Chương 51: Người mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi ra khỏi phòng huấn luyện cơ giáp, xuyên qua một rừng cây nhỏ. Nơi này là rừng cây trường học trồng, phía trước là một ao hồ, bên trong trồng đầy hoa sen. Tới mùa hoa sen nở rộ, một tảng lớn lá sen tròn xoe xanh biếc, từng đóa hoa như ngọc, cực kì mĩ lệ. Cho nên đây cũng là nơi của các cặp đôi, nói là thánh địa hẹn hò cũng không ngoa.

Nhưng hai người đều không chú ý đến điểm này, cũng không rõ hàm nghĩa nơi này, cứ như vậy tự nhiên đi đến. May là bây giờ tạm thời không phát hiện những người khác.

Bách Trường Phong thấy Mộc Lâm Đồng đi đến ngồi xuống một tảng đá bên hồ, cầm lấy một viên đá ném vào hồ bắn lên bọt nước trong suốt. Cậu ném một viên lại một viên, hiển nhiên đang suy nghĩ.

Bách Trường Phong thấy vậy liền đi hai bước, nghĩ đến bộ dáng rất để ý vừa rồi của cậu, vẫn là nhanh chóng thu thập tốt tư liệu người cậu yêu cầu.

Mở quang não, tìm được phương thức liên hệ của phó quan Cao Đằng, bắt đầu gọi.

3 giây sau, quang não được nhận.

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, đầu tóc lộn xộn, vẻ mặt khóc thương nhìn quang não. Bên cạnh là đủ các loại văn kiện chồng chất như núi, bày biện hỗn loạn, các chồng cũ bắt đầu lung lay sắp đổ.

Nháy mắt lúc Bách Trường Phong thấy đối phương mở to miệng, nhanh chóng đổi thành loa tư nhân. Tinh Minh vì muốn bảo vệ quyền riêng tư và an tĩnh của những người khác, giọng nói tư nhân là quang não sẽ đem sóng âm truyền đến trong tai chủ nhân, tương đương với nút bịt tai vô hình.

Quả nhiên đối phương mở miệng, thanh âm ba giây truyền tới, có thể thấy được Cao Đằng có bao nhiêu kích động, miệng to còn hít một sâu một hơi mới ra tiếng. Chỉ thấy hắn duỗi tay gãi đầu, mở miệng chính là tiếng kêu rên thê lương.

"Lão đại, ngài rốt cuộc trong trăm sự vội vàng nhớ đến phó quan đáng thương của ngài, khi nào ngài trở về? Ở đây việc mỗi ngày xử lí đều không xong, càng lúc càng nhiều. Đây đều là việc lung tung rối loạn, quả thực phiền không chịu nổi. Lão đại nhanh chạy trở về, ta tình nguyện mỗi ngày bị móng vuốt ngài đánh bay cũng không muốn xử lí đống chuyện lung tung rối loạn này."

Mỗi lần chỉ cần đến lúc này, Cao Đằng liền sẽ vô cùng kính nể lão đại nhà mình, lão đại làm vô cùng nhanh. Không giống hắn, mấy ngày nay tóc sắp bị hắn nắm rụng hết.

"Câm miệng." Bách Trường Phong bị Cao đằng nói điếc tai làm gân xanh trên trán sắp nhô lên, hận không thể xuyên đến cho hắn một vuốt.

Nhìn Cao Đằng nghe vậy ủy khuất ngậm miệng, Bách Trường Phong nhìn lướt qua hiện trường hỗn loạn thảm không nỡ nhìn, chậm rãi mở miệng "Mới có mấy ngày, ngươi thế nhưng làm thành dạng này? Xem ra ngày thường nhiệm vụ cho ngươi vẫn quá ít, làm năng lực thoái hóa thành như vậy. Gần đây trong đội thế nào?"

Cao Đằng lúc này mới trả lời "Trong đội tất cả như thường, bên ngoài cũng tạm thời chưa phát hiện ngài không ở, chỉ là ta...."

Bách Trường Phong biết đối phương nhất định muốn tố khổ, cũng không để hắn nói tiếp, ngắt lời "Ta gửi cho người tin tức người này, ngươi tra kĩ càng tỉ mỉ tư liệu hắn gửi ta."

Sau đó trong lúc đối phương kêu rên tắt quang não.

Bách Trường Phong quay đầu nhìn Mộc Lâm Đồng, nhìn cậu lặp lại động tác, hơi nhíu mày.

Mộc Lâm Đồng còn canh cánh trong lòng việc của người cha tiện nghi kia.

Trong trí nhớ chưa từng gặp qua người cha này, ngoại trừ ảnh chụp. Ngoài ra cò có trong miệng ông nội và quản gia. Cậu vẫn luôn cho rằng đối phương nhận nhiệm vụ đi tiền tuyến không có thời gian lên Tinh Võng.

Hiện tại nhớ tới thần sắc hai người có phần lập lòe, bất quá khí đó cậu chỉ biết mơ màng, kí ức không dài, căn bản không kịp nhớ chuyện khác. Hiện tại nhớ tới, chỉ sợ trong đó có ẩn tình.

Nếu có cơ hội cậu vẫn muốn biết chuyện xưa sau lưng này. Hiểu biết một chút người cha tiện nghi này, còn có một vị cha hoặc mẹ khác?

Mộc Lâm Đồng rũ mắt, không chút để ý.

Bách Trường Phong đến gần vài bước, nhìn người phía trước ngày thường thần thái phi dương, giờ phút này lại hiếm thấy trầm mặc.

Lúc này bộ dáng cậu nhìn qua cô đơn như vậy, phảng phất như một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ.

Đại bộ phận tư liệu Mộc Lâm Đồng anh đều đã xem qua không chỉ một lần, cơ hồ đối với gia thế cậu vô cùng rành mạch, bao gồm song thân đối phương vắng mặt hai mươi mấy năm.

Chính xác ra, một trong số song thân còn không biết là người nào. Bởi vì toàn bộ Tinh Minh đều biết, một trực hệ khác của Mộc tam thiếu không biết là ai, cũng không truyền ra tin tức gì. Ngay cả thế lực bọn họ lấy được tư liệu cũng chỉ là Mộc tam thiếu hai mươi năm trước sinh ra ở Địa Cầu, tình báo trước đó đều không có. Vị bác sĩ đào tạo kia giấu vô cùng tốt, đến bây giờ chỉ sợ Mộc lão gia tử cũng không biết.

Xem ra biết hết thảy chỉ có đương sự Mộc Già Vũ và vị bác sĩ này. Nhưng hai người học đều không mở miệng, người khác cũng không biết.

Nghĩ đến Mộc Lâm Đồng từ nhỏ chưa bao giờ gặp cha mẹ, khi còn nhỏ không biết không tốt cỡ nào.

Khác với nhãi con thú nhân bọn họ da dày thịt thô tùy tiện nuôi thả, nghe nói trẻ con nhân loại khi còn nhỏ vô cùng yếu ớt, vô cùng ỷ lại cha mẹ, cha mẹ không làm bạn trưởng thành dễ dàng tạo cho đứa nhỏ một đống vấn đề khi trưởng thành.

Lúc này Mộc Lâm Đồng mở miệng "Lúc em còn rất nhỏ, từ lúc bắt đầu có kí ức đã không gặp qua hắn." Đương nhiên kí ức khi đó ít đến đáng thương, cái gì cũng không nhớ được. Nhớ kĩ lại thế nhưng một cái ấn tượng cũng không có.

Bên này Bách Trường Phong nghe vậy liền tưởng tượng.

Trước mắt hiện lên một cậu bé 3-4 tuổi, rõ ràng là bản thu nhỏ của Mộc Lâm Đồng.

Khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, đi đường lảo đảo nghiêng ngả, cô đơn nước mắt đầy mặt kêu ba ba, đáng tiếc không có người đáp lại.

Sau đó cậu bé lớn lên một chút khoảng 6-7 tuổi. Ở trước cổng nhà trẻ hâm mộ nhìn những đứa nhỏ khác được cha mẹ đến đón, cuối cùng chỉ còn cậu ở lại lẻ loi, nước mắt lưng tròng. Chờ đến khi người hầu đến đón, cậu khóc lóc hỏi vì sao các bạn khác đều có cha nhưng cậu lại không có...

Lại đến lúc 7-8 tuổi, lúc này mới kiểm tra thiên phú xong, tất cả đều cười nhạo cậu.

Bởi vì không có thiên phú nên lúc Mộc lão gia tử không ở, người hầu trộm bắt nạt cậu, không cho cậu ăn no.

Đi học các bạn học xung quanh cười nhạo, bắt nạt, tổ chức thành đoàn thể bắt nạt. Bởi vì cậu thường xuyên thi được 0 điểm, thầy cô giáo cũng chưa từng để mắt đến.

Cậu không có cha, không ai vì cậu ra mặt. Chờ đến mười mấy tuổi, song bào thai lớn lên, bắt đầu dùng thủ đoạn ác liệt khi dễ cậu, cậu không còn cách nào, không có cha chống lưng, chỉ có thể trốn đi trộm khóc thút thút.

Lại vì chứng thích ngủ, thi luôn 0 điểm. Mộc lão gia tử liền mạnh mẽ ép cậu học tập bằng không liền đánh cậu.

. . . .. .

Lúc này trong đầu Bách Trường Phong đều là một đường Mộc Lâm Đồng trưởng thành, tiểu đáng thương không có song thân bảo vệ.

Bách Trường Phong nghĩ đến Mộc Lâm Đồng đã chịu khổ, bàn tay nắm chặt, vẻ mặt phẫn nộ lại đau lòng. Nhất thời xem nhẹ trong tư liệu Mộc lão gia tử vô cùng yêu thương Mộc Lâm Đồng, bảo hộ cậu vô cùng tốt. Mà Mộc Lâm Đồng từ nhỏ ngủ mỗi ngày, cười nhạo cái gì đều không nhớ được, không có chuyện gì mà ngủ không giải quyết được.

Mộc Lâm Đồng sau khi nói xong nửa ngày sau phía sau đều không có động tĩnh, đang nghĩ xem Tiểu Bạch có phải nhan cơ hội chạy xa rồi không.

Nhưng vừa muốn quay lại đã cảm nhận được có biến, truyền đến tiếng vang không hiểu sao, đang muốn xoay người sang chỗ khác.

Một cái đuôi lông xù xù xoa tung chậm rì rì nhút nhát sợ sệt đưa đến trước mặt cậu.

Mộc Lâm Đồng tâm thần chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn theo cái đuôi.

Sau đó cậu phát hiện không biết từ khi nào người đàn ông đã thả đuôi ra, còn nghiêng nửa thân mình.

Từ góc độ của Mộc Lâm Đồng có thể nhìn thấy anh buông xuống mặt mày, lông mì dài che đậy đôi mắt làm người không nhìn rõ thần sắc.

Thấy Mộc Lâm Đồng nhìn qua, người đàn ông cao lớn cứng đờ, quay đầu đi, vẻ mặt biệt nữu, vành tai đỏ chót.

Đuôi lại tương phản với chủ nhân, trái phải đong đưa vài cái, tựa hồ do dự một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng cọ cọ mặt Mộc Lâm Đồng, còn mang theo ý vị lấy lòng trấn an.

Giờ phút này Mộc Lâm Đồng nhìn thấy cái đuôi xoa tung trước mặt, trong lòng bị manh rối tung rối mù, đôi mắt sắp biến thành lấp lánh.

Thật đáng yêu!

Tiểu Bạch sao có thể đáng yêu như vậy, đột nhiên vươn đuôi quyến rũ cậu, đây là phạm quy.

Nói đi có yêu cầu gì, có gì cứ nói, cậu hoàn toàn không cần nghĩ, toàn bộ đáp ứng.

Trên mặt lại bị cọ lần nữa, còn trượt xuống cổ, tựa hồ đem theo vài phần bất mãn phất phất.

Thì ra Tiểu Bạch muốn được vuốt lông sao?

Chính là lâu như vậy, Tiểu Bạch lần đầu tiên chủ động cầu vuốt lông, cậu như nào có thể không thỏa mãn!

Đôi tay bắt lấy đuôi, chậm rãi chải chuốt lại từng sợi lông, ngón tay thon dài lọt vào trong đuôi to, vuốt theo chiều lông đối phương.

Một bên vuốt lông, một bên thuần thục mát xa huyệt vị trên đuôi.

Bách Trường Phong nghiêng người đứng thiếu chút nữa không xong, thật là quá thoải mái, khoái cảm tê dại từ đuôi truyền đến, một cỗ nhiệt khí truyền lên từ bụng, bắt đầu lan tràn, cuối cùng vành tai sắp hồng thấy máu.

Mộc Lâm Đồng một bên giúp Bách Trường Phong vuốt lông, xúc cảm trong tay làm tâm tình cậu rất tốt, cuối cùng không khống chế được xoa lên trên.

Đem đuôi lên mặt hung hăng cọ vài cái không tính còn nhịn không được hôn vài cái.

Người đàn ông bên cạnh đã cứng còng, cả người đều mộng bức.

Cậu....cậu thế nhưng hôn đuôi mình!

Đối với thú nhân bắt lấy đuôi hôn nghĩa là hướng thú nhân cầu hoan.

Đại não Bách Trường Phong trống rỗng, lại nghĩ đến buổi sáng bị kéo ra góc chăn, dư quang quét đến miệng nhỏ, giờ phút này môi kia đang hôn đuôi anh. Cả người tê rần, nhiệt khí đều tràn ra cả người.

Cậu hướng anh cầu hoan!

Đã biết cậu hao hết tâm tư tiếp cận anh, khống chế anh, không nghĩ tới lại có loại ý nghĩ này.

Sớm nên nghĩ đến, trách không được mỗi lần gặp đều nhào lại đây, tối qua sáng nay muốn hôn, thì ra có mục đích này.

Trong lòng Bách Trường Phong không hiểu sao mừng như điên làm anh mất đi năng lực suy nghĩ, hiện tại toàn bộ đầu óc đều là:

Muốn hay không đáp ứng cầu hoan?

Không đáp ứng cầu hoan?

Đáp ứng cầu hoan?

Đáp ứng cầu hoan?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy