Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Trạc luôn ngủ không sâu, cho nên mỗi sáng lúc Tiêu Kỳ dậy sớm vào triều đều không ở trong nội điện rửa mặt mặc quần áo, mà hết thảy đều ở ngoài điện tự mình làm.

Thần Lương trải qua sáu đời quân vương, thế nhưng hoàng đế chân trần ngồi xổm ở tẩm điện tự mình mang giày rửa mặt, có thể nói là trước không có, mà sau cũng không có ai, chỉ có Tiêu Kỳ là người duy nhất.

Sau khi đăng cơ, hậu cung của hắn cũng không có thêm ai. Thuở niên thiếu đều mang ác danh, nên hắn không nạp phi ngược lại còn làm cho không ít nữ nhi thế gia thở phào nhẹ nhõm.

Hậu cung không có chủ nhân, nội thị cùng cung nữ đều tủy theo mà phân phác hơn phân nửa. Ngày thường đi theo hầu hạ bên người Tiêu Kỳ cũng chỉ có một mình A Trạch.

Sáng sớm trời vẫn chưa sáng tỏ, A Trạch ngái ngủ chờ đợi ngoài hành lang lén lút đưa tay lên dụi dụi con mắt. Tiêu Kỳ trước giờ đều tự mình mặc quần áo, biết rõ hắn không cho phép ai lại gần cho nên A Trạch chỉ là ngốc ngốc đứng đó nhìn.

Mất nửa giờ đồng hồ, Tiêu Kỳ thay xong xiêm y, hai tay chà xát mặt đi ra. Hắn một thân long bào huyền sắc nghiêm chỉnh, đai eo ngay ngắn, cánh tay áo bó buộc càng nhìn giống như trang phục quân nhân hơn.

"Ngươi tỉ mỉ trong coi, nhớ phải nhìn thấy y uống xong thuốc."

"Vâng."

Tiêu Kỳ trước khi đi còn cẩn thận dặn dò, A Trạch tuổi nhỏ, tâm tư đơn thuần, đối với Tạ Trạc tuyệt đối trung thành. Tinh tế nghĩ kỹ lại thì hắn càng giống như nội thị thiếp thân hầu hạ bên cạnh y.

"Ta nếu còn thấy y phê sổ con."

"Không, không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không!"

A Trạch giật thót, bị dọa đến nổi cơn buồn ngủ cũng bay mất dạng. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc lắc đầu, liên thanh đáp lại.

Tính khí hắn thế nào Tiêu Kỳ đều đã hiểu rõ, lần trước hắn nghe theo Tạ Trạc dặn dò, lặng lẽ đưa đến một sấp tấu chương, vừa vặn bị Tiêu Kỳ bắt được,

Tiêu Kỳ cũng không phạt hắn quá ác, chỉ bắt hắn dùng bút đem tất cả mực làm rơi dọn sạch. Thế nhưng A Trạch không biết chữ làm sao có thể viết, đành vô cùng khổ sở ở bên ngoài tẩm điện cả đêm ngồi vẽ ba ba nhỏ.

Đại khái không nghĩ sẽ liên lụy A Trạch bị phạt, Tạ Trạc vì áy náy nên cũng yên tĩnh hai ngày, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.

Canh thuốc, dược thiện, điểm tâm thường xuyên được đưa vào điện.Khẩu vị y không tốt, ăn không được bao nhiêu, nhiều nhất là uống hai bát canh, còn lại đại đa số điểm tâm đều cho A Trạch ăn sạch.

A Trạch là tiểu nội thị Tiêu Việt nuôi bên người. Mấy năm cuối Tiêu Việt tại vị đều vô cùng ngu ngốc, bệnh tình càng nặng thì lại càng mê tín dị đoan, một mực tin vào mấy chuyện quỷ thần thiên mệnh. Hắn nghe bói toán chọn một người thế gia có ngày sinh tháng đẻ phù hợp đem xung hỉ. Nhà kia không đành lòng con trưởng, liền treo đầu dê bán thịt chó, bắt A Trạch vốn là con thứ của vợ lẻ không được quan tâm đến ứng phó.

Thời điểm A Trạch vào cung chỉ mới mời bốn, Tiêu Việt bệnh nặng quấn thân luôn mang bộ dạng vui buồn thất thường. Nếu không có Tạ Trạch ngoài sáng trong tối ra tay bảo vệ, chỉ sợ hắn sớm đã bị dằn vặt đến không còn mạng.

Bọn họ là cùng chung hoạn nạn trở thành bạn, A Trạch trước mặt Tạ Trạc chính là thoải mái hơn một chút. Thời điểm Tiêu Kỳ trên triều bận đến sứt đầu mẻ trán, hai người bọn họ ngược lại có thời gian ở cùng nhau

Thực hạp chứa đầy điểm tâm cũng nuôi không mập khuông mặt vốn nhỏ nhắn của A Trạch. Tạ Trạc dựa trên giường đem bánh tô trong tay chia làm hai, đưa cho hắn nửa khối.

"A, ta nghe nói gần đây kinh thành có rất nhiều chỗ chơi vui, hình như là có thương đội cùng đoàn hát đến."

A Trạch tham lam ăn nhiều, hắn ngồi ở ngưỡng cửa nội điện liều mạng nhét đồ ăn, trực tiếp đem miệng chính mình căn tròn độn căng giống như miệng sóc

"Ta nghe bọn họ nói Trường Hựu Thành đã nhiều năm không náo nhiệt như vậy. Thế mà cuối năm nay ngoài chợ, tửu lâu, còn có hoa...a, xóm làng chơi, đều đặc biệt đông đúc!"

Ngày đông sau giờ ngọ, ánh nắng ôn hòa ấm áp, A Trạch mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, dáng vẻ thiếu niên nảy nở tràn đầy sức sống.

"Xóm làng chơi" bốn chữ này từ miệng A Trạch phát ra thật sự khiến người ta dở khóc dở cười. Tạ Trạch thân phận Thái phó xưa nay dạy học, hiển nhiên nổi lên bệnh cũ, bộ dáng cứng rắn gõ nhẹ lên đầu A Trạch.

"...Ngươi là học theo ai mấy thứ này?"

"Là Chử Chiêu, hắn hai ngày trước nói qua với ta"

A Trạch bị đánh cũng không trốn, ngược lại ngẩng đầu hướng Tạ Trạc cười. Đôi mắt hạnh sáng rực chớp chớp, hoàn toàn không ý thức được mình vừa nói cái gì không ổn. Hắn hiện tại cùng Tiêu Kỳ thuở nhỏ có tám phần mười giống nhau, đều không thích đọc sách. Tạ Trạch giơ ngón tay, rốt cuộc khoe không nổi uy phong phu tử chỉ đành bất lực thu về.

Chử Chiêu là võ tướng trẻ nhất trong triều, tuổi tác xấp xỉ Tiêu Kỳ, cứng đầu cứng cổ, cương trực công chính. Thuở nhỏ quen biết A Trạch, lại thế đơn lực bạc, không thể ngăn cản A Trạch tiến cung. Sau đó Chử Chiêu bắt gặp Tạ Trạc bảo vệ A Trạch, vì vậy liền khăng khăng một mực bán mạng đi theo Tiêu Kỳ.

Nói đến, hai người kia cũng coi như là có duyên phận, tuy rằng thiên ý trêu người, đến cuối cùng vẫn giữ lại một phần cơ duyên của cả hai. A Trạch tuổi còn nhỏ chưa thông suốt, thế nhưng vẫn có điểm biểu hiện rõ ràng, mỗi khi nói đến Chử Chiêu, ánh mắt đều đặc biệt sáng lên.

"Các ngươi... hai ngày nữa ăn tết, Chử Chiêu cũng rảnh rỗi, ngươi nói hắn đem ngươi ra cung, hai người các ngươi cùng nhau đi chơi đi."

Tạ Trạc chỉ có thể nhấc tay đầu hàng, đem nửa cái bánh tô cuối cùng đưa cho A Trạch lấp đầy miệng. Y nợ hai người này rất nhiều , tuy rằng người trong cuộc không biết được, nhưng chính y vĩnh viễn sẽ không quên.

"Được a, Chử Chiêu còn nói Tây thị kỳ quán cũng vừa khai trương. Vệ công tử ủy thác cho hắn, y nói ngươi còn nợ hắn một ván cờ. Ta chưa đi kỳ quán bao giờ, đến lúc đó có thể đi cùng Tạ đại nhân được không?"

(Tây - hướng Tây, Thị - Thành thị. "Tây thị" ở đây có thể hiểu là phía tây kinh thành)

A Trạch tâm tính thiếu niên, vừa nghe thấy có thể xin nghỉ ra ngoài chơi liền hoan hỉ cười đến đuôi mắt cong cong. Hắn nâng bánh tô dùng sức gặm một miếng, hưng phấn còn lôi kéo Tạ Trạc cùng đi ra ngoài, chỉ là hắn vừa mới nói xong đã có thanh âm trầm trầm đáp lại lời hắn.

"Vậy sao? Sao ta lại không biết."

Tiêu Kỳ lặng yên không tiếng động bước vào nội điện nhếch môi cười lạnh, nửa cái bánh tô nghẹn lại trong miệng A Trạch, nhả ra không được, nuốt vào cũng không xong, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên mặt mày nhăn nhó trông ngóng nhìn về phía Tạ Trạc.

"Tiêu... A——"

Đáng tiếc Tạ Trạc cũng không cứu được hắn, Tiêu Kỳ đầu tiên như là ngựa quen đường cũ kéo lấy cổ áo sau gáy A Trạch xách lên hướng bên ngoài đi, rồi lại nhanh chân tiến vào điện, đem Tạ Trạc đang ngồi trên giường nhẹ nhàng ôm ngang lên.

Nhìn ra Tiêu Kỳ có mục đích khác, A Trạch nhãn lực nhanh nhạy chạy thẳng ra cửa, thuận tiện quỳ xuống thành một đoàn làm ổ trên mặt đất vẫn không quên đem thực hạp phía sau che giấu cho kỹ.

Tiêu Kỳ có Tạ Trạc trong lòng đương nhiên không đếm xỉa tới hắn, chỉ liếc hắn một cái liền đem Tạ Trạc hướng ngoài mà đi, cũng không thèm để ý đến cái thực hạp kia nữa.

Xe ngựa là một mực chạy khỏi hoàng cung.

Tạ Trạc thất điên bát đảo bị vây hãm tựa vào đệm lót mềm mại đặt bên trong xe ngựa, Tiêu Kỳ hướng cổ y cắn căn để lại ba bốn dấu hồng ấn mới chịu yên tĩnh.

Vệ gia mấy chục năm trước suy yếu, Vệ Lăng là con cháu thế gia ,gia cảnh sa sút, chỉ có thể dùng số tiền tổ tiên ra đem đi mở kỳ quán.

Tạ Trạc năm đó đem thủ hạ trong tay bố trí tại nơi này. Vì trước đây Tiêu Dụ thế lực lớn, rất nhiều chuyện không thể nói trên bàn. Chỗ này của Vệ Lăng lại đông người hỗ tạp, làm việc bí ẩn, thuận tiện che giấu tai mắt kẻ khác.

Tiêu Kỳ tính tình đần độn, giỏi nhất chính là chưa phân tốt xấu liền ghen. Tạ Trạc mượn dùng kỳ quán của Vệ Lăng vì hắn kết giao vô số tay trong, hắn không những không cảm động, ngược lại còn bụng dạ hẹp hòi niêm phong cửa hàng người ta. (quá đáng =)))

"Được... Ta không đi gặp hắn."

Tạ Trạc tay chân vô lực đẩy vai Tiêu Kỳ, y vừa mới lành bệnh, bị hắn náo loạn một hồi đã có chút hụt hơi, càng không chịu nổi hắn cả chặng đường dằn vặt đâu.

"Ngươi đi, ngươi đi ta lại niêm phong hắn nửa năm."

Tiêu Kỳ răng nanh sắc bén, cực kỳ giống lang thú hung ác. Hắn gỡ cổ áo Tạ Trạc gặm một lần cuối cùng, mới chán ngán xiêu vẹo mò đến mắt cá chân y dùng sức hôn một cái.

Hai ngày trước thân thể Tạ Trạch chuyển biến tốt, hắn liền đem sợi dây xích trên cổ chân y tháo ra. Hắn cũng không muốn làm một hôn quân Kim ốc tàng kiều. Thế nhưng Tiêu Kỳ vẫn chậm chạp không thể chân chính nắm trong tay Tạ Trạc, tâm trạng có chút không an tâm.

"Ta không đi, đáp ứng ngươi, ta không đi."

Tiêu Kỳ càng là bộ dáng ngoài mạnh trong yếu, trong lòng Tạ Trạc càng khó chịu. Y đưa tay ra cẩn thận từng li từng tí một vuốt mở mi tâm đang nhăn nheo lại của hắn, nhẫn nhịn cảm giác khô rát nơi cổ họng chầm chậm rút ngắn khoảng cách giữa hai khuôn mặt, tỉ mỉ hạ xuống một cái hôn trên trán Tiêu Kỳ.

Thời điểm xe ngựa đến Tây thị đã là xế chiều, hai ngày này sổ con không nhiều, Tiêu Kỳ đã sớm xử lý xong chính sự hôm nay, hiếm thấy có thời gian nhàn rỗi.

Cuối năm mấy năm qua, bên trong Trường Hựu thành bẩn thỉu xấu xa, nhang đốt, đủ loại lá bùa, đủ loại kinh cùng cờ, cổ thuật linh tinh tùy ý đi đến đâu cũng có thể thấy được, đem bách tính quấy nhiều đến dân chúng lầm than, Tiêu Việt đối với những thứ đồ này tin tưởng không nghi ngờ. Trong triều có Tiêu Dụ dẫn đầu đám quan lại ra sức nịnh nọt.

Mà Tiêu Kỳ sau khi đăng cơ xuống tay lưu loát, nhổ cỏ tận gốc, đem đám đám người họa loạn triều cương cùng mấy tăng đạo tổng thương tính mạng người dân đều chém đầu răn chúng. Hắn làm đến tàn nhẫn quyết tuyệt, người sáng suốt mỗi người vỗ tay vui sướng, mà những kẻ bị mấy thứ đó làm mê muội tâm trí cũng không có nổi lá gan phản đối.

Trường Hựu thành đã rất lâu không được một cái cuối năm bình thường. Tạ Trạc cùng Tiêu Kỳ thay đổi trang phục xuống xe ngựa tùy ý đi tới, cảm thấy bỡ ngỡ bởi dáng vẻ ngày xưa của kinh thành. Bàn tay nắm chặt nhau, y kéo hắn đi một lúc lâu, vẫn còn có chút hoảng hốt.

Đường phố phồn hoa, du khách náo nhiệt, sát đường là những cửa hàng dồn dập rao loại hàng sở trường của nhà mình. Tạ Trạc bị người qua đường chen lấn có hơi lảo đảo, Tiêu Kỳ lập tức trở tay bắt lấy cổ tay y, nghiêng người đem y kéo vào trong lòng.

"Ngươi đi theo ta, kẻo bị lạc."

Tiếng người hỗn độn huyên náo, thế nhưng Tạ Trạc đem câu nói này nghe rất rõ ràng. Vòng tay hắn ấm áp, làm y có chút thất thần.

Y nhớ tới rất nhiều năm về trước, y chính là như vậy nắm lấy tay Tiêu Kỳ, lén lút mang theo tiểu hoàng tử chưa từng gặp mặt xuất cung. Tiêu Kỳ khi ấy đơn độc ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thân đường đường là hoàng tử đương triều lại ao ước thèm thuồng nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay tiểu oa nhi ven đường.

Trong sinh mệnh của mình, Tiêu Kỳ một đời đều chưa bao giờ chân chính nắm giữ thứ gì. Nhưng tất cả những điều này đều đang thay đổi, có y che chở, khắp thế gian, ai cũng đừng nghĩ muốn đi thương tổn Tiêu Kỳ

"A Kỳ..."

Đáy mắt cay cay, trên tay khó hiểu tăng thêm khí lực, chặt chẽ năm lấy tay Tiêu Kỳ.

Chỉ tiếc xung quanh quá ồn, Tiêu Kỳ bận thay y ngăn cản dòng người đông đúc nên không nghe thấy một tiếng gọi hoảng hốt này của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro