Chương 24 | Thịnh Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó vì câu chuyện lý tưởng, họ đã nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất.

Sau khi nói chuyện xong, Chu Huyền tự nhận đến nịnh nọt Trình Lương đã mở tủ lạnh nhà Trình Lương ra mỗi người uống một lon bia trừ Thịnh Hạ.

Đương nhiên Thịnh Hạ cũng có một chai trong tay, đó là Trình Lương lục lọi tìm một chai sữa đậu nành vẫn còn hạn sử dụng nửa tháng nữa đưa cho, nói là do giao hàng tặng.

Không có đồ nhắm, nội dung tán gẫu cũng khá nhàm chán nhưng không có ai nói muốn rời đi, chủ nhà Trình Lương dường như không chào đón bọn họ cũng chưa từng thực sự muốn đuổi người.

Chủ đề đi từ việc nói về tranh chấp y tế đến trợ giúp pháp lý và cuối cùng là xoay quanh và quay trở lại bộ phim tài liệu của Thịnh Hạ.

Trình Lương cho đến giờ mới hiểu lý do làm phim tài liệu của Thịnh Hạ – cô vừa mới nhập học nghiên cứu sinh nên không cần tham gia cuộc thi nhưng bố mẹ Thịnh Hạ không đồng ý cho cô đi theo con đường quay phim tài liệu, vì vậy họ đã đặt cược với cô: Nếu cô có thể nhận được giải thưởng trong cuộc thi phim tài liệu, bố mẹ cô sẽ không bao giờ đề cập đến việc không đồng ý này nữa.

Vì vậy mặc dù là một cuộc thi nhỏ nhưng nó rất quan trọng đối với Thịnh Hạ.

"Có chủ đề thay thế nào khác không?" Trình Lương hỏi.

Bọn họ vừa mới thảo luận về một số đề tài nhưng Thịnh Hạ lại đăng ký tham gia cuộc thi muộn, các đề tài chính đã có người chọn, phần còn lại yêu cầu kỹ năng quay phim và biên tập, cũng không phù hợp với một người mới làm quen như Thịnh Hạ.

Những lời phủ nhận liên tiếp khiến ngay cả một người nhiệt tình như Đường Thái Tây cũng bắt đầu cảm thấy chán nản nhưng người có liên quan là Thịnh Hạ vẫn rất rạng rỡ.

"Tôi có một ý khác." Quả nhiên Thịnh Hạ là người không bao giờ bỏ cuộc.

Dựa vào sự ăn ý với bạn thân, Đường Thái Tây nhìn thấy khóe miệng Thịnh Hạ cong lên chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại.

"Quả thực đây là chủ đề đầu tiên tôi nghĩ đến nhưng Tây Tây nói rằng nó quá phản nhân loại. Nếu tôi sử dụng loại chủ đề này cho tác phẩm đầu tiên của mình, tôi sẽ thu hẹp được con đường của mình." Thịnh Hạ tiếp tục nói.

"Là cái gì?" Trình Lương bắt đầu quan tâm.

"Về ăn đêm." Thịnh Hạ đáp, mắt cô bắt đầu lấp lánh trở lại, "Tiêu đề của bộ phim tài liệu là "Ăn đêm sẽ giết chết bạn"."

Đường Thái Tây rên lên một tiếng rồi che mặt.

Chu Huyền: "..."

Chỉ có Trình Lương rất kiên cường tiếp tục hỏi: "...Chết kiểu gì?"

"Đồ ăn thừa, rượu chè quá độ, ăn rồi lại ngủ cộng với việc đến nhà hàng ăn khuya thường xuyên nhậu nhẹt, chưa kể còn liên quan đến những bệnh về gan, thức khuya, hút thuốc và nhiều thói quen không tốt cho sức khỏe." Thịnh Hạ vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay.

"Cô định quay như thế nào?" Trình Lương hỏi lại.

Đây quả thực là một chủ đề phản nhân loại nhưng nó phù hợp một cách khó hiểu với con người của Thịnh Hạ, khác với những thứ theo xu hướng nhưng mơ hồ mà cô đề cập trước đây.

"Bối cảnh chính sẽ là một cửa hàng ăn khuya." Thân thể Thịnh Hạ ngồi trên sô pha bắt đầu nghiêng về phía trước, nói đến hứng thú cầm lên một chai sữa đậu nành uống một ngụm lớn, "Bắt đầu quay nhiều loại thực phẩm ăn khuya khác nhau, tính toán nguyên liệu dùng, tính toán lượng calo..."

"Thực ra cũng không tệ..." Đường Thái Tây cố tỏ ra tôn trọng ý kiến của Thịnh Hạ, "Đề tài này cũng chỉ có học sinh mới có cơ hội quay, ngoài xã hội ước chừng ngoài chuyên gia y tế sẽ không có ai định chế hoặc đầu tư loại phim tài liệu này đâu."

Đây cũng là lý do ban đầu cô ấy phản đối.

Chủ đề này là quá chống đối thị trường, nếu Thịnh Hạ dùng chủ đề này vậy sẽ như một tiếng gõ cửa vào ngành công nghiệp, trên thực tế là rất rủi ro.

Ai cũng biết ăn khuya có hại nhưng người lớn lại ghét nghe sự thật!

Nhưng Thịnh Hạ muốn quay chủ đề này.

Quá rõ ràng.

Mọi người đều có thể nhìn ra.

"Quả thật là không tệ." Trình Lương cũng gật gật đầu, nhìn cũng không qua loa, "Ý tưởng tốt, chủ đề cũng không sai, tính khả thi cũng có, tôi nghĩ có thể thử xem."

Đôi mắt lấp lánh của Thịnh Hạ sắp sánh được với ánh đèn pha lê trong nhà anh.

"Về chuyện bệnh gan do rượu, tôi cũng có thể cho cô một vài lời khuyên chuyên môn." Trình Lương còn cố khen ngợi.

Anh thở dài một hơi.

Chuyện phim tài liệu bắt đầu từ lời khuyên mà anh đưa ra, anh phần nào có ý thức trách nhiệm, chủ đề đã xác định, tinh thần trách nhiệm không thể giải thích được của anh có thể được xóa bỏ.

Mà lại thật thích hợp.

Ít nhất nếu cô gái này thẳng mặt và nói với bạn rằng ăn đồ ăn khuya sẽ giết chết bạn, phản ứng đầu tiên của bạn chắc chắn sẽ không phải là muốn đánh cô ấy.

Những ngày này thực sự không có nhiều cô gái có khí chất như vậy.

***

Mười giờ đêm, nhạc hết người đi.

Chu Huyền không lập tức rời đi, tuy rằng trước nói chuẩn bị nịnh nọt là nói đùa, nhưng tối hôm nay xác định Trình Lương cũng biết chuyện anh ta cũng phải hỏi cái gì mới yên tâm đi ngủ.

Chỉ còn lại hai người đàn ông, họ mở thêm hai lon bia.

Vốn dĩ cũng muốn gọi đồ nhậu nhưng vì Thịnh Hạ nói ăn đồ khuya sẽ chết người khiến hai người đàn ông để lại bóng ma tâm lý, cả hai đều nhìn điện thoại rồi từ bỏ ý định mở phần mềm đặt hàng.

"Tôi cần có một câu trả lời chính xác." Chu Huyền nói, "Lộc Thành này chỉ có bệnh viện trực thuộc là không có người nhà tôi, lần này nếu chủ nhiệm Lâm không thể gánh được khoa, tôi thực sự có thể phải đổi nghề đấy."

Gia đình anh ta đông con cháu, trời cao đầy sao.

Lộc Thành lớn như vậy, bệnh viện nào cũng có một hai bác sĩ là người nhà của anh ta.

Anh ta với tư cách là người duy nhất trong gia đình là thực tập sinh, quả trứng xui xẻo với trình độ nông cạn nhất, ăn một bữa cơm cũng có thể bị lôi kéo dạy dỗ nửa ngày, nếu thật sự phải đi làm ở những bệnh viện đó anh ta sẽ chết sớm mất.

Anh ta thà mở quầy bán bánh trứng gà buổi sáng còn hơn làm ở bệnh viện với người thân.

Bệnh viện đại học y Lộc Thành vĩnh viễn là ngôi nhà của anh ta!

"Không có gì nói chính xác cả." Trình Lương rót một ngụm bia lớn, "Nếu có thể nói thì thầy Lâm trước tiên sẽ không thoát được."

Chu Huyền nhăn mặt lại.

Trình Lương ghét bỏ: "Cậu hoảng sợ cái gì? Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu không làm thì cảnh sát và bệnh viện sẽ không vu oan gì lên đầu cậu hết."

"Dù cậu cũng không phải tài năng thiên bẩm gì, đám người của phó chủ nhiệm Lý đều ốc còn không mang nổi mình ốc rồi, không ai có thời gian quan tâm cậu với tư cách là thực tập sinh đâu."

Chu Huyền không bởi vì Trình Lương an ủi mà thoải mái, anh ta uống cạn lon bia mới dám ở trong lòng nói ra: "Phó chủ nhiệm Lý là cấp trên của tôi, tôi không biết mình có ký phải chỗ không nên ký không, chưa kể đơn thuốc... "

Anh ta đã từng chứng kiến cái nồi họ chụp lên đầu Tôn Lâm, Tôn Lâm không phải là người có tài năng thiên bẩm gì mà cũng chỉ là một thực tập sinh.

Có lẽ tham lam hơn anh ta một chút, kém hơn anh ta một chút, nóng vội hơn anh ta một chút.

Gần đây anh ta đã bị phân tâm bởi vấn đề này.

Anh ta thật sự không làm nhưng không biết có phải vô tình bị đưa xuống mương hay không.

Cái nồi mà phó chủ nhiệm Lý đã giữ trên đầu Tôn Lâm thực ra không phải là do Tôn Lâm làm.

Trình Lương lười biếng lắc đầu: "Cậu không có."

Chu Huyền: "Làm sao anh biết được! Hai năm nay tôi ký bao nhiêu giấy tờ, chính mình còn không biết!"

Trình Lương đưa tay ra so một cái: "Bình thường mấy loại chữ ký này để xác nhận kết quả, cậu không nhận một xu thì có nghĩa là cậu chưa ký."

Trình Lương lại so cái thứ hai: "Gia đình cậu đều là bác sĩ mà đám người này muốn loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, như bối cảnh nhà cậu thì bọn họ khác nào giẫm phải bãi mìn không."

Trình Lương cuối cùng so cái thứ ba: "Và hầu hết thời gian cậu ký đều phải thông qua tay tôi một lần nữa, cậu không rõ nhưng tôi rõ hơn cậu nhiều."

Chu Huyền há miệng.

Trình Lương thản nhiên rút tay lại và uống thêm một ngụm bia.

Đáng tiếc là không có đồ nhắm.

"Nếu như cậu cảm động đến vậy có thể trả tiền cho tôi." Trình Lương đẩy Chu Huyền đang định ôm anh, "Tôi không muốn giảm giá nhà cho cậu."

"Tại sao chứ?" Chu Huyền đang cảm động đến rơi nước mắt bỗng lật mặt.

Trình Lương lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Chu Huyền chột dạ đến rụt cổ lại.

Nghĩ nghĩ một chút lại thấy vui.

Trình Lương ghét bỏ dùng chân đạp anh ta.

"Nhưng tôi không thể hiểu cô ấy muốn gì." Chu Huyền nghĩ đến Đường Thái Tây, đang vui mừng lại nhíu mày, "Lúc đầu cô ấy nói theo đuổi tôi, sau câu đó liền không có tiếp tục gì nữa."

"Rồi sau đó bảo tôi là không theo đuổi nữa, cô ấy đã vừa ý người khác rồi."

Chu Huyền oán hận giơ điện thoại lên: "Còn chặn vòng bạn bè trên WeChat nữa."

Không phải nói muốn theo đuổi anh ta à?

Từ đầu đến cuối anh ta đều không cảm thấy cô ấy đang theo đuổi mình!

Vậy anh ta có cần theo đuổi lại không?!

Sau khi nghe cô ấy nói sẽ theo đuổi, con nai vàng ngơ ngác vẫn chưa hết ngượng ngùng hoàn hồn có được không!

Thế nào mà cô ấy đã nói rằng mình muốn theo đuổi người khác rồi?!

Trình Lương cũng không thể hiểu nổi phụ nữ chỉ có thể đưa cho anh ta một lon bia khác để an ủi.

"Còn anh thì sao?" Chu Huyền đổi chủ đề.

"Tôi cái gì?" Trình Lương hỏi lại.

"Anh và Thịnh Hạ đó." Chu Huyền mới không để anh giả ngu, "Lúc trước ở bệnh viện tôi đã cảm thấy không đúng rồi, chưa từng nghe nói anh sẽ đưa nick WeChat riêng cho bệnh nhân, trước khi phẫu thuật còn cố ý xem lịch trình để thay bác sĩ gây mê nữa."

"Đổi bệnh nhân khác thì tôi cũng đổi bác sĩ gây mê đó thôi." Trình Lương không chút nghĩ ngợi.

Tên đó nghiện rượu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, anh không bao giờ muốn làm phẫu thuật với hắn.

Chu Huyền kỳ quái hỏi: "Vậy còn WeChat?"

Trình Lương mặt không chút thay đổi: "Tôi cho nhưng cô ấy không thêm."

Bổ sung một câu: "Cho đến khi biết tôi là chủ nhà cô ấy mới thêm."

"Thế còn phim tài liệu?" Chu Huyền không từ bỏ, "Anh nhàn rỗi thế à? Giúp người thuê nhà nghĩ đề tài phim tài liệu luôn? Phim tài liệu này chỉ là sinh viên trong lúc nghỉ hè làm thôi."

Trình Lương: "Ừ."

Chu Huyền: "Ừ cái gì?"

"Tôi nghĩ cô ấy rất tốt." Trình Lương nói.

Nụ cười trên mặt Chu Huyền càng lớn.

"Chỉ muốn hỏi xem cô ấy có muốn vào Đảng hay không." Trình Lương nói tiếp, "Tôi có thể viết thư giới thiệu cho cô ấy."

Nụ cười trên mặt Chu Huyền đông cứng lại.

"Nhưng bây giờ nghĩ lại ý thức cô ấy cao như vậy, chắc là không cần tôi nhiều chuyện đâu." Trình Lương kết luận.

Chu Huyền: "...Tôi đi đây."

Anh ta không nên nói chuyện phiếm với những người như Trình Lương, chủ nhiệm Lâm bao năm vất vả như vậy mới bị huyết áp cao ép ra ngoài, tin đồn này tuyệt đối không có lửa làm sao có khói. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

***

Cùng lúc đó, trên tầng nhà số 302.

"Đầu tiên, nếu cậu quyết định quay ăn khuya sẽ chết thì nhớ đặt kế hoạch quay khi tớ không phải tăng ca." Đường Thái Tây lải nhải bên tai, "Nếu không để cậu nửa đêm chạy tới quay loại video này, tớ sợ cậu sẽ bị đánh chết."

Dù sao thì chủ đề cô định quay không liên quan gì đến việc công khai.

"Được." Thịnh Hạ tủm tỉm cười.

"Tâm trạng rất tốt?" Đường Thái Tây định làm cô xấu hổ.

Vẫn như một đứa trẻ, mỗi khi vui vẻ hay không vui đều có thể nhìn thoáng qua, sau khi làm rõ tư liệu cùng phương hướng đáy mắt cùng lông mày đều có ý cười.

"Tớ nghĩ bác sĩ Trình thực sự là một bác sĩ giỏi." Thịnh Hạ cười cong mắt nhưng vẫn nhắc đến ông chủ nhà dưới tầng.

"Sau này khi tớ có thể làm một bộ phim tài liệu hay, tớ nhất định phải quay một mình anh ấy." Thịnh Hạ đã có một hướng đi mới để phấn đấu.

Đường Thái Tây choáng váng.

Thịnh Hạ hiếm khi nhắc đến một người lạ không liên quan mà thường về Trình Lương cô lại khen rất nhiều lần.

Lúc đầu nghĩ anh đẹp trai, sau đó lại nghĩ anh khác với mọi người và bây giờ lại nghĩ phải quay một mình anh.

Đường Thái Tây nhìn Thịnh Hạ vui vẻ đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như nhà mình có con gái đang tuổi mới lớn.

Mặt trăng để lộ một nửa của mặt trăng hình sin phía dưới trong những lớp mây đen, uốn cong xung quanh và quấn lấy nhau.

***Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người nói có phải Trình Lương* tên vậy nên rất dễ "lạnh" không...

Lúc đặt tên tôi không nghĩ nhiều đâu...

À đúng rồi, kẹo mút bằng que gỗ, chúng thường được mua ở các cửa hàng bán kẹo thủ công....

***Editor có điều muốn nói:

Lương có nghĩa là lạnh/mát mẻ

Như các bạn thấy đó, anh chị mình đối lập nhau luôn. Nhưng đâu biết rằng 2 mùa đối lập nhau sau này lại về cùng nhà nhau cơ chứ TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro