Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyết rơi từng hạt, ma chướng bộc phát.

Tạ Trạc ý thức không rõ một đường bị đè trong lòng ngực Tiêu Kỳ, hoa tuyết nho nhỏ đọng lại trên hàng lông mi dài của y chậm rãi tan ra, lăn xuống hai bên gò má.

Móng tay gâm vào lòng bàn tay, đem da thịt non mềm bị ấn đến sắp xuất huyết. Tạ Trạc gối lên vai Tiêu Kỳ gắt gao cắn chặt môi dưới, y được Tiêu Kỳ bảo hộ nào chịu qua một chút khắt khe, cho nên tuy là đang tuổi phơi phới lại chịu không nổi nửa phần hàn khí.

"A Kỳ..."

Thủy châu ngưng tụ trên quai hàm không thể rơi xuống vạt áo, ngược lại bị ngón tay thô ráp cẩn thận lau đi. Trong khách điếm, than cháy rừng rực xua tan một ít khí lạnh, Tạ Trạc nhẫn nhịn ảm đạm ngẩng đầu lên, ngơ ngơ ngác ngác chôn vào hõm vai Tiêu Kỳ.

"Không sao chứ? Tạ Trạc? Ngươi trả lời ta, có khó chịu chút nào không, có muốn ta gọi đại phu đến không!"

Tiêu Kỳ hoảng loạn, mà đầu óc coi như tỉnh táo, hắn biết Tạ Trạc tám phần mười là bị cảm lạnh, cho nên hắn đầu tiên là ôm Tạ Trạc tìm đến khách điếm gần nhất. Vô cùng lo lắng sai tiểu nhị bưng lên chậu than cùng nước nóng.

Hắn gấp đến độ nóng nảy, cổ họng kéo căng không ngừng kêu. Tiểu nhị nhìn hắn không giống người bình thường, đương nhiên không dám mảy may thất lễ, một lát liền vội vội vàng vàng đem chậu than tốt nhất đưa đến, sau đó lập tức sốt ruột bận rộn chạy xuống lầu chuẩn bị bồn tắm cùng nước nóng.

Động tĩnh hỗn loạn rối tinh rối mù chấn động đến mức Tạ Trạc đầu đau như sắp nứt ra, y miễn cưỡng lên tinh thần khụ một tiếng, đầu ngón tay nhỏ gầy nhàn nhạt ngưng tụ một chút bầm đen, trong thời gian ngắn vẫn không biến mất.

"Không cần, không cần dằn vặt... Ta không sao."

Tạ Trạc sắc mặt trắng bệch đến hù người, y che kín chăn bông cuộn tròn trên giường. Mái tóc đen dài còn vương chút nước tuyết, có vài sợi dính vào bên mặt uốn lượn như mực, vừa vặn biến mất ở phía đuôi mắt.

"Đừng nói, ta kêu bọn họ nấu nước nóng, ngươi chờ một lát là tốt rồi."

Tiêu Kỳ đáy mắt đỏ lên, đôi mắt vốn tối màu càng đen đến lợi hại. Hắn thân thủ xoa xa đôi môi khô nứt của Tạ Trạc, đem vết máu phía trên cẩn thận lau đi.

"Một hồi liền tốt, nhịn thêm một chút, nghe lời, đừng ngủ."

Hàn khí nếu không đuổi sạch sẽ, Tạ Trạc nhất định sẽ lại nhiễm phong hàn thì càng hung hiểm hơn. Trái tim Tiêu Kỳ quặn đau , hắn hận Tiêu Dụ phá hủy thân thể Tạ Trạc, càng hận chính mình lỗ mãng kích động nói chuyện không biết lựa lời, cư nhiên lại đem một đống cảm xúc bi phẫn phát tiết trên người y.

"Ừm..."

Nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp làm tay thân thể y dường như nhũn ra, Tạ Trạc không quan tâm Tiêu Kỳ áy náy cái gì. Y nhớ rõ Tiêu Kỳ từ nhỏ thân nhiệt đã cao, mỗi ngày đông gặp nhau đều như tiểu lò lửa khiến người ta không nỡ buông tay. Cũng bởi vì điều này, y năm đó không ít lần lấy việc công làm việc tư ôm hắn tập viết chữ

Hết thảy đều dựa vào bản năng, Tạ Trạc nhẹ phun ra một luồng khí ảm đạm sau đó chậm rì rì lao vào lòng Tiêu Kỳ cọ cọ,

"Lạnh, A Kỳ... ta lạnh."

Sợi tóc mềm nhẹ cọ lên mu bàn tay, cảm xúc nhu hòa lạnh lẽo kích thích Tiêu Kỳ đến phát run. Hắn lúc này mới nghĩ tới Tạ Trạc thể hàn ổ chăn có thể không đủ ấm, vì thế hắn vội vàng nói gì nghe nấy thoát xiêm y nằm vào trên giường, hỗn loạn đến nỗi đâm đầu vào trụ giường.

Tiếng vang trầm đục cùng với giọng gào lên đau đớn đều cùng Tạ Trạc không quan hệ, y mơ mơ màng màng men theo ấm áp rúc sâu vào lồng ngực Tiêu Kỳ, đàng hoàng thu hồi tay chân cuộn tròn thành một đoàn.

Tiêu Kỳ đã trưởng thành không còn tiểu hài tử tay chân mềm mềm, Tạ Trạc đầu óc choáng vàng dựa trước ngực Tiêu Kỳ. Hắn đưa tay ôm lấy y, trong nháy mắt phản ứng đầu tiên của y không phải ấm áp, mà là ngộp.

Bắp thịt cứng rắn cọ trên chóp mũi, Tạ Trạc tham ấm, được bao bộc liền luyến tiếc rời đi. Không bao lâu liền đem mặt mình che đến đỏ lên, thiếu chút nữa thở không nổi.

"Dựa vào nhanh chút, ta sưởi ấm cho ngươi."

"Được..."

Tạ Trạc giọng mũi dày đặc, đầu ngón tay phiếm xanh chủ động vòng qua quấn lấy eo hắn. Tiêu Kỳ biết thật không nên nghĩ tới những thứ không phù hợp, những hắn thật sự là quá yêu thích Tạ Trạc, quyến luyến bộ dáng ôm ấp mình của y.

Hắn cúi đầu dùng sức hôn lên mi tâm Tạ Trạc, Tạ Trạc hiện tại tinh thần không rõ, chính là thời điểm vô cùng dính người. Nếu không có tiểu nhị tay chân lanh lẹ đúng lúc gõ cửa đưa nước nóng, hắn có lẽ đã triền miên hôn y một cái thật sâu.

Khách điếm dĩ nhiên không so được với trong cung, Tiêu Kỳ thử qua nước nóng, xác nhận sẽ không đem Tạ Trạc làm bỏng. Lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một đem Tạ Trạc mò ra từ ổ chăn, bỏ ra quần áo khoác bên ngoài.

Mới vừa ấm áp được một ít, Tạ Trạc không quá tình nguyện thuận theo hắn đùa nghịch, hai tay thon gầy hung hăng ôm cổ hắn không chịu buông. Tiêu Kỳ lo lắng trì hoãn lâu sẽ không tốt, đành phải ôm Tạ Trạc cùng nhau ngâm nước nóng.

Thùng gỗ vừa vặn có thể chứa đựng hai người bọn họ, tràn ra một ít nước nóng, Tạ Trạc da thịt non mềm, không chịu nổi nước nóng phao, mới vừa vào liền lung tung giãy dụa muốn chạy. Cũng may Tiêu Kỳ tay mắt nhanh nhạy, trực tiếp đem hắn siết chặt trong lồng ngực, lúc này mới không làm cho y mơ mơ hồ hồ nhảy ra.

"Ngâm một lát sẽ tốt, nghe lời, Tạ Trạc, nghe lời."

Tạ Trạc chỉ có vào nhũng lúc như thế này mới không giương nanh múa vuốt, Tiêu Kỳ liên tục vừa hống vừa lừa gạt ôm sát eo y. Thùng gỗ hết thảy cũng không quá rộng, Tạ Trạc bị hắn ôm lấy không thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn nồi xổm trên người hắn.

"...Đã không lạnh, có thể."

Trên chóp mũi rất nhanh thấm ra một tầng mồ hôi, hàn khí lạnh thấu xương dần dần thoái lui. Mỗi một tấc da thịt đều bị nung đến phát đau, Tạ Trạc cau mày tỉnh táo lại, mái tóc dài mềm mượt ở sau lưng bồng bềnh trên mặt nước. Tiêu Kỳ tay chân vụng về thay hắn vuốt, vuốt đến da đầu y đau xót.

"Không được."

Tiêu Kỳ cong khóe môi nói, như là trường phạt, hướng thắt lưng Tạ Trạc nhéo một cái. Da thịt thiên hàn còn lâu mới bị nước nóng triệt để hun ấm, hắn chặt chẽ kìm lại phần hông, chỉ hận không thể lấy dây xích đem Tạ Trạc khóa lại trong thùng.

Tiêu Kỳ sợ là cả đời đều không đối với ai như thế, đâm tâm đâm phổi khiến hắn tức giận chính là y, giận xong lại đem hắn sốt ruột đến nóng nảy cũng là y

Tạ Trạc đấu tranh không nổi, chỉ bất quá muốn đứng dậy hít thở một chút, nhung lại bị hắn dùng tay đè lại sau gáy, hung tợn ấn trở về hõm vai.

"—— ô!"

Lần này kết quả đụng trúng sống mũi, khung xương Tiêu Kỳ vốn thô khớp cứng rắn, Tạ Trạc mũi đau xót, nước mắt sinh lý một đường lăn khỏi vành mắt, từng khỏa nối tiếp nhau rơi vào trong nước liền tỏa ra một ít gợn sóng đẹp đến đòi mạng.

"Ngươi, ngươi đừng, ngươi tại sao lại khóc, ngươi đừng a, Tạ Trạc, không phải, ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc a!"

Tiêu Kỳ vừa tích góp được một chút uy nghiêm trong nháy mắt liền biến mất, Tạ Trạc rơi nước mắt, hắn cũng trở về trạng thái tay chân nặng nề luống cuống, gấp đến độ giống hệt ngốc cẩu cứ xoay quanh đuổi theo cái đuổi của mình.

"Đừng, đừng khóc, ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi chớ khóc."

Nước mắt chân thật làm cho Tiêu Kỳ hãi hùng khiếp vía, hắn sốt ruột hoảng loạn giơ tay giúp Tạ Trạc lau lau. Có thể do trên tay hắn vốn là có nước, lau hai ba cái xong, trên mặt Tạ Trạc thậm chí còn ướt hơn.

Đụng đau còn chưa hết, liền bị nước trên tay Tiêu Kỳ tràn vào khoang mũi. Tạ Trạc bị gây sức ép đến trước mắt tối sầm lại, muốn chặn cũng không kịp chặn, suýt chút nữa bị Tiêu Kỳ quạt đến ngạt.

Nước mắt hoàn toàn không dừng lại được, Tạ Trạc bị sặc liên tục khóc thút thít, viền mắt triệt để đỏ lên, y quay đầu liền ho khan vài tiếng, nốt ruồi nho nhỏ ở đuôi mắt đỏ như son.

Tiêu Kỳ nội tâm chợt lạnh, nghĩ chính mình đem Tạ Trạc chọc giận, đôi tay hắn cứng đờ giữa không trung, một chút cũng không dám đụng vào y.

Hơi nước lúc ẩn lúc hiện, hắn mặt mày ủ rũ xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng trong lúc Tạ Trạc khàn khàn thở dốc hổ thẹn không thôi buông xuống cái đầu, rên rỉ buồn rầu.

"Ta, ta... Nếu không ngươi đánh ta đi, Tạ Trạc, Tạc Trạc, nếu không ngươi đánh ta đi, chỉ cần ngươi đừng khóc là được."

Tiêu Kỳ nếu thật là tiểu cẩu, hiện tại nhất định là kẹp chặt cái đuôi nhỏ lông xù xù ngắn ngủn, hai lỗ tai cũng đều sẽ uể oải rũ xuống hai bên.

Tạ Trạc hô hấp hơi ngưng lại, miễn cưỡng kìm lại tiếng ho khan, y nhẫn nhịn không khỏe nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Kỳ, vốn định trấn an vài câu. Thế nhưng Tiêu Kỳ cả người rùng mình, lập tức quy củ vươn ra năm ngón tay bằng phẳng, nhanh nhẹn chuẩn bị tư thế chờ bị đánh vào tay.

Tiêu Kỳ khi còn bé chính là như vậy, chỉ có khi gây họa đem y chọc giận mới có thể cúi đầu nhận sai.

Hắn rất thích Tạ Trạc, cũng rất để ý Tạ Trạc. Hắn muốn cùng Tạ Trạc thân cận đến mức muốn phát điên, hắn không giống các huynh đệ có thể mỗi ngày ra vào thượng thư phòng cùng Tạ Trạc gặp mặt. Tiêu Kỳ có rất ngắn thời gian, cho nên hắn không muốn đem thời gian quý báu đó dùng để tập viết.

Tiêu Kỳ không biết biểu đạt yêu thích của chính mình, chỉ liều mạng cắn vạt áo Tạ Trạc, tận lực tranh thủ một chút để ý của y.

Tạ Trạc thời niên thiếu cũng là thân đơn lực mỏng, y miễn cưỡng rối rắm cũng không thể chế trụ được hắn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem sách vở văn chương vứt đầy trên mặt đất, sau đó tức khắc tiến vào trong lồng ngực của mình ôm lấy không buông.

Đứa nhỏ mặt mày xám xịt ngốc hề hề đáng thương rũ xuống đôi mắt cùng một đại nhân ở cùng một chỗ, Tạ Trạc dù nóng nảy cũng không thể phát tiết. Huống chi, y căn bản sẽ không sinh khí với Tiêu Kỳ.

"...Bao nhiêu tuổi rồi, làm sao lại vẫn ngốc nghếch như thế."

Tạ Trạc đè nặng giọng ho khan vài tiếng, không thể làm gì nắm lấy bàn tay căng thẳng của hắn, đem đôi tay đầy vêt chai do cầm đao tỉ mỉ che chở trong lòng.

"Ta là sặc nước, không phải giận ngươi."

"Thật sự?"

Tạ Trạc nhẹ giọng, Tiêu Kỳ vẫn nhăn chóp mũi thẳng lưng như bé ngoan ngồi ngay ngắn, hắn nỗ lực bày ra tư thế thật đoan chính, không an tâm hỏi lại một câu.

"Thật sự không có chuyện gì, ta... Tiêu Kỳ!"

Thủy châu theo khe hở rơi xuống làm thành những gợn sóng nước, Tiêu Kỳ ngốc ngốc hồng thấu chóp mũi, trên tay chặt chẽ siết lấy tay Tạ Trạc như cầm lấy cọng cỏ cứu mạng. Tạ Trạc mềm lòng, cố ý đứng dậy dán sát vào muốn hôn quai hàm căng thẳng của hắn.

Tận khi cảm giác giữa hai chân nóng rực đến không thể xem nhẹ, Tạ Trạc mới đầu còn tưởng là do nước nóng bên trong thùng nước nên không có để ý. Nhưng hiện tại y cùng Tiêu Kỳ gắt gao dính cùng một chỗ, mới phát giác sự tình còn lâu mới đơn giản như vậy.

"Tiêu —— Tiêu Kỳ!"

Nụ hôn đột ngột kết thúc, Tạ Trạc tức khắc hai tai hồng thấu. Y từ trước đến giờ da mặt mỏng, mỗi khi gặp phải sự tình này, y liền giống như thỏ con dễ dàng bị dọa đến chấn kinh. Tiêu Kỳ thấy y thật không so đo chuyện kia, lúc này mới hơi an lòng. GƯơng mặt thanh tú của Tạ Trạc bỗng chốc đỏ bừng cuống quýt lui về chỗ cũ, nhưng đáng tiếc bồn tắm này quá nhỏ, y muốn tránh cũng không thể cách xa Tiêu Kỳ quá ba tấc.

"Cho dù ngươi không tức giận, thế nhưng ta cũng làm sai, ta che cho ngươi ấm áp một chút coi như là bồi tội."

Tiêu Kỳ lời nói thành khẩn, thái độ đoan chính, cánh tay hắn duỗi dài một cái, ngang ngược không biết lý lẽ đem người túm trở về. Tạ Trạc còn muốn nhấn mạnh rằng hắn không cần nhận sai, nhưng người kia dù sao thuở nhỏ đã được y dạy cho đạo lý biết sai phải nhận, nên hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro