Chương 42 | Trình Lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đến Tân Cương, sau khi hút hết nửa bao thuốc lá trên sân thượng Trình Lương nghĩ ra biện pháp đơn giản mà thô bạo.

Anh sống gần ba mươi năm rốt cuộc cũng có thứ muốn nắm lấy, chắc chắn đều muốn cả hai, vì vậy anh đến bệnh viện lấy thông tin viện trợ để xác nhận một chuyện, trước đó nghe những lời bàn tán của người khác ở bệnh viện, những tin đồn đến hàng quý là có thật.

Bệnh viện của họ có thể cung cấp viện binh hàng quý, một năm có hai quý sẽ cử viện trợ tại bệnh viện.

Anh dự tính với thời gian đi học của Thịnh Hạ thì hẳn là sẽ không để ý đến anh, vì vậy anh sẽ về Lộc Thành vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, hai bên đều có thể săn sóc cho nhau.

Nghe nói bố của Thịnh Hạ đã mất liên lạc ở chiến khu, anh liền nghỉ năm ngày, muốn ở cùng cô mấy ngày, nói dự tính của mình với Thịnh Hạ một chút, còn lại nửa ngày sẽ về nhà nói chuyện với bố mẹ về chuyện đi Tân Cương.

Dù sao anh trưởng thành đi học và đi làm đều tại Lộc Thành, cũng không rời đi.

Tất cả đều được lên kế hoạch thật tốt.

Nhưng kế hoạch thay đổi, anh cuối cùng vẫn không nói ra chuyện đi Tân Cương, ngược lại anh nói với gia đình, kết quả bị mẹ anh cầm xẻng súc ra khỏi nhà, bảo anh đi bất cứ đâu mà anh thích, không được về nhà làm phiền họ nữa.

Khi đến bệnh viện, anh đưa đơn cho chủ nhiệm Lâm, lại bị chủ nhiệm Lam với sắc mặt tái xanh gọi vào phòng họp —– lão Lâm tính tình nóng nảy, bình thường có chuyện gì đều sẽ la mắng trực tiếp trong phòng làm việc, đen đủi là nay nghiêm mặt gọi anh đến nói chuyện riêng, Trình Lương cảm thấy không ổn lắm.

Quả nhiên chủ nhiệm Lâm đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

Tại thời khắc quan trọng lại đi nộp đơn xin nghỉ phép còn đưa ra thỉnh cầu, Trình Lương đã khôn ngoan chọn cách ngậm miệng một lần nữa.

"Từ khi bệnh viện lên phương án phái người tới viện trợ biên giới nhận nhiệm vụ hàng quý vẫn luôn có phương án dự bị, nhưng lâu như vậy, hầu như không có bác sĩ nào nhận phương án này, cậu cảm thấy là vì cái gì?" Hiếm thấy có lần chủ nhiệm Lâm không nói chuyện vòng vo, cũng không tạo bầu không khí mà trực tiếp hỏi.

"Thời gian của một quý quá ngắn." Thật ra thì Trình Lương biết. "Trong một quý đi tới đi lui, hai bên cũng không nắm bắt được hạng mục, đến lúc đó có thành tích hay không cũng liên quan đến em."

Một số ca bệnh lớn thường không có khả năng phân cho bác sĩ cứ đi tới đi lui trong một quý.

Chủ nhiệm Lâm nhìn anh chằm chằm: "Trong lòng cậu cũng biết, cậu còn dám điền vào đơn như này sao?"

Trình Lương lại im lặng.

Sự thật là anh biết, nhưng anh cảm thấy như vậy cũng không sao, dù sao ở đâu cũng là chữa bệnh, cũng giống như mỗi ngày đi làm không có hạng mục không có ca bệnh.

Nhưng lời này không thể nói.

Trước kia anh cảm thấy lời này nói ra cũng không sao, hiện giờ lại không hiểu sao có chút không nói nên lời.

Giống như...

Vô cùng không có ước mơ.

Anh muốn nắm lấy hai người, nhưng cả hai lại không hiểu được tư duy của người không có ước mơ.

Quả nhiên, chủ nhiệm Lâm đem đơn ném lại cho anh.

"Cậu hoặc là an tâm đi theo tôi đến Tân Cương, hoặc là đàng hoàng ở lại Lộc Thành, nếu muốn đi tới đi lui như này thì đừng làm học trò tôi nữa."

"Tôi sẽ đi khi có danh sách đội, trước khi đến cuối tháng, cậu suy nghĩ cân nhắc thật kĩ rồi cho tôi đáp án."

Ông nói xong cũng rời đi.

Qua nhiều năm như vậy cũng có một lần hòa nhã, không có giơ chân không có chửi ầm lên cũng không hề nói anh là con lừa không có củ cà rốt.

Nhưng lần này, Trình Lương lại ghi nhớ bóng lưng của chủ nhiệm Lâm.

Chủ nhiệm Lâm già thật rồi.

Lưng bắt đầu nghiêng về phía trước, lông mày đã bắt đầu điểm hoa râm, nếp nhăn khóe mũi vốn dĩ dữ tợn dường như đã được khắc ghi trên khuôn mặt.

Chuyện lần này, đối với chủ nhiệm Lâm là đả kích rất lớn, Trình Lương có thể cảm nhận được, chủ nhiệm Lâm có ý định buông tay anh.

Chủ nhiệm Lâm già rồi, không còn tâm lực giúp anh từng thí nghiệm nữa.

***

Giống như chủ nhiệm Lâm, thời điểm mới thực tập Trình Lương không thích cái tính lớn giọng của chủ nhiệm, cho nên bình thường không thích việc bố trí nhiệm vụ của vị chủ nhiệm này, thời điểm kiểm tra phòng, dù chủ nhiệm Lâm hỏi anh vấn đề gì anh cũng không đáp.

Cực kì phản nghịch.

Anh luôn cảm thấy chủ nhiệm Lâm không giống bác sĩ, đem phòng làm việc thành nhà bếp, huấn luyện bọn anh những thao tác tựa như một vị đầu bếp cao lớn huấn luyện học trò, có trường hợp không kiềm chế được cảm xúc liền lớn tiếng mắng, không giống như người trí thức, rất mất mặt.

Hai người bọn họ cứ như vậy, ai cũng chướng mắt ai, anh bị chủ nhiệm Lâm chĩa mũi nhọn vào hai năm liền, chủ nhiệm Lâm cũng không ít lần bởi vì anh chọc tức mà lớn tiếng mắng rồi bị cao huyết áp.

Hai người họ vẫn duy trì trạng thái này cho đến khi vì một bệnh nhân mà Trình Lương hoàn toàn thay đổi thái độ với chủ nhiệm Lâm.

Khi đó anh vẫn là thực tập sinh, được phân công việc mệt nhất bẩn nhất, nhưng vẫn sẽ có bệnh nhân thấy anh trẻ tuổi mà không muốn anh đụng vào vết thương sau phẫu thuật, hoặc là người nhà bệnh nhân thấy anh sẽ hỏi tìm y tá trưởng hoặc chủ nhiệm Lâm, nói nhỏ với y tá là họ không muốn bác sĩ không đáng tin cậy này.

Liên quan đến mạng người, không phải việc nhỏ, thật ra thì đổi lại ở vị trí của họ đều có thể hiểu.

Nhưng là có thể hiểu được, không có nghĩa là không khó khăn.

Đặc biệt là còn phát sinh sự cố y tế.

Có đôi khi chuyện này như cơm bữa, các bác sĩ quen gọi là loại người đưa người tới cửa để làm gì đó hoặc quát mắng bác sĩ gọi là rắc rối y tế. Họ chỉ là những bác sĩ trẻ. Người nhà bệnh nhân dứng trước cửa văn phòng đen mặt cũng là rắc rối y tế.

Có một khoảng thời gian rất dài, trong lòng Trình Lương luôn coi mình và người nhà bệnh nhân ở hai phía đối lập nhau, anh đề phòng họ, họ cũng đề phòng anh.

Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ấy là bệnh nhân đầu tiên anh phụ trách nên muốn chú ý hơn một chút, dù không phải giờ làm việc cũng muốn hỏi thăm tình trạng bệnh khi gặp phải.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên.

Không phải là người gốc Lộc Thành, người vợ bị u máu rất lớn ở thùy đuôi gan, ca mổ rất khó khăn, không có bác sĩ nào ở địa phương của họ có thể thực hiện được ca mổ kiểu này, đầy phiền muộn rồi qua tay nhiều người đến tay chủ nhiệm Lâm, thời điểm nhập viện là cả hai vợ chồng cùng đi, người chồng khiêng gói hàng lớn, một người mà thời điểm ấy mặt mũi tràn đầy sầu khổ, nhưng trước mặt vợ ông ấy luôn vui tươi hớn hở.

Đây quả là một cặp đôi khó có thể khiến người ta sinh ra ác cảm.

Giường bệnh không được để quá nhiều hành lý, người đàn ông nói với vợ rằng ông ấy đã tìm được một nhà nghỉ giá rẻ gần đó, ở đó ông ấy có thể ngủ và tắm rửa.

Nhưng khi Trình Lương đang chuẩn bị đi làm, anh thấy người đàn ông giữ gói hàng lớn ở nhà ông già phía sau bệnh viện và đưa cho người đó ba nhân dân tệ mỗi ngày.

Mỗi sáng, ông đến nhà vệ sinh công cộng ở công viên cách đó vài trăm mét để rửa mặt đánh răng, cuối thu ở Lộc Thành khá lạnh, nhưng Trình Lương thấy ông ấy đã gội đầu trong nhà vệ sinh công cộng, mỗi lần đến phòng bệnh đều cảm thấy thân thể ông nhẹ nhàng thoải mái.

Nhìn thấy các bác sĩ, y tá đều khách khí ngay cả với y tá ở các giường khác, sau khi ăn cơm ở phòng bệnh xong, người vợ sẽ lấy khăn lau bàn của mình để không có một hạt bụi nào.

Hai vợ chồng sẽ dùng đũa chia miếng thịt thành hai nửa để ăn.

Cứ như thế một cặp vợ chồng, trước khi phẫu thuật, họ vẫn ôm hai chiếc phong bì căng phồng và lắp bắp giấu bên cạnh phòng làm việc của bác sĩ, muốn bí mật mang đến cho chủ nhiệm Lâm khi phòng làm việc không có người.

Trình Lương đi tới đi lui trước mặt người đàn ông ba bốn lần, cuối cùng anh không thể không để tâm đến việc vớ vẩn, anh bước tới gần người đàn ông và nói, "Bệnh viện có quy định nghiêm ngặt, vì vậy chuyện này là điều không thể làm được."

"Các bác sĩ đều cố gắng hết sức để thực hiện ca phẫu thuật, sẽ không vì ai không đưa phong bì mà cố tình thực hiện ca phẫu thuật không tốt cả."

Mà cũng sẽ không vì có người đưa phong bì mà biến thành bàn tay thần tiên.

Người đàn ông không biết có nghe được hay không, ông đỏ mặt gật gật đầu, nhưng vẫn chưa quay về phòng bệnh.

Trình Lương không nói nữa, đây là lần đầu tiên anh có một số cảm xúc ngoài đối mặt với người nhà bệnh nhân, anh nói nhiều lời, đó là giới hạn của việc tọc mạch của anh.

Sau đó, khi nhìn thấy người đàn ông lẻn vào văn phòng bác sĩ, anh chỉ cau mày và cũng không tiến lên thuyết phục ông ấy nữa.

Cho đến mười giờ tối, anh theo dõi ca mổ cuối cùng của chủ nhiệm Lâm trong phòng điều hành, ca mổ rất phức tạp, kiễng chân theo dõi một lúc lâu, cuối cùng cùng chủ nhiệm Lâm rời đi.

Hai người không hợp nhau, cho nên chủ nhiệm Lâm đi phía trước, anh lảo đảo đi phía sau cách đó vài bước.

Anh nhìn thấy chủ nhiệm Lâm dừng lại ở cửa văn phòng, nhận lấy phong bì đỏ do người đàn ông đưa cho, mặt không chút thay đổi.

Trình Lương: "..."

Cho dù muốn nhận, ông ấy có thể tránh một chút không, trước cửa bao người qua lại như vậy ông ấy lại nhận lấy.

Trình Lương thực sự bị sốc. [truyện được đăng tải tại W&W Nhà nhỏ của Duu]

Điều kinh ngạc hơn nữa là chủ nhiệm Lâm quay lại và thấy anh cũng đang đứng, ông vẫy tay gọi anh và dúi vào tay anh hai phong bì ấy.

Trình Lương: "..."

Cái quái gì đây?!

"Cậu giữ hộ tôi. Tôi sợ buổi tối ngủ tôi ném đi mất, sáng mai đưa tôi cũng được." Chủ nhiệm Lâm bước vào văn phòng, đóng cửa trước khi nói: "Tôi còn phải làm báo cáo."

Nghe tiếng còn rất buồn phiền.

"...Bệnh viện chúng ta có thể nhận phong bì sao?" Trình Lương không phản ứng kịp, cho rằng bệnh viện này rất ngạo mạn, thâm tàng bất lộ.

"..." Chủ nhiệm Lâm nhìn chằm chằm, "Trong đầu cậu chứa c** à?"*

Trình Lương: "..."

Giữ.

"Nếu không lấy tiền, đêm nay hai người bọn họ không thể ngủ ngon." Chủ nhiệm Lâm nói, "Phẫu thuật cắt toàn bộ phần đuôi bằng nội soi không phải là một ca tiểu phẫu, hiện tại ở Trung Quốc chỉ có một số người có thể làm được, để bệnh nhân có thể nghỉ ngơi thoải mái trước khi phẫu thuật như một phần của phác đồ điều trị."

Trình Lương cầm lấy phong bì đỏ, nghe không hiểu.

"Số tiền này sau ca phẫu thuật ngày mai sẽ phải trả lại cho người ta!" Chủ nhiệm Lâm cảm thấy người thanh niên này như gỗ mục không thể mài giũa được, "Cậu cho rằng tôi thực sự sẽ nhận sao? Không phải cậu là người có tiền à? Thèm muốn như vậy?"

Trình Lương: "...Đây là phương án điều trị?"

"Chỉ mỗi bệnh viện chúng ta?" Anh tiếp tục kinh ngạc, quên mất rằng anh và chủ nhiệm Lâm không hợp nhau.

Điều này cũng dễ xảy ra tranh chấp về chữa bệnh, nếu có trục trặc trong ca mổ, bệnh nhân nói rằng tôi đã đưa phong bì, cái này có miệng cũng không nói rõ được.

"Chỉ mỗi cái rắm ấy." Chủ nhiệm Lâm vẫn thích chửi thề, "Sau khi gõ báo cáo tôi phải viết bản kiểm điểm."

Nếu làm không đúng còn phải trừ tiền thưởng.

"Vậy mà thầy vẫn..." Trình Lương không hiểu.

"Bệnh nhân là trên hết, bác sĩ chỉ chữa bệnh. Sao lại nghĩ nhiều như vậy?" Chủ nhiệm Lâm hỏi ngược lại.

"Tôi sẽ viết cho cậu một biên nhận, dán nó lên bên ngoài phong bì, chụp ảnh lại sau đó giữ một bản." Chủ nhiệm Lâm giải thích còn tiện thể đe dọa, "Nếu ngày mai cậu còn muốn vào phòng phẫu thuật của tôi để xem thì làm việc này thành thật một chút."

Bình thường Trình Lương có thể nói lại vài lời nữa nhưng lần này thực sự không nói gì, anh thành thật giữ lại phong bì và đưa lại cho người đàn ông khi ca phẫu thuật hoàn thành vào ngày hôm sau.

Phong bì chưa được mở.

Người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất cầm phong bì khóc hơn nửa tiếng.

Đó là lần đầu tiên Trình Lương cảm thấy làm bác sĩ không tệ.

Cũng sau lần đó anh có tình cảm khác với lão chủ nhiệm hay chửi thề, nói qua nói lại xong chọc tức anh nhưng dần dần anh cũng thấy thích nên làm gì và học gì.

Nhưng bây giờ, chủ nhiệm đã già rồi.

Và vì thanh gỗ mục nát không mài giũa được của mình, cuối cùng ông ấy muốn từ bỏ anh.

Trong văn phòng Trình Lương từ từ cúi đầu.

Trình Lương rất nhạy cảm với loại cảm giác này, đây không phải là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy.

Người bạn cùng bàn mà anh thích nhắc đến khi gặp mọi người chính là người cùng bàn đã thay đổi số phận của anh, anh chưa bao giờ nói cái kết giữa họ.

Sau khi điểm thi đại học được công bố, người đầu tiên anh thông báo không phải là bố mẹ mà là bạn nam cùng bàn đó. Anh hỏi cậu ấy muốn thi chuyên ngành gì, anh nói, lần này thành công lớn, không chừng có thể làm bạn cùng lớp nữa.

Bạn nam kia im lặng một lúc rồi nói với anh: "Trình Lương, một mình cậu cần thử cố gắng."

"Nếu không, sáng kiến ​​chủ quan của cậu sẽ không bao giờ có thể vận động được."

"Tôi không thể kéo cậu chạy cả đời được."

...

Anh có hơi nhớ Thịnh Hạ, anh đang nghĩ, nếu Thịnh Hạ ở ​​bên cạnh anh, ôm anh một cái, để cô xoa đầu mình, liệu anh có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng bây giờ không.

Cô có thể hay cuối cùng cũng giống như chủ nhiệm Lâm và bạn cùng bàn của anh, chỉ lưu lại cho anh một bóng lưng.

***Tác giả có điều muốn nói:

Chao ôi, xem ra đứa nhỏ Trình Lương nhà chúng ta rất nhạy cảm ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro