Chương 33: Thú nhân sỉ nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng nhìn chằm chằm Đường Yến Đông tay chân luống cuống ôm mèo trắng, ngón tay giật giật lại bất động thanh sắc buông ra. Vừa mới bước lên hai bước, vừa mới tới gần Đường Yến Đông đã có người chen vào giữa cậu và Đường Yến Đông.

Sau khi nhìn thấy người đến, Mộc Lâm Đồng dừng lại, tên huấn luyện viên sâu này sao lại phiền như vậy.

Hoa Tịch nhìn đối phương dừng lại, nhẹ nhàng thở ra sau đó đi song song với Đường Yến Đông. Nhìn bộ dáng mèo trắng hưởng thụ trong lòng Đường Yến Đông, vươn tay xoa đầu mèo, cảm giác thật tốt. Khó trách những người xung quanh đều ngo ngoe rục rịch.

Không cần nhìn Hoa Tịch cũng cảm nhận được tầm mắt oán niệm của Mộc tam thiếu, hắn nháy mắt thân thể đứng thẳng sau đó làm lơ âm thầm vui vẻ trong lòng.

Nhìn hai người Hoa Tịch đi theo nhóm người của mình, bước chân Mộc Lâm Đồng nhanh lên: "Huấn luyện viên Hoa và huấn luyện viên Thứ muốn cùng chúng ta đến nhà ăn sao?" Dây dưa không xong, ăn cơm còn có một con sâu lớn như vậy bên người, thật đáng ghét.

"Đúng vậy, quân huấn hiện tại chúng ta tính là cấp trên của các ngươi, trong quân đội mỗi ngày đều cùng nhau huấn luyện, cùng làm nhiệm vụ cùng ăn đều có khả năng." Hoa Tịch trả lời "Quân đội là một tập thể, các ngươi về sau muốn đi con đường này, hiện tại làm quen một chút."

"Hoa huấn luyện viên, nghe ngài nói như vậy, hiện tại có phải quân đoàn số 8 muốn nhận người không? Tôi vừa mới nhìn diễn đàn trường học phát hiện hai huấn luyện viên bên hệ chỉ huy cũng là quân đoàn số 8." Lưu Quân gãi đầu, không nhịn được hỏi.

"Cái này cần xem ý bên trên, ta cũng không biết. Dù sao các ngươi 7 năm nữa mới tốt nghiệp, thời gian dài như vậy nói không  chừng sẽ có một hai lần." Cái này hắn cũng chỉ nói áng chừng, theo lí mà nói, trong 7 năm sẽ có một lần chiêu nạp người mới.

Người quân đoàn số 8 bọn họ không tính là nhiều, hiện tại cũng chỉ có một thiếu tướng, là ít nhất trong quân đội. Nhưng quý ở tinh, mỗi người đều là chiến sĩ có thực lực, không có sâu mọt. Ít người lại có thực lực, trang bị cũng  đầy đủ, khi làm nhiệm vụ là quân đoàn có tỉ lệ tử vong thấp nhất.

Trong 7 năm, nếu lão đại có thể lên trung tướng, vậy nhân số cho trung tướng so với thiếu tướng còn cao hơn không ít, đến lúc đó khẳng định nhận người mới. Gần đây trong quân đội có một đám trang bị tân tiến, cơ giáp vũ khí gì đó. Hiện tại quân đoàn số 8 trang bị đã đầy đủ, để lợi dụng đầy đủ nói không chừng lão đại sẽ suy xét nạp một đám người mới? Cho nên đây là lí do ném Hùng Xuyên bọn họ đến hệ chỉ huy?

MẤy người đi trước, Mộc Lâm Đồng đi theo phía sau bĩu môi, tuy rằng cậu nhìn Hoa Tịch không vừa mắt, nhưng hiện tại hắn để lộ tin tức, đối với cậu mà nói chính là tin tốt. Nếu chính mình mạo muội tới gần, lấy tính tình của Tiểu Bạch nhất định sẽ hoài nghi mình có mục đích gì đó đối với anh. Mà trên thực tế, đúng thật là có.

Chờ đến khi mấy người vào nhà ăn, nhìn mọi người đã khôi phục không ít, Hoa Kỳ chọc chọc đầu mèo của Trương Kỳ "Còn không biến trở về, chờ người khác đút sao?"

Vạn Đình cọ lại "Không biến trở lại cũng không sao, ta có thể đút hắn ăn cơm, đúng không Trương Kỳ."

MÈo trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vạn Đình, trong mắt lộ ra vẻ ngạo mạn và từ chối, hắn nhẹ nhàng đứng lên. Thời điểm mọi người cho rằng hắn sẽ biến về, hắn lại nhảy lên một cái đi đến hướng Mộc Lâm Đồng.

HẮn biến thành hình thú, ngũ cảm càng thêm nhạy bén, không giống với Trương gia đối ngoại thông báo hình thú giống mẹ và dị năng ẩn thân chính là hắn còn thừa kế hoàn mĩ ngũ cảm siêu việt của dòng chính Trương gia. Thái gia gia truyền cho hắn thuật phong thủy huyền học tổ truyền Trương gia. Nhưng hắn ham chơi, tính tình năng động nhất thời vô pháp an tâm học tập. Bởi vì tu luyện thuật gia truyền, chẳng sợ chỉ có vài phần hơn nữa ngũ cảm trời sinh giờ phút này hắn cũng có thể cảm nhận được trên người Mộc tam thiếu có lực hấp dẫn khiến người bình tĩnh, giống như lực lượng ngày đó hắn cảm nhận được khi suýt mất khống chế trên phố đào vật.

Trương Kỳ đi thẳng đến hướng Mộc Lâm Đồng, bởi vì bên người Mộc Lâm Đồng còn có một vị trí trống, mọi người đều cho rằng hắn muốn đến đó hóa hình. Ai biết ngay sau đó mèo trắng nhảy vào ôm ấp của Mộc tam thiếu.

Mộc LÂm Đồng cũng còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn mèo trắng đột nhiên xuất hiện trong ngực, đối phương còn ngẩng  đều kêu "meo ô" với cậu, thú nhân ở đây đều có thể nghe được, chính là ý đút cơm cho ta.

Mộc Lâm Đồng nhìn mặt mèo lông xù xù, đột nhiên nhớ tới bộ dáng Tiểu Bạch, từ góc độ này nhìn lại, mèo trắng có hai phần tương tự với Tiểu Bạch của cậu. Tay vừa mới nâng lên, bên trái cực nhanh vươn ra một cái tay thon dài, nắm lấy cổ mềm thịt của mèo trắng, làm lơ mèo trắng kêu to, đem hắn nhấc ra.

Mộc Lâm Đồng vừa thấy, lại là Hoa Tịch, hơn nữa không chỉ là Hoa Tịch mà huấn luyện viên Thứ cũng nhìn sang bên này.

Hoa Tịch dẫn theo mèo trắng làm lơ đối phương kêu to đáng thương: "Ta hiện tại là huấn luyện viên của ngươi, ngươi  phải phục tùng mệnh lệnh, ngươi hiện tại xem như là một quân nhân phải học độc lập tự mình cố gắng, cư nhiên ngươi còn muốn người khác đút cơm. Hiện tại lập tức biến trở về hình người ăn cơm. Bằng không mọi người đều không cần ăn, dù sao các ngươi có tinh thần, hiện tại liền đi huấn luyện."

Trương Kỳ không tình nguyện kêu hai tiếng ý bảo đồng ý. Trong nháy mắt Hoa Tịch buông tay, Trương Kỳ lại biến trở về thiếu niên quen thuộc.

Thứ huấn luyện viên vẫn luôn trầm mặc mở miệng, vỗ vị trí trống bên cạnh nói "Bạn học Trương Kỳ, ta có chỗ trống bên này."

Nếu huấn luyện viên đều mời, Trương Kỳ tự nhiên ngượng ngùng từ chối nói mình muốn đi chỗ khác. Vì thế hắn liền ủ rũ đến ngồi cạnh Thứ huấn luyện viên, lúc này người máy vừa vặn bưng đồ ăn lên.

Thể năng tiêu hao cực kì nghiêm trọng nên mọi người cũng không nghĩ nhiều lập tức ăn ngấu nghiến. Thời điểm mọi người cúi đầu ăn cơm, hai huấn luyện viên trao đổi ánh mắt.

Chờ đến buổi tối, Hoa Tịch và Thứ Vệ rốt cuộc nhân từ thả mọi người đã mệt như chó rời đi. Hai người nhìn mọi người nằm liệt vẫn không nhúc nhích từ khi hai người họ mở miệng.

Hoa Kỳ thầm nghĩ  thể năng học sinh hệ thực vật này như là giấy, trở về phải làm kế hoạch huấn luyện thật tốt mới được. "Các ngươi hiện tại không nên nằm liệt trên mặt đất, như vậy không tốt với thân thể, bây giờ chậm rãi trở về kí túc xá đã hoãn lại không sai biệt lắm."

Nhìn mấy người lục tục đứng lên rời đi, Hoa Tịch chụp bả vai Thứ Vệ: "Hệ đào tạo thực vật chuyên nghiệp hôm nay cho ngươi cảm giác thế nào?'

Thứ Vệ nhíu mày "Thời gian ở chung còn quá ngắn, chưa đến một ngày, khó mà nói. Nhưng học sinh hệ đào tạo chuyên nghiệp này không phế như trong truyền thuyết. Ta nhìn tư liệu của Mộc tam thiếu kia, hiện tại số thứ tự 0 thủ tịch năm nhất. Hơn nữa là điểm thành tích tối đa, nhiều năm như vậy ngoại trừ lão đại năm đó ta chưa từng thấy học sinh mới được điểm tối đa. Hơn nữa buổi sáng ngươi hẳn cũng phát hiện, Mộc tam thiếu cảm giác vô cùng nhanh nhạy, một giây đã có thể bắt được tung tích chúng ta. Đúng rồi, còn có một chuyện đó chính là hắn ghét hình thú của ngươi." Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Thứ Vệ liền thay đổi mang theo ý chế nhạo.

Hoa Tịch vẫn đồng ý với lời phía trước, đằng sau đã bị nhạo báng, Thứ Vệ lần này nói chuyện thật đâm tim, đối phương không thích hình thú của hắn, hắn có thể nhìn ra, cần Thứ Vệ lần nữa cường điệu sao.

Vì thế Hoa Tịch tức giận nói: "Đi, về kí túc xá, trước cùng làm báo cáo còn phải báo cáo với lão đại."

Nói xong liền đi trước, Thứ Vệ cũng chạy nhanh theo sau. Về việc báo cáo với lão đại, một tháng sau này bọn họ đều phải viết báo cáo. Nói thật, còn chưa gặp qua nhiệm vụ nào giống như nhiệm vụ này, lão đại nhà mình giống như muốn kiểm tra tác nghiệp, mỗi ngày đều muốn báo cáo.

Trở lại kí túc xá, hai người đem trọng điểm hôm nay quan sát Mộc tam thiếu được, nhất nhất viết trên báo cáo. Trong đó còn có một màn Trương Kỳ biến thành hình thú, rốt cuộc phản ứng của Mộc tam thiếu sau khi Trương Kỳ biến hình cũng cần viết, hơn nữa cũng đặc biệt nhắc nhở lão đại.

Cuối cùng đại công cáo thành, Hoa Tịch về Thứ Vệ nhìn lại ba lần, đều cảm thấy có thể, ngay trước khi Hoa Tịch muốn gửi đi, Thứ Vệ liền ngăn cản.

"Từ từ, ta còn có đồ muốn gửi đi." THứ Vệ click mở quang não, tựa hồ đang tìm cái gì "Bây giờ ta gửi cho ngươi."

"Cái gì, bây giờ mới nói?" Hoa Tịch mở đồ đối phương vừa gửi "Tốt, cái tên này, lúc mọi người không biết ngươi còn chụp lén cái này."

"Ta không chụp lén, ta chỉ vì nhiệm vụ cần quang não chụp hình." THứ Vệ phản bác nói, cái nồi này hắn không đội nổi, tất cả đều là quang não chụp, hắn chỉ chọn mấy cái trong đó. "Chuẩn bị xong thì gửi đi, phỏng chừng lão đại cũng đang chờ."

Buổi tối, khi Bách Trường Phong đang làm công, nhìn manh mối trong tay, đám người lần trước kia, cứ điểm ở Trung Ương tinh nhanh như vậy đã bị bọn họ phát hiện. Lúc ấy vừa vặn gặp phải Mộc tam thiếu kia, tâm thần anh không bình tĩnh chưa kịp nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới quả thực chính là đối phương đưa ra một điểm cho bọn họ quét xuống, sau đó không đặt tầm mắt ở Trung Ương tinh nữa. Cách làm giống tai mắt như vậy, xem ra là vì đối phương ở Trung Ương tinh có cứ điểm quan trọng hơn.

Mở quang não, gửi tin cho Cao Đằng bảo hắn qua đây. Vừa mới cầm tư liệu, quang não lóe lóe, lần nữa mở ra, là thuộc hạ gửi tin tới.

Ngón tay thon dài click mở, nhìn tư liệu bên trong. Quả nhiên Mộc tam thiếu không đơn giản, tuy rằng mới là tân sinh của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, lại có thể nhanh chóng dễ dàng phát hiện ra quân nhân đã làm vô số nhiệm vụ, tâm trí hơn người. NÀy cho thấy rõ lực nhanh nhạy đáng sợ, anh ẩn ẩn cảm thấy, thực lực Mộc tam thiếu không chỉ như vậy. Nghĩ đến hai người vừa mới gặp, đối phương đáng sợ đã làm hắn không tự chủ biến thân, hơi đen mặt.

Xem tiếp, ấu tể Trương gia này cư nhiên biến thân, cuối cùng còn nhảy lên người Mộc tam thiếu?!

Cuối cùng còn có 2 bức ảnh, một cái là trên sân thể dục Mộc tam thiếu nhìn mèo trắng phía trước.

Rõ ràng là một ảnh chụp bình, trên mặt Mộc tam thiếu không có quá nhiều biểu tình,Bách Trường Phong lại vô cớ chú ý đến ngón tay thon dài của cậu, từ đó nhìn ra bộ dáng ngo ngoe rục rịch của đối phương. Nhìn đến đây, Bách Trường Phong luôn bình tĩnh không gợn sóng, quỷ dị trào ra vài phần bực bội, làm anh có chút đứng ngồi không yên.

Nhẫn nhịn kéo xuống, anh nhìn thấy mèo trắng ngồi trên đùi Mộc tam thiếu, giống như há mồm kêu một tiếng, thiếu niên còn chưa phản ứng lại ngốc ngốc nhìn mèo trắng.

NHìn đến đây Bách Trường phong nháy mắt đứng lên, trong lòng vô cớ dâng lên một cổ ủy khuất.

Sau đó thế nào cũng thấy mèo trắng quá béo, màu lông cũng không đủ tươi sấng, vừa thấy chính là loại phẩm chất kém thường xuyên rụng lông, tứ chi vô lực, hai mắt vô thần, chỉ biết làm nũng, không làm được đại sự, quả thực là sỉ nhục thú nhân!

Còn có rốt cuộc hai người kia làm việc như thế nào, đã nói không có bất cứ động vật họ mèo nào đến gần Mộc tam thiếu, thế nhưng đem lời hắn nói gió thoảng bên tai?

Lúc này Cao Đằng gõ cửa đi vào, nhìn mặt vô biểu tình, đằng sau lại ẩn ẩn hắc khí, trong lòng lộp bộp: "Lão đại, ngài tìm thấy chuyện gì?"

"Không có gì, làm cả một ngày, đột nhiên muốn rèn luyện."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy