Chương 23: Ba hợp một (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà sau khi các thế gia nhận được tin tức, sôi nổi nhớ tới thiếu niên kinh tài tuyệt diễm vài thập niên trước của Mộc gia. Xem ra tư liệu của Mộc tam thiếu phải thay đổi.

Ngày hôm sau, Mộc Lâm Đồng tìm thấy phòng học đào tạo thực vật, trên sân một toà có các loại thực vật, ở đây đã vài đồng học lục tục đến. Chuên nghiệp này không có nhiều học sinh lắm, Mộc Lâm Đồng liếc mắt xem qua, bao gồm cả mình, vừa đủ một bàn tay.

Đầu tiên tới là một thiếu niên đáng yêu, có một khuôn mặt trẻ con bụ bẫm, mắt mèo tròn tròn, nhìn thấy Mộc Lâm Đồng cười rộ lên chào hỏi, còn lộ ra hai núm đồng tiền.

Sau đó là một thiếu nữ, áo liền váy màu lam, khuôn mặt tú mĩ, thoạt nhìn có vài phần bộ dáng của tiểu thư khuê các.

Kế tiếp mà thiếu niên ốm yếu có vài phần giống Đường Yến Thu, đây hẳn là Đường ngũ thiếu thể năng yếu Đường Yến Đông. Chế tạo cơ giáp, bao gồm cả linh kiện đều cần người chế tạo cơ giáp có kĩ thuật và tinh thần lực kết hợp hoàn mĩ mới có thể thành công.

Đường Yến Đông tinh thần lực cực cao, đáng tiếc là một ma ốm, thể năng không theo kịp, cho nên bị Đường gia nhét vào đây?

Tới cuối cùng là một thiếu niên hàm hậu, Mộc Lâm Đồng liếc mắt một cái liền biết đối phương có lực tương tác với thực vật rất cao. Xem ra vị này mới là học sinh duy nhất chính thức thi đậu chuyên nghiệp này.

Những người này Mộc Lâm Đồng một người cũng không quen.

Ngay thời điểm mọi người đang đánh giá lẫn nhau, một lão nhân đội mũ rơm râu ria xồm xoàm xuất hiện. Giống như thiếu niên hàm hậu mới tới, trên người lão giả Mộc Lâm Đồng cũng cảm nhận được lực tương tác thực vật cực cao, xem ra vị này chính là đạo sư của ban này.

Quả nhiên đối phương liếc mắt quét năm người một cái: "Thực tốt không có ai đến muộn, ta là đạo sư của các ngươi 7 năm sau, nếu các ngươi không chuyển hệ. Đến đây, trước tự mình giới thiệu một chút, ta gọi Thẩm Thái Nhất, là đạo sư của các ngươi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn. Đến phiên các ngươi."

Sau khi vài người nhất nhất giới thiệu, Mộc Lâm Đồng đã biết thiếu niên đáng yêu là ấu tử Trương gia, Trương Kỳ. Trương gia trên tinh tế hiểu phong thủy huyền học, đi đến đâu cũng nổi tiếng, ở Mộc Lâm Đồng xem ra, Trương gia chính là gia tộc còn giữ lại truyền thừa tu chân.

Mà thiếu nữ kia, Vạn Đình thế nhưng là xuất thân từ Vạn gia của đại bá mẫu, xem ra là chất nữ của đại bá mẫu, như vậy nói ra còm cùng mình có vài phần quan hệ thân thích.?

Thiếu niên hàm hậu cuối cùng đến từ một tinh cầu xa xôi bình dân, lực tương tác không tồi đi được tới, kêu Lưu Quân.

Đến phiên Mộc Lâm Đồng tự giới thiệu, mấy người đều nhìn cậu giống như người ngoài hành tinh.

Trương Kỳ rất kinh ngạc, "Thì ra ngươi chính là người trong truyền thuyết, a, thủ tịch thâm tàng bất lộ của năm nhất chúng ta. Xin chào, đại huynh đệ."

Mộc Lâm Đồng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Đâu có, chỉ là vận khí tốt, trùng hợp mà thôi."

Vạn Đình cười cười: "Đừng khiêm tốn, không nghĩ tới ngươi thế nhưng giống với Bách thiếu tướng mười hai năm trước thi tân sinh thi thủ khoa. Tất cả mọi người đều bị ngươi doạ choáng váng, không nghĩ tới ngươi thâm tàng bất lộ như vậy."

Bách thiếu tướng? Mộc Lâm Đồng mạc đánh có chút để ý cái tên này.

"Nhưng mà so với Bách thiếu tướng kém xa, người ta chính là thiên phú 3S, liên tục 7 năm thủ tịch, tuổi trẻ còn làm tướng quân của Quân đoàn số 8." Lời Vạn Đình nói cuối cùng, cả người hưng phấn đều rửa sạch.

"Hắn xác thật rất ưu tú, là thần tượng của chúng ta." Đường Yến Đông vẫn luôn im lặng cũng mở lời.

"Đúng rồi, theo quan hệ, Bách thiếu tướng là biểu ca ngươi đi, có ảnh chụp không, giao ảnh chụp không giết. Phải biết quân bộ đối với tư liệu của hắn bảo mật rất cao, trường học cũng hỗ trợ phong toả, một ảnh chụp cũng không có, hiện tại có nhiều người còn chưa gặp qua chân dung của hắn." Vạn Đình tới gần Đường Yến Đông "Lớn lên đẹp hay không?"

Đường Yến Đông ho nhẹ một tiếng: "Ta chỉ là hồi còn rất nhỏ gặp qua một lần, đã sớm quên hắn trông như thế nào."

"Không thể nào, gạt người, sao có thể quên?" Trương Kỳ tỏ vẻ rõ ràng không tin.

Lưu Quân và Vạn Đình đồng thời gật đầu đồng ý với Trương Kỳ, đoàn kết nhất trí yêu cầu Đường Yến Đông giao phúc lợi ra.

"Thật sự, khi đó ta mới vài tuổi, hắn cùng cô cô trở về cũng không bao lâu liền rời đi. Còn có chính là, dựa theo quy định, liền tính trên tay ta có ảnh chụp cũng không thêt cho các ngươi, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Đường Yến Đông chế mặt, đau đầu trả lời đồng học khó chơi.

"Thiết~" vừa nói xong, quả nhiên gọi tới ánh mắt khinh bỉ của mấy người.

"Các ngươi nói Bách thiếu tướng, liên tục 7 năm thủ tịch là ai?" Luôn không để bụng đến người ngoài Mộc Lâm Đồng cũng mà xui quỷ khiến hỏi. Lúc trước chính mình trải qua Phệ Hồn, bên trong kí ức hỗn loạn, đến nay chính mình cũng chưa thể sửa sang lại rõ ràng, tự nhiên quên mất không ít chuyện.

Mấy người đều khiếp sợ nhìn Mộc Lâm Đồng, một bộ ngươi thế nhưng vô cớ không biết gây rối.

Nhìn biểu tình khoa trương của mọi người, Mộc Lâm Đồng bất đắc dĩ phủi tay, nửa thật nửa giả nói "Tình huống ta trước các ngươi không phải không biết, mỗi ngày đều ngủ, đâu có tinh lực đi xem này đó. Thẳng đến sau này ông nội tìm được cho ta thuốc tốt, trị hết chứng thích ngủ, ta mới có thể ở đây cùng nói chuyện với các ngươi, bằng không hiện tại ta còn nằm trên giường ngủ đâu."

Mọi người vừa nghe, kết hợp với tư liệu trong nhà cung cấp, hình như là như vậy.

Vì thế Vạn Đình mở miệng giải thích, mặt mày hớn hở: "Bách thiếu tướng nguyên danh Bách Trường Phong, là con cháu của Bạch hổ thế gia Bách gia, sau khi giám định thiên phú 3S, đã là người có hi vọng duy nhất đánh vỡ hàng rào cấp 13 mấy ngàn năm tới của Tinh Minh."

Mộc Lâm Đồng đều sợ ngây người, đã không còn nghe lời nói gì, trong đầu chỉ còn 5 chữ Bạch Hổ và Bách Trường Phong, cả đầu đều là hình người và hình thú của Tiểu Bạch.

Nếu cậu đoán không sai, Bách thiếu tướng trong miệng bọn họ rất có khả năng là Tiểu Bạch của cậu. Tiểu Bạch biến mất từ thế giới trước đến giờ.

Nghĩ đến đây cậu sốt ruột hỏi: "Có ảnh chụp của Bách Trường Phong không, hình thú hình người đều được."

Vạn Đình bĩu môi, nhìn bộ dánh kích động của Mộc Lâm Đồng, này liền sùng bái thiếu tướng, đây không phải tăng cho mình một tình địch đi.

"Không có, vừa rồi ta cũng hỏi Đường Yến Đông ảnh chụp, Tinh Minh vì bảo vệ quân nhân bọn họ, không đến thời điểm bất đắc dĩ là sẽ không công khai thân phận và ảnh chụp bọn họ, ngay cả đồng học cũng không được. Trừ bỏ đồng học cùng lớp và lão sư, kì thật cũng không bao nhiêu người gặp qua hắn. Bởi vì thời gian trong trường hắn cũng bắt đầu chấp hành nhiệm vụ quân đội, rất ít khi ở trường. Bằng không vì sao lại có thể tuổi trẻ trở thành tướng quân của quân đoàn số 8."

Mộc Lâm Đồng tiếp tục nôn nóng hỏi: "Vậy quân đoàn số 8 còn nhận người không?" Nếu nhận người, cậu lập tức đi xem, xác nhận đối phương có phải Tiểu Bạch của cậu không.

Vạn Đình sửng sốt, người này bị điên rồi sao "Hai năm trước tuyển một lần, không biết lần sau là khi nào. Hơn nữa, thực lực của ngươi, khẳng định không vào được, quân đoàn số 8 yêu cầu rất cao, lại không phải sở thu lưu."

"Phải không?" Mộc Lâm Đồng cúi đầu, hiện tạic quan trọng nhất là tìm cơ hội nhìn thấy Bách Trường Phong, sau đó xác định đối phương có phải Tiểu Bạch của mình không. Chỉ cần cho mình liếc một cái là có thể nhận ra. Liếc mắt một cái là tốt.

"Này, các ngươi có phải coi đạo sư ta không tồn tại phải không?" Lão giả Thẩm Thái Nhất rõ ràng bị mấy học sinh tự giới thiệu lâu bất đắc dĩ, cuối cùng còn trực tiếp làm lơ ông thảo luận. Tuy rằng tính tình ông tốt, nhưng không đại biểu học sinh có thể trong giờ muốn làm gì thì làm.

"Hiện tại các ngươi đi theo ta, ta giao nhiệm vụ cho các ngươi. Một chút cơ sở đào tạo cũng không có." Thẩm Thái Nhất nghĩ đến những học sinh cũ, còn có những người bị nhận độc thủ của dị thực, cuối cùng vẫn bỏ thêm một câu.

Sau đó năm người đứng ra ba.

Nhìn ba người này không có chút chột dạ nào, Thẩm Thái Nhất tức đến rụng mất mấy cọng râu. Thôi, đã sớm biết cái khoa này là nhạc viên cho học sinh quyền thế, là nơi bọn họ chỉ cần nhận bằng tốt nghiệp, tâm tình bình tĩnh trở lại. "Ba người các ngươi đi theo ta, ta nói cho một chút các đồ cơ sở. Vào khoa này, liền không thể vô ích, miễn cho sau khi rời khỏi đây cái gì cũng không hiểu làm mất mặt giáo sư là ta. Nhanh học đi, bằng không ta cho các ngươi biết hoa vì sao lại hồng."

Nhìn mấy người họ đi xa, Mộc Lâm Đồng ngổi xổm xuống, bắt đầu thất thần hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là một câu Cầu Cẩu thảo, một dị thực cấp 2, quả có thể dùng là làm thuốc khôi phục. Thuốc khôi phục chính là thuốc có thể giúp nhanh chóng khôi phục tinh thần lực và thể lực, là đồ dùng hành quân dã ngoại của người Tinh Minh. Cầu Cầu thảo đầu tiên đã ra hoa, nhưng bất đắc dĩ năng lượng không đủ để kết quả, cả cây liền héo.

Kinh nghiệm của Thẩm Thái Nhất tự nhiên có thể nhìn ra nguyên nhân, đối với ông cũng không phải việc gì có, đối với học sinh mà nói, khả năng không tìm ra nguyên nhân. Thời điểm ông giao nhiệm vụ đã suy nghĩ, chỉ cần Mộc Lâm Đồng tìm được nguyên nhân thậm chí là chỉ gần đúng, chính mình có thể cho cậu thông qua nhiệm vụ này.

Nhưng mà chờ ông mang theo ba người chở về, phát hiện Mộc Lâm Đồng không còn ở đó, trên nụ hoa Cầu Cầu thảo lại lấp ló thành hình quả.

Nhìn trên Cầu Cầu thảo dư thừa năng lượng, ánh mắt Thẩm Thái Nhất co rụt lại, cái này ngay cả ông cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi làm được đến trình độ này. Mộc tam thiếu này xem ra không phế như bên ngoài nói, không hổ là cháu của người kia.

"A, Mộc tam thiếu đâu? Cư nhiên lại lười biếng, còn về sớm."

"Thời điểm giao nhiệm vụ đã nói với hắn, hoàn thành nhiệm vụ là có thể tan học. Ngươi xem, hắn hoàn thành nhiệm vụ hoàn mĩ, đâu có giống ngươi, việc cơ bản nhất cũng không làm được."

"A, vậy chúng ta thì sao, cũng có thể tan học sao lão sư?"

"Các ngươi kém xa, đừng nghĩ quá nhiều. Tiếp tục cùng ta học kiến thức cơ sở."

"Trời ạ, không cần đâu QAQ."

Mà giờ phút này Mộc Lâm Đồng đang dùng quang não tìm hiểu về Bách Trường Phong.

Sự thật giống bọn họ nói, ngoại trừ tên, thiên phú và gia thế thì không có bất kì cái gì về bản thân hay ảnh chụp, vô luận là hình người hay hình thú. Càng tìm không thấy, Mộc Lâm Đồng càng sốt ruột, hận không thể tìm được chân thân của anh để nghiệm chứng có phải Tiểu Bạch không.

Nhưng mà tìm đã lâu vẫn không có tiến triển, Mộc Lâm Đồng mở hai tay ngã xuống giường, cả người cảm thấy mất mát. Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc ở đâu.

Mộc Lâm Đồng ngươi mất bình tĩnh, đã tìm nhiều năm như vậy, có thiếu thời gian như vậy sao?

Hít sâu một hơi, Mộc Lâm Đồng vuốt tóc ra sau, dùng tay chống giường ngồi dậy.

Bắt đầu cẩn thận xem tư liệu, Bách gia, dị năng chuyển biến thú nhân? Bạch hổ thế gia, nhiều thế hệ tòng quân, có tổ trạch ở Địa Cầu, Bách gia lão tổ tông trấn thủ tổ trạch và lối ra vào rừng Trường Bạch.

Nhìn thấy nơi này, Mộc Lâm Đồng vừa kinh vừa hỉ, lối ra vào rừng Trường Bạch là toà tứ hợp viện kia! Cậu ra khỏi rừng Trường Bạch chính là đi qua toà nhà kia!

Giả thiết Bách Trường Phong chính là Tiểu Bạch, như vậy.....

Nghĩ đến biến thành hình thú mèo lớn quần ma loạn vũ, cùng với lão nhân khí thế cường đại ngồi ở chủ vị, chính mình một động tĩnh liền thiếu chút nữa bị phát hiện, thì ra là lão tổ tông của Tiểu Bạch ở thế giới này sao? Nghĩ đến trong mắt đối phương hiện lên xấu xa thú vị cho các mèo lớn kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong lòng Mộc Lâm Đồng đánh cái rùng mình, yên lặng đồng tình đám mèo lớn kia, còn có Tiểu Bạch.

Sau đó nghĩ lại cái lỗ chó kia, mà thế giới này thời điểm con non của thú nhân không dài, Tiểu Bạch khi còn nhỏ không biết có bao nhiêu đơn thuần, sau đó phi thường xuẩn manh có khả năng ở lỗ chó đổi tới đổi lui? Nói không chừng còn rất béo, kẹt ở đó không ra được.....

Mộc Lâm Đồng nghĩ vậy nhịn không được liền ha ha cười, giải toả cơn phiền muộn vừa rồi, nhẹ nhàng thở ra.

Còn có là tướng quân của quân đoàn số 8 phải không? Mộc Lâm Đồng nghĩ đến cách nói của thế nhân đối với Bạch hổ, chiến thần, hành quân bày trận bách chiến bách thắng. Không nghĩ tới đúng thật là chưa nói sai, đời này Tiểu Bạch thế nhưng trở thành tướng quân, thật sự là thế sự khó lường.

Đương nhiên, này tất cả chỉ là giả thiết, Bách Trường Phong này cũng có khả năng không phải Tiểu Bạch.

Mộc Lâm Đồng lại đi tìm tư liệu quân đoàn số 8, cao tầng đều là đồng học chủ tướng Bách Trường Phong cùng nhau vào sinh ra tử, có thể nói phi thường trung thành, kết hợp lại chính là bách chiến bách thắng làm địch nhân nghe tiếng liền sợ vỡ mật!

Chính là đằng sau bọn họ đã trải qua chiến dịch gì đều không có, đều là nhẹ nhàng viết sơ lược.

Mộc Lâm Đồng không biết là, cậu trong lúc vô ý đã bị bọn họ biết, tuy rằng chỉ là nhân vật trò chơi, nhưng mà ID có thể phản ngược Hùng Xuyên đã ghi tạc trong đầu bọn họ. Đương nhiên để cho họ khắc sâu chính là tai và đuôi cùng lão đại bọn họ giống nhau như đúc, cực kì đáng sợ.

Chuyện này Mộc Lâm Đồng không biết, cậu giờ phút này chỉ nghĩ, chính mình thế nào cũng nhìn thấy mặt của Bách Trường Phong. Nên thấy thế nào, tiếp cận như thế nào, đây là một vấn đề. Haiz, mệt tâm.

Một bên khác, nam tử ngồi ở bàn làm việc dùng đầu ngón tay thon dài lật xem văn kiện, bên cạnh người đàn ông làn da trắng bệch nói: "Lão đại, nghe nói hôm nay thủ tịch của trường Quân đội đệ nhất  Tinh Minh đã có, cùng ngươi năm đó thi full điểm thông qua.

Nhìn lão đại nhà mình không lên tiếng, Cao Đằng tiếp tục nói: "Lão đại ngài không biết đi, người giống ngươi đầy điểm, cư nhiên lại là tam phế Mộc tam thiếu, lợi hại đi, ta liền nói trong thế gia đều không có ngu ngốc, Mộc tam thiếu này tự nhiên cũng vậy, không nghĩ tới che giấu sâu như vậy?"

Nghe được tên Mộc Lâm Đồng, nam nhân xem văn kiện vô ý thức híp đôi mắt đen láy, ai cũng không phát hiện.

Thẳng đến buổi tối, Mộc Lâm Đồng đều không có manh mối, cậu cả người mệt mỏi đi ngủ sớm.

Cậu tựa hồ đang mơ, mà bên trong có Tiểu Bạch. Bên trong cậu dường như trở về nơi thật lâu trước kia cậu quen thuộc, nơi sinh cậu dưỡng cậu.

Đó là nơi Nữ Oa vá trời trong truyền thuyết, lúc này trời đất u ám, tiếng sấm từng trận, côn trùng xung quanh đều trốn rất xa, bởi vì có chút linh trí đều biết có độ kiếp hoặc thiên tài địa bảo xuất thế.

Lúc này mục tiêu của tia sét màu tím là hai hòn đá dựa sát vào nhau, một viên đá hình cây cao như người, viên khác lại là hình hổ cao nửa người, lại nằm như thể vây quanh cục đá hình cây. Dưới từng tiếng sấm, cục đá hình hổ ngày càng sinh động như thật, mắt hổ kia tựa hổ hiện ra uy nghiêm.

Lúc này tầng tầng mây đen xám xịt đột nhiên tách ra, hai tia sét thật lớn đồng thời bổ xuống hai viên đá. Tia sét thế tới rào rạt, bổ vào hai viên đá phát ra tiếng xèo xèo, sau đó trên hai viên đá chỉ còn một vệt trắng.

Như thế, lôi điện như bị chọc giận, mây giông quay cuồng, một đạo trực tiếp bổ xuống dưới liên tục ba ngày ba đêm, hai viên đá bị bổ thành màu đen, trên thân đá xuất hiện vết nứt, theo tia sét nhiều lên vết nứt cũng lớn hơn, theo hai tia sét cuối cùng bổ xuống, lạch bạch hai tiếng, hai viên đá bị bổ đôi vì giữa, vỡ ra hai bên, bên trong không ngừng loé lên tia sét màu tím.

Lúc này một bàn chân của bạch hổ con nhảy từ cục đá vỡ, toàn thân lông mao phiếm ngân quang, lông xù xù vô cùng đáng yêu, lúc này lại nhe răng nhếch miệng rít gào với bầu trời. Mây tía tựa hồ bị khiêu khích phẫn nộ, tầng mây kích động, tựa hồ muốn đánh xuống đạo lôi tiếp theo, nhưng cuối cùng cũng không đánh xuống, háo hết năng lượng không cam lòng tan đi.

Nhìn lôi vân dần tan đi, tiểu bạch hổ gấp khó dằn nổi nhảy vào cục đá vỡ ra hình cây, cứ kệ nơi đó vẫn như cũ loé lôi điện. Giây lát, tiểu bạch hổ nhảy ra, trong miệng ngậm cái gì đó, đồ vật trong miệng theo tia chớp sáng lên.

Tiểu bạch hổ lại hồn nhiên không sợ, tựa hồ tìm được đồ vật quý giá nhất, lỗ tai run lên, đuôi nhỏ cũng không ngừng phe phẩy. Tiểu Bạch hổ ngậm đồ, nhảy lên tìm một vị trí tốt, hai móng vuốt bò lên phía trước, miệng phun ra một viên tròn vo dừng ở giữa hai móng vuốt.

Như là luyến tiếc, vừa mới buông, tiểu bạch hổ lại ngậm lên, một hồi lại buông xuống, cứ thế lặp lại.

Lúc này trên trời lôi vân đã tan đi, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, rốt cuộc có thể đồ vật bị tiểu bạch hổ liếm ở giữa móng vuốt, là một vật màu xanh non, lại nhìn cẩn thận, đồ vật kia không phải là là hình tròn mà chỉnh thể giống như một hạt giống.

Cho dù trong mơ, Mộc Lâm Đồng cũng có cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của Tiểu Bạch, còn có loại cảm giác bức thiết muốn bảo hộ truyền tới.

Tiểu Bạch, ta rất nhớ ngươi.

Trong phòng, một nam nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cái xúc cảm tựa hồ còn lưu lại trên đầu lưỡi, tựa như có người kêu anh, muốn đáp lại, lại không khống chế được thân thể mình. Duỗi tay che ngực, trái tim nơi đó tựa hồ còn nhảy lên kịch liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy