Chương 25: Tái Nhợt Quán Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người trong phòng học tán gẫu, đối vố Mộc Lâm Đồng một lòng muốn đi hệ cơ giáp và hệ chỉ huy vô cùng bất đắc dĩ.

Mộc Lâm Đồng cuối cùng xua tay, cũng bất đắc dĩ nói: "Còn có một tháng mà, chúng ta không thảo luận cái này, hiện tại đến giờ ăn cơm, ta mời các ngươi ăn cơm, địa điểm tùy chọn, thế nào?"

Đối với vấn đề thực lực của chính mình, Mộc Lâm Đồng hiện giờ không tính nói ra, dù sao về sau ở chung lâu tự nhiên sẽ biết.

Mấy người nhất trí đồng ý, vỗ tay khen ngợi, dù sao họ cũng đói bụng.

Ánh mắt Trương Kỳ sáng lên, lúm đồng tiền trên mặt cũng lộ ra: "Được, xem ta hôm nay ăn nghèo ngươi."

Mộc Lâm Đồng nghĩ đến tài khoản tín dụng trên quang não, nhìn lại bụng Trương Kỳ, lắc đầu nói: "Thêm một đám người nữa, ta cũng mời được."

"Ha ha ha, Mộc tam thiếu người ta là một thổ hào, Trương Kỳ ngươi đừng tìm ngược." Đường Yến Đông nhìn dáng vẻ Trương Kỳ cười nói.

"Ta cũng không tin, ngươi nói tiền tiêu vặt mỗi tháng của ngươi bao nhiêu, có đủ tiêu không?" Đôi mắt mèo tròn xoe của Trương Kỳ trừng mắt hỏi Đường Yến Đông.

"Ách...." Đường Yến Đông nghẹn lời, tiền tiêu vặt mỗi tháng chính mình đều tiêu vào đồ chế tạo linh kiện cơ giáp, người trong nhà vì vấn đề thân thể của hắn luôn không đồng ý hắn luyện tập quá độ, hắn chỉ có thể trộm dùng tiền của mình mua tài liệu, cơ hồ mỗi tháng đều sạch bách.

"Tốt, đi thôi, ta biết nhà ăn lầu hải có thể tự chọn cơm, hương vị chỗ đó cũng không tệ lắm." Vạn Đình vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, không thể để hai người này tiếp tục cãi nhau, lại cãi tiếp hỏi đến mình làm sao bây giờ, cũng không thể nói mình mỗi tháng mua quần áo và đồ trang điểm, tiền tiêu vặt cũng không còn bao nhiêu.

Lưu Quân đi theo sau trầm mặc không nói, tiền tiêu vặt của hắn quả thực không có biện pháp so với bọn họ.

Nhà ăn học viện đệ nhất, mọi người đều giống nhau gọi là "một cơm", đương nhiên đằng sau sẽ có "nhị cơm", "tam cơm" ... trường quân đội đặt tên chính là thô bạo trực tiếp như vậy.

Năm người tìm được một bàn trống trên lầu 2, lúc này nhiều người tan học, vị trí rất khó tìm.

Vị trí mỗi người trên bàn đều có thể gọi món, Trương Kỳ ngồi xuống liền bắt đầu mở thực đơn trên màn hình dữ liệu trên bàn. Trong miệng không ngừng nói: "Cá cá cá, ta muốn gọi cá đầu tiên, đầu tiên là một đĩa cá khô, còn có đóng gói mấy gói..."

Mộc Lâm Đồng nhìn đồ tham ăn Trương Kỳ không chút khách khí, trong lòng cười thầm, đồng thời cũng thả lỏng không ít. Nói thật, kì thật cậu còn không quá quen ở chung với nhiều người.

Vạn Đình và Đường Yến Đông nhìn bộ dáng Trương Kỳ, cũng không khách khí chọn đồ ăn.  Dù sao Mộc tam thiếu thoạt nhìn không thiếu tiền, không sợ bị ăn nghèo, đâu có khổ sở giống họ.

Mộc Lâm Đồng quay đầu lại phát hiện Lưu Quân bộ dáng câu thúc, đứng ngồi không yên, cũng không click mở thực đơn gọi món.

"Lưu Quân, ngươi xem chút đi, không cần ngại, điểm tín dụng của ta tuyệt đối đủ." Mộc Lâm Đồng hiếm khi nghiêm nghị: "Chúng ta còn muốn cảm ơn bút kí của ngươi, chẳng lẽ ngươi giống những người bên ngoài khinh thường ta phế vật, không cho ta mặt mũi?"

"Không không không, ta tuyệt đối không có ý đó, ta chọn là được." Lưu Quân vội vàng xua tay giải thích, Mộc tam thiếu có phế cũng không tới phiên hắn nói.

Nhìn người máy lục tục bê đồ ăn lên, để đầy một bàn lớn. Mọi người lúc này mới cảm thấy không thích hợp, bọn họ căn bản ăn không hết nhiều như vậy, còn có một bàn lớn liếc mắt một cái nhìn qua đều là cá. Chung quanh không ít học sinh tầm mắt luôn ngó tới bên này, còn lấy quang não chụp vài cái.

Mộc Lâm Đồng nhìn Trương Kỳ đôi mắt đều biến thành hình trái tim, nước miếng đều sắp chảy ra, âm thầm đỡ trán, tất cả đều là cá, đây là có bao nhiêu thích cá, tên này chả lẽ thuộc họ mèo?

Lưu Quân âm thầm tặc lưỡi, lắp bắp nói: "Đây có quá nhiều không?"

Vạn Đình trợn trắng mắt, thoáng nhìn chỗ Trương Kỳ: "Đương nhiên, chỗ này có tên não tàn, làm chúng ta hiện tại bị nhìn giống như khỉ, phỏng chừng ngày mai sẽ lên hotsearch diễn đàn trường, a a a a, ta vì sao lại là đồng học của tên này."

Đường Yến Đông nhìn bàn đầy cá, tìm hồi lâu cũng không thấy đồ ăn mình chọn, đập mạnh đũa, tức giận nói: "Trương Kỳ, ngươi là heo sao, chọn nhiều như vậy, còn tất cả đều là cá, ngươi rốt cuộc chọn bao nhiêu cá?"

Trương Kỳ lúc này ăn cũng không ngẩng đầu lên: "Ta không phải heo, ta là mèo, mèo thích ăn cá, các ngươi không biết sao? Đến nỗi chọn bao nhiêu cá, bất quá ta chỉ chọn toàn bộ đồ ăn có cá."

"....."

"......"

Chà, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều quên mất Trương gia ấu tử huyết thống giống mẹ là một thú nhân họ mèo.

Mộc Lâm Đồng lúc này mới phản ứng lại, trách không được, thì ra là một con mèo. Đột nhiên tay có chút ngứa, cậu luôn không có cách với động vật họ mèo.

"Không có gì, ăn không hết lát nữa toàn bộ đóng gói cho Trương Kỳ, dù sao bên trong khoá không gian có công năng giữ tươi.

Những người khác nhìn người hôm nay mời khách nói như vậy cũng ngượng ngùng nói gì khác.

"Đúng rồi, trường quân đội đệ nhất Tinh Minh khai giảng ngày thứ 3 sẽ có hội chào đón tân sinh, chính là ngày mai, các ngươi nói lần này sẽ có ai đến?" Vạn Đình mở miệng nói: "Vừa mới thấy ở trên diễn đàn, hiệu trưởng nói phải cho chúng ta một kinh hỉ, có thể hay không là Bách nam thần?"

Trương Kỳ lúc này rốt cuộc ngẩng đầu: "Ta nghe bọn họ nói, hiệu trưởng mỗi năm đều nói phải cho mọi người kinh hỉ, chính là không có một lần là Bách thiếu tướng, tỉnh lại đi, đại tiểu thư."

Vạn Đình bị dỗi như vậy, nổi giận: "Trương mèo heo, ăn cá của ngươi đi, đừng nói chuyện."

Trương Kỳ hừ một tiếng, hạ thấp đầu tiếp tục phấn đấu.

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, sau đó là vui mừng khôn xiết. Nếu là như vậy liền tốt, ít nhất không cần mình đi tìm. Rốt cuộc trong thời gian ngắn không có chỗ tìm kiếm, thế giới này so với tưởng tượng của cậu còn lớn hơn rất nhiều.

Sau khi cơm nước xong, mấy người đi tới phố đào vật nổi tiếng của trường. Phố đào vật là phố nhỏ truyền thống của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, ở đây đều là học sinh bán đồ của mình. Cơ bản là cái gì cũng có, đặc biệt là các học trưởng học tỷ bán đặc biệt nhiều, ví dụ như một ít sách chuyên ngành, tư liệu tham khảo, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt. Ngoài ra còn có tác phẩm của học sinh các hệ, ví dụ như học sinh ngành dược bán ra đủ loại thuốc, chế tạo cơ giáp bán ra các loại linh kiện, hệ thực vật bán các loại dị thực....

Mấy người cũng là lần đầu tiên đến nơi này, nhìn đầy những quầy hàng rong cùng với học sinh tới lui kinh ngạc không thôi. Sau khi tạm biệt, mấy người tách ra đi tìm đồ mình hứng thú.

Mộc Lâm Đồng nhìn nơi này đầy hàng vỉa hè giống vạn năm trước, không nghĩ tới khoa học kỹ thuật phát triển, thế nhưng ở đây tìm thấy bóng dáng của vạn năm trước.

Một đường qua đi, Mộc Lâm Đồng đột nhiên cảm nhận được một tia linh khí dao động. Đi theo tia dao động kia, đứng lại một cái sạp trong góc. Nhìn nơi phát ra linh khí là một sạp bán rất nhiều thứ cậu không gọi nổi tên, nhưng cậu bị một thứ ở trong góc sạp hấp dẫn, đó chính là một gốc Phệ Linh thảo.

Phệ Linh thảo, nhìn tên đoán nghĩa, cắn nuốt linh khí, trước kia tu giả trừ bỏ tất yếu thì sẽ không trồng loại cỏ này. Đương nhiên tà tu là ngoại lệ. Không nghĩ tới nơi này lại xuất hiện Phệ Linh thảo, chủ sạp rốt cuộc có biết tác dụng của cỏ này không lại là chuyện khác.

Tầm mắt Mộc Lâm Đồng hướng lên trên vừa vặn đối mắt với chủ quán.

Phản ứng đầu tiên của Mộc Lâm Đồng chính là, tròng trắng của người này quá nhiều, đồng tử tựa hồ có màu xám, sắc mặt thoạt nhìn hơi tái nhợt. Khác với Đường Yến Đông thân thể yếu, người này tái nhợt, thiếu vài phần sinh khí. Bên ngoài nhìn không ra gì, nhưng Mộc Lâm Đồng lại âm thầm nâng cao cảnh giác.

Nam tử kia nhìn Mộc Lâm Đồng, miệng hơi nhếch mỉm cười: "Đồng học, ngươi coi trọng gì sao? Đồ vật của ta đều rất rẻ, lấy vật đổi vật cũng được. Các ngươi hệ thực vật hẳn không thiếu nhất là thực vật mới đúng."

Đối với đối phương biết chuyên ngành của mình, Mộc Lâm Đồng cũng không kinh ngạc. Phía sau lưng đồng phục có hình vẽ đại biểu của hệ, hình trên ngực đại biểu chuyên ngành, chỉ với đồng phục là có thể biết chuyên ngành học sinh.

Mộc Lâm Đồng chỉ cây Phệ Linh thảo kia: "Cái này bán thế nào?"

Nam tử tái nhợt nhìn cây Phệ Linh thảo kia, trong mắt loé lên một tia dị sắc, làm sao lại lấy nó ra.

"Ồ, ta cũng không biết là cái gì, có thể là bị trộn lẫn mang theo về, ngươi muốn lấy thì tùy tiện đổi đồ là được."

Mộc Lâm Đồng lấy một lọ thuốc khôi phục cấp 5 trong khoá không gian: "Cái này được không?"

Nam tử cười: "Đương nhiên."

Sau khi hai người trao đổi vật phẩm, Mộc Lâm Đồng vừa mới đi, Trương Kỳ không biết từ nơi nào chửi ra, thở phì phò nói: "Tam thiếu, rốt cuộc tìm được ngươi."

"Làm sao vậy?" Mộc Lâm Đồng nhìn thiếu niên mắt mèo đang bám lấy tay mình hỏi.

Trương Kỳ mới muốn nói, mình coi trọng thứ tốt, muốn mượn tiền, nhưng sau đó hắn cảm nhận được cái gì cực kì hấp dẫn. Làm hắn không tự chủ muốn tới gần, cọ cọ liếm liếm.

Mộc Lâm Đồng nhìn đôi mắt sáng ngời của Trương Kỳ bắt đầu trở nên mê mang, sau đó cả người ngồi xổm xuống, nắm một đoạn nhánh cây trên sạp, sóng biển dâng kên, kêu miêu miêu.

Mộc Lâm Đồng: "....."

Chủ quán sửng sốt, sau đó cười nói: "Xem ra đồng học này là thú nhân họ mèo, đối với thứ này không có sức chống cự, không biết ngươi có nhận thức thứ này không."

Cậu đương nhiên biết, đó là mộc thiên liễu, khắc tinh của mèo. Nhưng cậu không nghĩ tới đồ chơi này còn có thể ảnh hưởng đến thú nhân hình mèo.

Lúc này vừa vặn Đường Yến Đông cũng đi tới: "Trương Kỳ, ngươi có mượn được tiền không, chủ quán kia muốn đóng cửa.... Ta đi, Trương Kỳ ngươi động dục?"

"Thứ này ngươi bán thế nào?" Nhìn bộ dáng Trương Kỳ, Mộc Lâm Đồng rơi vào đường cùng mở miệng.

"Ha ha, thứ này không đáng tiền, nếu đồng học ngươi thích như vậy liền cho hắn đi."

"Cảm ơn."

Gọi vài tiếng Trương Kỳ đều không đáp lại, Mộc Lâm Đồng đoạt lấy mộc thiên liễu, ném cho Đường Yến Đông: "Bắt lấy "

Đường Yến Đông còn không thấy rõ đồ vật trong tay, đã bị Trương Kỳ như bị động dục theo dõi, trên người phát lạnh, quay người chạy.

Mộc Lâm Đồng quay lại liếc mắt nhìn chủ quán kia, bất chấp các cảm giác cổ quái, cũng đi theo.

Để lại nam tử nhìn bóng dáng cậu rời đi, tươi cười trên mặt biến mất, mở ra quang não phát tín: "Nghĩa phụ, ta tìm thấy một người giống với tranh của người như đúc."

Cơ hồ bên kia lập tức đáp lại: "Lập tức tra rõ, đem tư liệu của hắn lại đây. Đúng rồi, ta nhận được tin, tiểu tử Bách gia kia lập tức phải đến Trung Ương tinh, ngươi truyền xuống mấy ngày nay hành động không thể thiếu suy nghĩ."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy