CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa, trên phố hiện là giờ cơm nên vô cùng náo nhiệt. Xe ngựa đứng trong một ngõ hẻm cạnh đường chính, Tạ Trạc men theo động tĩnh vén rèm xe lên hướng ra bên ngoài nhìn thoáng qua, xa xa đã thấy Tiêu Kỳ khuôn mặt dữ tợn từ bên quầy bánh bao chen ra khỏi vòng vây người, mà phía sau hắn mấy vị đại gia đại thẩm bị làm cho tức đến đổ phổi chỉ trỏ.

"Mua xong rồi! Đi thôi, nhanh một chút!"

Bàn luận hành quân đánh trận, Tiêu Kỳ làm vô cùng tốt, nhưng ở nơi phố xá phồn hoa sao với sa trường khác xa nhau gấp mấy trăm lần. Tiêu Kỳ một chút cũng không dám chậm chân, liều mạng tháo chạy tiến về phía xe ngựa. Tạ Trạc ngốc lăng không biết trốn, vừa lúc hắn chui vào xe ngựa liền nhân cơ hội hôn lên trán y một cái.

"A!"

Trong lúc môi lưỡi giao triền thì bị nhét vào một thứ mềm mềm nóng bỏng thơm ngon, Tạ Trạc nằm nửa tại nhuyễn tháp trên xe ngựa tỉnh tỉnh mê mê trừng mắt nhìn.

"Mau ăn, còn nóng đấy!"

Tiêu Kỳ tựa trên người Tạ Trạc thuận thế cợt nhả cắn một miếng bánh bao, kết quả vui quá hóa buồn, miệng vừa hạ xuống nước trong bánh bắn tung tóe, vừa vặn làm bẩn một mảng y phục mới thay của y.

"Không có chuyện gì a, không có chuyện gì, cái kia, ta, ta lau cho ngươi liền hết."

Tạ Trạc một thân thanh y, giọt dầu tròn vo rơi bên trên, khỏi nói có bao nhiêu dễ thấy. Tiêu Kỳ khuôn mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, vội vàng theo bản năng đưa tay lau chùi. Nhưng mà lau hai ba cái xong, không những không hết vết dầu, ngược lại còn khiến nó loang ra to hơn.

"..."

Tạ Trạc trong miệng cắn bánh bao, muốn nói cũng không nói được, y chỉ có thể run đầu ngón tay đem giấy dầu ở bên cạnh nhặt lên hướng Tiêu Kỳ bộp một phát đem miếng giấy dán trên mặt hắn. Tượng trung y đang trả thù một chút.

Nguyên bản một túi bánh bao có sáu cái, ban nãy trên quầy cũng chỉ còn mười hai cái, hắn thấy trong cung Tạ Trạc thường ăn rất ít cơm. Thế nên hắn liền không chút nghĩ ngợi vung tay mua hết tất cả số bánh, lúc này mới gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.

Xe ngựa vững vàng chạy trên tuyết, tạo ra một ít tiếng động kẽo kẹt kẽo kẹt, Tạ Trạc hiếm thấy cứng rắn, y xoay mặt nhìn về phía cửa xe, miệng nhỏ một đường chăm chú nhai bánh bao, nhàn nhạt không phản ứng lại hắn.

"Tạ —— Trạc —— Trở về ta sẽ rửa cho ngươi, ngươi đừng sinh khí có được không?!"

Thời điểm sắp về đến cung, Tiêu Kỳ thật sự ngồi không yên, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Trạc, một bên lấy tay chống đất nghiêng thân thể, một bên nghiêng đầu ngậm bánh bao thịt ra sức chớp chớp đôi mắt ướt át.

Cũng may là không có cái đuôi đầy lông mao ở phía sau mông hắn ra sức lắc lấy lòng, đồng thời cũng không có một đôi tai ủ rũ lóng ngóng chờ mong trên đỉnh đầu. Nếu không chính là bộ dáng uy vũ không khuất phục, nghèo hèn không thể thay đổi, đáng yêu đến không thể nuông chiều.

Tạ Trạc mím khóe môi hơn mười mấy giây, nỗ lực đem ngọn lửa phẫn nộ từ lâu đã tắt một lần nữa nhóm lên. Nhưng chung quy y không chịu nổi ánh mắt đầy thủy quan ấm áp của hắn, đến cùng vẫn là dễ dàng nhấc tay đầu hàng.

"Ta bảo đảm, rửa cho ngươi đến sạch sành sanh."

Tiêu Kỳ thấy Tạ Trạc thần sắc buông lỏng, lập tức được voi đòi tiên đưa ngón tay hướng lên trời, nghiêm túc lập lời thề. Sau đó lại duỗi cánh tay, vô cùng quan tâm săn sóc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người kia.

Xe ngựa chật hẹp, tình cảnh hiện tại giống hệt như khi họ rời đi, y mơ hồ cuốn thành một đoàn bị ôm vào trong ngực. Người thiếu niên mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng oai hùng, ngày đông hàn khí từ cửa sổ len lỏi từ khe hở của xe ngấm vào bên trong, lại bị bóng lưng Tiêu Kỳ cản trở cả người tỏa ra nhiệt khí khiến người trong lòng vô cùng ấm áp.

Đến cùng vẫn là yêu thích cực kỳ, cho nên dù hắn nháo thế nào thì đáy dòng y cũng tràn đầy ngọt ngào. Tạ Trạc mặt mày nhu hòa, nốt ruồi son nho nhỏ nương theo đuôi mắt cong cong hiện ra càng thêm thanh tú. Y giơ tay xoa nhẹ lên hai gò má Tiêu Kỳ rồi nhẹ nhàng kéo một cái, thần sắc miễn cưỡng xem như đoan chính, thay hắn lau váng dầu bên môi.

"Vậy ngươi tẩy, nếu tẩy không sạch sẽ, bánh bao về liền để cho A Trạch ăn."

Tiêu Kỳ sáng sớm mới vừa đối với bên ngoài nói nghỉ bệnh, tất nhiên khi hồi cung phải chọn đường khác để tránh các vị lão thần.

Xe ngựa dừng ở trước cung, Tiêu Kỳ vén rèm xe, cẩn thận từng li từng tí một đỡ Tạ Trạc xuống. Trên mặt đất tuyết động còn chưa tan, cung nhân biết hắn vẫn còn tâm tính thiếu niên, yêu thích nghịch tuyết, cho nên cũng không vội quét tước.

Tuyết rơi che lại mặt giày, cung điện rộng rãi thoáng đãng yên tĩnh, ánh mắt quét xung quanh, phần lớn là một mảnh trắng xóa, không giống cảnh tượng tráng lệ thường ngày. Tiêu Kỳ lúc này mới cảm thấy hoàng cung khắp nơi đầy âm u tử khí cũng có chỗ khiến người ta vui vẻ. Hắn nắm tay Tạ Trạc đi về tẩm điện, bên ngoài hoa tuyết đọng lại trên ngọn cây bị gió cuốn tức khắc rơi trên người bọn họ. Tiêu Kỳ xoay người xoa xoa bả vai Tạ Trạc, thậm chí còn muốn nắn Tạ Trạc thành một tiểu người tuyết tròn tròn.

Đáng tiếc, loại việc này ở đây, hắn không thể được toại nguyện.

"Bệ hạ. Tạ đại nhân."

Một lão nhân gia nhắm mắt dưỡng thần canh giữ trên đường bọn họ đi, hắn tại khúc quanh đợi đã lâu, phát hiện Tiêu Kỳ cùng Tạ Trạc trở về, liền lười biếng giương mí mắt lên, ung dung không vội chắp tay thi lễ.

". . . . . Là Tuân khanh a."

Cũng may là Tiêu Kỳ trải qua nhiều mưa gió, nếu không đã bị lão đầu xuất quỷ nhập thần này dọa đến mất mạng. Hắn dừng lại, khóe miệng giật một cái, mời vừa rồi còn tươi cười trong lòng đảo mắt liền biến mất tăm.

Mỗi một từ phát từ kẽ răng mà ra, Tiêu Kỳ trong lòng sợ lão ông Tuân Viễn Đạo này, nhưng lại không muốn thua khí thế.

Hắn thẳng thắt lưng, thần sắc phức tạp siết chặt tay Tạ Trạc, ý đồ muốn để Tạ Trạc tiếp thêm can đảm cho hắn. Thế nhưng Tạ Trạc cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, dùng sức hung hăng muốn đem tay rút về.

"Tuân, tuân lão..."

Trên đời này luôn có những việc không thể cùng chia sẻ, Tạ Trạc ánh mắt lẫm liệt, thẳng đến khi cổ tay đỏ lên rốt cuộc cũng đem tay giãy ra khỏi tay Tiêu Kỳ

"Quốc sự trọng yếu, nếu Tuân lão cùng bệ hạ có việc thương lượng, vậy vãn bối xin được cáo lui trước."

"—— Tạ Trạc!"

"Bệ hạ, thần xin cáo lui."

Chắp tay, khom lưng, gật đầu hết thảy đều làm một mạch, Tạ Trạch ngữ khí ôn hòa. Một loạt động tác làm đến nước chảy mây trôi, trước khi đi còn không quên hướng trong tay Tiêu Kỳ lấy túi bánh bao.

Nếu không thấy bước đi của y có chút mất tự nhiên, người khác còn thật sự nghĩ y là cân nhắc chính sự, không muốn trì hoãn Tiêu Kỳ.

"..."

Tạ Trạc quả nhiên là chuồn đến đầu cũng không thèm quay lại, Tiêu Kỳ nghiến răng, cả gương mặt tuấn tú đều đen lại. Nếu bên cạnh không có cái lão đầu làm hỏng chuyện này vẫn còn đứng nhìn, hắn chắc chắn chạy về đem Tạ Trạc tét mông để xem y còn có thể chạy hay không.

"Người đều đi,thỉnh bệ hạ hoàn hồn."

Tuân Viễn Đạo ho khan lên tiếng, nhắc nở Tiêu Kỳ chính sự quan trọng. Hắn đã qua tuổi thấy tuần ( tuổi bảy mươi ), râu cùng tóc đều một mảng hoa râm, eo lưng gầy gò lọm khọm. Mỗi khi nhìn chán ngán nhìn thấy Tiêu Kỳ cùng Tạ Trạc ở chung một chỗ, một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhăn lại thành một đoàn.

"Được rồi được rồi, trẫm biết, trẫm đi là được rồi."

Thời điểm Tiêu Việt tại vị, Tuân Viễn Đạo là một người không phải xuất thân thế gia, quan hệ thông gia căn cơ cũng không phải là trọng thần. Sau đó hắn cảm giác sâu sắc quân vương ngu ngốc vô năng, mê tín dị đoan, tin thần tin quỷ, mắt thấy những đồng sự kiên cường vì ngăn cản hoàng thượng mà bị ban chết, kim điện tráng lệ cơ hồ cũng nhuốm đầy máu tươi, nản lòng thoái chí cáo lão về quê.

Tạ Trạc từng là cộng sự của hắn, y biết hắn có tài, có thể trị quốc bình loạn, có thể an định biên cương. Vì vậy sau khi Tiêu Kỳ kế vị, y liền ra chủ ý làm cho Tiêu Kỳ hướng Tuân Viễn Đạo đang ẩn cư trong núi gửi mấy chục lá thiếp, mới có thể đem Tuân Viễn Đạo một lần nữa rời núi trở về triều đình.

Tiêu Việt lưu lại một đống hỗn loạn, Tiêu Kỳ tính tình lại quá cương trực. Mấy tháng đầu, Tuân Viễn Đạo chèn ép Tiêu Kỳ ngốc nghếch, hắn lại chê lão già đáng chết này dông dài, một quân một thần còn kém mạnh miệng vén tay áo hỗn chiến, quả thực là huyên náo đến gà bay chó sủa.

Mà sau khi tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, Tuân Viễn Đại đối với tiểu bằng hữu Tạ Trạc cũng coi như hết nợ. Không ít lần ngầm trách cứ y năm đó quản giáo không nghiêm, cư nhiên lại dạy ra một tiểu vụng về gieo tai vạ, hơn nữa còn vô tình đem chính mình vướng vào.

Tạ Trạc lòng bàn chân như bôi dầu chạy trở về tầm điện, dọc theo đường đi liên tục đánh vài cái nhảy mũi.

Hai ngày sau đó, Tiêu Kỳ phải dùng thân phận quân chủ Thần Lương đi vào quốc tự tế bái. Nói đến việc này, trước đây Tiêu Kỳ ngay cả đại môn quốc tự hướng nào đằng còn không biết, càng đừng nói đến các loại nghi thức cúng tổ tiên cùng văn tế.

Thần Lương đã rất nhiều năm không có buổi cúng tế nào, Thần Lương quốc tự nắm phật tâm trong sạch, làm việc trang chính, không chịu được loại bàng môn tà đạo thuật sĩ như Tiêu Việt tiến vào dâng lời gièm pha. Quốc tự cũng vì thế mà xuống dốc không phanh, một lần thiếu chút nữa bị chặt đứt hương khói.

Bây giờ Quốc tự lại mở ra, Tiêu Kỳ cần trải qua tám hồi nghi thức để biểu lộ sự nghiệp hắn danh chính ngôn thuận thống nhất đất nước đồng thời khẳng định địa vị của mình, việc này tuyệt đối không thể phát sinh sai lầm, mà Tuân Viễn Đạo cũng là bởi vì chuyện này mới cố ý ở lại hoàng cung chặn đường tìm người.

Chỉ là đối với Tiêu Kỳ mà nói, lý luận trị quốc còn có thể kiên trì học, thế nhưng thuộc lòng sách hay văn tế thì thật sự là thê thảm không nỡ nhìn.

Tạ Trạc càng nghĩ càng cảm thấy chính mình cần xin lỗi vị lão gia tử này, y đạp đi giày tất, mặt không đành lòng trở về ổ chăn bên trong tẩm điện, dùng sức xoa xoa lên chóp mũi ửng đỏ.

"Tạ đại nhân? Ngươi có phải là, a, có phải là đã nhiễm phong hàn rồi không?"

Bánh bao thịt còn ấm, A Trạch mỗi tay một cái, đang ngồi ở ngưỡng cửa ăn đến nghiêm túc. Đang nuốt dang dở, cũng nhảy vọt lên đến bên cạnh Tạ Trạc, kết quả thiếu chút nữa làm bản thân nghẹn chết.

"...Ta không sao. Ngươi an tâm ăn, vừa ăn vừa nghe, ta và ngươi nói chuyện."

Tạ Trạc lắc đầu một cái, thần sắc phức tạp chọt chọt lên cái trán trắng nõn của A Trạch một chút.

Tuân Viễn Đạo một đời vì dân vì nước, không thể thật sự bị Tiêu Kỳ chọc cho tức chết. Hắn khiến người ta tuổi già bất an, cả ngày không ngừng tức đến râu mép đều bị thổi vểnh, cái này y chung quy cũng cần phải chia sẻ a.

"Được!"

A Trạch ngược lại là tâm tư đơn thuần, chỉ biết là có bánh bao ngon liền ăn rất vui vẻ, căn bản không biết mình ăn đều là bánh bao do hoàng đế bệ hạ tâm tâm niệm niệm mua được.

Hắn nheo lại một đôi mắt hạnh ăn càng hăng hái, Tạ Trạc nói với hắn cái gì hắn đều ừ a a gật đầu. Chờ cái bánh bao cuối cùng vào bụng, hắn mới lề mề phản ứng lại chính mình thật giống như đã đáp ứng cái loại sự tình khó lường gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro