Chương 27 | Thịnh Hạ Trình Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Ăn khuya?" Thịnh Hạ cầm túi thiết bị ngồi ở ghế sau lướt mạng, mở to mắt ngạc nhiên.

Chà, quả nhiên biểu hiện bất ngờ của cô thực sự rất thú vị.

"Mấy thứ vừa gọi đều bị lãng phí rồi." Trình Lương kiên nhẫn lặp lại, "Vì vậy trước tiên lượn quanh ăn vài món ăn nhẹ sau đó về nhà."

Lặp lại xong còn bổ sung thêm: "Cô ăn cùng tôi."

Câu trần thuật, là kiểu câu không cho người ta cơ hội từ chối.

Thịnh Hạ vẫn đang mở to mắt.

Cô biết các bác sĩ thực ra không nhất thiết tất cả mọi người đều sống lành mạnh, mà việc Trình Lương chạy vòng vòng đêm nay thực sự cũng vì cô, cô dường như không có tư cách để nói không...

Nhưng mà...

Cuối cùng chỉ có thể yếu ớt thể hiện sự kiên quyết của mình: "Tôi nhìn anh ăn là được rồi..."

Trình Lương nhắc nhở cô, "Theo lý của cô nghĩa là cô nhìn tôi chết."

Thịnh Hạ: "..."

Nếu biết rồi thì sao anh vẫn còn muốn ăn!

Trình Lương bật cười.

Anh bình thường không thích trêu chọc mọi người nhiều như vậy, đặc biệt là người lớn, chọc ghẹo cũng rất vô vị.

Nhưng lại rất vui khi trêu chọc Thịnh Hạ.

"Làm bác sĩ phẫu thuật luyện được." Trình Lương mở miệng lần nữa, nhưng không nhắc tới bữa khuya nữa, "Đầu tiên đứng trong phòng phẫu thuật quan sát, sau đó lấy mô hình, hoa quả và trứng sống để thực hành, cuối cùng bắt đầu khâu từng mũi một."

Thịnh Hạ nghe rất chăm chú.

Trình Lương biết Thịnh Hạ nhất định thích nghe loại chuyện này, ngay cả không đầu cũng không đuôi.

"Tôi đã luyện qua hết rồi." Trình Lương nói, "Lấy bông gòn ăn cơm, khâu trứng sống, mua gan lợn về nhà mở ra lại khâu vào...."

Sau đó dì giúp việc trong nhà phải bỏ chạy, anh bị chính mẹ ruột của mình đánh một trận ở trên đường.

"Nhưng những thứ này không có hiệu quả như trên bàn mổ, cho dù chỉ là thực tập đứng ngoài khu vô trùng xem vẫn có thể học được nhiều thứ hơn trên sách."

"Tôi nghĩ, quay phim tài liệu cũng giống như vậy." Trình Lương nói: "Cô muốn quay chủ đề này, cách tốt nhất là thực tiễn."

"Muốn thuyết phục mọi người không ăn khuya thì trước tiên phải hiểu tại sao ai cũng biết ăn khuya không tốt nhưng lúc nào cũng không nhịn được."

Thịnh Hạ: "..."

Trình Lương đã dành năm phút, bắt đầu từ quá trình phát triển của bác sĩ phẫu thuật để thuyết phục cô ăn khuya.

Rất trịnh trọng.

Nói xong cũng rất nghiêm túc.

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con." Anh bắt đầu nói tục ngữ.

"Không phải cá, sao biết cá không có gì vui." Anh bắt đầu nói nhảm.

Thịnh Hạ: "...Tôi ăn!"

Cô ăn được chưa!

Trêu chọc cô quả thật rất vui.

Trình Lương bật cười thành tiếng trước biểu cảm của tài xế.

***

"Anh..." Thịnh Hạ đứng ở cửa hàng ăn khuya do Trình Lương chọn, không nói nên lời.

Trình Lương cho xe dừng trước bệnh viện đại học y Lộc Thành, địa điểm ăn khuya là trong bệnh viện – quán cà phê 24 giờ thuộc khoa nội trú.

Giờ này trong quán cà phê không có nhiều người, Trình Lương gọi hai cốc sữa, hai cái bánh mì kẹp bảo người phục vụ nhét vào trong túi giấy mang đi.

"Đi thôi." Anh quay đầu lại cười với Thịnh Hạ vẫn đứng ở phía sau, nâng túi giấy trong tay lên, khoe khoang: "Đưa cô đến chỗ tốt."

Gần 1 rưỡi sáng, Trình Lương cao hứng, Thịnh Hạ cũng không cảm thấy một nam một nữ có gì không ổn, hai người cứ như vậy chậm rãi bước vào đêm tối đen kịt.

Thực ra bệnh viện gần trung tâm thành phố cũ của Lộc Thành, đêm tháng bảy tại một quán ăn nhanh bên đường một giờ là thời gian tốt nhất để kinh doanh, ban đêm thành phố không bao giờ yên tĩnh nhưng không ngăn được Trình Lương một mực đưa Thịnh Hạ đến chỗ đen kịt kia.

Trời đã về khuya, Thịnh Hạ đã thực sự nghe thấy một vài tiếng dế kêu trong lòng thành phố cùng với tất cả các phương tiện giao thông.

Đây là lần đầu tiên cô biết rằng có rất nhiều nhà chòi cổ ở trung tâm thành phố Lộc Thành, Trình Lương đi chậm rãi, cô theo sau Trình Lương vừa đi vừa chụp. Những túp lều đổ nát dưới những ngọn đèn đường cũ kỹ là nơi hoàn hảo dưới ống kính máy ảnh, cùng những bức ảnh chụp quán ăn nhanh lúc nửa đêm bốc khói trước đây của cô tương phản hoàn toàn.

Tài liệu tuyệt vời, rất hoàn hảo để biên tập thành phim tài liệu.

Mỗi khi cô dừng lại để quay, Trình Lương cũng sẽ dừng lại, đeo túi giấy đồ ăn khuya qua cổ tay, hai tay đút túi, ẩn mình trong bóng tối để tránh làm hỏng hình ảnh trong máy quay của Thịnh Hạ.

Đêm khuya ngôi nhà cũ có cư dân ra vào, mỗi khi có người lạ đi xe ngang qua Thịnh Hạ, Trình Lương sẽ từ trong bóng tối đi ra và đứng cạnh cô như một người bạn đồng hành, vì vậy những người lạ tò mò sẽ chỉ nhìn Thịnh Hạ một vài lần rồi lại đạp xe đi.

Những ngôi nhà gỗ thấp và cũ kỹ thỉnh thoảng tràn ngập tiếng trẻ con khóc, những con mèo hoang có màu lông không rõ ràng đột nhiên nhảy ra nhe răng với họ, và nhiều quảng cáo lớn nhỏ khác nhau được dán trên các cột điện chưa được gỡ bỏ, với những người viết nguệch ngoạc ngẫu nhiên trên chúng bằng bút lông viết tay màu đen trên nền màu vàng.

Ống kính của Thịnh Hạ kéo lại gần, vì tò mò mà đọc những dòng chữ trên tờ giấy một lần.

"Thiên linh linh địa linh linh, nhà tôi có đứa trẻ hay khóc, đi ngang qua đây đọc ba lần, ngủ một giấc cho đến sáng." [1]

Cô đọc rất nhẹ nhàng, sau khi hiểu ý nghĩa trên tờ giấy, rồi nghiêm túc đọc lại hai lần.

Như thể sau khi đọc ba lần đứa trẻ hay khóc của gia đình này có thể thực sự ngủ cho đến khi trời sáng, đọc một cách nhẹ nhõm và cảm thấy hành động của mình khá buồn cười, khuôn mặt ẩn sau máy quay cười có chút ngượng ngùng.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này." Thịnh Hạ nhẹ giọng giải thích.

Thành phố hiện đại, sự đụng chạm của con người từ lâu đã chìm trong thép và bê tông, con người thay thế nhiều thứ bằng sự tiện lợi và tốc độ như thể càng nhanh càng không lãng phí sinh mệnh, chỉ vài chục năm phải làm tất cả mọi thứ.

Không có đúng hay sai.

Chỉ là không nhanh không chậm, đột nhiên nhìn thấy một tấm bùa nên không khỏi dừng lại.

"Phong tục trước đó của Lộc Thành." Trình Lương giải thích, túi giấy trong tay sột soạt.

"Lúc còn bé anh có làm vậy không?" Đêm khuya vắng lặng, bất giác hai người nói với giọng nhẹ nhàng hơn.

Trình Lương cười lắc đầu: "Chắc là không có."

Mẹ anh không có kiên nhẫn như vậy, khóc nhiều xem chừng sẽ bị đánh một trận.

Thịnh Hạ cong khóe mắt và lấy máy ảnh để tập trung vào tờ giấy chụp lại cẩn thận.

"Xa hơn phía trước có một khoảng đất trống." Trình Lương nói, "Trước đây người ta không lắp điều hòa, mùa hè thích ở trong không gian thoáng mát, theo thời gian có người mở quán bán hàng ở đó, cũng coi là điểm ăn khuya khá nổi tiếng ngày trước của Lộc Thành."

"Bây giờ không còn nữa nhưng vẫn còn có mấy cái bàn đá nặng khó dời đi đặt ở đó."

Chụp nó chắc cũng là tư liệu tốt.

Và cũng tiện cho anh ăn bữa khuya.

Anh sắp chết đói rồi.

***

Đúng là một khoảng đất rộng lớn, hơi giống quảng trường nhỏ ở lối vào làng.

Những cư dân sống trong ngôi làng cổ kính này nên vẫn thường xuyên lui tới đây, bãi đất trống không đổ nát, ngọn đèn đường mờ nhưng không hỏng, vẫn còn vài chiếc ghế mây, nền xi măng có dấu vết trẻ con vẽ bằng phấn, là bọn trẻ thích chơi nhảy lò cò.

Nhưng bây giờ đã gần 2 giờ sáng, bãi đất trống chỉ có mấy con mèo hoang nằm thoải mái trên ghế mây, thấy có người đến cũng không thèm dời chỗ ngồi mà chỉ vẫy đuôi nhìn bọn họ.

Máy ảnh của Thịnh Hạ quay xung quanh quảng trường một vòng tròn lớn, cuối cùng ống kính dán chặt vào Trình Lương, người đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây mở túi giấy và chuẩn bị ăn bữa khuya.

Nửa chai rượu đổ trên người anh đã bốc hơi từ lâu, để lại một số vết nước trên chiếc áo phông trắng, cổ áo phông bị kéo, anh giật mạnh vài cái, chiếc cổ tròn trở thành cổ chữ V.

Tóc tai cũng rối tung, mái tóc không vâng lời của anh vểnh lên một cách cứng đầu, lúc ẩn lúc hiện như một bé teletubby.

Một bé teletubby đẹp trai.

"Quay tôi làm gì?" Bé teletubby nhét bánh mì vào miệng và nhíu mày nhìn vào ống kính.

"Đẹp trai." Thịnh Hạ trả lời: "Ngũ quan của anh bình thường nhìn đã rất đẹp rồi, phóng to lên có vẻ còn đẹp hơn nữa."

Khóe mắt rũ xuống, nốt ruồi màu nâu và vẻ cười như không như muốn tan trong màn đêm, không xa cách thế giới như ban ngày.

Trình Lương suýt chút nữa bị sặc bánh mì sandwich, bên tai hơi đỏ lên, không được tự nhiên hắng giọng làm rõ lập trường: "Đừng cho nó vào phim."

Cô gái này đúng là nói thẳng.

Cần thời gian để làm quen với nó. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

"Anh có đến đây thường xuyên không?" Thịnh Hạ lại ở khu đất trống quay xung quanh một vòng, vòng đến chiếc ghế đan bằng mây mèo hoang khó chịu gầm gừ một tiếng, cô cười cười đóng máy quay, ngồi bên cạnh Trình Lương nhận lấy sữa do Trình Lương đưa.

"Thỉnh thoảng." Trình Lương trả lời: "Mấy năm nay ít hơn."

Thịnh Hạ nhấp một ngụm sữa, hồi lâu mới hỏi: "Anh đưa tôi tới đây là vì hôm nay không quay nội dung bữa ăn khuya sao?"

"Đó là bởi vì tôi mà không quay được." Trình Lương nhấn mạnh, "Mà Đường Thái Tây nói với tôi rằng cô đã lên kế hoạch quay trong ba tiếng."

Anh có lẽ biết Thịnh Hạ là người có chứng ám ảnh cưỡng chế về việc lập kế hoạch, cuốn sổ nhỏ của cô chi chít các loại lịch trình, nghe y tá trong bệnh viện trò chuyện cũng biết, ngay cả nhập viện cô cũng đã đặt ra kế hoạch học tập.

Cô đặt ra ba tiếng, nếu không quay đủ ba tiếng chắc chắn sẽ không thoải mái.

Anh phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra.

"Cảm ơn." Thịnh Hạ trịnh trọng nói.

"Không cần cảm ơn." Trình Lương đáp, ăn xong miếng bánh mì của mình.

Thịnh Hạ khoanh chân ngồi trên chiếc ghế mây, ngửa đầu nhìn trời.

"Không có sao đâu." Trình Lương tạt gáo nước lạnh, "Bên ngoài dãy nhà này là đường lớn, vì ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng nên không thấy gì đâu."

"Có sao Kim." Thịnh Hạ đưa tay ra chỉ vào điểm sáng nhất.

Trình Lương ghét bỏ: "Thứ này chỉ cần trời không mưa, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy."

"Vậy nên rất tốt mà." Thịnh Hạ trả lời, vừa nghiêng đầu vừa mỉm cười.

"Tôi thích sao Kim." Cô nói.

"Không cần biết ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng đến mức nào, bất kể là ở đâu, chỉ cần bầu trời trong và sáng là có thể nhìn thấy."

"Rất có cảm giác an toàn."

Trình Lương cũng nhìn lên, một lớp sương mù màu xám rõ ràng trong không khí, xa hơn nữa là bầu trời đêm màu tím đen với một ngôi sao đơn độc trên đó.

Nó vẫn luôn ở đó.

Trình Lương nhìn chằm chằm ngôi sao có cảm giác an toàn kia, hỏi: "Tại sao lại cổ vũ tôi?"

Thịnh Hạ sững sờ: "Hả?"

"Lúc trên bàn phẫu thuật." Trình Lương nói: "Nhiều bác sĩ và y tá như vậy, tại sao cô chỉ nói cố lên với một mình tôi."

Lại còn nói rất nhiều lần.

Thịnh Hạ quay đầu nhìn Trình Lương, không trả lời.

"Cô nói xem." Trình Lương hiểu được ý tứ liếc mắt một cái, "Nếu nói không tốt sẽ không đánh cô."

Thịnh Hạ mỉm cười.

"Anh đã xem Transformers chưa?" Cô hỏi, "Không phải phiên bản người thật, là phiên bản hoạt hình."

Trình Lương: "...Xem qua."

"Optimus Prime là một chiến binh tốt, tôn trọng sự sống, nhưng cô đơn." Thịnh Hạ nói, vẫn nhìn về phía sao Kim, "Đôi khi anh rất giống anh ấy."

"Cô đơn?" Trình Lương hỏi.

Thịnh Hạ dừng lại, do dự một giây và trả lời: "Không phải cô đơn, mà giống như một autobot."

Trình Lương: "..."

"Đó là lý do tại sao anh cần cổ vũ." Thịnh Hạ nói, "Bám vào ranh giới cuối cùng mà nhiều người trên trái đất đã từ bỏ, đó là lý do tại sao anh cần được cổ vũ."

Trình Lương: "..."

Cũng giống như hôm nay anh đưa cô đến cái ngõ cũ kỹ này.

Nó không còn là diện mạo của thời đại này nữa, nó được bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời bằng thép và bê tông, nhưng nó có chiều sâu, được dán bằng những miếng bùa cho trẻ con, có khu đất trống rộng lớn, mặt đất vẽ một khối ô vuông nhảy lò cò, trở thành nơi sinh sống của những con mèo hoang ban đêm.

Không giống bản chất của Trái Đất chút nào.

Giống như autobot Optimus Prime, người rõ ràng có thể bắt con người làm nô lệ để phục vụ đồng loại nhưng lại từ chối làm như vậy.

***Tác giả có điều muốn nói:

[1] Bài khóc là một nghi lễ huyền bí tương tự như việc vẽ bùa trong thuật phù thủy, trong văn hóa dân gian Trung Quốc được nhiều người tin rằng có thể giúp trẻ sơ sinh không sợ hãi, khóc đêm, v.v.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro