🍁Chương 115 + 116 + 117 + 118🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

🍁Chương 115: Tống Tống bị bắt🍁

    "Chờ một chút." Tôi giơ tay nói: "Đồng chủ nhiệm, thầy còn chưa tìm hiểu rõ sự thật mà muốn đình chỉ bằng cấp của tôi, điều này không phải là vô lý sao?"

    Đồng chủ nhiệm nói: "Không phải em vừa thừa nhận đã đánh bạn học sao?"

    "Tôi thừa nhận khi nào?" Tôi giang tay nói: "Tôi chỉ nói là tôi không có gì để nói, nhưng tôi không nói là tôi đánh bạn học."

    Đồng chủ nhiệm tức giận nói: "Em còn ngụy biện!"

    Tôi lấy điện thoại di động ra, cái điện thoại này là điện thoại bí mật Chu Nguyên Hạo tặng tôi, bề ngoài trông giống như một điện thoại bình thường, kỳ thực có rất nhiều chức năng, có camera lỗ kim và hiệu ứng quay video rất tốt.

    Tôi bấm vào video giơ lên trước mặt Đồng chủ nhiệm, trên màn hình Vương Khả quỳ dưới đất khóc, Đường Cúc ôm đầu cô ấy vừa tát vừa mắng chửi, còn Tôn Nhã thì ngồi một bên hút thuốc, thỉnh thoảng chỉ huy ra lệnh cho Đường Cúc đánh Vương Khả.

    Đồng chủ nhiệm lập tức biến sắc, Đường Cúc điên cuồng lao tới muốn giựt lấy điện thoại, tôi quay người né tránh, cô ta mất đà ngã thẳng xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được.

    Bành Nam không dám tin nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Tôn Nhã: "Bạn, bạn học Tôn Nhã, đây quả thật là em ư?"

    Tôn Nhã lập tức hét lên: "Không phải em, chắc chắn không phải em, video này là giả, là giả!"

    Tôi cười nói: "Đây là video có độ phân giải HD cao, để tôi tải lên mạng để cư dân mạng phân tích xem có phải giả không nhé?"

    "Không được!" Đồng chủ nhiệm và Tôn Nhã đồng thanh hét lên, tôi nhìn Đồng chủ nhiệm, ông ta ho hai tiếng rồi nói: "Khương Lâm, chuyện này không cần thiết phải làm lớn chuyện, dù sao cũng sẽ tổn hại đến danh tiếng của trường học, em là học sinh của trường chúng ta, điều này đối với em cũng không tốt, đúng không."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi giả vờ bất đắc dĩ: "Rõ ràng là tôi đã hăng hái dũng cảm để bảo vệ bạn học đang bị bắt nạt, nhưng lại bị buộc tội là hành hung bạn học, lại còn bị thu hồi bằng cấp. Tôi bị oan khuất lớn như vậy, nhưng lại không được đem video ra ngoài để giải oan?"

    Đồng chủ nhiệm vội nói: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. Tôn Nhã chỉ đùa với Vương Khả mà thôi."

    "Thật sao?" Tôi nhìn ông ta nói: "Tôi rất đần. Đồng chủ nhiệm, tôi nhìn không ra đây là hiểu lầm, hay là đăng lên mạng để cư dân mạng phân xử?"

    Đồng chủ nhiệm có chút gấp, trừng mắt nhìn Bành Nam, bản thân Bành Nam có gia cảnh tốt, anh ta từ trước tới nay không hài lòng với Đồng chủ nhiệm này, lạnh lùng nói: "Đồng chủ nhiệm, bây giờ sự thật đã bại lộ, chẳng lẽ chúng ta nên thưởng thì thưởng, nên phạt phải phạt sao?"

    Tôn Nhã dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Bành Nam, nhưng Bành Nam không nhìn cô ta. Chuyện này anh ta nằm không cũng trúng đạn, anh ta và Vương Khả chỉ là thầy trò bình thường, do Vương Khả có thiên phú hội họa nên anh ta chú ý đến em ấy một chút, nhưng Tôn Nhã lại dựa vào đó để gây phiền phức cho Vương Khả, đây không phải là muốn đem anh ta lên bàn nướng sao?

    Đồng chủ nhiệm ngập ngừng nói: "Chuyện này... bằng không cứ như vậy được rồi, dù sao cũng là hiểu lầm, để Tôn Nhã xin lỗi em."

    Tôi nghiêm nghị nói: "Theo điều 25 nội quy nhà trường, nếu đánh bạn học gây hậu quả nghiêm trọng thì sẽ bị đình chỉ bằng cấp. Đồng chủ nhiệm, nếu không tuân thủ thì nội quy nhà trường chẳng phải đem vứt đi sao? Sau này thầy còn thế nào quản lý học sinh?"

    Đồng chủ nhiệm lúc này không thể nói gì được, ông ta không dám trừng phạt Tôn Nhã, nếu không ba cô ta - trưởng uỷ ban giáo dục, có thể bắt ông ta cuốn gói rời đi bất cứ lúc nào.

    "Ôi." Ông ta đột nhiên ôm bụng, "Thầy, thầy lại bị viêm ruột thừa, chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Ôi, đau chết đi được. Tôi phải đến bệnh viện. Ối!"

    Vừa nói ông ta vừa ôm bụng bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài cũng không biết đã chạy đi đâu, tôi xạm mặt lại, ông ta chạy cũng thật nhanh đó.

    Tôi liếc nhìn Tôn Nhã sắc mặt tái nhợt, giơ điện thoại trong tay lên: "Nếu tôi lại thấy cô bắt nạt bạn học nữa thì cô cũng biết hậu quả rồi phải không?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôn Nhã nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, hận không thể lột da uống máu tôi, tôi nhếch môi nhìn cô ta nói: "Tôi thích cái cách cô nhìn tôi không vừa mắt nhưng lại không làm gì được tôi."

    Tôi đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, sau lưng truyền đến tiếng âm thanh đập phá đồ đạc của Tôn Nhã, Bành Nam đuổi kịp tôi và giơ ngón tay cái lên: "Khương Lâm, làm tốt lắm."

    Tôi mỉm cười nói: "Thầy Bành, em hy vọng thầy có thể ra mặt nói với Đồng chủ nhiệm chuyển Vương Khả đến phòng ký túc xá khác."

    Bành Nam nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này".

    Tôi trở lại phòng ngủ, Vương Khả đang ngủ say, có thể thấy đã lâu rồi cô ấy không được ngủ ngon. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu không gặp Chu Nguyên Hạo và không bước vào con đường tu đạo, liệu số phận của tôi có giống như cô ấy không?

    Tôi đang ngồi ngây ngốc một hồi, chuông điện thoại di động chợt vang lên, là Lâm Bích Quân gọi tới, giọng nói có phần lo lắng: "Khương Lâm, Tống Tống về chưa?"

    "Có chuyện gì vậy?" tôi hỏi.

    "Vừa rồi tôi nghe có người nói nhìn thấy Tống Tống ở ngoài cổng trường bị mấy thanh niên bắt đi, nhìn bọn họ không giống người tốt, tôi lúc đầu không tin...." Lâm Bích Quân hoảng hốt nói.

    Bây giờ cô ấy đang ở bãi tập quân sự, tôi bảo cô ấy đừng hoảng sợ, chỗ nào cũng đừng đi, tôi lập tức tới ngay.

    Sắc trời đã tối, trên bãi tập đã không còn người nào, Lâm Bích Quân một mình ngồi dưới mặt đất trên đường chạy, nhìn thấy tôi mắt đỏ hoe chạy vội tới.

    Cô ấy mặc dù tính tình tương đối lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, gặp được một chút việc thì bị dọa đến hoang mang lo sợ.

    Tôi nói cô ấy đừng hoảng kể lại cho tôi nghe tường tận sự việc.

    Khoảng bảy giờ chiều, buổi huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc, Lâm Bích Quân tập không tốt nên cô ấy và một số sinh viên khác bị huấn luyện viên giữ lại để huấn luyện riêng, nên cơm tối vẫn chưa ăn. Tống Tống nói ở cổng sau trường học có một quán bánh rán khá ngon, cô ấy đi mua hai cái để sau khi Lâm Bích Quân tập xong có đồ ăn ăn ngay.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Lâm Bích Quân tập xong đã gần tám giờ, Tống Tống vẫn chưa trở lại, cô ấy lo lắng nên ra cổng sau tìm nhưng được chủ quán bánh rán bảo trước đó có một cô gái từng bị mấy thanh niên kéo đi, theo miêu tả của chủ quán thì cô gái đó rất giống Tống Tống.

    "Khương Lâm, cô nói xem có phải là Hạ thiếu ở căng tin hôm qua không?" Lâm Bích Quân lo lắng hỏi.

    Tôi an ủi cô ấy vài lời rồi bảo cô ấy về nghỉ ngơi, còn lại sẽ lo liệu, tôi cũng kể cho cô ấy nghe chuyện của Vương Khả và nhờ cô ấy chăm sóc Vương Khả.

    Đợi cô ấy đi rồi, tôi liền gọi điện cho Bành Nam hỏi về Hạ thiếu gia, vừa nghe nhắc tới người này, anh ta cau mày. Hạ thiếu gia này tên đầy đủ là Hạ Thanh Tây, có chút xuất thân xã hội đen, có một người anh trai là lão đại nổi tiếng vùng này - Hạ Thanh Đông.

    Hạ Thanh Tây dựa vào thế lực của anh trai mình để làm mưa làm gió ở trong trường, ai cũng không dám trêu chọc cậu ta. Lần trước có một nam sinh tranh giành chỗ ngồi trong căng tin đã bị cậu ta trùm bao tải rồi hành hung dã man, đánh cho mặt mũi bầm dập. Mà nam sinh đó cứ hai ngày ba ngày đều bị đánh một lần như vậy, có gọi cảnh sát cũng vô ích, vì nam sinh đó cũng không nhận ra là ai đánh mình. Cuối cùng không còn cách nào, cậu nam sinh đó đành phải nghỉ học.

Lại là lưu manh côn đồ!

    Tôi cảm thấy đau hơi đầu, vốn tưởng rằng trường học là nơi thanh tịnh, nhưng không ngờ bây giờ cũng trở thành cái thùng thuốc nhuộm lớn, khắp nơi đều có bắt nạt ức hiếp.

    Tôi hỏi Bành Nam có biết phòng ký túc xá của Hạ Thanh Tây ở đâu không, Bành Nam khuyên tôi đừng hấp tấp, anh ta sẽ tìm cách, nhưng tôi rất lo, dù sao Tống Tống cũng là một cô gái trẻ, rơi vào trong tay của những kẻ đó, chậm một phút cũng có thể bị chà đạp.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi chợt nhớ ra trường mình có một diễn đàn tên Baidu Post Bar, diễn đàn này rất nổi tiếng, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều thích giao lưu trên đó. Tôi vội lấy điện thoại đăng bài trên Post Bar, hỏi có ai biết Hạ Thanh Tây ở đâu không, tôi treo thưởng 1.000 tệ. Bài vừa đăng đã có người phản hồi, nickname là một dãy số, thoạt nhìn có vẻ là tài khoản vừa đăng ký.

    Tài khoản kia cho biết Hạ Thanh Tây thường tới uống rượu và chơi bida tại quán Guigui Bar vào tối thứ Hai hàng tuần cho đến tận khuya.

    Tôi chuyển tiền thưởng cho người đó xong lái xe đến Guigui Bar.

    Quán này cách Học viện Mỹ Thuật sáu con đường, nằm trong một con hẻm nhỏ, là nơi ngư long hỗn tạp, nghe nói bọn lưu manh ở vùng này rất thích uống rượu ở đây.

    Tôi dừng xe ở hẻm nhỏ bên ngoài, trong ngõ nhỏ có mấy tên trông giống lưu manh đang đứng hút thuốc, tôi mặt không đổi sắc đi ngang qua bọn chúng vào quán bar.

    Quán bar chia làm hai tầng, tầng dưới là nơi uống rượu, tầng trên là sảnh bida. Tôi không để ý đến ánh mắt của mấy người đang uống rượu tầng dưới mà đi thẳng lên tầng hai, nơi tôi nhìn thấy Hạ Thanh Tây đang chơi bida với một cô gái yêu kiều quyến rũ.

    Tôi bước thẳng tới, bóp cổ rồi đem cậu ta ép lên tường, nghiêm giọng hỏi: "Cậu bắt Tống Tống đi đâu rồi?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 116: Xác chết trả thù🍁

Ngay khi tôi vừa động thủ, tất cả người đang đánh bida bốn phía đều vây quanh lại, trong tay cầm cây bida, hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi.

     Hạ Thanh Tây nhíu mày: "Cô đang nói ai?"

    "Đừng có giả ngu." Tôi nghiêm nghị nói: "Vào khoảng bảy giờ tối nay, cậu có phải đã bắt đi một cô gái ở cổng sau Học viện Mỹ Thuật không?"

    "Không có." Hạ Thanh Tây nghiêm túc nói: "Dám làm dám chịu, nếu thật là tôi làm, tôi sẽ không phủ nhận, nếu như không phải tôi, sẽ không bao giờ gánh chịu oan ức này."

    Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta hồi lâu, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ không phải cậu ta làm?

    Lúc này điện thoại của tôi reo lên, là Bành Nam, anh ta cho biết đã liên lạc với bạn bè ở đồn cảnh sát và có chút manh mối về Tống Tống.

    Không phải Hạ Thanh Tây làm sao?

    Tôi có chút xấu hổ nên buông cậu ta ra, vỗ nhẹ vào cổ áo cậu ta, cười nói: "Xin lỗi, hiểu lầm, hiểu lầm. Tôi còn có việc phải làm nên đi trước."

    "Chờ một chút." Hạ Thanh Tây nói: "Cô cứ vậy muốn rời đi?"

    Nói xong, một nhóm lưu manh chặn đứng trước mặt tôi, tôi quay lại nhìn cậu ta: "Cậu muốn gì?"

    Hạ Thanh Tây nhận lấy chai rượu vang Remy Martin XO từ một tên lưu manh, nguyên một chai đầy đặt lên bàn bida rồi nói: "Uống xong chai rượu xin lỗi này đi rồi về".

    Lại uống rượu à?

    Tôi cau mày, tôi là loại người chỉ uống một ngụm là đã gục, uống hết chai này chắc chắn sẽ phải nhập viện mất.

    Chẳng lẽ hôm nay phải đánh một trận? Nhưng đông người như vậy, tôi thấy hơi thiếu tự tin, chỉ có thể thả Kim Giáp tướng quân ra.

Lúc này tôi nghe thấy Kim Giáp tướng quân nói rằng nó thích uống rượu. Kim Giáp tướng quân không nói được, nhưng do có khế ước với nó nên chúng tôi tâm linh tương thông , tôi có thể biết được suy nghĩ của nó, nó cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi.

    Tôi lưỡng lự một lúc, cầm chai Remy Martin XO lên, mở nắp và rót thẳng vào miệng.

    Chất lỏng cay cay tràn vào cổ họng, khi vào bụng thì biến mất, tôi uống hết chai rượu rồi đặt trở lại lên bàn, nhìn Hạ Thanh Tây: "Tôi đi được chưa?"

    Hạ Thanh Tây ngơ ngác, hồi lâu mới giơ ngón cái lên: "Nữ trung hào kiệt, tránh hết ra."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Bọn lưu manh rẽ đường, tôi bước ra khỏi quán, nhìn Kim Giáp tướng quân có màu đỏ nhạt trong tay, vì uống say nên nằm bất động không nhúc nhích trong tay. Đầu tôi đầy những vạch đen, một con bọ vậy mà lại thích uống rượu.

    Cất Kim Giáp tướng quân đi, tôi đến trường gặp Bành Nam, Bành Nam nói với tôi anh ta có một người bạn là giám đốc cảnh sát, anh ta đem chuyện của Tống Tống kể lại cho người bạn đó thì họ liền cử người đi tìm. Theo camera tại cổng sau của trường, chiếc xe bắt cóc Tống Tống đã được tìm thấy.

    Chiếc xe bị bỏ trước một ngôi nhà cũ sắp bị phá bỏ, là xe ăn cắp, qua video cho thấy bắt Tống Tống là một nhóm đàn ông mặc quần áo bình thường.

    Bọn họ có phải là kẻ buôn người không?

    Cảnh sát yêu cầu chúng tôi trở về chờ tin tức, trong lòng tôi phát run, tôi từng đọc trên mạng được biết hằng năm có khoảng tám triệu người mất tích ở Trung Quốc, tôi không biết là con số này có được thổi phồng lên hay không, nhưng những người mất tích chưa bao giờ được tìm thấy đầy đủ.

    Tôi muốn nhìn chiếc xe kia xem có tìm được manh mối gì không, Bành Nam nói rằng xe đang đỗ ở bãi đậu xe của đồn cảnh sát, chờ chủ nhân chiếc xe đến nhận về.

    Tôi mở cửa xe nhìn vào, lập tức tái mét! Xe có mùi xác chết! Rất nồng!

    Đúng lúc này Kim Giáp tướng quân trong cơ thể tôi rối loạn lên, nó nói với tôi, nó có thể truy tìm tung tích của thi khí.

    Tôi từ đồn cảnh sát đi ra, Bành Nam an ủi tôi một lúc rồi bảo tôi về trước, anh ta sẽ báo cho tôi biết ngay khi có tin tức.

    Tôi cám ơn anh ta, sau khi chia tay, Kim Giáp tướng quân đậu lên vai tôi, dưới sự hướng dẫn của nó, tôi lái xe vòng nửa thành phố rồi mới dừng lại, xuống xe mới biết nơi đó là bệnh viện.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Là một bệnh viện tư nhân xa hoa trang trọng, tên bệnh viện tỏa sáng dưới ánh đèn neon rực rỡ.

    Bệnh viện Phương Hoa!

    Tôi có từng thấy quảng cáo về bệnh viện này trên báo, người ta nói đây là bệnh viện tư tốt nhất khu vực Tây Nam.

    Tôi do dự một lúc nhưng không vào ngay mà gọi điện cho Tư Đồ Lăng, nhờ anh ấy giúp tôi kiểm tra xem gần đây có tin tức tiêu cực gì về bệnh viện này không.

    Tư Đồ Lăng nhanh chóng trả lời, anh ấy nói tuần trước có người nhà báo cáo thi thể người thân vừa qua đời của họ được đưa vào nhà xác bệnh viện, vốn định đưa họ về nhà tang lễ vào sáng sớm hôm sau, nhưng không ngờ thi thể đêm hôm đó lại biến mất.

    Tổng cộng có ba thi thể mất tích từ nhà xác bệnh viện.

    Ba thi thể này đều là những người đàn ông trưởng thành, đều chết trong cùng một vụ tai nạn ô tô, ba người đều là công nhân nhập cư, ngồi cùng trên một chiếc ô tô màu vàng, vốn dĩ họ muốn đến một công trường tìm việc làm nhưng lại xảy ra tai nạn, bị một chiếc Mercedes tông trúng khiến 3 người tử vong tại chỗ.

    Chiếc Mercedes bỏ trốn, nhưng ngay tại đêm đó, tài xế gây tai nạn đã đến đồn cảnh sát địa phương đầu thú, tên đó không phải là chủ chiếc xe mà chỉ là tài xế được người ta thuê, vội vàng đến sây bay đón ông chủ, do chạy nhanh nên mới gây ra thảm kịch.

    Tư Đồ Lăng đưa cho tôi ảnh của ba người đã chết, tôi nhìn thấy quần áo họ mặc giống hệt quần áo của các thi thể đã bắt Tống Tống.

    Tôi cau mày, cho dù họ có biến thành xác chết ra ngoài báo thù thì chẳng phải họ nên đi tìm kẻ thù đã giết mình ư, tại sao lại đến bắt Tống Tống?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tống Tống không phải là người địa phương, bố mẹ cô ấy đều ở Giang Tô nên vụ tai nạn giao thông này không thể liên quan đến cô ấy.

    Tôi vào bệnh viện Phương Hoa, tìm đến nhà xác, người gác cổng là một ông già, tôi giả vờ làm một người cháu ở xa mới về có ông nội vừa qua đời đang nằm trong nhà xác, rơi nước mắt nói muốn nhìn thấy ông nội lần cuối.

    Ông già nhìn tôi đáng thương, hỏi tên ông nội, tôi nói họ Trần, ông tìm thấy tờ đăng ký, nhìn hồi lâu rồi hỏi: "Có phải Trần Kiệt không?"

    Tôi vội vàng gật đầu, ông ấy mở cửa nhà xác thì phát hiện một ngăn tủ đông đã bị kéo ra, ông ấy giật mình vội vàng chạy tới: "Sao lại vậy? Tại sao cái tủ này lại mở? lại tới trộm xác à?"

    Đột nhiên tôi cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu thì thấy cửa nhà xác tự động đóng lại, lộ ra một người đàn ông đang trốn sau cánh cửa.

    Người đàn ông mặc áo khoác trắng bác sĩ, đội mũ và đeo khẩu trang, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm tôi.

    Người đàn ông đó rất cao, từ trong túi móc ra một ống tiêm, lao về phía tôi, tôi vội đá vào ngực khiến hắn gãy xương sườn, nhưng lại bị hắn đâm được kim tiêm vào cánh tay, chất lỏng trong suốt tràn vào cơ thể tôi.

    Tôi lập tức cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, ông già bảo vệ lao tới đánh nhau với người đàn ông đó, chỉ trong chốc lát đã bị hắn đánh ngã xuống đất.

    Kim Giáp tướng quân từ trong người tôi bay ra, lao thẳng vào gáy của người đàn ông đó, tên đó không hề hay biết, từ ngăn kéo tủ lạnh lôi ra một cái xác nữ trẻ tuổi, cởi quần hắn xuống, leo lên cái xác nữ ấy và bắt đầu làm chuyện đó với cái xác.

    Tôi trợn mắt buồn nôn, đang muốn để Kim Giáp tướng quân ra tay thì thấy có ba người động tác cứng ngắc đi tới.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi hít một hơi, những người đó chẳng phải chính là ba thây ma đã bắt đi Tống Tống sao?

    Động tác của bọn họ rất quái dị, nhìn có chút giống Zombie trong phim, tên đàn ông mặc áo bác sĩ đang cật lực vận động trên thi thể cô gái, trong miệng càng không ngừng kêu lên rên rỉ, vậy mà bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.

    Ba thi thể loạng choạng tiến tới phía sau tên đó, đột nhiên đều đưa tay ra bóp lấy cổ hắn ta. Tên áo trắng hét lên một tiếng, ngước lên nhìn thấy ba khuôn mặt bị nát vụn trong vụ tai nạn, hắn ta sợ hãi đến mức mềm nhũn ngay lập tức, liều mạng giãy dụa đấm đá ba thi thể, nhưng những thi thể kia khí lực vô cùng lớn, đem hắn đè xuống đất rồi gắt gao bóp lấy cổ của hắn ta.

    Hắn ta bị siết đến sắc mặt xanh mét, rất nhanh muốn trợn trắng mắt, bỗng nhiên ba thi thể lại buông hắn ta ra, sau đó kéo ra ba ngăn tủ đông trống rỗng rồi bước vào.

    Tên áo trắng sợ hãi đến mức ngất đi.

    Kim Giáp tướng quân lại bay về phía tôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, tầm mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

    Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, Bành Nam và Tư Đồ Lăng đều ở bên cạnh, Tư Đồ Lăng nghiêm túc răn dạy tôi một trận, nói tôi quá liều lĩnh..

    Tôi có chút xấu hổ, lần này thật sự quá bốc đồng, đột phá lên nhị phẩm, thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có chút bất cẩn, làm việc không suy nghĩ, không tính toán cẩn thận, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 117: Chu Nguyên Hạo trở lại🍁

    Tôi hỏi có tìm được Tống Tống không thì họ bảo rằng sau khi ba thi thể bắt Tống Tống đi, vậy mà lúc sau lại đưa cô ấy đến đồn cảnh sát giao thông - nơi ban đầu xử lý vụ tai nạn giao thông gây tử vong cho ba người công nhân.

Sau đó họ bắt xe buýt trở lại bệnh viện, tình cờ quần áo của họ có mũ trùm đầu nên suốt chặng đường họ đều đội mũ trùm, nên không ai để ý đến.

Tưởng tượng ra những hình ảnh đó, tôi vừa cảm thấy kinh dị vừa buồn cười.

Không ngờ khi trở lại bệnh viện, họ lại dạy cho một kẻ ái thi* một bài học, người tiêm thuốc mê cho tôi lại là một bác sĩ ở bệnh viện Phương Hoa, trông hắn rất bình thường, nhưng hơn ba mươi tuổi mà vẫn không có bạn gái. Mọi người muốn giới thiệu cho hắn nhưng hắn lại từ chối, không ngờ một bác sĩ trông đàng hoàng lại là một kẻ có sở thích biến thái như vậy.
(*ái thi: thích làm chuyện đó với xác chết)

Hiện tại hắn đã bị bắt, dự kiến hắn sẽ phải vào tù với tội danh cố ý gây thương tích cho người khác và vũ nhục xác chết.

Tôi hỏi Tống Tống có liên quan gì đến vụ tai nạn rồi bỏ chạy không. Tư Đồ Lăng nói thời điểm xảy ra tai nạn, Tống Tống tình cờ đi taxi ngang qua và chính cô ấy là người đã gọi cảnh sát lúc đó.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, sau khi kết nối tất cả sự việc liền hiểu rõ mọi chuyện: Thời điểm xảy ra tai nạn, Tống Tống nhìn thấy người bước xuống xe từ bên ghế lái là một thanh niên mặc áo đen chưa đến hai mươi tuổi, nhưng người đến tự thú lại là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi.

Sau đó Tống Tống xác định, thật ra người điều khiển xe lúc gây ra tai nạn là con trai chủ xe, mười bảy tuổi, không có bằng lái, lại đang trong tình trạng say rượu, cha hắn ta không muốn con trai mình vào tù nên đã đưa cho tài xế một trăm vạn để tài xế nhận tội thay.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Vì muốn đòi lại công bằng cho bản thân nên ba thi thể đã đi tìm Tống Tống, cô ấy vừa nhìn thấy ba thi thể liền biết chuyện gì đang xảy ra, với tính cách mạnh mẽ, nhiệt tình lại chính nghĩa nên cô ấy sẵn sàng ra tòa làm chứng, xác nhận hung thủ thật sự.

Tôi đã thấy qua nhiều ma quỷ, nhưng ba thi thể này lại khiến tôi không nói nên lời nhất.

********

Tôi không bị gì nghiêm trọng, nên truyền xong hai chai nước rồi xuất viện. Tống Tống đã về ký túc xá, cô ấy kể lại sự việc này mà vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy kể khi nhìn thấy ba thi thể, cô ấy gần như sợ chết khiếp, nhưng thấy họ không hề làm tổn thương mà chỉ nhìn chằm chằm vào mình không nói gì.

Có lẽ họ cũng không nói được.

Tống Tống vốn là một cô gái vô tư, dần dần mất đi nỗi sợ hãi, xem xét kỹ hơn, họ không phải chính là những người công nhân nhập cư bị đụng chết cách đây một tuần sao? Cô ấy đoán ngay rằng họ có bất bình, liền vỗ ngực hứa sẽ giúp họ giải quyết.

Tôi thầm lắc đầu bất đắc dĩ, con nhóc này thật sự là thần kinh thô, nếu là người khác, có lẽ đã bị doạ đến mắc bệnh bệnh tâm thần rồi.

Sự việc xác chết xuất hiện tại bệnh viện Phương Hoa bị trấn áp, ba thi thể nhanh chóng được hỏa táng, tôi yêu cầu Tống Tống giữ kín chuyện này, cô ấy chỉ nhún vai thờ ơ, dù sao có nói cũng không ai tin.

*******

Mười ngày sau, chúng tôi nhận được điện thoại của Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Lăng nghiêm túc nói cho chúng tôi biết rằng người thanh niên gây tai nạn là phú nhị đại, gia đình rất giàu có, nhà hắn ta đã bồi thường một số tiền lớn cho người thân của ba công nhân đã chết và nhận được sự thông cảm của họ, gia đình còn tìm cách lấy giấy chứng nhận tâm thần phân liệt cho hắn ta. Cuối cùng, hắn ta không bị kết án tù mà chỉ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Tư Đồ Lăng dặn chúng tôi phải cẩn thận vì gia đình hắn ta có thể sẽ trả thù chúng tôi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tống Tống biết được rất tức giận, ba người công nhân tuy đã chết nhưng lại cố gắng hết sức để lấy lại công bằng, vậy mà cuối cùng kẻ gây ra tai nạn làm một cái chứng nhận tâm thần giả là có thể lừa gạt cho qua, đây là thế đạo gì!

Tôi cũng tức đến không chịu nổi, không phải nói hắn ta bị tâm thần phân liệt sao? Tôi sẽ cho hắn ta biết thế nào là bệnh tâm thần thực sự.

Tan học, tôi ra khỏi trường và tìm đến nơi xảy ra vụ tai nạn, ban đầu tôi không có nhiều hy vọng lắm nhưng cuối cùng lại tìm thấy một sợi hồn phách của một trong ba người đã chết ở đó.

Người có ba Hồn bảy Phách: Ba Hồn có: Thiên Hồn, Địa Hồn, và Mệnh Hồn. Bảy phách* gồm: Thiên Trùng, Linh Tuệ, Vi Khí, Vi Lực, Trung Xu, Vi Tinh và Vi Anh

*Chú thích:
* Thiên Trùng: là vía tượng trưng cho sự may mắn, bình an.
* Linh Tuệ: là vía tượng trưng cho trí thông minh, sáng suốt.
* Vi Khí: là vía tượng trưng cho khí lực, sức khỏe.
* Vi Lực: là vía tượng trưng cho sức mạnh, ý chí.
* Trung Xu: là vía tượng trưng cho sự trung trực, chính trực.
* Vi Tinh: là vía tượng trưng cho sự tinh anh, nhạy bén.
* Vi Anh: là vía tượng trưng cho sự dũng cảm, gan dạ.

Mà sợi linh hồn này chính là mệnh hồn trong ba hồn.

Trong ba hồn, mệnh hồn có thể biết hết những nhân quả báo ứng của chủ hồn, đồng thời có thể chỉ đạo thiện ác của thân xác trên thế giới này, cho nên sau khi thân xác chết đi, mệnh hồn là có khả năng đi vào chỗ thị phi của nhân quả.

Bởi vậy thế gian có rất nhiều ma quỷ, phần lớn là mệnh hồn biến hóa thành.

Nhưng mệnh hồn cũng không tồn tại được lâu, sau khi lưu lại Tử Vong Chi Địa một thời gian, hoặc sẽ đi đến nơi mà người chết phải đến, hoặc hồn phách tiêu tan ở thế gian.

Nếu như có chấp niệm, bọn chúng có khả năng biến thành cô hồn dã quỷ, nếu như có oán khí sâu nặng, thì sẽ tiến hóa trở thành oán quỷ.

Vừa vặn tôi mới học xong cách vẽ bùa "Ngự Quỷ", đem lá bùa gấp thành hình con hạc, đưa sợi mệnh hồn vào đó, sau đó tôi thăm dò bệnh viện tâm thần nơi phú nhị đại kia đang ở.

Bệnh viện tâm thần này là một trong những viện điều dưỡng tốt nhất ở Sơn Thành, môi trường bên trong rất tốt, ở trong đó một thời gian ngắn rồi đi ra ngoài, coi như là nghỉ phép.

Tôi quyên góp cho bệnh viện mười vạn tệ, Phó viện trưởng đích thân ra đón và dẫn tôi đi tham quan.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tên phú nhị đại kia ở trong một căn phòng có điều kiện tốt nhất, tôi lấy cớ tham quan, nhân cơ hội nhìn thoáng qua phòng bệnh của hắn ta, thấy hắn ta đang ngồi chơi game di động cười toe toét, xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tôi giận sôi gan sôi ruột, đem tấm bùa "Ngự quỷ" đặt dưới gốc cây Thiết thụ ngoài bậu cửa sổ.

Có lẽ sự việc ba thi thể tìm cách đòi lại công bằng quá quỷ dị, khiến cha mẹ của tên phú nhị đại này sợ hãi nên đã đi chùa xin một tấm bùa trừ ma rồi đeo vào người hắn ta.

Tuy cấp độ của lá bùa rất thấp nhưng có thể bảo vệ khỏi những hồn ma bình thường, tôi nói với mệnh hồn kia là không cần thiết phải trực tiếp làm hại hắn ta, chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài cửa sổ hù doạ là được.

Rất nhanh tôi liền nghe thấy một tiếng hét hoảng loạn phát ra từ trong phòng bệnh.

Tôi nhếch môi, thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo, đừng tưởng rằng chỉ cần có chút tiền là có thể thoát được.

Khoảng mười ngày sau, tôi lại đến bệnh viện tâm thần, đi nhìn tên phú nhị đại kia một chút, thấy hắn thân hình mảnh dẻ, bị dọa đến không thành hình người, luôn luôn quỳ gối bên cửa sổ, vừa dập đầu vừa hô: "Tôi sai rồi, van xin anh, bỏ qua cho tôi đi."

Bác sĩ nói với tôi, tình trạng của hắn vốn không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại trở thành như vậy, ngày nào hắn cũng nói nhảm, nói rằng có ma đến báo thù, cha mẹ hắn đã quyết định đưa hắn ra nước ngoài điều trị.

Tôi lấy lại lá bùa "Ngự Quỷ" về,  cũng đã dạy cho hắn đủ bài học rồi, dù sau này hắn có khỏi bệnh thì ký ức khủng khiếp như Địa Ngục này cũng sẽ luôn theo hắn, cả đời cũng không thể quên được.

Chuyện này đã kết thúc, việc học của tôi đi vào quỹ đạo. Sau sự việc bị tôi giáo huấn lần trước, Tôn Nhã nhìn thấy tôi đều đi vòng qua, sợ tôi tung video lên mạng.

Còn ác quỷ trong phòng ngủ ký túc xá của chúng tôi dường như không thể rời khỏi nơi đó, giống như quỷ trói linh ở Nhật Bản vậy, từ khi tôi dạy Tôn Nhã một bài học, nữ quỷ đó cũng không ra ngoài gây chuyện nữa.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Vương Khả cũng đã được chuyển đến một phòng ký túc xá khác, tinh thần ngày càng tốt hơn, tính tình cũng dần vui vẻ hơn.

Lúc tôi đi học cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là một tháng, tôi chào các bạn cùng phòng và nói sẽ về nhà ở một thời gian. 

   Tôi trở về nhà đợi Chu Nguyên Hạo, tâm trạng có chút thấp thỏm.

Đã gần mười hai giờ trưa mà Chu Nguyên Hạo vẫn chưa đến, tôi có chút bất an, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Cửu Tử Hoàn Hồn Trận chẳng lẽ không thể nuôi dưỡng linh hồn anh?

Tôi đang định gọi cho Trịnh thúc thì có tiếng gõ cửa, là người chuyển phát nhanh, tôi mở gói hàng ra thì thấy bên trong có một hộp quà màu đỏ được gói rất đẹp, lại mở hộp quà ra thì thấy bên trong có một cái váy màu đen, là kiểu dáng bồng,  đơn giản mà thanh lịch.

Ngoài ra còn có một bộ trang sức kim cương, hai tấm vé tàu và một miếng ngọc bội bằng ngọc Dương Chi, mặt trước ghi tên Chu Nguyên Hạo, mặt sau ghi ngày sinh của anh.

    Ngọc bội Dương Chi khi chạm vào có cảm giác mát lạnh, vào mùa hè cầm trên tay hẳn là rất thoải mái. Tôi đang thưởng thức ngọc bội, bỗng nhiên xuất hiện một làn khói xanh chập chờn, trong không trung ngưng tụ thành một thanh niên cao ráo tuấn tú, mặc một cái áo phông sọc xanh trắng vô cùng bình thường, nhưng khi khoác lên người anh, lại thấy khác biệt.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người ta hay nói rằng một bộ quần áo có đẹp hay không chủ yếu phụ thuộc vào hình dáng cơ thể và khuôn mặt của người mặc.

Tôi tiến lên sờ mặt anh, lại nhéo nhéo ngực, còn sờ thân dưới một cái, hài lòng gật đầu: "Không tệ, không thiếu bộ phận nào cả."

Ở bên anh một thời gian dài, tôi cũng đã trở thành nữ lưu manh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis

🍁Chương 118: Du thuyền hạng sang🍁

  Chu Nguyên Hạo ôm tôi, hôn lên má tôi một lúc rồi nói: "Lâm Lâm, cảm ơn em. Nếu như không có em, anh đã bị hồn phi phách tán".

    Tôi trơ tráo cởi áo anh ra nói: "Vậy anh lấy thân báo đáp đi".

    Anh cười lớn, bế ngang tôi lên: "Anh đã sẵn sàng trở thành một bữa tiệc thịt rồi". Sau đó sải bước đi vào phòng ngủ, như mãnh thú vồ lấy tôi, không biết có phải do anh nhịn quá lâu rồi hay không, mà liên tục giày vò tôi không ngừng suốt một tiếng đồng hồ, tôi hoài nghi có phải trên người anh mang theo động cơ vĩnh cửu hay không, mà làm không biết mệt.

    Sau khi làm xong, anh để tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi xoay người lại đè tôi dưới thân, tôi ngăn anh lại: "Kềm chế một chút, em là người bình thường, sẽ chịu không nổi."

    "Yên tâm, anh có mang theo thuốc mỡ đây." Nói xong, anh lại nhào lên, tôi không khỏi mắng thầm trong lòng "cầm thú!" Nếu biết trước tôi đã không trêu chọc anh!

    Tôi bị anh giày vò đến mức ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thấy anh đang bôi thuốc mỡ lên nơi đó của tôi, là một loại thuốc mỡ trong suốt, khi bôi lên có cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu. Nơi đó của tôi bị anh giày vò đã trở nên sưng đỏ, bây giờ được bôi thuốc cảm thấy tốt hơn nhiều.

    Chu Nguyên Hạo có chút đau lòng nói: "Trước đây anh chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ kiềm chế hơn."

    Tôi liếc mắt, anh làm được ư?

    "Đúng rồi." Tôi hỏi, "Quần áo và đồ trang sức là thế nào?"

    Trên mặt Chu Nguyên Hạo hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt, nói: "Đây là mẫu mới nhất năm nay của Chanel. Anh cảm thấy em mặc vào sẽ rất đẹp nên đã nói Trịnh thúc mua."

    Tôi nhướng mày, lại hỏi: "Còn hai tấm vé tàu này ?"

    "Đó là vé du thuyền The Will. Đúng lúc là lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, chúng ta đi ra biển chơi." Chu Nguyên Hạo ôm tôi, "Không phải em đã từng nói qua là muốn đi biển, mặc đồ bơi lướt sóng trên biển sao?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi bật cười, người này lại có thể nhớ được những gì tôi nói từ năm ngoái?

    Có điều thấy anh dụng tâm chu đáo như vậy, tôi rất vui. The Will - một du thuyền xa hoa hào nhoáng, được mệnh danh là con tàu Titanic của thế kỷ 21. Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng được đi trên một con tàu cao cấp như vậy.

    Sơn Thành có sông Trường Giang chảy qua, ngày xưa không có nhiều phương tiện đi lại nên mỗi lần đi xa mọi người hay dùng thuyền, những chiếc thuyền ngày xưa vừa bẩn thỉu lại hay có côn trùng sâu bọ. Còn những chiếc thuyền ngày nay thì đã được nâng cấp lên rất nhiều. Nhưng loại thuyền sang trọng như The Will tôi chỉ mới được nhìn thấy trên ti vi.

    Những ngày này tôi cùng Chu Nguyên Hạo mưa móc trên giường, lại thấy mình xinh đẹp hơn một chút, đến cả Tống Tống cũng lớn tiếng hỏi tôi có phải đang yêu đương không, tôi chỉ cười không nói.

    Còn hai ngày nữa là lễ Quốc Khánh, gia đình Tống Tống ở tỉnh khác nên không về, cô ấy tìm được một công việc bán hàng để trải nghiệm cuộc sống. Lâm Bích Quân may mắn hơn, tranh của cô ấy được một họa sĩ chú ý nên cô ấy đi làm trợ lý mấy ngày, có họa sĩ chỉ dạy, sau này cô ấy sẽ dễ dàng nổi bật hơn.

    Tôi thu dọn hành lý, đi máy bay đến Thượng Hải và nghỉ ở đó một đêm, đúng 7 giờ sáng ngày Quốc Khánh, tôi lên du thuyền The Will.

    Vé của The Will rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vậy cho dù là khách ở khoang hạng ba cũng là người giàu có. Họ đều ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tinh tế, ngay cả trẻ em cũng mặc đồ thời trang hàng hiệu, cảm giác không phải đến du ngoạn, mà là đến so giàu.

    Cô phục vụ mặc sườn xám dẫn tôi lên phòng thượng đẳng trên tầng cao nhất của du thuyền, tổng cộng chỉ có sáu phòng ở tầng này, bên trong trang trí vô cùng sang trọng xa hoa, còn có một bể bơi nhỏ, tuy nhiên do diện tích có hạn nên bể bơi được chia sẻ cho sáu phòng thượng đẳng dùng chung.

    Chu Nguyên Hạo tuy hiện thân, nhưng ngoài trời ánh nắng chói chang, nên anh không thể ra ngoài vui chơi thoải mái, tôi dứt khoác cũng không ra ngoài, suốt ngày lăn giường cùng anh.

    Buổi tối có bữa tiệc rượu chính thức, Chu Nguyên Hạo thay bộ âu phục Armani được chế tác tinh xảo, thắt cà vạt, cùng với một vẻ mặt hại nước hại dân dẫn tôi đến nơi tổ chức bữa tiệc.

    Chúng tôi vừa xuất hiện tại sảnh tiệc liền nhận được hàng chục ánh mắt hâm mộ và ghen tị, khiến cho lòng hư vinh nho nhỏ của tôi được thỏa mãn vô cùng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Bữa tiệc có đủ loại hải sản tươi ngon và đắt tiền, Chu Nguyên Hạo chu đáo lấy cho tôi hai con tôm hùm, tự tay bóc vỏ rồi bỏ lên đĩa ăn của tôi, tôi vừa cắn một miếng thì nghe thấy tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng trẻ bên cạnh.

    "Anh nhìn người ta đi, dáng dấp đẹp trai lại còn ân cần như vậy, nhìn lại anh đi, chỉ lo ăn không quan tâm đến tôi, anh căn bản không yêu tôi." Người phụ nữ mặc lễ phục xinh đẹp bất mãn nói.

    "Nếu cô cảm thấy người ta đẹp trai thì đi tìm anh ta đi." Người đàn ông cũng rất bất mãn, "Hơn nữa, cô có xinh đẹp bằng bạn gái người ta không?"

    Lòng hư vinh của tôi đã đạt được thỏa mãn tới cực điểm.

    Lúc này, thuyền trưởng lên bục phát biểu trong bữa tiệc, ông ấy mặc nguyên bộ chế phục, tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng rất có tinh thần, lại nói chuyện hài hước, là một ông già rất đáng yêu.

    Giữa bữa tiệc, tôi vào nhà vệ sinh và trong lúc tôi đang rửa tay thì có một người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh tôi trang điểm.

    Vừa thoa son, cô ta vừa nói với tôi: "Kim chủ của cô khá đẹp trai. Nếu gặp được người như anh ấy, tôi sẵn sàng đi theo vô điều kiệm. Không giống như tôi, lại đi theo một gã trung niên có cái bụng còn lớn hơn phụ nữ mang thai mười tháng."

    Tôi nhất thời không phản ứng kịp: "Kim chủ nào?"

    Cô ta liếc mắt nhìn tôi: "Đừng giả vờ nữa, tôi là người kỳ cựu trong ngành này. Chúng tôi thường xuyên đi du lịch, rất biết nhìn người, liếc mắt là có thể nhận ra xuất thân của một người. Tuy trên người cô là hàng hiệu, ăn mặc giống như tiểu thư thế gia danh môn, nhưng thực chất cô chỉ là một người lớn lên ở nông thôn, phải không?"

    Tôi choáng váng ngay lập tức.

    Cô ta kiêu ngạo hất cằm: "Tôi nói đúng chứ? Như tôi đã nói, tôi rất giỏi đánh giá người khác, chỉ cần nhìn lời nói và hành vi là có thể biết xuất thân của một người. Người đàn ông ưu tú như vậy, chắc chắn không thể nào cùng cô có mối quan hệ lâu dài, cô vẫn là nghĩ biện pháp moi thêm chút tiền từ anh ấy đi, miễn cho đến lúc đó bị anh ấy vứt bỏ, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng."

    Nói xong cô ta lắc eo bước đi, nhưng tâm trạng tôi lại rất tồi tệ, tôi nhìn mình trong gương, vốn tưởng rằng mình càng ngày càng xinh đẹp, cành ngày càng mạnh mẽ thì sẽ xứng với anh, nhưng những lời nói vừa rồi của cô gái kia lập tức đánh tôi rơi vào hầm băng.

    Ba mẹ tôi làm nghề vàng mã, trong mắt nhiều người, chúng tôi là tầng lớp dưới đáy xã hội và là người bị kiêng kỵ nhất, xuất thân của tôi và Chu Nguyên Hạo hoàn toàn khác biệt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Chu Nguyên Hạo không sống lại cũng không sao, một khi anh sống lại, liệu gia đình anh có chấp nhận tôi không? Chu lão tiên sinh tuy rằng bây giờ rất thích tôi, nhưng đến lúc đó thì chưa chắc, liệu họ có khuyên Chu Nguyên Hạo bỏ rơi tôi mà đi cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối?
(Fren: tội Tiểu Lâm quá, chị đừng lo, xuất thân của chị chẳng ai sánh bằng đâu🥹)

    Tôi quay lại bữa tiệc với tâm trạng nặng nề và nhìn thấy hai cô gái trong trang phục dạ hội, đeo trang sức sang trọng đang vây quanh nói chuyện với Chu Nguyên Hạo.

    Chu Nguyên Hạo vẻ mặt nhàn nhạt, thuần túy đối phó, nhưng hai cô gái đó mặt lại đỏ bừng, liều mạng thu hút sự chú ý của anh.

    Anh nhìn thấy tôi liền lịch sự nói với hai người: "Xin lỗi, bạn gái tôi đã về rồi."

    Nói xong, anh đi ngang qua hai người, đến gần tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi, tôi lập tức nhận được ánh mắt trừng trừng của hai cô gái đó.

    Lòng tôi hơi ấm lên, có chút đỏ mặt nói: "Làm gì vậy, đang ở nơi công cộng mà?"

    Chu Nguyên Hạo cười nói: "Tốt nhất là nên làm ở nơi công cộng, để tránh mấy người mù đến quấy rối chúng ta."

    Anh còn chưa nói xong thì đã có một người đàn ông bước tới.

    Người đàn ông đó gần bốn mươi tuổi, dáng dấp rất có phong độ, mặc âu phục hàng hiệu, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thoạt nhìn có vẻ là một người thành đạt.

    Người đàn ông mỉm cười tự giới thiệu tên Triệu Thần, ở phòng thượng đẳng số 2 đối diện với chúng tôi, ban ngày có thấy chúng tôi nên đến đây chào hỏi.

    Tôi không giỏi ứng xử với những người thành đạt như vậy, ngược lại Chu Nguyên Hạo cùng hắn trò chuyện vui vẻ.

    Người đàn ông này là ông chủ của Công Ty Châu Báu Thiên Vận nổi tiếng ở Trung Quốc, vẫn chưa kết hôn và có thể nói là một người đàn ông độc thân kim cương.

    Hắn trò chuyện với Chu Nguyên Hạo về thị trường trang sức trong nước và khen ngợi món trang sức tôi đeo.

    Trò chuyện được một lúc, có người đến gặp hắn bàn chuyện làm ăn, hắn lễ phép rời đi, Chu Nguyên Hạo nhìn theo bóng lưng hắn, giọng nói lạnh đi: "Người này tâm thuật bất chính."

    Tôi thờ ơ nhún vai, dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

*********

    Mà vào lúc này, trong một gian phòng nào đó thuộc khoang hạng ba của The Will, một đôi vợ chồng trẻ vừa làm vận động trên giường xong, người vợ xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa, tâm tình vui vẻ, vừa tắm vừa hát.

    Cô ấy lớn lên trong một gia đình ưu việt, cha mẹ đều là chủ công ty, tuy công ty không lớn nhưng kinh doanh cũng không tệ, cô ấy được cha mẹ chiều chuộng yêu thương lớn lên, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào công ty của cha mẹ làm việc.

    Cô ấy không phải là dạng tiểu thư không có năng lực, chỉ biết dựa vào cha mẹ mà ăn chơi, cô ấy vào công ty rất chăm chỉ làm việc và thường chủ động tăng ca, các nhân viên bên dưới cũng ngưỡng mộ cô ấy, sự nghiệp của cô ấy có thể nói là càng ngày càng thành công.

    Chồng cô ấy xuất thân nghèo khó, từ quê lên Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại Thượng Hải và trở thành luật sư, công ty của cô ấy có quan hệ làm ăn với Sở luật sư của anh ấy, nên họ dần dần quen nhau và nhanh chóng yêu nhau.

    Chồng cô ấy mặc dù là "Phượng Hoàng nam" nhưng lại không có tập tính xấu như những "Phượng Hoàng nam" khác, anh ấy rất chăm chỉ làm việc, và hoàn toàn nghe lời cô ấy, cha mẹ anh ấy đều đã chết, nên cô ấy không lo vấn đề cha mẹ chồng nàng dâu. Cha mẹ cô ấy cũng rất hài lòng với người con rể này, nên họ rất nhanh đã lĩnh giấy kết hôn, lần này là đi du thuyền để hưởng tuần trăng mật.
(Phượng Hoàng nam: chỉ một người đàn ông nghèo khó nhờ nhà vợ mà bay lên cao thành Phượng Hoàng. Tập tính xấu ý nói ăn bám vào nhà vợ mà không chịu làm việc)

    Cô ấy tưởng tượng về cuộc sống tương lai, càng nghĩ càng cao hứng, đột nhiên cô ấy nghe được âm thanh gì đó.

    Cô ấy sửng sốt một lát, tắt vòi sen cẩn thận lắng nghe, phát hiện bên ngoài truyền đến tiếng răng rắc, giống như có người đang gặm xương.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro