Chương 7: Kiếp trước liếm cẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, Tần Trì không đợi được Lão Viên mà thay vào đó lại bất ngờ đợi được một người. Buổi trưa, Tần Trì làm đồ ăn thịnh soạn đón Trương Tri về cùng nhau ăn.

"Tần Trì, sức khỏe của anh gần như đã tốt lên rồi, từ ngày mai hãy để anh nấu ăn cho." Trương Tri cảm thấy rất có lỗi, mấy ngày nay Tần Trì là người nấu cơm, ngay cả bát đĩa cũng không cho anh động vào. Anh sao có thể để Tần Trì làm như vậy, mới từ bên ngoài trở về đã phải làm việc nhà?

Tần Trì gắp một miếng thịt cho vào bát Trương Tri: “Anh thấy em nấu không ngon à?”

"Không có gì, kỹ năng nấu ăn của em tốt hơn anh, nhưng em cũng rất mệt mỏi, hãy để anh làm một số công việc nhà cùng em." Trương Tri rất lo lắng, Tần Trì hiểu chuyện như ước nguyện của anh, nhưng anh lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, con người đúng là loài sinh vật khó hiểu mà.

Hai người đang thưởng thức bữa ăn thì điện thoại của Tần Trì đột nhiên vang lên, Trương Tri thản nhiên liếc nhìn, hơi thở đột nhiên ngừng lại.

Trương Nhạc Nguyệt!

Tần Trì cũng nhìn thấy ID người gọi, vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp ấn nút từ chối.

“Không trả lời?” Trương Tri đặt đũa xuống, khóe miệng căng thẳng, “Anh tránh mặt đi một lát được không?”

"Cứ để cậu ta gọi từ từ, chúng ta ăn thôi.” Tần Trì mặc kệ cuộc điện thoại thứ hai của Trương Nhạc Nguyệt, bỏ thịt đã được rỡ hết xương cá vào bát của Trương Tri.

Trương Tri lén nhìn Tần Trì vài cái, nhưng từ vẻ mặt tinh tế của anh không nhìn ra được biểu cảm gì, đành phải bỏ cuộc.

Nếu như là trước kia thì khi Trương Nhạc Nguyệt chủ động gọi điện cho anh, chắc chắn Tần Trì sẽ rất vui mừng, sẽ lao ra ngoài ban công để trả lời cuộc gọi ngay.

Đối mặt với sự thay đổi này, Trương Tri có chút vui mừng, khẩu vị của anh cũng được cải thiện lên

Bề ngoài Tần Trì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vô số lần lại đang muốn xé nát thân thể Trương Nhạc Nguyệt

Sự hận thù của anh đối với chàng trai này không bao giờ có thể nhạt đi, khi sống lại, anh thậm chí còn muốn cầm dao chặt Trương Nhạc Nguyệt và Vệ Chi Nam thành từng mảnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh biết rằng hành động này là không sáng suốt.

Đây vẫn là một xã hội *pháp quyền, nếu thật sự giết người, anh sẽ sớm bị bắt vì thế anh sẽ không thể chuẩn bị vật tư cũng như không thể trốn khỏi nhà tù để bảo vệ Trương Tri trước khi tang thi đến, cái được không đủ bù đắp cái mất.

*Pháp quyền: khi mọi công dân và thể chế trong một quốc gia, nhà nước hoặc cộng đồng đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như nhau.

Dù sao sau này cơ hội báo thù vẫn còn rất nhiều phải không? khi lũ tang thi hoàn toàn chiếm đóng thành phố, không có sự bảo vệ của anh và Trương Tri, số phận duy nhất của Trương Nhạc Nguyệt chính là bị lũ tang thi xé xác thành từng mảnh.

Về phần Vệ Chi Nam, cái mụn mủ đó thì  càng vô dụng, hắn chỉ có một cái miệng có thể nói tốt, rõ ràng hắn là Alpha, nhưng hắn lại gầy và nhỏ hơn Trương Tri là một beta, giống như một con *gà trắng, thật đáng xấu hổ cho Alpha.

*Gà trắng: gà công nghiệp 

Ở kiếp trước khi cả thành phố sụp đổ, Trương Tri là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đổi tiền ra để được lực lượng địa phương bảo vệ, đồng thời dẫn Tần Trì, Trương Nhạc Nguyệt, Vệ Chi Nam rời khỏi thành phố.

Trương Nhạc Nguyệt dù có khốn nạn đến đâu thì vẫn là cháu ruột của Trương Tri. Nghe nói rằng trước khi gửi Trương Nhạc Nguyệt đến La Thành, anh trai và chị dâu của Trương Tri đã dặn dò với Trương Tri rằng hãy chăm sóc Trương Nhạc Nguyệt thật tốt và đừng bao giờ để Trương Nhạc Nguyệt khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.

Trương Tri có tính cách lạnh lùng và không giỏi thể hiện tình yêu, rất nghiêm khắc với cháu trai và Tần Trì. Mặc dù Tần Trì luôn nói lời phản đối, nhưng anh vẫn biết rằng Trương Tri làm điều đó là vì lợi ích của mình, Trương Nhạc Nguyệt thì khác, cậu ta đó hoàn toàn không hiểu được sự cố gắng vất vả của Trương Tri, cậu ta coi người chú duy nhất của mình như kẻ thù, cố tình dụ dỗ chồng của chú mình và hợp tác với Vệ Chi Nam, một người ngoài để lật đổ công ty của Trương Tri, và cuối cùng gián tiếp giết chết Trương Tri.

Tần Trì cảm thấy Trương Tri thật thảm mới nuôi phải *bạch nhãn lang, là mình và Trương Nhạc Nguyệt.

*Bạch nhãn lang(sói mắt trắng): chỉ người vong ơn bội nghĩa.

Đối mặt với cơn nguy kịch lúc đó, Trương Tri rất bình tĩnh, nhanh chóng nhìn ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, đồng thời hiểu rằng đây không phải là lúc để giúp đỡ và yêu thương nhau nên muốn bỏ lại Vệ Chi Nam. Nhưng cả Tần Trì và Trương Nhạc Nguyệt đều không cho phép, đặc biệt là Tần Trì dưới sự xúi giục của Trương Nhạc Nguyệt đã mắng Trương Tri, nói rằng anh là một động vật máu lạnh, có trái tim rắn rết, thấy chết mà không cứu,.... Trương Tri, người vốn có thể chất yếu đuối, tái mặt vì bị mắng.

Bây giờ nghĩ lại, Trương Tri sao không tát một cái đập chết anh luôn cho rồi, không biết Trương Tri đã cố gắng kiềm chế như thế nào.

Nếu có thời gian rảnh vào ngày khác, Tần Trì muốn đến khoa não và khoa mắt để kiểm tra xem anh có vấn đề gì không nên mới hành động ngu ngốc như vậy.

Một bữa cơm ăn hết hai mươi phút, Trương Nhạc Nguyệt gọi gần mười cuộc điện thoại, nhưng Tần Trì đều không trả lời Trương Nhạc Nguyệt có lẽ đã tức giận nên gọi lại cho Trương Tri, nhưng lại bị Tần Trì với vẻ mặt vô cảm bấm tắt.

Lúc Tần Trì đang rửa bát, Trương Tri đứng ở cửa bếp hỏi:

"Hai người cãi nhau à?"

"Không, em chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc, biết rằng cậu ta chỉ muốn trả thù anh bằng cách thông qua em, và việc thân thiết với cậu ta luôn khiến anh tức giận và buồn bã mà em vẫn làm"

Tần Trì nhìn chằm chằm vào bồn rửa, nước từ vòi đang chảy xuống rửa sạch bọt trên đĩa.

Trương Tri sửng sốt một chút, anh tưởng Tần Trì cãi nhau với Trương Nhạc Nguyệt nên cố tình đối xử tốt với anh để khiến Trương Nhạc Nguyệt ghen tị, nhưng bây giờ Tần Trì đang dùng hành động thiết thực để chứng minh cho anh thấy. Anh thực sự đã vạch ra một ranh giới với Trương Nhạc Nguyệt và quay lại với Trương Tri.

"Tần Trì," Trương Tri bước tới, vòng tay qua eo Tần Trì, trầm giọng nói: "Cảm ơn."

Tần Trì cười khổ, anh làm sao có thể xứng đáng để Trương Tri nói lời cảm ơn với anh, anh đã vì Trương Nhạc Nguyệt làm nhiều việc như vậy, bao nhiêu năm làm *chó liếm, lại nhắm mắt làm ngơ trước sự toàn tâm toàn ý của Trương Tri, và cuối cùng thì anh chỉ đang làm điều mà một người chồng nên làm mà thôi. Trương Tri cảm động đến mức không thể xúc động hơn, thậm chí còn cảm ơn anh.

Chó liếm(liếm cẩu): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ bám theo

Nó có đáng không?

Tần Trì trồng một vườn hoa hồng lớn trong sân, vườn hoa hồng đó được anh trồng cho Trương Nhạc Nguyệt. Vì Trương Nhạc Nguyệt là một Omega có pheromone hương hoa hồng, mà không quan tâm Trương Tri sẽ cảm thấy như thế nào. Trong vài năm tận thế, việc nghĩ đến mùi hương của những bông hoa đó khiến anh đau bụng cả lên, anh cảm thấy khinh thường và ghê tởm những gì mình đã làm.

Ngày mai phải xúc hoa hồng khắp sân đi, quá buồn nôn.

Sau bữa trưa, Tần Trì buộc Trương Tri phải ngủ trưa để có tinh thần hơn vì Trương Tri là một người nghiện công việc, trong mọi việc luôn đặt công việc lên hàng đầu và anh thực sự có thể hy sinh mạng sống của mình vì sự nghiệp thịnh vượng. Nhưng bây giờ điều đó là không cần thiết và không có gì quan trọng hơn sức khỏe.

Tần Trì vẫn ngồi ở sofa bên cạnh, tham lam nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trương Tri.

Sẽ tốt biết bao nếu ngày tận thế không đến, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc Trương Tri, không ai có thể bắt nạt người này được nữa.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, trong phòng khách vang lên một tiếng gầm như sấm sét ngọt ngào đạo đức giả: "Tần Trì, sao anh không nghe điện thoại của em!"

Tần Trì không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Trương Nhạc Nguyệt, Omega mà anh hận thấu xương, không ngờ lại chủ động tìm đến cửa!

Trương Tri cũng bị tiếng nói của Trương Nhạc Nguyệt đánh thức, tựa người vào đệm sofa từ từ ngồi dậy, cau mày mắng: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Tần Trì cũng là chú của cậu, đừng lúc nào cũng anh, em như vậy."

Trương Nhạc Nguyệt cười khẩy, đi vòng đến mép ghế sofa, vòng tay qua cổ Tần Trì, nhìn Trương Tri đầy khiêu khích, "Chú hai, chú đang nói gì vậy, chú không biết chú ấy có hứng thú với cơ thể của cháu đến mức nào sao? nếu không phải tôi từ chối thì bây giờ anh ấy sẽ là của tôi, còn gọi anh ấy là chú? Tôi không gọi anh ấy là chồng thì đã rất có lỗi với anh ấy rồi!"

Trước đây, Tần Trì có lẽ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng khi nghe được những lời này, thậm chí còn muốn ly hôn với Trương Tri ngay tại chỗ để có thể ở bên Trương Nhạc Nguyệt một cách chính đáng.

Nhưng bây giờ, ai biết được anh muốn bóp cổ cậu ta chết đến mức nào.

Tần Trì nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm vào ghế sofa, không nói lời nào. Anh sợ mình không kiềm chế được cơn tức giận, sẽ vì Trương Nhạc Nguyệt mà ra tay đến không thể cứu vãn, phá hủy kế hoạch ban đầu.

Trương Nhạc Nguyệt và Trương Tri đều không chú ý đến sắc mặt của Tần Trì có bao nhiêu khó coi, Trương Tri chỉ cảm thấy hành vi ôm chồng mình thật chặt của cháu trai rất chói mắt, ngay cả bụng dưới cũng bắt đầu nhói lên.

Tuy nhiên, cậu biết những gì Trương Nhạc Nguyệt nói là sự thật.

Trương Nhạc Nguyệt cực kỳ không nghiêm túc trong tình yêu, đi khắp nơi tán tỉnh không ngừng, dựa vào sắc đẹp của mình mà đã chơi đùa với rất nhiều Alpha, Beta và được họ quay quanh, Tần Trì cũng là một trong những món đồ chơi của cậu ta.

Trương Nhạc Nguyệt có cách đối phó với alpha rất tốt, cậu ta sẽ không bao giờ để đối phương dễ dàng có được mình, kẻo cậu ta sẽ mất đi cảm giác thần bí cùng hứng thú. Tần Trì làm chó liếm cho cậu ta lâu như vậy, tặng cậu ta vô số quà, nhưng cậu ta vẫn chưa lấy được thể xác.

Nếu hai người này thực sự đã đi đến bước cuối cùng thì Trương Tri dù sao cũng không thể chấp nhận được.

“Tần Trì, em đi rót cho anh cốc nước được không, bụng anh hơi đau.” Trương Tri rất lo lắng, không biết Tần Trì sẽ phản ứng như thế nào.

Tần Trì hất tay Trương Nhạc Nguyệt ra, đi tới trước mặt Trương Tri, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Vậy để em giúp anh lấy hai viên thuốc giảm đau nhé?”

"Được." Trương Tri âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Tần Trì thật sự giữ khoảng cách với Trương Nhạc Nguyệt, Trương Nhạc Nguyệt nhìn Tần Trì đã đi xa, ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra thế này, tên coi tiền như rác kia được cậu chủ động ngồi lên lại không muốn, ngược lại lại đến gần cái Beta vô dụng như Trương Tri?

Vẻ mặt bối rối và tức giận của Trương Nhạc Nguyệt khiến Trương Tri nheo mắt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng, giống như một cơn gió lạnh thổi qua tảng băng trôi, không có một chút ấm áp nào.

"Nhạc Nguyệt, cậu lúc này không có đi học, ở nhà làm gì?"

Trương Nhạc Nguyệt nghẹn một lúc, mới ấp úng trả lời: "Học, trường học đang trong kỳ nghỉ."

Một khi không thể dùng Tần Trì để tấn công Trương Tri, tính kiêu ngạo của cậu ta sẽ giảm bớt ngay lập tức. Cho dù có bao nhiêu Alpha vây quanh cậu ta, thì Trương Tri mới thực sự là người đưa tiền để hỗ trợ cậu ta.

“Kỳ nghỉ?” Trương Tri lấy điện thoại di động ra, “Tôi sẽ gọi cho giáo viên của cậu ngay, nếu cậu nói dối tôi, hậu quả cậu tự hiểu.”

Trương Nhạc Nguyệt lao tới giật lấy điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: "Anh nói xong chưa, tôi có lên lớp hay không anh quản làm gì?"

"Cậu xin tôi tiền chu cấp sinh hoạt một ngày, tôi có thể quản cậu một ngày.” Trương Tri mặt không biểu cảm nhìn cháu trai, “Nếu cậu cho rằng tôi quá khoan dung, tôi sẽ không quản cậu nữa từ tháng này trở đi, tôi sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho cậu nữa."

"Trương Tri, anh quá rẻ tiền, ông bà nội và cha tôi bảo anh chăm sóc tôi. Đây là cách anh chăm sóc tôi đấy à?" Trương Nhạc Nguyệt tức giận đến phát điên, cậu ta không có khả năng kiếm tiền, cậu ta đã sống một cuộc sống xa hoa với 20.000 nhân dân tệ mà Trương Tri đưa cho cậu ta mỗi tháng. Và khi bố cậu ta biết Trương Tri bị lợi dụng, ông đã không đưa cho cậu ta một xu nào. Trương Tri không đưa tiền thì tìm ai hỗ trợ bây giờ?

Trương Tri lạnh lùng nói: “Là tôi đã quá nuông chiều cậu rồi, bây giờ sửa lại nhân cách méo mó của cậu vẫn chưa muộn. Nếu tôi chỉ nhìn cậu lầm đường lạc lối, thì tôi thực sự sẽ cảm thấy có lỗi với cha mẹ và anh trai mình.”

Trương Nhạc Nguyệt đang muốn mắng anh, chợt nhìn thấy Tần Trì cầm ly nước trong tay đi vào phòng khách, cậu ta mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui cười: "Trương Tri, anh có chắc không? Nếu mà anh dám cắt chi phí sinh hoạt của tôi, tôi cũng sẽ không cho anh yên đâu!"

Trương Tri cũng chú ý đến Tần Trì, tim anh đập thình thịch.

Trước kia mỗi lần muốn kỷ luật Trương Nhạc Nguyệt, Tần Trì đều sẽ can thiệp, nếu nghiêm trọng quá, Tần Trì sẽ cùng anh cãi nhau, điều này lại càng khiến Trương Nhạc Nguyệt càng thêm kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ, Tần Trì hẳn là không cảm thấy đau lòng nữa đúng không?

[Chương sau có drama◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro