Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mái tóc Tạ Trạc từ lâu đã có hương hoa nhàn , Tiêu Kỳ nghĩ mùi hương này so với Long Tiên Hương giá ngàn vàng còn tốt hơn rất nhiều.

Hoa khô được nghiền nát thành bột mịn, sau khi tắm lại dùng tinh dầu hoa quế tốt nhất bôi lên người. Đây là thói quen từ nhỏ của Tạ Trạc, thời điểm bọn họ lần đầu tiên gặp nhau chính là tiểu Tiêu Kỳ men theo cỗ mùi hương này mà bắt được góc áo y.

"Đừng sợ, ta không bắt nạt ngươi."

Eo Tạ Trạc vốn nhỏ nhắn, Tiêu Kỳ chỉ cần một tay là có thể đem y ôm chặt, tứ chi lần lượt bị quấn chặt, không gian khô nóng nhanh chóng lan ra như bị thiêu cháy. Tiêu Kỳ trầm giọng khẽ cắn một bên quai hàm Tạ Trạc, tận lực kiềm chế không để răng nanh lưu lại vết tích trên mặt y.

Hương hoa điềm đạm u tĩnh, luôn như có như không trêu chọc tiếng lòng, cố tình Tạ Trạc còn không tự biết, bình thường tắm xong chỉ khoác một cái áo lót mỏng lộ ra mái tóc đen nhánh, y cũng chỉ để như vậy mà thản nhiên chải tóc. Trêu đến nỗi Tiêu Kỳ muốn ngay lập tức biến một cái thành hôn quân đem y khóa lại trên giường.

"Ngoan, tách chân ra, ta giúp ngươi sưởi ấm một chút."

Tiêu Kỳ mâu sắc tối tăm, đáy mắt không còn tơ máu dữ tợn như khi nãy. Hắn hơi nghiêng người ôm Tạ Trạc khẽ cọ hai lần, động tác cẩn thận chặt chẽ như lo lắng Tạ Trạc kinh sợ.

Khí tức đan xen dây dưa, hai môi lướt qua nhau, Tiêu Kỳ vô cùng ôn nhu, hắn đem đôi môi mềm của y tinh tế ngậm lấy liếp láp, ngay cả đầu lưỡi cũng cố ý thả nhẹ động tác.

Hắn thích Tạ Trạc, cảm giác lưu luyến không buông, thấy Tạ Trạc không có ý tứ phản kháng, trong lúc này liền lợi dụng khoảng cách gần, len lén liếc mắt trộm nhìn thần sắc của y. Tạ Trạc mặt mày bị hắn hôn đến thở không nổi, đuôi mắt nhuộm đỏ tràn đầy vẻ xuân tình tình hiếm thấy.

Trái tim bắt đầu trắng trợn không kiêng dè nhảy lên, Tiêu Kỳ theo bản năng nâng lên cánh tay giữ lấy phía sau gáy Tạ Trạc. Y trầm thấp rên lên, đôi vai vốn nhỏ nhắn run rẩy cũng càng rõ ràng.

"Tạ Trạc —— "

Tiêu Kỳ lòng bàn tay nóng đến đòi mạng, vết chai do luyện kiếm cảm giác thô ráp so với dĩ vãng còn rõ ràng hơn, thanh âm gọi tên y cũng cố ý giống khi còn bé làm nũng chơi xấu kéo dài âm cuối. Tạ Trạc mi mắt bán rũ xuống, hơi nước trong thùng tắm cùng hơi nước tích tụ bên khóe mắt y cùng nhau vương trên đôi lông mi dài.

"... Đi lên giường."

Thân thể Tạ Trạc sớm đã mềm nhũn dựa vào lòng ngực Tiêu Kỳ, âm thanh khàn đến không ra hình thù gì.

Qủa thật là không có chỗ để trốn, y đối với Tiêu Kỳ luôn luôn chiều chuộng , thương tiếc, bảo vệ, dục vọng kể cả quý mến lẫn quyến luyến. Có quá nhiều thứ tình cảm từ lâu bện thành lưới, gắt gao khóa lại tay chân của y.

Hai thân thể ướt đẫm quấn lấy nhau, nệm giường nguyên bản khô mát sớm đã trở nên ngổn ngang bất kham. Cũng may Tiêu Kỳ thân nhiệt đủ ấm, Tạ Trạc mềm mại vô lực ngã lên giường cũng không cảm thấy quá lạnh lẽo.

Được đáp ứng, Tiêu Kỳ lúc này lộ ra một chút bộ dáng cấp bách lỗ mãng, Tạ Trạc bị hắn đè lên gáy đè tới bên trong giường, lại bị hắn tuột xuống áo lót ướt đẫm, lộ ra cần cổ trắng mịn cùng đôi vai tái nhợt.

Phần lưng cùng lồng ngực phía sau dán chặt chẽ, Tạ Trạc cắn cắn môi dưới rùng mình một cái. Trên người Tiêu Kỳ có đủ loại kiểu dáng vết thương cũ, không có chỗ nào là không thê thảm dữ tợn. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là một vết đao sâu tưởng chừng có thể chạm đến xương, vết thương cho dù đã lành cũng sẽ lưu lại vết sẹo thô ráp xấu xí.

Tạ Trạc tâm vô cùng đau đớn, y nâng bàn tay muốn xoay người lại hôn lên vết tích kia, thế nhưng Tiêu Kỳ huyết khí đang dâng lại nghĩ y là muốn đổi ý, cố ý dùng thêm một chút sức đem y ấn trở về.

"Ta nhẹ nhàng, bảo đảm không đi vào, ngươi đừng trốn ta."

Quần áo Tạ Trạc đã cởi,làn da trắng, khớp xương nhỏ nhắn, tóc dài ướt đẫm dính ở trên lưng càng lộ vẻ nhỏ yếu động lòng người. Chỉ còn một chút công phu thời gian, Tiêu Kỳ tâm trí như thiêu như đốt, làm sao còn lo lắng được chuyện khác.

Hắn vòng tay ra trước ôm lấy eo Tạ Trạc hung hăng vuốt xuống, hai ba cái liền trượt tới tiết khố Tạ trạc, trực tiếp dùng chân chen vào giữa hai đùi y.

Tiêu Kỳ ở phương diện này lại vô cùng thành thật, nói không tiến vào thì nhất định sẽ không tiến vào. Hắn quy cũ ở giữ hai chân Tạ Trạc giằng co gần nửa canh giờ, nửa điểm cũng không làm gì vượt quá.

Tạ Trạc tuy rằng lớn tuổi, nhưng hoàn toàn không theo kịp Tiêu Kỳ thành thạo điêu luyện, y tựa đầu lên gối nằm không nhịn được liên tục rơi lệ, chịu đựng cơn động tình. Tiêu Kỳ hơi thở gấp gáp hôn lên gáy y, đôi môi nóng bỏng cơ hồ muốn đoạt mạng, cả trái tim đều trướng đến phát đau, đan xen cùng chân tình thuận theo huyết mạch chảy khắp toàn thân, chịu không nổi mà thét lên một tiếng mềm yếu đến mất hồn.

"Tạ Trạc, Tạ Trạc."

Người trẻ tuổi tiếng thở dốc lúc này như là lang thú phát tình, hắn luôn chỉ gọi tên Tạ Trạc, ở điểm này chính là đặc biệt cố chấp. Tạ Trạc trong mắt người khác là khách khanh, là thần tử, Thái phó, tiên sinh, mà đối với hắn, y mãi mãi cũng chỉ là Tạ Trạc của hắn.

"Ừm..."

Giữa hai chân Tạ Trạc đỏ ửng một mảng, da thịt văn nhân mềm mại trắng nõn không chịu nổi loại đùa giỡn thế này. Y nằm bên trong giường lớn không thể làm gì chỉ có thể rưng rức khóc lên, vật ở giữ hai chân gắt gao cong lên, vòng eo nhỏ gầy run rẩy mấy cái, rốt cuộc run run tiết ra trong tay Tiêu Kỳ.

Thân thể Tạ Trạc vốn yếu ớt, Tiêu Kỳ không dám làm quá mức, nhưng hắn dù sao cũng ở độ tuổi huyết khí phương cương, muốn bỏ dở nửa chừng hoặc bảo hắn ngay tại chỗ nghẹn trở lại, thật sự là có chút khó.

Mồ hôi nóng hổi tích bên quai hàm, Tiêu Kỳ dừng lại động tác, ngay cả hơi thở cũng biến hóa nặng nề. Tạ Trạc mi mắt bán rũ, vành tai vốn hồng thấu bây giờ dường như đỏ đến muốn nhỏ huyết

Y chịu không thấu cái cảm giác ngượng ngùng này, thế nhưng vẫn là một bên đem mặt vùi vào khuỷu tay, một bên chậm rì rì nâng đầu ngón tay luồng vào khố hạ của hắn. Cùng Tiêu Kỳ ở chung đã hơn nửa năm, tóm lại vẫn là có chút kinh nghiệm.

Được người trong lòng hầu hạ, ở trước mặt mình bày ra bộ dáng phóng túng, đại khái là quang cảnh diễm lệ nhất thế gian này.

Tiêu Kỳ ánh mắt dữ tợn đem Tạ Trạc lần nữa gắt gao đè ép dưới thân, mi mắt y nửa mở, môi mỏng mang theo dấu răng khẽ run, nước mắt thấm đẫm tràn đầy ôn nhuận phản chiếu ánh sáng.

"Ngươi làm... A Kỳ, ngươi làm."

Trước cuối năm còn rơi một trận tuyết lớn cuối cùng, bao trùm hơn một nửa Trường Hựu Thành. Tiêu Kỳ ôm Tạ Trạc dây dưa đến nửa đêm, cho đến khi tuyết đọng trên hiên nhà nhẹ rơi xuống, hắn mới thỏa mãn thôi tay.

Tạ Trạc lúc này không chỉ ấm thấu cả người, hơn nữa mồ hôi còn nóng chảy ròng ròng, tư vị eo mỏi lưng đau đúng hạn tìm tới cửa. Tạ Trạc không thể nhớ rõ đây là lần thứ mấy bản thân vì nhẹ dạ mà ăn quả đắng, nhưng y cũng chỉ có thể hậu tri hậu giác tự mình oán thầm trong lòng.

Tiêu Kỳ cũng xem như là còn lương tâm, sau khi dằn vặt xong liền ân cần chân trần vọc nước dọn dẹp xung quanh. Tạ Trạc cuộn tròn trong chăn ảm đạm ngủ, Tiêu Kỳ tay chân vụng về làm đau y. Thế mà Tạ Trạc khó khăn kéo hắn đến, hiếm thấy mà đem răng nanh nhỏ hướng lên gò má của hắn cắn một miếng. Tạ Trạc một lần gặm này, căn bản là không nỡ dùng sức, ngay cả dấu răng cũng không lưu lại. Tiêu Kỳ tự nhiên là hoan hoan hỉ hỉ xem cái này là hôn môi, thuận tiện đem y ấn xuống trả lễ đến mấy lần.

"—— mau ngủ."

Tạ Trạc biết rõ cái gì là tự làm tự chịu, vì vậy cũng không cố giãy dụa, y nhấc mí mắt nặng ngàn cân lên, nương theo Tiêu Kỳ mà hôn. Cuối cùng lại hao hết khí lực dịch vào bên trong giường, chừa chỗ cho hắn nằm.

"Chúng ta ngày hôm nay có thể hay không, không cần trở lại, ta muốn nghỉ ngơi một ngày, vậy thì tính là ngày hôm nay đi."

Tiêu Kỳ thay y dọn dẹp sạch sẽ mới hướng lên giường bò tới, hắn nằm một bên giường lại mò qua chỗ Tạ Trạc ôn ôn nhu nhu thân thể. Tình sự qua đi, giọng hắn hơi khàn, nghe qua so với thời điểm gặp oan ức mà nũng nịu trước kia còn muốn đáng thương hơn.

Thời gian đã không còn sớm, nếu như muốn đúng hạn vào triều, thì bọn họ chỉ có thể nghỉ nửa canh giờ lại phải hồi cung

Tiêu Kỳ cũng không phải lười biếng, hắn chỉ là vô cùng yêu thích loại không gian đêm tuyết yên tĩnh này, càng là yêu thích hiện tại có thể không nghĩ gì thoải mái ôm Tạ Trạc cùng nhau ở một chỗ.

Trước cuối năm, trong triều chính sự không nhiều, chỉ đem các chuyện khẩn yếu giải quyết. Sau tế lễ cuối năm mấy ngày, chấp theo quy củ, Tiêu Kỳ phải một mình bế quan tĩnh tư mười ngày, ngoài ra đều không chuẩn đi theo.

Có lẽ nghĩ tới thời gian hắn không ở liền bị nổi khổ tương tư quấn lấy, hơn nữa đứng trước vẻ mặt ủy khuất kia của Tiêu Kỳ. Cũng có lẽ bởi vì hắn sau khi đăng cơ, đối với chính sự cũng không trì hoãn ngày nào, nửa năm nay cần chính nên có thể cho hắn đổi lấy một ngày an giấc đi.

Nói chung Tạ Trạc do dự nửa ngày, mặc dù biết rõ không nên gật đầu, thế nhưng đến cuối cùng vẫn là mềm lòng cuộn tròn trong lồng ngực Tiêu Kỳ.

"...Chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, lên triều có thể không đi, cơ mà qua giờ ngọ thì phải trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro