Chương 34 : Cường hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Phương Thiên Vũ
Nguồn : https://www.wattpad.com/story/192687688-edit-thơ-tình-trong-gió-tống-cửu-cẩn

Ngày quân huấn kết thúc thời tiết thay đổi, trời râm mát như muốn đổ mưa, quả nhiên buổi chiều sau khi tạm biệt các giáo quan trời liền bắt đầu mưa tí tách, trong không khí mang theo mùi ẩm nhàn nhạt.

An Thấm đi theo phía sau Lục Kinh Tả, trên người anh vẫn mặc đồng phục quân sự màu xanh lục, thân hình cao dài mảnh khảnh, trên mặt cũng không có mồ hôi giống nam sinh khác, cả người tươi tắn sảng khoái, cô ta hơi nhướng mày, "Cậu chán ghét tôi lắm sao ?"

Bước chân Lục Kinh Tả không có tạm dừng, cũng không có một tia phản ứng, giống như vừa rồi cô ta không phải nói với anh.

"Lục Kinh Tả ?"

Như cũ không đáp lại.

An Thấm dứt khoát chạy nhanh đến trước hai bước chắn ở trước mặt anh, anh lúc này mới không thể không dừng lại, chỉ là ánh mắt nhìn về phía cô ta bình đạm không gợn sóng.

"Tôi chỉ là thích cậu thôi mà ? Sao cậu trốn tôi như vậy ?"

"Tôi nói chuyện với cậu đấy ? Cậu có thể trả lời tôi một chút không ?"

"Cậu người này thật là."

Đáy mắt Lục Kinh Tả xẹt qua một tia không kiên nhẫn, trực tiếp vòng qua cô ta tiếp tục đi về phía trước.

An Thấm thật sự bị chọc giận, cô ta hướng về phía anh hô: "Tôi biết cậu có người thích rồi, tôi biết người cậu thích là Tống Kiểu Kiểu."

Lúc này, bước chân Lục Kinh Tả hơi dừng một chút, An Thấm đương nhiên biết anh vì cái gì mà tạm dừng, giận đến trợn trắng mắt, cô ta đuổi theo, nhìn anh, "Cậu thích cô ấy đúng không, cô ấy ngồi cùng bàn với cậu."

Lục Kinh Tả nhàn nhạt nhìn cô ta, không đáp lại bất cứ cái gì, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu không muốn biết cô ấy có thích cậu hay không sao ?" An Thấm lại lần nữa tung ra một câu, cô ta đi đến trước mặt, cười nói, "Tôi có biện pháp có thể biết được cô ấy rốt cuộc có thích cậu hay không."

Đôi mắt Lục Kinh Tả hơi lóe một chút, "Không cần."

"Ai, cậu cái người này......"

"Tôi muốn biết cô ấy có thích tôi hay không, nhưng tôi không muốn dùng phương thức của cậu." Sau khi nói xong câu này, Lục Kinh Tả cũng không quay đầu lại trực tiếp rời đi.

An Thấm nhìn bóng dáng cao lớn của anh, tức giận vung nắm tay về phía anh.

*****

Tống Kiểu Kiểu hỏi các bạn, "Các cậu muốn cùng đi tự học không ?"

"Mình không đi, tự học còn không bằng mình ở ký túc xá xem lão công của mình."

Tần Mẫn cùng ngươi Thang Viên Viên cũng tỏ vẻ không đi, "Mình tự đi."

"Được, vậy mình đi trước."

Tống Kiểu Kiểu tìm một phòng tự học không nhiều người lắm, cô đi thẳng đến vị trí phía cuối, đang ghi nhớ từ đơn thì một cái bóng bao trùm lên trên đầu, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng căng thẳng, "Lục Kinh Tả ?"

Lục Kinh Tả đem sách trong tay đặt ở trên bàn, ngồi ở vị trí đối diện cô, anh nhìn thoáng qua sách trong tay cô, "Học từ đơn ?"

Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Ân."

Lục Kinh Tả dựa về phía sau, chân dài duỗi mở ra, cũng vượt qua bên chỗ cô, cảm giác được chân anh đụng phải mình, tuy chỉ là chạm nhẹ vào nhưng cô cũng không nhịn được run rẩy, cô áp xuống khẩn trương cùng hoảng loạn trong lòng, "Cậu cũng lại đây tự học sao ?"

Lục Kinh Tả cười một cái, "Ân, không thể sao ?"

"Không có, có thể." Nói xong sau đó cô lập tức cúi đầu tiếp tục xem từ đơn tiếng Anh, chỉ là lần này cô căn bản cái gì cũng xem không vào, nhìn nửa ngày cái gì cũng không có nhớ kỹ.

Đột nhiên, sách tiếng Anh trong tay bị lấy đi, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Cậu làm gì vậy ?"

Lục Kinh Tả cầm sách tiếng Anh của cô nhìn lướt qua, "Tôi giúp cậu dò."

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, kỳ thật bọn họ lúc ở cao trung Lục Kinh Tả cũng thường xuyên giúp cô dò từ đơn tiếng Anh như vậy, cô lúc ấy có thể thản nhiên đối mặt, nhưng hiện tại cô vừa thấy anh liền ngăn không được khẩn trương hoảng loạn, căn bản liền dò không ra a. Cô duỗi tay muốn lấy lại sách tiếng Anh, nhưng sách không có bắt được, tay lại bị anh nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Lục Kinh Tả nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, dần dần hướng lên trên, trực tiếp nắm chặt tay cô, cười nói: "Tay thật nhỏ."

Tống Kiểu Kiểu vốn khẩn trương, theo bản năng hỏi một câu, "Cái gì ?"

"Tôi nói tay cậu thật nhỏ, vừa nhỏ vừa mềm." Nói, anh dùng ngón cái xoa mu bàn tay của cô.

Bị anh xoa như vậy, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu nóng lên, theo bản năng muốn rút tay mình về nhưng cô càng rút về thì anh càng nắm chặt, tay bị nắm chặt cô căn bản không có cách nào chạy thoát, "Cậu làm gì nha ?"

Lục Kinh Tả khóe miệng mang theo ý cười, anh bỏ sách tiếng Anh xuống, đổi thành nắm hai tay, ngón tay thon dài nhéo vị trí cổ tay của cô, "Giúp cậu mát xa một chút."

"Tôi không cần mát xa."

"Thả lỏng."

Tống Kiểu Kiểu tránh không thoát, chỉ có thể bị tay anh khống chế tiến hành mạnh mẽ mát xa, ánh mắt cô dừng trên ngón tay anh, mỗi một khớp xương ngón tay của anh đều phi thường rõ ràng, khớp xương rõ ràng, thon dài có lực, lòng bàn tay cô nóng lên, nhưng bàn tay anh lại mang theo vài phần mát lạnh, lúc chạm nhau có chút thoải mái.

Hai tay cô đều bị anh mát xa một lần lại một lần, cuối cùng cô thật sự chịu không nổi bầu không khí như vậy, dứt khoát rút tay lại, cầm lấy sách tiếng Anh của mình, "Kia, không còn sớm, tôi phải về ký túc xá."

Lục Kinh Tả cười cầm lấy sách của mình, đứng dậy, "Tôi đưa cậu trở về."

Tống Kiểu Kiểu không nói chuyện, sau khi thu thập xong từ cửa sau đi ra ngoài, Lục Kinh Tả đi theo phía sau cô, ý cười nơi khóe miệng dần dần gia tăng.

Đã qua thời điểm nóng bức nhất của mùa hè, gió ban đêm mang theo mát lạnh thổi tan oi bức ban ngày, khuôn viên sau chín giờ vẫn vô cùng ầm ĩ, tùy ý có thể thấy có cả nam lẫn nữ qua lại, đèn vườn trường đều bật sáng nhưng cây cối cao to, ánh đèn đều bị cây cối che lấp, không sáng như ban ngày cũng không có tối đến mức không rõ, như vậy lại mang vài phần mờ ảo cùng mông lung.

Hai người đi song song nhau, phòng tự học cách ký túc xá cũng không xa, đi khoảng mười phút rất nhanh đã tới dưới cổng ký túc xá. Tình yêu thời đại học rất mãnh liệt, cứ như vậy một đường đi về cô cũng đã chú ý tới vài cặp đôi dính chặt khó tách, hiện giờ tới ký túc xá nữ sinh xung quanh nhiều chỗ càng dứt khoát trình diễn tiết mục hôn môi, càng thêm quỷ dị chính là trong đầu cô lại lần nữa nghĩ đến mềm mại đêm đó.

Tống Kiểu Kiểu xấu hổ không biết nhìn đi đâu, cô ngừng lại, nói với anh: "Kia...... Cậu đưa đến đây thôi, tự tôi đi vào là được rồi."

Lục Kinh Tả nhìn cô, không nói gì.

Tống Kiểu Kiểu cũng không dám nhìn loạn, thấy anh không nói lời nào, vì thế lui về phía sau một bước, vẫy tay với anh, "Đi thôi...... A......"

Cô vừa mới dứt lời, nhưng bước chân còn chưa có bước đi đã bị một bàn tay to có lực nắm chặt cổ tay, anh kéo cô thật mạnh đi về phía bóng tối dưới tán cây. Tống Kiểu Kiểu bị bắt đi qua theo, ánh đèn không thể chiếu tới nên nơi này so với bên ngoài càng thêm mờ mịt. Cô rút tay thoát khỏi tay anh, hoạt động cổ tay của mình, "Cậu làm cái gì nha ?"

Nguồn : https://www.wattpad.com/story/192687688-edit-thơ-tình-trong-gió-tống-cửu-cẩn

*****

Tống Kiểu Kiểu mới vừa hỏi xong, đột nhiên một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô xoay một cái, trở thành bị đè ở trên cây. Phía sau là thân cây lồi lõm, phía trước là ngực rắn chắc ấm áp của anh, lúc này suy nghĩ của cô ngây ngốc như bị đứng hình.

Môi Lục Kinh Tả dán vào vành tai cô, cô nghe anh nói, "Nhớ rõ đúng không ?"

Lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp phun ở chỗ đó nháy mắt kích khởi từng cơn sóng biển, nhớ rõ ? Nhớ rõ cái gì ? Ngơ ngác vài giây lúc này cô mới phản ứng lại, bàn tay để trên cánh tay anh không khỏi nắm chặt, cô nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay đẩy anh, "Cậu đang nói cái gì nha...... Cậu trước buông tôi ra......"

Lục Kinh Tả hơi tách người khỏi cô một chút, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn cô, ngữ khí khẳng định, "Chuyện tối hôm đó cậu nhớ rõ."

Tống Kiểu Kiểu phản xạ có điều kiện nhấp môi, nghiêng đầu, "Chuyện gì buổi tối...... Tôi không biết cậu đang nói cái gì......"

Lục Kinh Tả nhìn ánh mắt tránh né của cô, tầm mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm, lại lần nữa áp tới gần, thanh âm trầm thấp, "Thật sự không nhớ rõ ?"

Tống Kiểu Kiểu quật cường đáp lại, "Không nhớ rõ."

"Nếu không nhớ rõ, vậy tôi giúp cậu nhớ lại một chút."

Tống Kiểu Kiểu nháy mắt mở to hai mắt, cô theo bản năng muốn giãy giụa nhưng còn chưa giãy giụa sau gáy đã bị một bàn tay ôm lấy, mang theo sức lực không thể cự tuyệt hướng về phía trước, đôi môi nóng bỏng nhanh chóng đè ép lên.

Cô cảm giác được miệng mình đang run rẩy, nhưng tất cả run rẩy đều bị anh ngăn chặn, những cảm xúc đó trong trí nhớ lại lần nữa bị kích phát, bờ môi của anh độ ấm rất cao, rất nóng, cơ thể của cô nháy mắt như bị rút hết xương cốt, tay chân vô lực, sách tiếng Anh cầm trên tay cũng bị rớt xuống cỏ.

Lúc môi áp lên một tiếng than nhẹ bật ra từ yết hầu của anh, sau khi va chạm anh giống như không thể khống chế bắt đầu mút vào, anh cảm nhận được cô run rẩy, cực kỳ ngây ngô, cô thậm chí cũng không biết đáp lại, đôi mắt cô mở to, con ngươi rõ ràng, giống như nai con chấn kinh không biết phải làm thế nào, nhưng cô không biết ánh mắt cô như vậy chỉ càng làm người ta hung hăng khi dễ.

Anh cắn môi dưới của cô, dùng thanh âm ôn nhu nhất mê hoặc cô, "Ngoan, nhắm mắt lại."

Tống Kiểu Kiểu lông mi nhẹ nhàng run lên, giống như bị anh mê hoặc, quả nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi cong dày bao trùm xuống dưới như cây quạt nhỏ tinh xảo. Lòng bàn tay anh ôm bên dưới tai cô, môi lại lần nữa toàn bộ phủ lên.

Một khắc này, anh giống như xé nát tất cả ngụy trang, chiếm hữu cường thế trong xương cốt anh toàn bộ được kích phát ra. Cô gái anh thích nhiều năm như vậy, nghĩ đến cô lúc này ở trong ngực mình, thậm chí ngoan ngoãn nhắm mắt lại để mình muốn làm gì thì làm. Vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy máu trong người sôi trào, môi cô quá mức mềm mại, mang theo mùi hương ngọt ngào làm người ta không thể khống chế chỉ muốn trầm luân.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy trái tim mình giống như muốn nhảy ra, cô không thể bình tĩnh đồng thời cũng bình tĩnh không được, Lục Kinh Tả như vậy làm cô vô cùng xa lạ, xa lạ như vậy làm cô tâm loạn như ma, chân tay luống cuống.

Nguồn : https://www.wattpad.com/story/192687688-edit-thơ-tình-trong-gió-tống-cửu-cẩn

*****

Lục Kinh Tả cơ hồ sắp mất khống chế, nhưng một giây trước khi bị mất khống chế buông lỏng cô ra, anh kiềm chế rời khỏi môi cô, đôi môi ấy bị anh mút vào gặm cắn liếm láp không rõ bộ dáng, đã có dấu hiệu bắt đầu sưng đỏ lên. Anh vươn tay khẽ chạm vào nó, mang theo chút điên cuồng nóng bỏng còn sót lại.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy mình cái gì cũng không nghe thấy, lỗ tai như mất đi thính giác, chỉ có thể ngơ ngác nhìn môi anh cũng sưng đỏ. Hơi thở hai người dồn dập hoà quyện dây dưa, hoà thành âm điệu ái muội làm người ta đỏ mặt.

Lục Kinh Tả sáp tới hôn lên giữa hai đầu mày, nụ hôn ấy của anh khiến Tống Kiểu Kiểu giống như bị bỏng hơi co rúm một chút, mà cũng chính bởi vậy cô mới phản ứng lại, trong đầu toàn là hình ảnh kiều diễm vừa rồi, trên gò má nhiễm đỏ một tầng lại một tầng, cô hoảng loạn đẩy anh ra.

"Cậu...... Cậu......" Cô vừa nói môi liền môi tiếp xúc, tức khắc đau đớn nhàn nhạt thổi quét lại, cô theo bản năng duỗi tay che lại miệng mình.

Lục Kinh Tả nặng nề nhìn cô, lúc này anh đang cố gắng bình phục hô hấp, tay khống chế eo nhỏ cũng không có giảm chút lực nào, anh hỏi cô, "Nhớ ra rồi sao ?"

Tống Kiểu Kiểu hoảng loạn chớp chớp mắt, cô nhớ tới đây là anh mất khống chế lúc nãy đã hỏi mình vấn đề kia, bởi vì cô nói không nhớ rõ, anh liền dùng phương thức như vậy khiến cho cô nhớ lại, cô hẳn là phải tức giận, nhưng không biết vì cái gì đáy lòng cô lại không nảy sinh chút tức giận nào, ngược lại có một chút ngọt ngào thần bí, cảm giác như vậy làm cô có chút hoảng hốt, vô thố, bây giờ cô không biết mình nên làm cái gì mới tốt.

"Kiểu Kiểu......" Anh tới lại gần, môi cọ xát lông mi cô, thanh âm lộ ra vương vấn triền miên.

Tống Kiểu Kiểu bị anh kêu như vậy nội tâm càng thêm hoảng loạn, trong lúc nhất thời cô cũng không biết sức lực của mình từ đâu tới, một phen liền đẩy anh ra chạy về hướng ký túc xá, cô chạy vội vàng thậm chí sách tiếng Anh trên mặt đất cũng không kịp nhặt, có lẽ đã hoàn toàn quên mất cuốn sách này không còn một mảnh.

Lục Kinh Tả nhìn thân ảnh kia chạy trối chết, anh vươn ngón cái xoa nhẹ môi mình, nghĩ đến mềm mại vừa rồi nếm được, đáy mắt thâm thúy mang theo tràn đầy ý cười cùng ôn nhu, mãi đến lúc anh không nhìn tới thân ảnh của cô nữa mới thu hồi tầm mắt.

Dư quang quét đến sách tiếng Anh bị chủ nhân làm rơi, anh cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng lau sạch bìa mặt, có nó ở đây còn sợ tiểu ngốc không chủ động đưa tới sao ?

Sau khi trở lại ký túc xá, Trương Trì nhìn thấy tay anh cầm sách tiếng Anh, kinh ngạc hỏi: "Sách tiếng Anh cậu lấy ở đâu vậy ?"

Lục Kinh Tả đem sách tiếng Anh đặt lên giường mình, mà mọi người nhìn hành động của anh đều bị hù nhảy dựng, khai giảng một đoạn thời gian dài như vậy bọn họ đối với anh lại có chút hiểu biết, giường anh chỉ có thân thể anh cùng với di động có thể đi lên, cũng sẽ không để lên cái gì khác, hiện giờ anh thế nhưng lại thả một quyển sách lên, còn là đặt ở vị trí bên gối của mình, này liền không thể không làm người khác nghĩ nhiều.

Đúng lúc Lâm Cảnh chú ý tới môi anh hơi sưng, càng mở to hai mắt, "Ngọa tào, huynh đệ, miệng cậu làm sao vậy ?"

Sau khi Lâm Cảnh nói như vậy mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía môi của anh, lúc mới vừa tiến vào không có phát hiện, lúc này vừa nhìn liền thấy môi của anh rõ ràng sưng đỏ, thoạt nhìn đã biết là cái gì lưu lại.

Lần này, bầu không khí trong ký túc xá nháy mắt ái muội lên, "Ai u, huynh đệ, mau thành thật khai báo, cậu đã làm gì ?"

Lục Kinh Tả thấy tươi cười đáng khinh trên mặt bọn họ, câu môi, "Đoán."

"Hắc, đoán cái gì nha, thật không thành thật."

Lục Kinh Tả không có để ý tới bọn họ nữa mà cầm thau rửa mặt cùng quần áo của mình, "Tôi đi tắm."

"Lại tâm sự tiếp ?"

"Nói nữa là tắt đèn đấy, đi đây."

Ba người sau khi thấy anh ra ngoài, nhỏ giọng thảo luận, "Các cậu đoán là ai ?"

"Có phải hoa khôi hệ mỹ thuật kia hay không a ? An Thấm không phải đang theo đuổi cậu ấy sao ?"

"Ai biết được ?"

Tầm mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía sách tiếng Anh đặt trên đầu giường Lục Kinh Tả, liếc nhau, bọn họ từ trong mắt đối phương đã biết ý tứ từng người, vì thế Trương Trì yên lặng đi qua, duỗi tay lấy quyển sách kia, xốc bìa mặt lên.

"Ai a ?" Hai người kích động hỏi.

Trương Trì trong mắt hiện lên một tia mê mang, đọc ra, "Tống Kiểu Kiểu."

*****

Phương Du Nhiên gần đây yêu thích sâu sắc diễn đàn trường học, bởi vì bên trong diễn đàn thường xuyên có thể nhìn thấy rất nhiều tiểu ca ca cùng tiểu tỷ muội siêu cấp đẹp cùng các loại tin tức bát quái, lúc này trên diễn đàn trường học xuất hiện một chủ đề rất nóng, là ảnh chụp của Lục Kinh Tả cùng An Thấm.

Hai người mặc chính là đồng phục quân sự màu xanh lục, An Thấm hơi ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Tả, sườn mặt đặc biệt tinh xảo, mà khóe miệng khẽ nhếch càng tiết lộ tâm tình cô ngay lúc đó, còn Lục Kinh Tả lại là cúi đầu nhìn cô ta, mặt không gợn sóng, nhưng chỉ một tấm hình này cũng đã có thể nhấc lên cuộn sóng không nhỏ, bởi vì hình ảnh hai người đứng chung một chỗ cảm giác đẹp đến không thật.

"Ngọa tào !" Cô ấy đột nhiên kêu lên khiến Tần Mẫn đang xé gói mặt nạ bị hoảng sợ.

"Cậu la hù làm cái gì vậy ?"

"Mau tới đây mau tới đây." Cô ấy sốt ruột kêu.

Tần Mẫn cùng Thang Viên Viên thấy dáng vẻ của cô ấy như thế liền đi qua, "Làm sao vậy ?"

"Thảo luận sâu về quan hệ thật sự của hoa khôi hệ mỹ thuật An Thấm cùng hệ thảo hệ tài chính Lục Kinh Tả."

Hai người nhanh nhìn lướt qua, ánh mắt dừng trên bức ảnh kia, hơi hơi nhíu mày.

"Nữ sinh xuân tâm nhộn nhạo kia làm cái gì vậy ?"

"Đã sớm nói An Thấm thích Lục Kinh Tả mà, cô ta đây không phải là khởi xướng tiến công chứ ? Vậy sủi cảo nhỏ nhà chúng ta làm sao bây giờ ?"

Bên này Tống Kiểu Kiểu sau khi đẩy Lục Kinh Tả ra che miệng lại, đầu cũng không dám quay lại một đường chạy về ký túc xá, vừa đến cửa liền nghe được câu của Phương Du Nhiên cô nên làm gì bây giờ, vì thế buồn bực hỏi một tiếng, "Các cậu đang nói cái gì ? Cái gì mình nên làm cái gì bây giờ ?"

Cô vừa dứt lời liền khiến ba người bên trong giật nảy mình, Phương Du Nhiên nhanh chóng tắt điện thoại, cười nói: "Sủi cảo cậu về rồi ?"

Tống Kiểu Kiểu đi vào, cô nhìn bộ dáng ba người, vừa nhìn liền thấy giống như có gì đó gạt cô vậy, ánh mắt cô dừng trên di động Phương Du Nhiên cố tình che dấu, giơ tay ra, "Ân ?"

Phương Du Nhiên hướng Thang Viên Viên cùng Tần Mẫn nhìn thoáng qua, Thang Viên Viên ra hiệu cho cô ấy, cô ấy liền đưa điện thoại trên tay cho Tống Kiểu Kiểu.

Ánh mắt Tống Kiểu Kiểu dừng trên bức ảnh kia, sau khi mở ra xem càng thêm rõ, đại khái nhìn lướt qua xong cô đưa điện thoại trả lại cho Phương Du Nhiên, "Chỉ là cái này a ? Các cậu làm gì mà thần thần bí bí ?"

"Cậu không tức giận ? Cậu không khó chịu sao ?"

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu, "Mình vì cái gì phải tức giận vì cái gì phải khó chịu ?"

Ba người: "......"

Tống Kiểu Kiểu đi qua cầm thau rửa mặt, "Sắp tắt đèn rồi, mình đi tắm trước, các cậu đều tắm hết chưa ?"

"Ân."

"Vậy mình đi đây."

Nguồn : https://www.wattpad.com/story/192687688-edit-thơ-tình-trong-gió-tống-cửu-cẩn

*****

Buổi tối nằm ở trên giường, Tống Kiểu Kiểu trong đầu phi thường hỗn loạn, giống như trống rỗng sinh ra một đống cỏ dại, mặc kệ dọn sạch như thế nào cũng đều không sạch, Lục Kinh Tả nói không sai, chuyện buổi tối hôm đó cô nhớ rõ, nhưng cũng không phải ngay từ đầu liền nhớ rõ, chính là chậm rãi nhớ lại, ngay từ đầu cô cũng cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, Lục Kinh Tả hôn trộm cô ? Này nghĩ như thế nào cũng không chân thật, nhưng sau đó ký ức càng ngày càng rõ ràng, nói cho cô biết đó không phải ảo giác, đều là thật.

Cô nhớ rõ lúc ấy anh nói với cô "Về nhà, gõ cửa", nhưng mà cô còn chưa có giơ tay gõ đã bị anh nắm lấy cánh tay, giống như hôm nay, cô còn nhớ rõ môi anh mang theo hương rượu, cô cũng nhớ rõ anh chỉ nhẹ nhàng dán lên, không giống hôm nay vừa gặm vừa cắn như vậy, nghĩ đến đây, trong đầu tức khắc hiện ra hình ảnh anh đè mình ở trên thân cây cường hôn, sống mũi cao thẳng áp lên cô, xé rách, đoạt lấy......

Lúc suy nghĩ một phát đi quá giới hạn, cô nhanh chóng cho mình một cái tát, thanh tỉnh thanh tỉnh.

Mà trong hoàn cảnh yên tĩnh, "Bốp" một tiếng như thế đủ vang dội, mấy người Thang Viên Viên cảm giác âm thanh là từ trên giường Tống Kiểu Kiểu truyền đến, liền hỏi: "Sủi cảo, làm sao vậy ?"

Tống Kiểu Kiểu cũng thấy xấu hổ, cô nhỏ giọng giải thích nói: "Có muỗi, mình đập muỗi."

"Đập được chưa ?"

"Ân, đập được."

"Đập được rồi liền ngủ đi, ngày mai chúng ta đi siêu thị mua chút nhang muỗi điện về."

"Được."

Tống Kiểu Kiểu xoay người, cô duỗi tay cầm di động vô thức lướt lướt, cô còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Lục Kinh Tả anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì ? Anh...... Là thích cô sao ? Cùng lúc đó, cô cũng để tay lên ngực tự hỏi, cô đối với Lục Kinh Tả là dạng tình cảm gì ?

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới cô từng hỏi Từ Cám một vấn đề như vậy, cô hỏi cô ấy, thích là cảm giác như thế nào ?

Từ Cám nói với cô như thế này, thích một người chính là nhìn thấy anh liền rất vui, không nhìn thấy anh sẽ rất mất mát.

Tống Kiểu Kiểu đem những lời này áp lên trên người mình, cô cảm thấy y vậy, cô vừa thấy Lục Kinh Tả sẽ cảm thấy rất vui, anh nói chuyện với cô, anh đối tốt với cô, cô đều sẽ rất vui, nhưng cũng giống như nếu cô không nhìn thấy anh, nếu anh không phản ứng lại mình, cô sẽ cảm thấy mất mát, cảm thấy khó chịu.

Nếu nói đây là thích, vậy cô cảm thấy mình là thích Lục Kinh Tả.

Sau khi tưởng tượng như vậy, nháy mắt cô liền cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cảm giác giống như đẩy ra mây mù thấy trời sáng, cô thích Lục Kinh Tả, là kiểu nữ sinh thích nam sinh, là kiểu thích muốn ở bên nhau, kỳ thật nếu nói thích, chính cô cũng không biết mình từ khi nào bắt đầu thích anh, nhưng cô biết cô không thể không có anh.

Tống Kiểu Kiểu khóe miệng mang theo ý cười, nhưng đột nhiên một hình ảnh xông vào trong đầu, đó chính là hình ảnh lúc nãy nhìn thấy trong di động của Phương Du Nhiên, nghĩ như vậy cô lại nhớ tới rất lâu về trước, cô biết An Thấm thích Lục Kinh Tả, vừa nghĩ như vậy cả người cô đều không tốt, cô cắn môi dưới, không tiếng động mà mắng.
"Hỗn đản, lưu manh......"

Tác giả có lời muốn nói : Bánh bao nhỏ của các bạn đã thông suốt rồi, còn dính chút dấ chua, các bạn chú ý kiểm tra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro