Chương 49: Ngoài Ý Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng có chút buồn bực, rõ ràng cơ sở lí thuyết đã thuần thục nhưng thao tác thực tế còn có sai lầm, may là không giống người mới chân trái đá chân phải ngã xuống, nhưng mà lúc này thao tác thất bại là do cơ giáp xoay quá nhanh dẫn tới.

Nhưng mà loại cơ giáp này tương đối cổ, khoang điều khiển quá nhỏ, chỉ có thể để một người bên trong, bằng không có thể để Tiểu Bạch vào dạy, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thôi, trước ra ngoài nghe lời người chuyên nghiệp, tin rằng nhất định anh có biện pháp. Rốt cuộc bên trong  quân đoàn số 8 ngày nào cũng tiếp xúc cơ giáp, chính anh cũng tương đối am hiểu.

Mộc Lâm Đồng vừa mới vươn ra đã thấy nhiều thêm một người, một thân bạch y, ôn nhuận như ngọc, lẳng lặng đứng cách đó trên khoảng đất trống không xa.

Hiển nhiên là trưởng lão của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, Tiêu Tử Thừa.

Thiếu chút nữa quên mất người này thường xuyên ở phụ cận rừng cây luyện công, biết nơi này cũng không kì quái. Mà hôm nay cũng thật trùng hợp vừa vặn đụng phải.

Xem ra người này ngày thường đúng thật là nhàn đến đau trứng, nhưng mà rốt cuộc mới bế quan xong không lâu, trong thời gian ngắn nhất định không tiếp tục bế quan, như vậy cũng coi như bình thường.

Lại xem người đàn ông cách đó không xa, cả người anh cơ hồ cảnh giác lên, ẩn ẩn có vị giằng co với Tiêu Tử Thừa.

Nhìn thấy cậu ra, Mộc Lâm Đồng còn phát hiện đối phương quay đầu lại cho cậu một ánh mắt, Mộc Lâm Đồng còn ẩn ẩn nhìn ra vài phần ủy khuất.

Mộc Lâm Đồng tức khắc liền buồn bực, chỉ một chút thời gian ai có thể nói cho cậu rốt cuộc đã xảy ra cái gì, như thế nào vừa ra hai người kia đều có chút không đúng?

Còn có ánh mắt kia của Tiểu Bạch, ý của anh là lên án cậu mang thêm một người khác đến?

Đầu Mộc Lâm Đồng tức khắc đều to ra.

Nhưng mà hiện tại là như thế nào, thế nào mà lại có vị thuốc súng?

Trên người Tiểu Bạch dị năng vờn quanh, linh khí trên người Tiêu Tử Thừa kích động.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người như thế nào đột nhiên có cảm giác giương cung bạt kiếm, hai người quen nhau?

Vì thế cậu nghi hoặc mở miệng hỏi "Các ngươi quen nhau?"

Hai người nghe vậy quay lại, trăm miệng một lời "Không quen."

"Vậy các ngươi đang làm gì?" Mộc Lâm Đồng nghi hoặc hỏi.

Bách Trường Phong sau khi nhìn thấy cậu, dị năng trong tay vừa rồi mới ngưng tụ khi nhìn thấy cơ giáp cậu thiếu chút nữa lật xe đã triệt tiêu.

Đối với việc vừa rồi có người ra tay trước, Bách Trường Phong có một ngọn lửa trong nội tâm không chịu khống chế dâng lên.

Nhìn bộ dáng đối phương, Mộc Lâm Đồng nhảy xuống "Tiêu trưởng lão hôm nay rảnh sao?"

Dư quang Tiêu Tử Thừa còn trên người đàn ông đao sẹo, nghe thấy Mộc Lâm Đồng nói chuyện liền trả lời "Tới đây luyện công, không nghĩ lại thấy ngươi ở đây luyện cơ giáp. Đúng rồi, vừa rồi ta mới nhìn thấy nấm U Minh Quỷ của ngươi, sắp xưng bá trong rừng cây rồi."

"Đúng vậy, hơn nửa tháng này làm nó buồn hỏng rồi, cho nên sáng sớm mấy ngày nay đều không thấy nó, ta đoán cũng đi nơi đó." Mộc Lâm Đồng cười trả lời.

Dừng một chút, Tiêu Tử Thừa nhìn người đàn ông không nói lời nào, thử hỏi "Vị này là người ngươi muốn tìm chỉ đạo cơ giáp?"

Mộc Lâm Đồng nhìn từ lúc Tiêu Tử Thừa xuất hiện Bách Trường Phong liền không nói lời nào, tiến đến bên người anh, mới trả lời "Đúng vậy, đây là Mộ Bạch."

Đồng thời quay đầu nhìn Bách Trường Phong "Tiểu Bạch, đây là trưởng lão Tiêu Tử Thừa, anh hẳn là đã nghe nói qua."

Sau khi Mộc Lâm Đồng giới thiệu xong, hai người chỉ gật đầu nhàn nhạt, đến ánh mắt giao lưu cũng không có, trong thời gian ngắn không khí có chút an tĩnh.

"Nhưng ta nhìn động tác vừa rồi của ngươi không giống có người chỉ đạo, vừa lên cơ giáp đã ngã xuống? Lời ta nói trước đây, có muốn suy xét chút không?" Tiêu Tử Thừa nhìn thiếu niên nói, ánh mắt có vài phần khó lường, đi hai bước tựa hồ muốn đến bên người cậu.

Nhưng mà không chờ Mộc Lâm Đồng trả lời, người đàn ông trầm mặc đã đi ra không nói một lời che Mộc Lâm Đồng ở phía sau, đôi mắt đen láy mang theo căm thù nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Mộc Lâm Đồng nhìn thân ảnh cao lớn đột nhiên đến trước mình, nghi hoặc hỏi "Tiểu Bạch?"

Bách Trường Phong nghe thấy thanh âm phía sau cũng không quay đầu lại thẳng tắp nhìn người phía trước "Mọi việc đều có thứ tự trước sau không phiền ngươi nhọc lòng."

Nói xong không chờ đối phương trả lời, quay đầu kéo tay Mộc Lâm Đồng dùng ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nói "Xem ra nơi này không thích hợp huấn luyện, huấn luyện cơ giáp vẫn nên đi đến phòng huấn luyện cơ giáp, miễn cho bị làm phiền."

Nói xong liền thuận tay thu cơ giáp Mộc Lâm Đồng mới điều khiển, giống như anh là chủ nhân chân chính của cơ giáp. Lúc này Bách Trường Phong  cơ hồ không suy nghĩ đã làm, như thế nào làm thay, anh thế mà lại không có một tia không khỏe, phảng phất như đã làm vô số lần.

Mộc Lâm Đồng nhìn bàn tay to kéo tay mình ngẩn ra, tách ra lâu như vậy đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch chủ động nắm tay cậu. Xem ra câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời không sai, cho dù là Tiểu Bạch không nhớ rõ trước kia, khi làm việc vẫn không khác trước kia mấy.

Ví dụ như vừa rồi thấy cậu nói nhiều với người khác mấy câu đã kéo người đi. Cũng không biết dưỡng ra thói quen như thế nào, qua lâu rồi vẫn như vậy.

Nghĩ như vậy trong mắt Mộc Lâm Đồng hiện ra thần sắc hoài niệm.

Mộc Lâm Đồng đi theo Bách Trường Phong vài bước quay đầu lại cười xin lỗi với Tiêu Tử Thừa.

Nhìn bóng dáng hai người cầm tay đi để lại Tiêu Tử Thừa ánh mắt bình thường vẫn luôn ôn hòa giờ phút này cũng mang theo vài phần màu đỏ tươi.

Ánh mắt hung ác nhìn về phía nào đó, ngay sau đó cả người biến mất tại chỗ.

Trương  Kỳ biến thành hình thú mang theo một thân bụ bẫm thu liễm hơi thở, thật cẩn thận tránh trong bụi cỏ.

Nguyên bản Trương Kỳ đi theo hai người Mộc Lâm Đồng đến, đối với mục đích Mộc Lâm Đồng tới nơi này cùng Mộ Bạch, hắn vô cùng tò mò.

Vừa mới đi theo hai người luôn cảm thấy dường như mình đã bị phát hiện, lúc ấy tựa hồ thấy Mộ Bạch quay đầu lại xem cuối cùng còn bị Mộc tam thiếu kéo lại.

Nhìn hai người một đường đi đến đây, thì ra trường học còn có một chỗ như vậy, cánh rừng to như vậy lại có một khoảng trống thực sự quá kì quái. Nhưng bốn phía không có một bóng người, trong lòng Trương Kỳ âm thầm hưng phấn cho rằng hắn sắp phát hiện ra bí mật lớn.

Nhưng mà Trương Kỳ không nghĩ ra hai người bí mật vào nơi này chỉ để luyện tập cơ giáp.

Mộc khắc kia Trương Kỳ nhìn thấy Mộc tam thiếu lấy cơ giáp ra, toàn bộ mặt mèo đều sống không còn gì luyến tiếc, chỉ là luyện cơ giáp thôi mà làm như là đi yêu đương vụng trộm? Phi, nói cái gì đâu.

Còn có cái dạng điều khiển cơ giáp này của Mộc tam thiếu, hắn suýt nữa không nhịn được cười, tam thiếu đây là một tay mới. Kĩ thuật này, tấm tắc, không nghĩ đến tam thiếu cũng có một ngày như vậy.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tiêu Trưởng lão, dựa theo chiêu thức vừa rồi, là dị năng phong hệ? Nhìn đối phương ra tay nháy mắt ổn định cơ giáp, mắt mèo Trương kì chợt lóe, đây là thực lực cấp 12 sao?

Vừa chuyển đầu phát hiện Mộ Bạch kia cũng không đơn giản, nhìn ra được nếu Tiêu trưởng lão không ra tay tam thiếu dưới sự giúp đỡ của Mộc Bạch cũng có thể đứng lại.

Hắn luôn cảm thấy Mộ Bạch này không đơn giản, khí thế bây giờ làm toàn bộ thân mèo rụt lại, tức khắc cảm thấy uy áp huyết mạch truyền đến. Cách xa như vậy hắn đều có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chờ hắn hoãn lại Mộc tam thiếu đã bị người lôi kéo đi rồi.

Trương Kỳ dừng lại đang suy xét xem nên có đi theo hay không thì cảm giác nguy cơ đã truyền đến. Quay đầu đã thấy một đôi chân cách đó không xa, không kịp phòng ngừa làm lông cả người hắn đều dựng lên.

Theo cặp chân kia nhìn lên, thấy rõ ràng người tới là Tiêu trưởng lão vừa rồi rõ ràng đang ở phía xa.

Tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ đến đối phương vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, thực lực này thật đáng sợ.

Nếu đối phương muốn mạng hắn chỉ sợ bây giờ hắn đã đầu mình hai nơi.

May mắn.

Hắn nâng vuốt chào hỏi đối phương, ngay lúc rình coi bị phát hiện có chút xấu hổ.

Nhưng mà hắn không được đáp lại, nghi hoặc nhìn đến đôi mắt đối phương có phần huyết sắc tức khắc cả người đều lạnh.

Nếu hắn không có nhìn lầm, đây là, sát ý?

Tiêu Tử Thừa nhìn một đoàn bụ bẫm, trong mắt lộ ra vài phần sát ý "Mèo hoang từ đâu ra, thế nhưng không biết sống chết."

Hắn ghét nhất động vật họ mèo, đặc biệt là màu trắng. Nghĩ đến tình cảnh hai người mới rời đi, tay chậm rãi nâng lên, cho con mèo trắng chấm dứt.

Trương Kỳ thấy đối phương dơ tay lên ngay tức khắc liền nóng nảy, không nghĩ đến người này phân không rõ thú nhân và mèo hoang liền hạ tử thủ.

Vội vàng biến thành hình người, thật cẩn thận lui về sau vài bước.

"Tiêu trưởng lão, ta không phải mèo hoang, chúng ta đã gặp qua ở hội đấu giá, ta cùng ban với tam thiếu, còn có ấn tượng sao?"

Trương Kỳ vội vàng nói, người này ngày thường thoạt nhìn ôn ôn hòa hòa không nghĩ tới bây giờ lại khủng bố như vậy. Ngay cả sau khi biến thành người cũng có thể cảm nhận được đối phương còn chưa đánh tan sát ý.

Tiêu Tử Thừa sửng sốt chậm rãi buông tay, nhìn Trương Kỳ "Ngươi đến đây làm gì?"

Trương Kỳ thấy hắn buông tay, thở một ngụm. Xem ra Tiêu trưởng lão này cũng không lạm sát kẻ vô tội, một khắc kia biến thành hình người đều cho rằng đối phương muốn giết chết hắn.

"Ta tò mò tam thiếu bọn họ đến đây làm gì, nhất thời không nhịn được liền đi theo." Trương Kỳ nói thật trả lời, lúc này hắn hận không thể cho mình một bạt tay, sớm biết vây đi theo Đường Yến Đông sẽ không có chuyện như vậy.

Giờ thì tốt rồi, bị dọa chết khiếp còn thiếu chút không giữ được mạng nhỏ. Nếu vừa rồi không nhìn lầm, người này đối với hình thú của hắn có hận ý?

Chắc là trước kia bị mèo cào?

Trương Kỳ quả thật muốn quỳ, một vuốt của tiền bối này kéo thù hận như vậy, chính là đem hắn hù chết.

Trương Kỳ nhìn thấy Tiêu trưởng lão xoay người để lại một câu "Về sau đừng dùng hình thú chạy loạn ở đây, ngộ thương liền không tốt."

Sau đó biến mất tại chỗ.

Sau khi Trương Kỳ không còn nhìn thấy thân ảnh đối phương, phát hiện chân có vài phần bủn rủn.

Bên này Mộc Lâm Đồng quay đầu, hình như vừa rồi Trương Kỳ cũng theo lại đây, nhưng mà nơi này cũng coi như an toàn, hẳn là không có chuyện gì, nhưng mà có thể lạc đường không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy