Chương 50: Sát ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi đi được một đoạn đường không còn nhìn thấy Tiêu Tử Thừa, Mộc Lâm Đồng nhìn người còn lôi kéo tay cậu liên tiếp đi lên phía trước, như là có người đuổi đằng sau.

Ngay lúc cậu sắp không theo kịp, Mộc Lâm Đồng dùng lực kéo về một chút "Tiểu Bạch, phòng huấn luyện cơ giáp cách nơi này rất xa, ngươi sẽ không muốn dùng hai chân đi qua chứ?"

Vừa dứt lời, người phía trước dường như đã chịu kinh hách nháy mắt phục hồi tinh thần lại, Mộc Lâm Đồng lập tức cảm thấy tay bị buông ra.

Bách Trường Phong phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến những hành động vô thức đó, giữa mày tức khắc sắp thắt vào nhau. Anh vừa rồi nhất định là mê muội bằng không vì sao sẽ có hành động kéo người đi như vậy. Còn làm thuận tay như vậy, giống như đã làm trăm ngàn lần.

Nhớ lại xúc cảm trong tay vừa rồi, lỗ tai tức khắc liền đỏ.

Đứng tại chỗ chân tay không biết để đâu, Mộc Lâm Đồng tức khắc xì một tiếng bật cười.

"Em gọi một cái phi hành khí trước, anh từ từ." Nói xong Mộc Lâm Đồng liền mở quang não hẹn phi hành khí, lúc đại bộ phận học sinh đi học, phi hành khí trường học vẫn rất nhàn rỗi. Tin bên này mới phát ra, phi hành khí bên kia lập tức có tin tức lại.

AL1211 phi hành khí tự do? Mã hóa này có chút quen thuộc, lấy trí nhớ không tồi của cậu, đây còn không phải phi hành khí cậu dùng đuổi theo Tiểu Bạch ở hội chào đón tân sinh sao? Nhìn thấy người bên cạnh, tâm tình không khỏi rất tốt, đây chính là trùng hợp.

Mộc Lâm Đồng nhìn vị trí trên bản đồ, rất gần.

Buông tay quay đầu nói với Bách Trường Phong đang không nói một lời "Rất nhanh, 30 giây, phi hành khí rất gần chúng ta."

Sau đó cậu nghe được anh 'ừ' một tiếng.

Mộc Lâm Đồng mang theo người biệt nữu đi vào phòng huấn luyện cơ giáp, vừa mới đi vào đã hấp dẫn một bộ phận ánh mắt.

Mộc Lâm Đồng đi phía trước, Bách Trường Phong đằng sau như một người thủ hộ khoảng cách bất biến theo sau. Ngẫu nhiên Mộc Lâm Đồng sẽ quay đầu làm người đằng sau đang nhìn chăm chằm vào ót cậu hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt.

Thiếu niên mặt mày như họa này mọi người cũng không xa lạ, trên diễn đàn trường có không ít, mọi người cho dù biết đối phương không có thiên phú dị năng, nhưng chỉ nhìn gương mặt kia cũng là cảnh đẹp ý vui.

Phòng huấn luyện cơ giáp là một nơi rộng lớn, bởi vì cơ giáp hay thay đổi phương thức công kích và cơ giáp đều có công năng bay, cho nên sân huấn luyện vô cùng cao lớn, vật liệu dùng cũng chống lửa chống lực cực kì cứng rắn, cho dù cơ giáp cấp S công kích cũng có thể kháng lại. Hiện tại bọn Mộc Lâm Đồng đến chính là sơ cấp, cậu tính muốn một gian phòng đơn huấn luyện.

Ngay lúc cậu mang theo Bách Trường Phong đi tìm người máy phụ trách xin phòng, nam sinh tóc ngắn cách đó không xa dùng tay đụng một nam sinh đang cúi đầu bên cạnh "Mộc Ninh Ảnh, ngươi nhìn xem vị kia có phải tam ca ngươi không? Ngươi nói hắn đến đây làm gì, ngươi xem hắn trước người máy, đây là xin phòng huấn luyện? Hắn sẽ không giống ngươi, chuyên ngành thứ hai đều là hệ cơ giáp chứ?"

Mộc Ninh Ảnh nghe vậy liền ngẩng đầu, hắn tới chỗ này làm gì? Thế nhưng thật là xin phòng huấn luyện, phải biết trước đây lúc ở nhà, ba người cùng nhau học cơ giáp không quá 2 giấy đã ngủ rồi. Xem ra sau khi trị hết chứng thích ngủ hắn liền tốt hơn rất nhiều. Nghĩ đến lần PK đó trên Tĩnh Võng, hệ mộc lúc ấy đột nhiên thần phục hắn hiện tại đến gần đối phương đều có vài phần sợ hãi.

Nam sinh kia nhìn bộ dáng hắn nhíu mày, Mộc tam thiếu này ở Tinh Minh cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh, gần đây thường xuyên nhìn thấy trên diễn đàn, nhưng khai giảng lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chân nhân. Trừ bỏ mặt khác, thế nhưng đẹp ngoài ý muốn.

Mộc Lâm Đồng không để ý ánh mắt xung quanh, lần đầu tiên đến đây nhưng lập tức nhìn thấy nhiều cơ giáp như vậy vẫn có vài phần kinh ngạc. Sau khi cậu xin người máy đăng kí, người máy thế nhưng trả lời không còn nơi trống.

Thế nhưng đã đầy người?

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, gần đây mọi người ghi danh chuyên ngành thứ hai, hệ cơ giáp vương bài tự nhiên càng có nhiều người chọn.

Bách Trường Phong theo sau ngẩn người, vừa rồi nhất thời xúc động cũng không nghĩ đến tình huống này. Nhìn thiếu niên có vài phần mất mác tức khắc trong lòng có vài phần khẩn trương. Sớm biết vừa rồi nên nhịn một chút cũng không đến mức bây giờ biến thành như vậy, anh nhất thời quên mất, mỗi năm lúc này phòng huấn luyện có giáp đều có người xếp hàng xin, chậm đều không có chỗ.

Mộc Lâm Đồng nhìn cơ giáp đông đảo, đều là người không có vị trí ở lại sân huấn luyện, nhưng mà người nhiều, mọi người không dám buông tay chân luyện tập. Đều luyện một chút động tác cơ bản, cho dù cách đó không xa có người tỉ thí cũng không dám mở vũ khí xạ kích.

Lúc Mộc Lâm Đồng tính xoay người đi, trình độ kia của cậu luyện ở nơi này, không nói mặt khác, diễn đàn trường học sẽ náo nhiệt.

Không phải cậu chú trọng mặt mũi mà là phiền toái không cần thiết vẫn là thôi.

Đúng lúc này bên cạnh có một thanh âm "Đây là bạn học Mộc Mộc Lâm Đồng?"

Mộc Lâm Đồng nhìn người xa lạ trước mặt, mặc trang phục đạo sư, khuôn mặt cứng nhắc hàm hậu, cười còn lộ ra hàm răng trắng.

"Đúng vậy, là ta. Xin chào đạo sư." Đột nhiên xuất hiện đạo sư không quen biết làm Mộc Lâm Đồng có vài phần nghi hoặc. Người này có phải quá mức nhiệt tình không?

Bách Trường Phong nhìn người đến, ánh mắt vừa động, thần sắc biểu hiện kia, anh biết.

"Không cần khách khí như vậy, xem ra ngươi còn không biết ta, ta tự giới thiệu một  chút. Ta tên Thạch Trọng, hiện tại là đạo sư hệ cơ giáp. Trước kia ta và cha ngươi là bạn học, quan hệ cũng không tệ lắm, ngươi cũng có thể gọi chú Thạch, không cần quá khách khí."

Thạch Trọng nhìn thiếu niên trả lời, trong lòng thầm than một tiếng, nhân vật thiên phú cực tốt như Mộc Già Vũ lại có con như vậy, thật làm người tiếc hận.

Mộc Lâm Đồng lắp bắp kinh hãi, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi đến đây nghe thấy tin tức của người cha tiện nghi kia.

Thạch Trọng nhìn biểu tình kinh ngạc của Mộc Lâm Đồng, cho rằng cậu không tin liền mở quang não, tìm tìm rồi đưa cho Mộc Lâm Đồng "Ngươi xem hình tốt nghiệp này. Ngươi nhìn người này, đó chính là cha ngươi. Đây là Bách thượng tướng, đây là Khương ...."

Mộc Lâm Đồng nhìn đối phương nói thao thao bất tuyệt, nhìn theo chỉ tay đối phương.

Người cha tiện nghi kia nhìn qua cũng rất đẹp, ôn tồn lễ độ, công tử nhẹ nhàng, có khí chất ôn hòa của Mộc gia, liếc mắt qua còn là một người vô cùng hoàn mỹ. Mộc Lâm Đồng lại nhìn người khác, đây thế nhưng là cha của Tiểu Bạch, người đàn ông diện mạo cực kì tuấn lãng khí chất lạnh lẽo, vô cùng phù hợp với hình tượng trong tưởng tượng của cậu. Lại nhìn về một người cách đó không xa vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, giống như pho tượng, khí chất này vẫn có vài phần giống nhau.

Mộc Lâm Đồng kinh ngạc phát hiện, còn có một người quen, người này chính là đại bá mẫu của cậu, mẹ của song bào thai, Vạn Phi. 

Không nghĩ tới người này trước đây cũng là học sinh của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, hơn nữa còn cùng ban với cha cậu.

Lúc này Thạch Trọng nhìn thấy con trai của cố nhân, nhất thời nói không dừng được "Phải biết ban chúng ta lúc đó lấy hết nhân vật phong vân, hiện tại phần lớn là người trong quân bộ chính giới, tiếng nói tối cao, ta không cần nói ngươi cũng biết. Cha ngươi lúc đó thiên phú vô cùng tốt, tuổi còn trẻ coi như thượng giáo, lúc ấy vào quân đoàn Bách gia cùng nhau học, cũng coi như song thu hoạch tình yêu...."

"Tình yêu? Là người này sao?" Mộc Lâm Đồng nghe đến đó nhịn không được mở miệng, sao lại chưa nghe qua bao giờ? Cậu chỉ vào thanh niên dựa vô cùng gần nói.

Thạch Trọng bị hỏi vô cùng sửng sốt, tức khắc chú ý mình có chút nói nhiều, ho nhẹ hai tiếng coi như bớt xấu hổ. Lúc này vừa thấy ngón tay đối phương chỉ, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, không hổ là con trai Mộc Già Vũ, cái năng lực quan sát này thật tốt, lập tức chỉ ra nhân vật chính.

"Cái này, sau này lúc nói chuyện với cha ngươi, vẫn đừng nên nói về đề tài này, đại khái hắn sẽ rất thương tâm." Thạch Trọng tổ chức ngôn ngữ nói, nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, giải thích mang theo vài phần thương cảm "Hắn mất tích. Đều là dị năng mộc hệ giống cha ngươi, thiên phú thấp hơn cha ngươi một chút nhưng cũng là cấp S. Lúc ấy mọi người cho rằng hai người sẽ là đối thủ cạnh tranh, nhưng ai nghĩ tới hai người này tranh ra tình cảm. Chuyện sau này ta không nói, nếu muốn biết thì có thể tra."

Thạch Trọng ngừng lại, nhìn theo tầm mắt Mộc tam thiếu, chú ý đến người đàn ông cao lớn phía sau Mộc Lâm Đồng.

Người này lặng yên không một tiếng động đem sự chú ý giảm đến thấp nhất, hắn cũng chỉ biết đằng sau Mộc tam thiếu có một người, nhưng cũng chưa chú ý nhiều. Đột nhiên va vào ánh mắt đối phương, thấy rõ sẹo trên trán anh, lúc này mới phản ứng lại.

Từ lúc bắt đầu đọc sách, hắn gặp được một người hoàn mỹ thu liễm  hoàn toàn hơi thở , lại xoát tồn tại như một thú vương.

Người phía sau Mộc tam thiếu không đơn giản, nhưng hắn cũng không nhiều lời, nói chuyện phiếm vài câu liền đi.

Mộc Lâm Đồng nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, trở tay bắt lấy bàn tay to của người phía sau "Tiểu Bạch, anh biết chuyện sau đó không?"

Bách Trường Phong nhìn ánh mắt chờ mong ánh nước của cậu, trong lòng lập tức như bị cào một cái, tay có phản xạ nắm chặt một chút, cơ hồ lập tức trả lời "Anh có thể để người đi tra."

Lời vừa ra khỏi miệng Bách Trường Phong đã phản ứng lại, anh không thể hiểu được đáp ứng chuyện này, giống như chuyện đứng đấy như một bảo tiêu. Anh căn bản không có biện pháp từ chối yêu cầu của cậu.

Mộc Ninh Ảnh cách đó không xa thấy một màn như vậy, cơ hồ muốn đứng lên.

Lúc này mới chú ý đến người đàn ông phía sau cậu, người này chưa nhìn thấy qua, nhìn  bộ dáng cầm tay thân thiết của hai người, chấn động.

Nam sinh bên cạnh cũng lộ vẻ dị sắc, hai người này không coi ai ra gì thật sự tốt sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy