Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng là thời điểm phố xá náo nhiệt nhất, hiện tại đã gần tới cuối năm, dân chúng đều dốc sức mua sắm đồ tết. Dù là Tiêu Kỳ quanh năm rong ruổi sa trường cũng bị chen đến không nhích nổi chân, hắn liền nhanh chóng che chở Tạ Trạc trốn vào một ngõ ít người.

Cạnh sông Tây thị nhiều thư viện trà lâu, tương đối thanh tĩnh hơn một chút. Tiêu Kỳ thở hổn hển ôm Tạ Trạc chạy khỏi vòng vây người, tùy tiện tìm một quán trà lâu ngồi xuống. Chủ quán nhìn khí chất của hai người đoán biết là không giàu cũng quý, lập tức nhiệt tình đem lên trà nóng.

Hương trà thấm ruột thấm gan, nhưng đưa cho Tiêu Kỳ uống quả thật lãng phí. Hắn bệ vệ ngồi sát bên Tạ Trạc, cũng không thèm bình phẩm liền một hơi cạn sạch, sau cùng còn vô cùng ghét bỏ vì cốc quá nhỏ.

"Ngươi đừng uống nhiều nước, trà cũng không thể no, nên ăn thêm cái này đi

Trên đời này không hoàng đế nào dễ nuôi hơn Tiêu Kỳ, hắn vừa chà chà tay vừa cẩn thận từng li từng tí móc từ trong lòng ngực hai cái bánh bao thịt được bao trong giấy dầu. Đây là bánh của cửa tiệm nổi tiếng nhất Tây thị, hắn vừa nãy mới mua, còn thiếu chút nữa chen lấn đến rơi giày.

"Còn nóng, ngươi ăn nhiều..."

Giấy dầu mở ra, hai cái bánh bao thịt nguyên bản tròn vo đều bẹp thành một đống, vô cùng thê thảm. Khóe môi hắn cứng đờ bên tai đỏ ửng, một hớp nước trà vừa nãy cũng xém chút sặc trong cổ họng.

Tạ Trạc cuống quýt cúi dầu đem cốc trà nâng lên nhấp một ngụm, cố kìm nén lại ý cười trên mặt.

"Không có chuyện gì, khụ, không có chuyện gì."

Tạ Trạc che miệng ho nhẹ một tiếng, khó khăn nhịn cười, y mím môi muốn lấy cái bánh bao bị bẹp tới rách da. Tiêu Kỳ đỏ mặt tía tai muốn đi mua lại, tình thế cấp bách, y đành phải nắm lấy tay đang cầm bánh của hắn, nghiêng người há miệng cắn một ngụm lớn.

Tạ Trạc quai hàm phồng to, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ. Y rũ mắt nỗ lực nhai, trên cánh môi đỏ như hoa còn loáng thoáng dính một ít thịt nhân bánh cùng váng dầu

Trong lòng như có gì đó non mềm cọ nhẹ, Tiêu Kỳ cổ họng căng cứng, nhìn đến trợn tròn đôi mắt.

"Thật không?! Vậy ngươi ăn nhiều một chút, hai cái này đều cho ngươi."

Hắn ho khan một tiếng, dùng sức xoa xoa đôi tai hồng thấu, sau đó mới đưa tay giúp Tạ Trạc vén lại sợi tóc mai bị rối. Có lẽ cảm thấy ngứa, Tạ Trạc hơi rụt xuống cái gáy. Cần cổ trắng trẻo không biết là do lạnh hay bởi vì cái gì, tóm lại là lặng lẽ đỏ lên một chút.

Tạ Trạc phồng má ăn nghiêm túc, Tiêu Kỳ nhìn thấy trong lòng cũng khô nóng. Hắn dù sao cũng là tuổi trẻ khí lực tốt, cất giấu không được tâm tư. Tạ Trạc càng ôn nhuận mặc hắn đùa nghịch, hắn lại càng muốn được nước lấn tới.

"Ngươi..."

Hắn đang lúc mở miệng chấm dứt ý nghĩ đen tối trong đầu, bỗng nhiên bàn bên cạnh tụm năm tụm ba lớn tiếng tán gẫu. Tiêu Kỳ đang chuẩn bị đến gần dán lên cái má tròn trịa của Tạ Trạc hôn một cái, cũng không muốn để ý tới ai ngoài y. Thế nhưng những người kia nói lời thực sự quá mức khó nghe, hai ba câu lọt vào tai làm hắn lập tức biến sắc.

"Tạ phủ này a, coi như là bỏ hoang. Hôm qua ta nhìn thấy, thật sự là đáng tiếc."

"Vậy thì có gì, Tạ đại nhân đã sớm dọn vào bên trong hoàng cung còn để ý một cái tòa nhà sao?"

"Cũng đúng, ngươi nói, năm đó phủ Thái tử lôi kéo như thế nào cũng đều không được. Ai nghĩ tới người ta đã sớm có quyết định chứ."

"Ta nói ngươi cũng thật ngốc, vị tân đế này của chúng ta, có thể ngoài mặt cùng bên trong không giống. Dù sao người ta bản lĩnh điều binh đánh trận tốt như thế, cũng không cần để người khác ở bên cạnh định đoạt mọi việc."

Cách hai bàn, ba người khách kia trò chuyện hăng say. Cái người vừa nói câu kia đưa lưng về phía Tiêu Kỳ, giọng điệu âm dương quái khí vừa khoát tay áo vừa nói, nháy mắt liền gán cho Tạ Trạc một cái dã tâm.

Lời nói như vậy không phải lần đầu Tiêu Kỳ nghe thấy, cũng không phải lần cuối cùng. Hắn tính tình quân nhân, không muốn vì vài ngôn từ mà xử phạt dân. Mấy vị lão thần phụ chính cũng đều kiến nghị hắn nên nghe theo ý dân, để có thể biết rõ tình hình bên dưới.

Trước đây thời gian hắn khôi phục quy củ của tổ tiên, mở ra một thư viện ở phía đông kinh thành dành cho văn nhân chính khách đến thảo luận chuyện quốc sự. Ngôn luận mỗi ngày đều có người chuyên sửa sang lại, sau đó đem vào cung truyền lên cho hắn xem.

Hắn dù sao cũng mang huyết thống Tiêu thị, lại có chiến công trong người, khi quyền lực thay đổi, người khác cũng không thể đánh giá hắn, vì vậy người bị đem ra làm cái đích cho mọi người chỉ trích chỉ có thể là Tạ Trạc.

Nhiều người nói cho hắn biết Tạ Trạc bụng dạ khó lường, cũng nhiều người nói Tạ Trạc năm đó giả bộ thanh liêm không cùng tiền Thái tử mưu đồ làm bậy mưu quyền soán ngôi, chỉ là để đổi lấy tương lai tươi sáng được làm nhiếp chính.

Tiêu Kỳ thậm chí không thể tranh luận, bởi vì hắn quá coi trọng Tạ Trạc. Hắn càng đem Tạ Trạc bảo vệ, người trong thiên hạ càng cho là y làm việc không đứng đắn mê hoặc quân thượng.

"Bất quá, dựa vào tướng mạo của vị Tạ đại nhân kia, nếu ta là Thánh thượng, ta cũng phải thừa nhận y---"

Trong quán trà tổng cộng chỉ vẻn vẹn mấy bàn khách nhân, ba người kia đại khái là uống say nên đến đây giải rượu. Kết quả mấy chén trà nhỏ vào bụng, ngoài miệng ngược lại triệt để không cân nhắc lời nói.

Câu nói này phun ra, ba người đồng loạt cười vang. Tiêu Kỳ sắc mặc trắng xanh, cứng ngắc bóp nát cốc trà trong tay, đàm tiếu hắn như thế nào hắn đều có thể nhịn, nhưng chỉ câu nói này, hắn tuyệt đối không thể nhẫn được.

Vài sợi tơ máu trộn lẫn trà nóng chảy xuống bàn, Tiêu Kỳ hai tay nắm chặt thành quyền, xương ngón tay thô cứng mơ hồ cũng trở nên trắng. Hắn cách cái bàn kia năm, sáu bước, chỉ cần trong thời gian ngắn, hắn có thể khiến ba người kia muốn nói cũng nói không ra lời.

"Đều ăn xong rồi, bánh bao này thật sự ăn ngon, chúng ta lại đi mua một cái đi."

Tay cầm bút cùng tay cầm đao tuyệt nhiên là bất đồng, tay Tạ Trạc ấm áp dịu dàng tựa châu báu, ngón tay trắng nõn nà nóng hồng giống bánh bao. Lòng bàn tay mát mẻ mềm dẻo, Tiêu Kỳ ngơ ngác cuối đầu, nhìn thấy Tạ Trạc từng chút mở ra tay phải của hắn.

Một chút máu loãng trong lòng bàn tay hắn tan ra, gương mặt y trầm xuống, một bên nỗ lực nuốt xuống cái gì đó còn mắc lại trong miệng, một bên cúi đầu hôn lên vết thương của hắn. Vài sợi đỏ tươi nhợt nhạt nhiễm lại trên môi, cực kỳ giống cô nương gia có thói quen dùng son diễm sắc.

Tiêu Kỳ bị Tạ Trạc kéo ra khỏi trà lâu.

Kênh đào ngày đông đóng băng, bên bờ sông không có người đi đường. Tiêu Kỳ vung khỏi tay y không nói một lời tiêu sái đi phía trước. Tạ Trạc lâu ngày ở trong phòng dưỡng bệnh, thể lực chống đỡ khó khăn, đi nhanh một lát liền cảm thấy đi đứng như nhũn ra, cuối cùng là theo không kịp.

"A Kỳ..."

Tạ Trạc đi một hồi bị rơi ở phía sau, y cúi người chống đầu gối trầm thấp kêu một tiếng, liền thở hổn hển ho ra một chuỗi trọc khí.

Bọn họ vì chuyện như vậy mà tranh chấp vài lần, y đương nhiên biết Tiêu Kỳ toàn tâm tòan ý muốn đối tốt với y. Thế nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc, ngôi vị hoàng đế hắn chỉ mới ngồi vững, nhiều sự tình không thể gấp gáp nhất thời.

Gió lạnh tranh nhau chen lấn lùa vào phổi, Tạ Trạc ho đến trước mắt đều biến đen. Y miễn cưỡng lên tinh thần mở miệng hòa hoãn, bộ dáng như đang lấy lòng, cũng giống như là chịu thua.

"A Kỳ, chúng ta không phải đã nói rồi sao, hiện nay vẫn không thể, khụ ----- khụ! Ngươi, ngươi vừa mới kế vị, không thể..."

Tạ Trạc âm thanh khàn khàn, dường như đều bị gió cuống đi mất.

Tiêu Kỳ cho dù không nghe cũng có thể đoán được y đang nói cái gì. Những lời như vậy hắn nghe qua quá nhiều lần, mỗi lần nghe đều như khoét vào tim hắn một lỗ đau đớn.

"Được rồi, đừng nói nữa."

Tiêu Kỳ dưới chân khựng lại, cảm xúc không thể phát tiết gắt gao kẹt lại ở cổ họng chật hẹp. Hắn đem mười ngón tay nắm đến run rẩy, miệng vết thương vốn đã khô lại rịn ra vết máu.

Tạ Trạc thường ngày rất ít gọi hắn một tiếng "A Kỳ", từ thời điểm hắn rời hoàng cung kia, hắn cũng không còn là A Kỳ có thể luôn đi theo phía sau Tạ Trạc.

Đêm tuyết nhẹ nhàng, vầng trăng chưa lên cao, Tiêu Kỳ cứng rắn chống đỡ không chịu bình tĩnh. Hắn cắn chặt hàm răng, lộ ra gân xanh bên má, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

"Ta căn bản cũng không muốn. Ta con mẹ nó căn bản cũng không muốn làm cái hoàng đế chó má này!"

Vi chất cũng tốt, tranh giành cũng tốt, đoạt vị cũng tốt, tất cả những thứ này, đều không phải lựa chọn của chính hắn.

("Vi chất" ở đây nghĩa là làm con tin, ý anh là nhắc tới vụ Tạ Trạc thế chấp bản thân cho triều đình để lấy lòng tin cho Tiêu Kỳ có thể điều binh đánh Nhung Khương hồi chương 1)

Phụ hoàng muốn hắn chết tha hương làm cô hồn dã quỷ, tướng sĩ muốn hắn khiêng lên trường đao lập nên chiến công, bách tính muốn hắn chém giết cường đạo bảo vệ quốc thổ.

——mà Tạ Trạc y, thì lại giống mọi người đều muốn hắn làm một hảo hoàng đế thánh minh thanh liêm.

Không ai quản hắn có muốn hay không, cũng không có ai quan tâm hắn đến tột cùng muốn cái gì. Hắn là huyết mạch Tiêu thị, cho nên hắn nhất định phải đi lên nắm quyền, đi làm một hoàng đế uất ức không bảo vệ nổi người bên gối.

"... Ta biết."

Thân ảnh hắn cơ hồ bị bóng đêm nuốt chửng, khoảng cách vài bước chân, Tạ Trạc không lại tùy tiện đi về phía trước. Y run vai khàn giọng mở miệng, nốt ruồi đọng lại đỏ sẫm như máu ở đuôi mắt.

"Ta biết."

Cùng một câu nói, Tạ Trạc lẩm bẩm nói hai lần. Y nỗ lực câu lên khóe môi, nỗ lực lộ ra một chút thương cảm lại bắt đắc dĩ cười khổ, nhưng ngay cả điểm khí lực cũng không có.

Y nhớ tới Tiêu Kỳ lúc còn nhỏ, thường ngồi trên đầu gối y vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé của mình, vô cùng hưng phấn nói cho y nghe chỉ muốn lớn lên được lĩnh đến đất phong là tốt rồi. Đến lúc đó bọn họ cùng nhau ra ngoài, không bao giờ trở về.

Tạ Trạc gắng gượng cái lưng gầy yếu, loạng choạng ổn định thân hình. Rõ ràng vẫn nhớ kỹ chuyện này, thế nhưng y vẫn đẩy Tiêu Kỳ đi lên con đường này, y không có năng lực thay đổi vận mệnh, y chỉ có thể như thế buộc Tiêu Kỳ đi về phía trước.

Tạ Trạc chậm rãi giơ tay che lại mặt mình, y dùng hết thảy sức lực để bảo toàn cho Tiêu Kỳ, thế nhưng cũng chính tay y hủy hoại hắn.

"Vậy mà ngươi còn nói ta! Ngươi biết rõ ta không cần, tại sao ngươi còn ngăn cản ta

Tâm trạng Tiêu Kỳ uất ức vô cùng, nhưng cũng không thể bỏ mặc Tạ Trạc không quản. Hắn lau mặt xoay người, muốn nói thêm hai câu, chỉ là hắn chết cũng không nghĩ tới vành mắt Tạ Trạc cư nhiên đỏ ửng.

"Tạ Trạc? Không, không phải, ta không phải , ngươi đừng khóc, ngươi đừng..."

Trong lúc hốt hoảng, hắn vội vội vàng vàng đi đến kéo tay Tạ Trạc, toàn thân y đều bị đông lạnh. Mặc dù bị hắn dắt cổ tay cũng không kịp phản ứng, cả người ngơ ngơ ngác ngác đi trên đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro