Chương 12: Người giống như đúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng vừa mới theo Mộc lão gia tử lên phi thuyền, cậu rất kì quái với lão nhân này tự nhiên có tâm tình tốt. Bước chân bay bay, trên mặt ngăn không được sung sướng, sải bước đi nhanh lên phi thuyền, trong miệng còn ngân nga một giai điệu không biết tên.

Mộc Lâm Đồng ở trên vai ông, nhìn những người đi theo trật tự phía sau, đều  là người có khí chất tương đối ôn hoà và nho nhã, thoạt nhìn cũng trạc tuổi Mộc lão gia tử. Quần áo tuy rằng không phải thống nhất sản xuất, đều là màu nhạt, có nhiều thiên hướng màu xanh lục hoặc xanh lam, nhưng ngực trái họ đều thống nhất thêu một cây con mini. Sau đó cậu lại phát hiện, người cậu đang đứng trên vai cũng có.

Mộc Lâm Đồng cẩn thận quan sát hình thêu cây con kia, như thế nào lại có cảm giác quen mắt, thấy thế nào cũng đáng yêu. Mộc Lâm Đồng càng nhìn càng quên mắt, qua một thời gian bừng tỉnh đại ngộ,  cây này cùng bản thể cậu có 7 phần tương tự, nhìn kĩ lại có khác biệt, màu sắc nhạt hơn rất nhiều, nhìn qua giống họ hàng của cậu. Thế giới trước cậu không có đồng loại, chẳng lẽ thế giới này lại xuất hiện?

Chờ đến khi mọi người lên phi thuyền, ánh mắt Mộc Lâm Đồng còn lưu lại trên mọi người, nhưng người đó đều là mộc hệ dị năng, giống như dị năng mộc mà cậu gặp ở hầu hết thực vật trong rừng, cùng linh khí mộc bất đồng, rồi lại giống nhau. Mà phương thức tu luyện của họ cũng thô ráp, Mộc Lâm Đồng nhìn năng lượng vận hành trong cơ thể họ có chút kinh ngạc.

Người tu luyện bọn họ là tu cả trong lẫn ngoài, hấp thu linh khí vào cơ thể thông qua các công pháp khác nhau từ các khí huyệt trong cơ thể, theo công pháp vận hành con đường thông qua kinh mạch chậm rãi rèn luyện cơ thể, cuối cùng thu về đan điền. Sau khi linh khí đầy đan điền, đằng sau chính là Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp,  trong lúc tu trong tủ ngoài không nói, tâm cảnh còn phải đuổi kịp.

Mà người thế giới này, tựa hồ không có con đường vận hành đặc biệt gì, đơn giản trực tiếp hấp thu năng lượng tự do trong không khí, cuối cùng cũng thu về đan điền, nhưng mà tinh thể hình thoi sáng lấp lánh này là gì? Đây là tinh hạch trong truyền thuyết của thế giới này sao? Cảm nhận được năng lượng cuộn trào bên trong, đây là lực lượng thiên nhiên
tiến hoá sau mà thế sao, Mộc Lâm Đồng âm thầm nghĩ. Tuy nhiên, cứ như vậy nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó là không thể lên đến cấp cao nhất như người tu chân, tới trình độ nhất định rất khó đột phá.

Lúc này Mộc lão gia tử đi tuốt đằng trước xoay người lại, "Chuẩn bị khởi hành."

Mọi người đồng thanh trả lời nói: "Vâng, gia chủ."

Mộc lão gia tử nhìn mọi người gật đầu, xoay người đi vào phòng. Ông phải nghiên cứu một chút, rốt cuộc Hoàn Hồn Đan luyện như thế nào. Mở quang não, lấy phương thuốc từ nút không gian ra, dịch từng câu từng chữ ra, hiển thị trên màn hình ánh sáng.

Mộc Lâm Đồng lúc này mới thu hồi sự chú ý trên mọi người, nhìn ông lão đùa nghịch một thứ gì đó giống đồng hồ, sau đó trước mắt lập tức hiện một màn hình ánh sáng. Mộc Lâm Đồng lập tức bị màn hình ánh sáng và thứ đồ giống đồng hồ hấp dẫn lực chú ý, đây là quang não trong truyền thuyết?

Mộc Lâm Đồng hứng thú bừng bừng nhìn tay trái Mộc lão gia tử thật cẩn thận cầm một tờ giấy ố vàng, biểu tình vừa nghiêm túc vừa dùng tay phải đi chuyển trên không trung, sau đó màn hình ánh sáng cực nhanh hiện lên chữ viết.

Mộc Lâm Đồng nhìn những chữ đó, tuy rằng có một số chữ khác, nhưng rõ ràng là Hoa ngữ giản thể, không nghĩ tới văn hoá Hoa Hạ vạn năm sau không bị xói mòn, những văn tự này còn được bảo tồn rất tốt. Xem ra làm dân cư nhiều nhất quốc tế, vẫn có chút ưu thế, ít nhất truyền thừa vạn năm còn có thể lưu truyền đến bây giờ.

Một Huyết Tinh Thảo, một Thiên Hồn Thảo, một nấm Thất Diệp Địa Linh, một Kì Lân Quả,.... Mộc Lâm Đồng nhìn những chữ quên thuộc lại xa lạ, trong lòng âm thầm vui mừng, thầm than một tiếng lợi hại. Nấm U Minh Quỷ nho nhỏ ở trên vai Mộc lão gia tử thay đổi tư thế, run run bào tử trên đầu, nhìn qua tâm tình rất tốt. Lúc đang rung đùi đắc ý bỗng nhận ra đây không phải là đơn thuốc dân gian Hoàn Hồn Đan sao? Xem lại từ đầu một lần, không sai, đây  là đơn thuốc dân gian Hoàn Hồn Đan. Nghĩ đến chỗ bản thể của mình tất cả đều là linh dược.

Sau khi Mộc lão gia tử điền đầy đủ thông tin, cúi đầu cẩn thận so sánh, biểu tình nghiêm túc, không chấp nhận lỗi sai nào. Sau khi ông tìm được phương thuốc đã cẩn thận nghiên cứu rất nhiều lần, đều học thuộc lòng, vì dự phòng vạn nhất, vẫn phiên dịch từng câu từng chữ, miễn cho lúc đó lại nhầm lẫn. Nghĩ đến chứng bệnh của tôn tử vẫn luôn làm mình bối rối, tuyệt đối không cho phép xảy ra những sai lầm phi kĩ thuật, bằng không ông sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mộc Lâm Đồng theo ông nhìn lại, nhìn bộ dáng cẩn thận bảo bối của đối phương, lũ này mới nhìn kĩ nội dung trên trang giấy vàng rách tung toé kia. Không ngoài dự đoán, này quả nhiên là đơn thuốc dân gian Hoàn Hồn đan. Có thể có đơn thuốc dân gian lưu lại, vậy khẳng định có truyền thừa Tu Chân giới khác cho tới nay, vừa rồi còn cảm thấy vũ lực thế giới này không tính là uy hiếp lớn, nhưng nếu có người Từ Chân, dáng vẻ chính mình chính là đưa đồ ăn cho đối phương. Nếu nói như vậy, hồn khối của mình liền nguy hiểm. Từ tối hôm qua vẫn luôn bực bội không thôi, luôn cảm thấy có việc không tốt xảy ra, hơn nữa cảm ứng cừng hồn khối như trở nên quái dị.

Lúc này quang não Mộc lão gia tử đột nhiên hiện ra điểm đỏ không ngừng loé. Mộc lão gia tử nhìn đến lập tức click mở, này là Mộc quản gia khẩn cấp liên hệ, rất nhiều năm không xuất hiện qua, chẳng lẽ Tiểu Đồng xảy ra chuyện gì?

Lúc này xuất hiện một màn hình ánh sáng bao trùm màn hình ban đầu, đối diện xuất hiện một nam tử cao lớn, biểu tình nghiêm túc sốt ruột. Đối phương vừa nhìn thấy Mộc lão gia tử liền bất chấp chuyện khác, đúng là Mộc quản gia Mộc Khải, hắn vội vàng nói: "Gia chủ, tam thiếu gia hôn mê bất tỉnh."

"Cái gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào không có chuyện gì lại hôn mê?" Mộc lão gia tử tâm thần chấn động, lập tức đứng lên đến gần màn hình, cả người như muốn xuyên qua màn hình.

Mộc quản gia liền đem đồng học tụ hội hôm qua nói một lần, cuối cùng bổ sung nói: "Tam thiếu đồng học cũng hỏi, ngoại trừ uống chút rượu, ngủ một chút, không có dị thường khác. Hôm nay Tiểu Nhất kêu Tam thiếu không tỉnh, ta đã đem Tam thiếu đến bệnh viện nhà chúng ta, kiểm tra cũng không phát hiện vấn đề gì, chỉ là hôn mê không tỉnh."

Mộc lão gia tử mạnh mẽ bình tĩnh lại, lạnh mặt nói với Mộc quản gia nói: "Cẩn thận một chút, không buông tha chút dấu vết nào. Đem báo cáo kiểm tra thân thể Tiểu Đông gửi cho ta." Nói xong, hít sâu một hơi: "Chuyển màn ảnh qua, ta muốn nhìn Tiểu Đồng."

Nháy mắt màn ảnh chuyển qua, một khuôn mặt tái nhợt, nhắm mắt lại, thiếu niên mi mục như hoạ ngủ say xuất hiện trên màn hình. Mộc lão gia tử nhìn khuôn mặt tôn tử tái nhợt, thân thể cứng đờ, đau lòng lợi hại.

Mà Mộc Lâm Đồng cảm nhận được thân thể Mộc lão gia tử càng thêm cứng đờ, đối với thiếu niên xuất hiện trên quang bình cảm thấy ngoài ý muốn, tập trung nhìn vào, toàn bộ thân thể nấm U Minh Quỷ chấn động lui về sau một bước, sau đó đứng không vững ngã trên đất.

Trong lòng  Mộc Lâm Đồng lúc này cực kì khiếp sợ, nội tâm đã bị các loại hình dung từ spam, bởi vì gương mặt kia thế nhưng là mình! Tuy rằng không phải thường xuyên soi gương, nhưng không lí do gì không nhận ra mặt mình. Hơn nữa trong không gian giới tử của Tiểu Bạch tất cả đều là mặt mình, còn thường xuyên mở ra xem, đối với mặt mình, cậu rất quen thuộc. Xem hình dáng kia, lông mày kia, mũi kia, miệng kia, tất cả đều cùng khuôn mặt cậu khắc ra tới!

Chẳng lẽ thế giới này có một cậu khác? Cậu quả thực khiếp sợ không kiềm chế được. Liền lúc cậu nhìn thẳng đối phương gắt gao, quang bình "bang" một tiếng tắt đi, Mộc Lâm Đồng đang trong khiếp sợ cũng không chú ý bọn họ nói gì.

Mộc lão gia tử tựa hồ không phát hiện với động tĩnh không nhỏ Mộc Lâm Đồng, ngồi xuống càng nghiêm túc nghiên cứu phương thuốc.

Đừng nhìn như Mộc Lâm Đồng nháo ra động tĩnh không nhỏ, nhưng ưu thế của nấm U Minh Quỷ phát huy ra, trạng thái ẩn thân, mọi người không cảm thụ đến trọng lượng của nó, rớt xuống đất cũng vô thanh vô thức. Giống như Mộc lão gia tử, ngày thường có thể cảm nhận được chút động tĩnh, giống như ngày đó thiếu chút nữa bị Bách lão gia tử phát hiện, nhưng hiện tại tâm thần ông đại loạn, căn bản không có sức chú ý tới.

Ánh mắt Mộc Lâm Đồng phức tạp nhìn Mộc lão gia tử, bào tử trên này nhảy lên xuống, cũng không biết nghĩ cái gì.

Giờ phút này Mộc lão gia tử không biết mình bị cái kì quái đồ vật nhìn chằm chằm, hít sâu một hơi, nói với không khí: "Tiểu Bát, thông báo phòng điều khiển, toàn lực tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất trở về."

Tiểu Bát là trí não phi thuyền, nghe được mệnh lệnh lập tức trả lời nói: "Dạ, chủ nhân."

Mộc Lâm Đồng nhìn trước Mộc lão gia tử trống rỗng xuất hiện bóng người mang theo số liệu nói chuyện, đó là một nam nhân trẻ tuổi dáng người thon dài, sau đó hư không biến mất. Mộc Lâm Đồng mới từ khiếp sợ trở về không khỏi cảm thán khoa học cao cấp, xem ra thực tế ảo trên mạng đã được thực hiện, tương lai nhất định cùng Tiểu Bạch thử toàn bộ một lần.

Nửa ngày sau, Mộc lão gia tử móc một hộp ngọc từ trong nút không gian, thật cẩn thận đặt lên bàn. Từ nơi này trở về Mộc gia, tốc độ nhanh nhất cũng phải 2-3 ngày. Tình huống tôn tử từ báo cáo nhìn không ra dị thường, kia chứng minh thân thể không có vấn đề, có vấn đề chính là bên trong. Hiện tại ông không ở bên người tôn tử, vô pháp biết tình huống như thế nào, vì dự phòng vạn nhất, cho nên bên này trong 3 ngày nhất định phải luyện được Hoàn Hồn Đan, tranh thủ một chút thời gian.

Mộc Lâm Đồng cảm nhận linh khí quen thuộc dao động trong hộp gỗ, không cần mở ra liền biết bên trong đều là chủ dược Hoàn Hồn đan, hơn nữa còn là những cái phụ cận bản thể chính mình. Giống như trên thế giới không có hai mảnh lá cây hoàn toàn tương đồng, ở trong mắt thực vật, đồng dạng cũng không có cây cối tương đồng, quản chi là đồng loại giống nhau như đúc, mở linh trí đều có thể phân rõ ràng, càng không phải nói cấp bậc của Mộc Lâm Đồng.

Cho nên liền tính ngày đó cậu không đi, phỏng chừng trễ chút nữa sẽ gặp Mộc lão gia tử bọn họ, đằng sau không cần phải nói, chính mình cũng sẽ theo bọn họ trở về. Cho dù cậu rời đi bỏ lỡ, đằng sau cũng là cùng bọn họ đi, thật là trùng hợp.

Như vậy cũng tốt, cậu muốn đi nhìn cái người cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy