc tiêu cực nào có thể ảnh hưởng đến cô nữa, khi ở bệnh viện cũng như thế này, bây giờ vẫn vậy.

Cô luôn có thể tìm thấy những điểm tích cực.

"Nói một chút về cô đi." Trình Lương từ chối mở cuốn sổ chi chít chữ kia một lần nữa.

Câu hỏi của Thịnh Hạ là có tâm, bên trong đặt câu hỏi khá chắc chắn, có thể được chọn ra để nói chuyện trong bầu không khí này chắc anh chỉ trả lời được một ít.

"Tôi á?" Thịnh Hạ có chút bối rối, nửa đầu chim cánh cụt trong tay run rẩy.

"Tại sao cô thích quay phim tài liệu?" Trình Lương tùy ý hỏi.

Có qua có lại, anh đã trả lời ba câu hỏi của cô rồi.

Mặc dù là anh chủ động trả lời.

"Bố tôi là phóng viên quân sự, mẹ tôi là nhiếp ảnh gia chiến trường." Thịnh Hạ cũng hỏi gì đáp nấy, "Khi còn nhỏ, họ đã đi đến nhiều nơi tôi chưa từng nghe nói đến, lúc đó internet chưa phát triển lắm nên lúc họ ra vào không tiện liên lạc, tôi nghĩ internet chỉ có thể xem phim tài liệu."

"Xem một chút liền thích luôn."

"Phim tài liệu rất chân thực, hầu hết không có kịch bản, chúng thể hiện thế giới chân thực và tôi thích chân thực."

Vì vậy cô dần yêu thích những bộ phim tài liệu, càng tìm hiểu về chúng cô càng nghiện và cuối cùng nó trở thành lý tưởng của cô.

Trình Lương không nói gì.

Câu hỏi này thật sự không khó đối với người như Thịnh Hạ, không giống như một người không có đức tin như anh, câu trả lời của Thịnh Hạ rất có căn cứ lại dễ lay động lòng người.

Hơn nữa, lý do anh thích xem phim tài liệu cũng giống Thịnh Hạ.

Phim tài liệu chân thực.

Thịnh Hạ cũng chân thực.

"Cô có định tiếp tục làm phim tài liệu ngay khi đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh không?" Anh hỏi lại.

"Có!" Thịnh Hạ gật đầu không do dự.

Lý tưởng của cô, là sự nghiệp cả đời của cô.

Trình Lương cười cười, không hỏi thêm câu nào nữa.

Anh biết điều anh đang thiếu, chính là lời hứa không chút do dự và kiên định của Thịnh Hạ.

Anh không thể trả lời có không chút do dự như vậy, lười đến cái gì cũng không có hứng thú, cho nên nỗ lực hay báo đáp không công bằng sẽ làm cho anh cảm thấy buồn bực.

Cô gái này thực sự khiến anh trở nên nhỏ bé một khi nhìn thấy cô.

"Tìm thấy lý tưởng là như thế nào?" Anh hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên anh hỏi cô một câu ngớ ngẩn, chính là câu có phải cô kỳ thị người giàu hay không lúc trước, sau đó anh hỏi câu nào cũng không có vẻ gì là quá kỳ quái nữa.

Thịnh Hạ: "Lý tưởng... không cần tìm..."

Cô đã có từ khi còn là một đứa trẻ.

Con người ta luôn phải xác định mục tiêu để bước đi đúng không...

Trình Lương: "..."

Được rồi, chính anh đã tự rước lấy nhục, anh thậm chí không muốn đưa mì cho cô ăn nữa!

"Ăn xong tôi sẽ dọn." Quả nhiên anh đứng dậy và quyết định bỏ mì mà Thịnh Hạ đã ăn.

Trong đó vẫn còn măng khô, anh sẽ không cho cô ăn nữa.

Cũng không bận tâm đến Thịnh Hạ đang đờ đẫn nhìn nửa đầu chim cánh cụt, anh cầm lấy hai cái bát vứt vụn thức ăn vào thùng rác, tiện tay ném vào máy rửa bát.

"Anh..." Thịnh Hạ nhéo nhéo nửa cái đầu chim cánh cụt.

Cô không hề ngốc, ngược lại cô rất nhạy bén. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

Trình Lương đột nhiên ủ rũ vì chữ lý tưởng giữa cô và anh cách xa nhau.

Anh nói trở thành bác sĩ là anh bị thúc đẩy, không có tình cảm cao thượng nào cả.

Ngược lại cô có mục tiêu kiên định, cho dù bố mẹ phản đối, cho dù hiện tại vẫn chưa làm được gì nhưng vì mục tiêu đã đặt ra, cô nhất định sẽ đi đến cùng.

Thịnh Hạ nhìn bóng lưng tranh giành cái máy rửa bát trong phòng bếp, bối rối nửa ngày mới nói: "Nếu như thích giặt quần áo vậy anh đặt mục tiêu mở cửa hàng giặt là không phải tốt hơn sao?"

Cô rất nghiêm túc: "Ví dụ như mở chuỗi cửa hàng giặt là tự phục vụ lớn nhất Trung Quốc..."

Trình Lương: "..................."

Cửa trước lúc này có âm thanh thình thịch, sau đó là tiếng lẩm bẩm của Tiểu Chu: "Sao anh không đóng cửa lại, không sợ muỗi à?"

Trình Lương và Thịnh Hạ đồng thời quay đầu lại.

Có Tiểu Chu đang đứng ở cửa, theo sau là Đường Thái Tây đang thò đầu vào.

"Hi!" Đường Thái Tây chào hỏi, "Chu Huyền nói với tôi buổi chiều anh bị cảnh sát hỏi nên mời tôi tới xem có cần tôi giúp đỡ gì không."

Trình Lương: "..."

Thịnh Hạ: "..."

Bầu không khí không đúng.

Ngay cả một người không quan tâm đến bầu không khí như Tiểu Chu cũng cảm thấy phòng khách này vừa có một cuộc trò chuyện rất kỳ lạ.

Suy cho cùng sắc mặt Trình Lương đều biến sắc.

Đã như vậy.

Tiểu Chu nhún vai.

Vậy thì càng kỳ quái hơn, anh ta thích bỏ đá xuống giếng*.

*bỏ đá xuống giếng: Câu thành ngữ "Giậu đổ bìm leo" có hàm nghĩa tương tự với câu "bỏ đá xuống giếng", "đánh người chết rồi"... Kiểu người này khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình. Nói dễ hiểu hơn là lợi dụng khi người ta lâm cảnh nguy khốn. (nguồn google)

"Chủ nhiệm Lâm đã đình chỉ không lương." Không cần vào cửa Tiểu Chu đã nói lý do đến thăm hôm nay "Buổi chiều phó chủ nhiệm Lý vì lý do gì đó đến bệnh viện làm ầm ĩ lên, chủ nhiệm Lâm cũng đến, sau đó bệnh viện đã đưa ra thông báo trước khi tan làm."

Trình Lương: "Rất tốt."

Dù sao thì anh cũng sắp mở một cửa hàng giặt là, cái loại chuỗi cửa hàng toàn quốc kia.

Tiểu Chu bỏ đá xuống giếng: "............"

Đường Thái Tây đứng sau Tiểu Chu: Quào quào quào cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro