Chương 32: Quân huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bước lùi này của Mộc Lâm Đồng biên độ động tác không lớn, hơn nữa lực chú ý của mọi người tập trung đến hai huấn luyện viên mới đến, cơ hồ không có ai chú ý đến đến động tác của cậu ngoại trừ hai huấn luyện viên vẫn luôn âm thầm chú ý quan sát đến cậu.

Từ khi Hoa Tịch vào quân đoàn số 8 đến nay, lão đại vẫn luôn trầm mặc ít nói, cho nên giữa bọn họ cũng không có quá nhiều giao lưu ngoại trừ mệnh lệnh tất yếu.

Lúc này đến hậu cần dưỡng thương vừa vặn bị tên Cao Đằng kia chọn đến làm huấn luyện viên cho trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, kết quả cùng ngày bị lão đại gọi vào văn phòng. Hắn làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị lão đại gọi vào đặc biệt nhắc nhở, trọng tâm chú ý lần  này là mục tiêu nhiệm vụ, phế vật trong truyền thuyết, Mộc gia tam thiếu Mộc Lâm Đồng.

Được lão đại đặc biệt coi trọng, có thể nói Mộc tam thiếu này không phế vật như trong mắt mọi người, có thể thuộc loại người thâm tàng bất lộ. Nhưng có việc rất kì quái chính là, lão đại cũng không yêu cầu hắn có bất kì hành động gì, chỉ yêu cầu báo lại toàn bộ nhất cử nhất động đúng sự thật cho anh.

Nguyên bản đến hệ thực vật có hai người nhưng không biết vì sao lão đại lại thay đổi, cho hai người kia đến hệ chỉ huy cơ giáp cực xa. Rõ ràng quân đoàn số 8 bọn họ không có thông báo muốn thêm máu mới, lúc này cưỡng chế đem hai người kia nhét vào hệ chỉ huy, chiếm lấy vị trí của Khương gia, phỏng chừng hiện tại Khương gia đang tức điên lên.

Vừa đến hắn đã phát hiện, hắn và Thứ Vệ đến từ  đường nhỏ còn chưa đến gần đã bị Mộ tam thiếu phát hiện. Nhìn thấy bọn họ còn bất động thanh sắc quan sát, biết bọn họ là người của quân đoàn số 8 không có kinh hỉ mà lâm vào trong trầm tư.

Bề ngoài Mộc tam thiếu rất tốt, cho dù là điệp tộc bọn họ mĩ nhân như mây, nhưng hắn đã bị kinh diễm ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp,nhớ kĩ khuôn mặt này.  Thời điểm vừa mới nhìn thấy chân thân đúng thật là hắn không cảm nhận được bất cứ dao động dị năng gì trên người Mộc tam thiếu. Kì thật kinh nghiệm phong phú hoặc thiên phú cao hơn có thể hoàn mĩ thu liễm khí thế và dị năng. Quân đoàn số 8 của họ có rất nhiều chiến hữu như vậy, cũng không quá ngạc nhiên, kế tiếp bọn họ phải chậm rãi quan sát.

Tuy rằng hắn nghe đoàn người tự giới thiệu kì thật vẫn luôn âm thầm cẩn thận quan sát Mộc tam thiếu, vừa mới đối mặt đã bị đối phương phát hiện hành tung, lúc này hắn đã cực kì cẩn, không nghĩ tới Mộc Lâm Đồng lùi một bước nhỏ kia, ở trong mắt bọn họ, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, đây thật sự quá rõ ràng.

Hơn nữa phản ứng này, nếu không nhìn lầm, khi hắn nói ra hình thú của mình liền lui về sau, chẳng lẽ Mộc tam thiếu sợ hình thú của mình? Hình thú bướm bảy màu của hắn được công nhận đẹp, có bao nhiêu người Tinh MInh quỳ gối dưới đôi cánh mĩ lệ của họ. Nhưng mà hôm nay chính mình lại thấy chán ghét trần trụi trong mắt Mộc tam thiếu. Bao lâu nay, hình thú của hắn vẫn luôn làm mọi việc thuận lợi, giờ phút này lại bị hung hăng tạt một bát nước lạnh. Xem ra thẩm mĩ của Mộc tam thiếu tuyệt đối có vấn đề.

"Bạn học này, ngươi đột nhiên lui về sau một bước, hình thú của ta có vấn đề gì sao?" Hoa Tịch nhịn xuống nội tâm phun tào với sự thiếu thẩm mĩ của Mộc tam thiếu, hỏi.

"Xin lỗi Hoa huấn luyện viên, ta không có ý khác, nhất thời không đứng vững thôi." Mộc Lâm Đồng lúc này cũng phản ứng lại, phản ứng quá độ vừa nãy của mình. Nhưng không có biện pháp với phản xạ không điều kiện này, chính mình cũng không phải sợ, mà là không thích nổi sâu, có thể nói là phản cảm.

"Vậy được rồi, mời bạn học tiếp theo tự giới thiệu." Hừ, trợn mắt nói dối, chê ta không nhìn thấy ghét bỏ chói lọi trong mắt ngươi sao? Nhưng Hoa Tịch cũng không nghĩ bắt lấy chuyện này không bỏ, rốt cuộc về sau còn  tiếp tục quan sát hắn, hội báo cho lão đại.

Mộc Lâm Đồng cảm thấy cũng không thể tự trách mình, rốt cuộc một con sâu lớn như vậy thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cậu, đừng nói là cậu, cho dù là thực vật gì khác cũng sẽ không bình tĩnh được.

Mộc Lâm Đồng vừa rồi biết hai người này đến từ quân đoàn số 8 còn vô cùng kinh ngạc, quân đoàn số 8 dù sao cũng là quân đoàn của Tiểu Bạch, như vậy hai người này chính là thủ hạ của Tiểu Bạch.

Ngày đó Tiểu Bạch chạy cực kì trôi chảy, không quá hai ngày liền phái thủ hạ lại đây, chính mình nguyên bản còn muốn tìm cớ tiếp cận Tiểu Bạch.

Mộc Lâm Đồng nghĩ có phải trùng hợp không, nhưng tầm mắt ẩn nấp của hai người họ vài lần cố ý vô tình dừng lại trên người cậu, nếu không phải thần hồn cậu mạnh mẽ, cảm giác nhanh nhạy, thì đúng là không cảm nhận được. Xem ra thuộc hạ này của Tiểu Bạch có thực lực không tồi.

Theo lí mà nói, Tiểu Bạch hẳn là không nhớ được cậu, lúc này lại phái người lại đây, xem ra cậu đối với anh không phải không  có chút ảnh hưởng nào. Cũng không biết Tiểu Bạch sau khi chuyển thế hiện tại có cảm giác gì với cậu, giống như đã từng quen biết?

Đối với cách làm này của Tiểu Bạch, kì thật cậu không sao cả, tốt nhất là chính anh tự thân tới. Nhưng mà vì cái gì lại phái một con sâu lại đây, còn một con lớn như vậy, hơn nữa một tháng kế tiếp đều phải nhìn thấy con sâu này mỗi ngày. Nghĩ đến đây Mộc Lâm Đồng liền cảm thấy có chút ngứa răng, hung hăng nhớ một bút trong lòng.

Sau khi mấy người giới thiệu xong, hai vị huấn luyện viên liền cho mọi người huấn luyện cơ bản nhất.

Chờ đến giữa trưa, sau khi cảm xúc kinh hỉ qua đi, bị huấn luyện viên dày vò, trong lòng đã kêu khổ thấu trời.

Liên tục huấn luyện thời gian dài, mọi người chỉ cảm thấy muốn ngất đi, cả người đau nhức vô lực, mấu chốt là mặt trời còn lớn như vậy, quá tiêu hao nước, làm miệng mọi người đều khát khô.

Loại tình trạng này có ảnh hưởng càng lớn đến hệ nuôi trồng thực vật, Hoa Tịch giờ phút này còn cười híp mắt, trong mắt bọn họ chính là ma quỷ. Bọn họ muốn thu lại tất cả lời ca ngợi buổi sáng. Đều đã mệt đến độ không đứng yên được còn phải kiên trì huấn luyện không cho mọi người nghỉ ngơi.

A a a, hiện tại thật muốn giống như các học trưởng học tỷ trước đây, nhớ thương giáo viên thể dục.

"Làm một quân nhân, thể năng là cực kì quan trọng, cho dù là đối chiến cơ giáp hay vật lộn cơ thể đều yêu cầu thể lực tốt. Nếu những người như các ngươi lên chiến trường, các ngươi thể năng như vậy phỏng chừng có cơ giáp cũng không kiên trì được năm phút. Như vậy các ngươi về sau bảo vệ Tinh Minh như thế nào, trong tác chiến còn phải có người khác bảo vệ, như vậy thật quá mất mặt. Một tháng này đừng nghĩ thả lỏng, ta và huấn luyện viên Thứ sẽ huấn luyện các ngươi thật tốt." Hoa Tịch chậm rì rì chạy bộ theo, nhìn mọi người rõ ràng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu còn phải chạy chậm nói.

Mọi người nhìn hắn nhẹ nhàng chạy bộ, mặt không đỏ thở không gấp, có thể thấy họ phải thường xuyên chạy trong quân doanh, tên này hô "chậm", tên kia hô "nhanh lên", lại nhìn các đồng học bắt đầu đi ăn trưa, nội tâm quả thực kêu khổ vang trời.

Nhìn bộ dáng cắn răng kiên trì của Mộc tam thiếu, không nghĩ tới rằng Mộc tam thiếu này cũng không tệ lắm, huấn luyện buổi sáng đều kiên trì được, giống như là nhiệt tình hơn các bạn học khác.

Mộc Lâm Đồng cũng biết thể lực thân thể này của mình không tốt, mà điều khiển cơ giáp cần thể lực, nghĩ đến cơ giáp ngày đó của Tiểu Bạch, cắn răng, xem ra phải nắm chặt thời gian rèn luyện.

Lúc này Trương Kỳ phía trước Mộc Lâm Đồng mệt không chạy được, chân trái đá chân phải ngã lăn trên mặt đất.

Bởi vì chạy bộ yêu cầu khoảng cách nên Mộc Lâm Đồng không đụng phải, mấy người phát hiện động tĩnh cũng chậm rãi ngừng lại thở hổn hển nhìn Trương Kỳ nằm bò, thậm chí có chút hâm mộ đố kị hận, bởi vì sau khi dừng lại chân họ liền mềm muốn quỳ rạp trên đất giống Trương Kỳ.

Lúc này huấn luyện viên Hoa tới, dùng chân đá đá tay Trương Kỳ: "Còn chưa huấn luyện xong, bạn học Trương, nhanh đứng lên."

Trương Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực trả lời: "BÁo cáo huấn luyện viên, cả người ta không có sức, không dậy nổi." Nói tiếp hiện tại mới được nghỉ ngơi một chút từ khi huấn luyện, đánh chết hắn cũng không đứng dậy.

Nhìn tên vô lại trên mặt, Hoa Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười, sau khi vào quân đoàn số 8 đã bao lâu rồi hắn không nhìn thấy tình cảnh này?

"Buổi sáng không phải ngươi nói muốn vào quân đoàn số 8 sao, ngươi xem chân tôm mềm như vậy không được, kém xa." Hoa Tịch nói xong vươn tay, tóm lấy cổ Trương Kỳ kéo lên "Đừng có giả chết, tiếp tục cho ta."

Sức mạnh thú nhân rất lớn, Hoa Kỳ chỉ dùng một tay là có thể nhấc Trương Kỳ lên, nhấc tới giữa không trung, đột nhiên tay nhẹ, cổ áo trong tay đột nhiên bay lên, tới độ nhìn thẳng tầm mắt.

Hoa Tịch nhìn chế phục quen thuộc lại xa lạ, cúi đầu vừa thấy tức khắc dở khóc dở cười.

Mọi người xung quanh cũng cười ha ha.

Thì ra khi Hoa huấn luyện viên nắm cổ áo Trương Kỳ, đột nhiên hắn biến về hình thú. Thú nhân trong nháy mắt trở về hình thú là đồng thời thu quần áo trên người vào khóa không gian. Lúc này Trương Kỳ biến thành hình thú, bởi vì cổ áo bị túm chặt không thể thu vào khóa không gian liền ở lại trên tay Hoa Kỳ.

Vì thế để lại trên mặt đất một con mèo trắng bụ bẫm đầu lưỡi đang thè ra bên ngoài.

Cho dù là Hoa Tịch mấy năm nay kiến thức rộng rãi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như này, cả người tạm dừng ba giây.

Mèo trắng bụ bẫm trên mặt đất meo ô kêu hai tiếng, mọi người biết hắn đang nói chuyện, tuy rằng còn lại mấy nhân loại không hiểu nhưng cũng có thể đoán được Trương Kỳ nói gì.

Quả nhiên Hoa huấn luyện viên lắc đầu cự tuyệt "Không được, nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành. Ngươi dùng hình mèo chạy xong cho ta."

Mèo trắng lại kêu vài tiếng, thanh âm càng thêm đáng thương, nhưng bị Hoa Tịch cự tuyệt toàn bộ.

Rơi vào đường cùng, mèo trắng run rẩy chân ngắn nhỏ, chậm rãi đứng lên.

"Huấn luyện viên Hoa, xem ra Trương Kỳ đã tới cực hạn, mọi người cũng mệt mỏi, nóng vội thì không thành công, tiếp tục như vậy sẽ tổn thương thân thể." Nhìn mèo trắng giãy dụa, ngón tay Mộc Lâm Đồng vô ý thức giật giật, rốt cuộc không thể nhịn nói với Hoa Tịch.

"Đúng vậy, huấn luyện viên Hoa." Vạn Đình cũng không ngờ Trương Kỳ vẫn không cùng đường với mình lại có hình thú đáng yêu như vậy, xem thân mèo lông xù xù kia, đuôi mèo vẩy, a a a, thật muốn sờ.

Hoa Tịch nhìn mọi người chật vật, nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không sai biệt lắm "Được rồi, các bạn đi ăn cơm trước, 1h30 tập hợp ở đây."

Mộc Lâm Đồng nhìn mèo trắng phía trước, mới đi một bước, Hoa Tịch liền giành trước một bước duỗi tay nắm lấy gáy mềm thịt xách mèo trắng lên, đem hắn cho Đường Yến Đông phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy