Chương 3- Rượu nhưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3 rượu nhưỡng

Tác giả: Nhụy Thất

Tiên Hạc đồng tử xông vào, thấy Tiên Hạc thoi thóp thở cùng biểu tình cực kỳ bi thương, chỉ vào Tửu Yêu, tay không kìm được mà run rẩy, "Ngươi! Ngươi...... Có thể nào như thế, như thế......" Ác độc. Hai chữ hắn chung quy không dám nói ra khỏi miệng.
Tửu Yêu khí định thần nhàn nhìn hắn, giơ giơ lên trong tay một nắm lông chim. "Lông ta trả lại cho ngươi, bất quá Tiên Hạc của ngươi huỷ hoại nhiều như vậy rượu Nguyệt Quế ta dày công ủ, lỡ như lần này không ủ ra được rượu, nương nương trách tội xuống dưới......"
"Đại Bảo huỷ hoại Nguyệt Quế của ngươi?" Tiên Hạc đồng tử giật mình, sợ tới mức lập tức đình chỉ kêu khóc. Hắn nhìn chung quanh bốn phía liếc mắt một cái, lập tức thấy Nguyệt Quế rơi vãi đầy đất, liền lâm vào trầm mặc.
"Cung chủ, xin lỗi." Hắn nhịn đau vỗ về Đại Bảo thịt cánh trơn bóng, nỗ lực nói. "Đại Bảo......" Thù này chỉ có thể về sau vì ngươi báo, Tiên Hạc đồng tử hốc mắt chứa đầy nước mắt trong lòng yên lặng nghĩ thầm.
Tiên Hạc làm như đã hiểu suy nghĩ của hắn, "Dát......" Gian nan mà đập cánh một chút, suy yếu đáp lại.
"Được. Chúng ta dù sao cũng là người quen, vật nhỏ này đó bổn cung chủ sẽ không so đo, rốt cuộc không cần làm tổn thương hoà khí mới là tốt nhất." Tửu Yêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn.
A Thụy nhìn Tửu Yêu rộng lượng không khỏi cảm thán, "Tiểu Tửu nhà chúng ta thật là một tiên tử tốt. Nếu đổi làm ta, việc này ta chắc chắn muốn đem việc này hồi bẩm Vương Mẫu nương nương thỉnh nàng định đoạt, rốt cuộc......"
"A Thụy, ngươi sao có thể không nhìn đến nhân tình như vậy!" Tửu Yêu vỗ vỗ A Thụy đầu, làm như oán trách.
Tiên Hạc đồng tử mặt một mảng tái xanh, nơi này hắn sau này đại khái vĩnh viễn sẽ không lại đến, thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như thế.
"Cáo từ! Cung chủ." Cả đời không qua lại với nhau, cuộc đời này không còn gặp nhau nữa.
"A Đạo, đưa......"
"Không cần tặng! Cung chủ!" Tiên Hạc đồng tử oán hận nói, hắn gian nan mà cõng Đại Bảo dáng người cường tráng, so với hắn lớn hơn mấy lần, thân thể nho nhỏ bị ép tới không đứng thẳng dậy nổi, thân ảnh thật buồn bã quạnh hiu.
"A Đạo, A Thụy, tối nay chúng ta lại đến đi hái Nguyệt Quế một lần." Tửu Yêu nhìn đống hỗn độn đầy đất, than một tiếng.
A Thụy nhìn bộ dáng cô đơn của nàng, ôn hòa mà ra tiếng an ủi: "Tiểu Tửu chớ có thương tâm, bao đựng này nọ vẫn còn trên người chúng ta a."
A Đạo nhìn về phía A Thụy, ánh mắt có chút ghét bỏ, đều đã qua mấy trăm năm, thằng nhãi này vẫn chưa hiểu cách dỗ vui nàng sao? Ghét bỏ qua đi, hắn yên lặng lấy chổi bắt đầu quét tước.
Không quá hai ngày, Tửu Yêu trong tay lại có thêm một cái quạt lông vũ tinh xảo tố nhã, phiến lông cân xứng, màu sắc cũng thật tốt. Mà sự tích quang vinh ngày ấy của nàng không biết sao liền truyền ra rồi, cầm chiếc quạt này trên tay, Tiên Hạc có chim cưỡi lông vũ hết thảy đều văn phong lui tán*.

[*: tránh đi]

Bởi vì số lượng cần nộp lên trên ước chừng nhiều ra gấp đôi, Tửu Yêu cùng A Đạo A Thụy gấp đến độ luống cuống tay chân, khoảng thời gian như vậy chưa từng xảy ra trên Mặt Trăng.
Phân lượng tăng thêm này là do từ nơi nào phát sinh tới chứ. Tửu Yêu trong lòng càng đem Trọng Yến lăn qua lộn lại mà mắng rất nhiều lần, nếu bị người không rõ sự tình nghe được lại định nói nàng này đây là vì lòng có hâm mộ nhưng cầu mà không được, làm lòng nàng cảm thấy cảm tình với hắn lại thêm nhấp nhô sụt giảm.
Cuối tháng, nàng quả thực không có hoàn thành phân lệ. Lượng rượu cần phải đưa tới Uyên Tố Cung ước chừng thiếu một nửa.
Tự nhiên thật dễ hiểu là, Tửu Yêu bị Vương Mẫu thỉnh đi Dao Trì uống trà.
——————————————————————————————————————————
Sắc hồng tràn ra nơi chân trời, kim quang vạn trượng, mây tím lượn lờ tràn ngập điềm lành chi khí. Bình minh rạng rỡ, chiếu rọi vạn vật.
Lâu lan trong điện Dao Trì đều là tinh điêu tế khắc, nơi chốn tinh xảo đặc sắc, đầu cổng rũ hoa, hoa văn điêu khắc long phượng bay lượn trên các cột trụ.
Tửu Yêu đứng trước đại điện tráng lệ vô cùng, nhịn không được run lên hai run. Tuy nói là thường xuyên lui tới nơi này, nhưng tiểu tiên như nàng mỗi lần lại đây trong lòng luôn có chút thấp thỏm cùng kính sợ. Nơi này mỹ lệ phù hoa, cơ hồ mỗi lần đều phải lóe mù mắt nàng, mặt trăng của nàng so với nơi này......
Nhưng thua cái gì cũng không thể thua khí thế. Tửu Yêu ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước tiến lên.
Ngọc Nữ đứng ngoài cửa cung thấy nàng tới, cười ngâm ngâm hô: "Vương Mẫu nương nương vừa rồi mới cùng Cửu Thiên Huyền Nữ thương thảo xong chuyện của Đào Tiên, hiện giờ hẳn là rảnh rỗi. Cung chủ thong thả, ta đi trước thay ngài thông truyền một tiếng, như thế nào?"
"Từ từ, Đào Tiên? Ngươi là nói Hành Kiều? Nàng hiện giờ ra sao?" Đều là Hoa Tiên, Tửu Yêu sao lại không nhớ rõ mỹ nhân quả đào ấm áp. Hai người giao tình không tồi, nàng biết Đào Tử Tiên thành thật cùng hướng nội, chỉ tiếc lại là người câm, cuối cùng bị phân đến trông coi Bàn Đào Viên gần ngàn năm.
Ngọc Nữ thấy nàng còn không biết, trong lòng có chút kinh ngạc.
Việc này toàn bộ Thiên cung đều nhanh chóng truyền khắp, nàng thế nhưng còn không biết, xem ra người này đến ở tại nơi xa, tin tức cũng không linh thông: "Chính là Hành Kiều khả ái kia, không biết sao lần trước bị người Ma Giới bắt đi, Thiên Đình vài lần phái người đi tìm nhưng cũng chưa đem được người trở về." Ngọc Nữ đè thấp thanh âm tới gần tai nàng nói.
Tửu Yêu trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, tiên tử bị Ma giới bắt đi cơ hồ đều trốn không khỏi vận mệnh bị chà đạp thê thảm, không thì cũng là chết già. Hành Kiều là loại người quen nhẫn nhục chịu đựng, đã từng ăn rất nhiều khổ...... Tạo hóa thế nhưng lại trêu người như vậy.
Thấy nàng sắc mặt không tốt lắm, Ngọc Nữ vội tách ra lời nói nói: "Cung chủ, ta trước thay ngươi thông truyền đi."
Không bao lâu lại quay ra cửa, lớn giọng hét hét mà thông báo: "Cung Quảng Hàn cung chủ Tửu Yêu tiên tử đến."
"Cung chủ, thỉnh."
Nghe thanh âm quanh quẩn dài lâu kia, Tửu Yêu nhớ tới mình còn nộp thiếu nửa phần, nàng tâm lại bắt đầu "Thịch thịch thịch" mà run đến hoảng, sẽ không đúng như A Đạo nói, phạt nàng đi ăn ngủ ngoài trời Nam Thiên môn đi?!
"Cung Quảng Hàn Tửu Yêu tham kiến nương nương." Tửu Yêu tiến vào từ sau điện, đầu cũng không dám ngẩng, thành thành thật thật mà hành một cái lễ.
"Tửu Nhi tới? Đến cạnh bên người bổn cung." Thanh âm kia đều là quý khí mười phần, dứt lời nàng làm như dò hỏi người bên cạnh, "Điện hạ, ngươi chính là nói nàng?" Vương Mẫu thanh âm từ phía trên cao truyền đến.
"Ân."  Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, làm người ta phân biệt không rõ cảm xúc.
"Điện hạ?" Trọng Yến? Nhớ tới đêm đó sự Tửu Yêu trong lòng lại "Lộp bộp" một tiếng, hay là như lời Tiên Hạc, người nàng cần gặp là hắn.
Tửu Yêu cân nhắc, trong lòng hoảng sợ khủng khủng mà bước lên bậc thang kim bích, hành lễ hướng đến người ngồi bên cạnh Vương Mẫu kim liên. Nàng trộm nâng nâng mắt, phát hiện người nọ đúng là Trọng Yến, thấy hắn không nhìn nàng, Tửu Yêu bay nhanh mà hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Vương Mẫu một bộ ung dung phúc hậu, bảo dưỡng rất tốt. Hoàng kim hồng tế vân cẩm quảng lăng y, trên đầu mang thần anh chi quan.
Nàng thấy Tửu Yêu một bộ dáng buông đầu đáng thương, nhịn không được vỗ vỗ tay nàng an ủi: "Bổn cung biết ngươi hoảng cái gì, bổn cung lại không phải kẻ hồ đồ không nói đạo lý, yên tâm, sẽ không phạt ngươi."
Trọng Yến lúc này mới không nhanh không chậm mà nhìn về phía Tửu Yêu đang đứng cạnh Vương Mẫu, "Bổn điện còn chưa hướng cung chủ nói lời cảm tạ, Nguyệt Quế thiếu chút nhưng đưa không muộn. Khoảng thời gian này chắc là làm cung chủ mệt nhọc."
Hắn thanh âm ôn nhuận như ngọc, mặt mày sâu thẳm trên mặt cũng là tao nhã ý cười, cả người nho nhã lại cao quý.
"Điện hạ nói lời gì vậy, điện hạ thích rượu Nguyệt Quế, ta tay nghề non nớt nhưng được cống hết sức mình cũng là vui vẻ có động lực." Nàng cung cung kính kính mà đáp, chỉ là ngữ khí khô quắt.
Vương Mẫu nghe xong nàng lời nói vừa lòng gật gật đầu: "Tửu Nhi là nha đầu hiểu chuyện, nếu điện hạ rất muốn có Nguyệt Quế rượu, trực tiếp phái người đi lấy, đều là người trong nhà cũng không cần khách khí. Tửu Nhi, đúng không?"
"Đây là...... Tự nhiên." Lúm đồng tiền như hoa, Tửu Yêu cảm thấy chính mình một khuôn mặt đã mau cười đến rạn nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro