Chương 24: Tin Tức Tốt Không Nói Cho Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi mà Mộc Lâm Đồng ở là nơi cách rừng rậm học viện gần nhất, sửa sang xong kí túc xá cơ hồ không có chút gì nhân khí, ngày đó Mộc Lâm Đồng cảm nhận được, đại khái chỉ 20 người tới đây. Một người một phòng, hoàn cảnh bên trong còn được, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách, một nhà vệ sinh, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, vô cùng thích hợp một người ở. Nhưng việc dọn dẹp phải tự mình xử lí, mỗi tuần đều có người đến kiểm tra.

Sáng sớm Mộc Lâm Đồng bắt đầu tỉnh lại, giấc mơ đêm qua khiến nửa đêm sau cậu không ngủ được. Đó là thời điểm họ mới sinh ra, có nằm mơ cũng không ngờ. Rõ ràng chính mình khi đó là một hạt giống, ý thức cũng mơ hồ, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên nhìn rõ ràng tình cảnh trước khi mình sinh ra.

Nhưng mà khi đó Tiểu Bạch đúng thật là nhỏ, tiểu bạch hổ chỉ to bằng lòng bàn tay, lông xù xù không nói còn thật hung dữ.

Mộc Lâm Đồng nhớ tới mình còn thật lâu sau mới nảy mầm, ý thức thường lâm vào ngủ dậy, Tiểu Bạch vẫn còn là một tiểu đoàn tử không hiểu gì, lúc ấy nhất định ăn không ít đau khổ, cũng rất cô đơn, giống như sau này Tiểu Bạch biến mất mình không tìm thấy.

Khi rửa mặt Mộc Lâm Đồng ngơ ngẩn nhìn gương mặt chính mình trong gương, nghĩ từ hạt giống biến thành người, trong đó cần không ít thời gian và tinh lực, Tiểu Bạch hắn.......

Đôi tay đột nhiên hắt một vốc nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo trên mặt đem suy nghĩ miên man trong lòng đè ép xuống.

Cầm lấy khăn lông treo bên cạnh lau mặt, trở lại phòng ngủ, thay đồng phục mới được phát hôm qua.

"Tiểu U Minh, ngươi hôm nay ở lại đây, rừng đằng sau kí túc xá cũng có thể tới chơi." Mộc Lâm Đồng hướng về chậu hoa ở ban công nói một tiếng, nấm U Minh Quỷ hôm qua cũng theo đến đây, nhưng mà mỗi ngày đều đi theo mình cũng không tiện, dứt khoát cho nó tự tìm niềm vui. Mà rừng cách kí túc xá gần nhất, đối với nấm U Minh Quỷ mà nói, đúng là một nơi tốt.

"Dạ, Đại Vương." Tuy rằng đại vương không mang theo mình có chút mất mát, nhưng nghĩ đến cái rừng rậm phụ cận kia vẫn là có chút hưng phấn.

Mộc Lâm Đồng đi trước đến phòng học, nhưng mà 5 người một đạo sư học bài chuyên ngành thật sự rất kì quặc. Phòng học trống trải, chỉ có một lão sư và năm học sinh. Vừa mới thời điểm bắt đầu đi học, năm người ngồi ở các vị trí trong phòng học, có thể nói khoảng cách trời nam đất bắc, ở giữa phía trước một người đều không có. Ở bên ngoài vừa thấy, còn tưởng rằng bên trong chỉ có một lão sư tự diễn kịch, bên dưới một học sinh cũng không có.

Vì thế Thẩm Thái Nhất không hài lòng, sau một lát, ở giữa hàng ghế đầu tiên năm học sinh ngồi thành hàng, mỗi người mặt đều bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Trương Kỳ quay đầu nhìn một hàng năm người, thấp giọng nói thầm: "Thật là thảm, chỉ có năm người, về sau muốn trốn học hay tìm người lên lớp thầy đều không được, mỗi người đạo sư đều quen mắt. Rõ ràng các ngành khác đều có thể."

Đường Yến Đông bên cạnh cũng một bộ răng đau: "Đúng vậy, ta chính là nghĩ báo danh sau đó nghiên cứu cơ giáp. Ai biết sẽ như vậy?" Nhớ tới trưởng bối trong nhà nói cho hắn, cố ý chọn cho hắn một chuyên ngành tốt, ít người trống nhiều thời gian, sẽ không giống hệ cơ giáp sẽ có tùy thời học sinh tức giận so đấu ngộ thương thân thể của hắn, hoàn cảnh còn tốt, thích hợp hắn tĩnh dưỡng. Lúc này xem ra cũng không nói sai, chỉ là có chút hố cha.

Trong lòng Vạn Đình cũng rắc rối: "Nghe nói có thể chọn chuyên ngành thứ hai, đến lúc đó không đi học cũng liền có thể là một cuộc xung đột."

Mộc Lâm Đồng như đi vào cõi thần tiên, cả trái tim lẫn thần trí đều không biết bay đi đâu.

Chỉ có một mình Lưu Quân làm bút kí, hắn biết mình và bọn họ không giống nhau, không có lí do tùy hứng, nếu có thể, hắn còn muốn lấy được học bổng. Hắn không thèm để ý tới đồng học, kia với chính mình về sau đều không có cạnh tranh gì.

Chuyên ngành thứ hai? Mắt mấy người sáng lên, đồng thời lén lút bắt đầu muốn đi chọn học chuyên ngành nào.

"Ta cảm thấy ta muốn đi hệ cơ giáp, chỗ đó mới là nơi một nam nhân nên ở." Trương Kỳ vỗ tay một cái, đôi mắt toả sáng.

"Lời này của ngươi không đúng, nói giống như là ngươi không phải nam nhân, chẳng lẽ ngươi là nam nhân giả?" Đường Yến Đông cảm thấy lời Trương Kỳ nói làm cho hắn đau răng.

Trương Kỳ nhìn nam đều nhìn chính mình liền vội vàng trả lời: "Nói sai, đây là nói sai, ta không có ý khác, chính là cơ giáp thích hợp nam nhân, về sau có thể đi tiền tuyến bảo vệ quốc gia. Giống như Bách thiếu tướng."

"Cái này không có sai, nam thần năm đó chính là học sinh hệ cơ giáp, không chỉ có hệ cơ giáp còn có hệ duy tự, đến bây giờ thành tích hắn lưu lại còn không có người vượt qua." Vạn Đình nghe thấy đề tài mình hứng thú, hưng phấn đáp lại.

"Khi nào bắt đầu chọn chuyên ngành thứ hai?" Như là đi từ cõi thần tiên trở về Mộc Lâm Đồng rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

"Nhanh, còn một tháng. Ngươi muốn chuyên ngành gì, tình huống ngươi, xét thấy thành tích tốt hôm qua, báo hệ văn khoa hẳn là không có vấn đề." Trương Kỳ trả lời, hắn thật sự tò mò cái đồng học phế vật hai mươi năm, sẽ chọn gì khi quật khởi.

Những người khác đều là vẻ mặt tò mò, ngay cả lão sư vẫn luôn nhắm mắt giảng bài cũng trộm dựng tai lên.

"A, ta còn đang suy xét, các ngươi nói tiến vào quân đoàn số 8, hệ cơ giáp hay hệ chỉ huy tốt?" Đối mặt các bạn học tò mò, Mộc Lâm Đồng cũng không giấu diếm trả lời, dù sao kế tiếp bọn họ đều biết.

Mấy người thở dốc vì kinh ngạc, cái Mộc tam thiếu phế vật thật có khẩu khí, đó là hai đại vương bài của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, nói ra thật nhẹ nhàng, còn tùy vào ngươi chọn, cho rằng chính mình là Bách nam thần sao. Còn muốn vào quân đoàn số 8, các học trưởng thiên phú cấp A cũng chưa thể đi vào đâu.

Này làm Thẩm Thái Nhất đang giả bộ giảng bài cũng không nhìn được, trong lòng thay đổi muốn nói lại thôi, nghĩ không cần đả kích trái tim bé nhỏ của học sinh, ho nhẹ một tiếng: "Mộc đồng học, chuyên ngành của chúng ta cũng không tồi, bên ngoài có nhiều người muốn vào cũng không được đâu. Nói nữa, bên kia cơ giáo tất cả đầu người là mồ hôi thối hoắc, động cái liền đánh nhau, ăn là phải tính đến thùng, tiểu thân thể của ngươi, qua bên kia bị đâm một cái nói không chừng liền bị nội thương. Vẫn là chuyên ngành chúng ta tốt, người đẹp, khí chất cũng tốt."

Mọi người nhìn lão nhân râu ria xồm xoàm, không khí lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Nhìn ra trong mắt mọi người không cho là đúng, còn trợn trắng mắt, Thẩm Thái Nhất thở phì phì nói: "Thế nào, không tin ta? Nói như thế nào ta cũng là thực vật đào tạo cây cỏ."

Tốt tốt tốt, toàn bộ thực vật đều là ngươi, ai cũng không so được với ngài.

"Tính, xem các ngươi như vậy, vốn dĩ có chút tin tốt nói cho các ngươi, hiện tại thì không cần."

Thẩm Thái Nhất nghĩ đến tin tức nhận được từ lão hồ ly hiệu trưởng kia, nhìn đối thoại hôm qua của bọn họ, nghĩ hôm nay cho bọn hắn một kinh hỉ.

"Đừng mà lão sư, chúng ta sai rồi, có tin tức gì tốt mau nói đi." Mũi chó của Trương Kỳ như ngửi thấy đồ tốt.

"Đúng vậy, lại cho một cơ hội...."

Thẩm Thái Nhất hừ một tiếng: "Hiện tại muốn nghe? Ta nói cho các ngươi, đã quá muộn. Còn có tiết sau chính là bài kiểm tra trắc nghiệm ngẫu nhiên, trọng điểm là bài học hôm nay, không đủ tiêu chuẩn trừ 5 điểm ngày thường."

"Không phải đâu?"

"Đạo sư tuyệt đối là quan báo tư thù."

Ngày thường tích phân chiếm 30% tổng thành tích, khai giảng liền trừ 5 điểm, đó là nhiều ít cũng đều không đủ điểm trừ.

Làm lơ mấy người kêu la, Thẩm Thái Nhất tuyên bố tan học, bước chân thong dong ra khỏi phòng học.

"Vừa nãy các ngươi có ai nghe giảng không?" Trương Kỳ hỏi.

"........"

Sau một trận trầm mặc, Lưu Quân ngồi ngoài cùng nhỏ giọng nói: "Ta, ta có ghi bút kí."

Tìm được phương pháp giải quyết mọi người nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại sinh lòng hoạt hổ.

"Ngươi nói tin tức đạo sư nói là cái gì?" Trương Kỳ tâm ngứa.

"Ai biết được, ông ấy không đáng tin, nói không chừng đối với chúng ta không phải tin tốt." Đường Yến Đông nói.

Vạn Đình bĩu môi: "Không phải tin của nam thần đều không phải tin tốt."

Mộc Lâm Đồng đánh gãy bọn họ: "Đừng nói cái này, nói cho ta biết cái chuyên ngành thứ hai đi, ta cần tham khảo."

"Ta đi, Mộc tam thiếu ngươi nghiêm túc."

"Đáng sợ."

............

Sau khi Thẩm Thái Nhất ra khỏi phòng học, hừ một điệu nhạc không biết tên. Các ngươi không phải thật sùng bái nam thần sao, có tin tức ta cố tình không nói cho các ngươi.

Nhớ lại tối hôm qua lão hồ ly bụng đen hiệu trưởng lại tìm mình uống hai lý, chính mình hỏi hắn muốn tiền thưởng, tên hồ ly này bình thường ngoan cố này lại hào phóng cho, tuy chỉ có 10 điểm tín dụng, nhưng đó cũng là tiền, đây chính là tiền ngoại trừ tiền lương mà ông lấy được từ tay hắn.

"Chuyện gì, cư nhiên làm ngươi cao hứng như vậy?" Ông buồn bực, rốt cuộc chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, cư nhiên hào phóng như vậy.

"Ha ha, ứng theo thỉnh cầu của vô số học sinh nhiều năm, năm nay ta đã kéo được người kia đến hội chào mừng tân sinh viên." Hiệu trưởng uống một hớp rượu lớn cười nói.

Nhiều năm như vậy, hiệu trưởng vẫn luôn mời người? Thẩm Thái Nhất trừng lớn đôi mắt: "Tiểu tử Bách gia kia đáp ứng trở về tham gia hội tân sinh đón người mới? Hắn không phải vẫn luôn ở Trung Ương tinh sao?"

"Năm nay cơ duyên xảo hợp mấy ngày vừa vặn về một chuyến, thời điểm ta liên hệ, hắn rất sảng khoái đáp ứng rồi." Hiệu trưởng nói lời này, ánh mắt loé loé.

Trên thực tế, trở về 1 giờ trước.

Hiệu trưởng bắt đầu một ngày quấy nhiễu, hiếm thấy lúc này cư nhiên chuyển được, hắn còn không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời đều ngây dại. Thẳng đến khi đối phương nói chuyện mới hồi phục tinh thần.

"Hiệu trưởng xin hỏi ngài tìm Trường Phong có chuyện gì?" Âm thanh trầm thấp thanh lãnh vang lên.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đối diện biểu tình trước sau như một, hiệu trưởng ấp ủ cảm xúc, rồi bắt đầu nói lý do thoái thác giống mỗi năm: "Trường Phong a, ngươi vẫn luôn là một học sinh tốt của trường học, hiện tại học đệ học muội vẫn luôn mong ngươi trở về tham gia hội chào mừng người mới, có muốn đáp ứng một chút yêu cầu đáng yêu của học muội học đệ? Bọn họ thật đáng thương, mỗi ngày mong sao mong trăng mong ngươi trở về."

"......." Duỗi tay tiếp nhận văn kiện Cao Đằng đưa qua, chờ hiệu trưởng nói cho hết lời.

"Trường Phong a, nói thế nào ta cũng là trưởng bối, khi ngươi còn một tuổi, ta còn từng ôm ngươi. Quy củ của các ngươi ta đều biết, không lộ mặt cũng được, đến lúc đó mở Lôi Đình ở trên đài phi hai vòng cũng được....." Hiệu trưởng bắt đầu đánh bài tình thân, liền tính giống năm trước không có hy vọng cũng nên thử, nói không chừng có kì tích xuất hiện.

Ánh mắt xẹt qua văn kiện, đây là?

Người đã đuổi theo 3 tháng đến Trung Ương tinh? Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của những người đó, một cổ lạnh lẽo toát ra, xem ra phải đến Trung Ương tinh một chuyến.

"Tốt. Ta có nhiệm vụ, không cam đoan đến lúc đó vẫn luôn ở đây."

Thời điểm hiệu trưởng vẫn đang thao thao bất tuyệt, người đối diện thế nhưng gật đầu đáp ứng rồi. Hiệu trưởng tức khắc cả người chấn kinh, tắt quang não lúc lâu sau mới phản ứng lại, sau đó vui tươi hớn hở tìm Thẩm Thái Nhất uống rượu.

Cao Đằng ở bên cạnh, mỗi năm lúc này hiệu trưởng sẽ gọi đến, nhưng mà bọn họ vô pháp tránh thoát. Năm nay xem ra có thể như nguyện. Nhưng vừa nghĩ đến đám người kia, còn những cái đó bị tìm ra viện nghiên cứu ngầm, những thi hài chết thảm của vị thành niên và trẻ con, biểu tình trên mặt cũng phẫn nộ lên "Lão đại, ngài muốn đích thân đi sao?"

"Năng lực bọn họ cùng với Trương gia Mộc gia truyền thừa có chút giống, chính là cảm giác quá tà ác. Cần ta tự mình đi, thuận tiện trở về trường một chuyến."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy