Chương 52: Đuôi vươn tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng ôm đuôi xù nhắm mắt cọ cọ.

Nhớ cảm giác này đã lâu, làm cậu nhớ lại năm đó hai người ở chung.

Thật lâu trước kia, mỗi khi cậu không vui Tiểu Bạch đều ra chiêu này. Mỗi lần cậu muốn làm gì nếu Tiểu Bạch không đồng ý, cuối cùng cậu cũng sẽ có một chiêu thuyết phục.

Trong lòng Bách Trường Phong rực lửa, một cỗ khát vọng phảng phất bùng nổ từ sâu trong linh hồn, làm ánh mắt anh mang theo vài phần xâm lược ám trầm.

Chính anh cũng không biết được ánh mắt anh bây giờ đáng sợ như thế nào, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.

Người nọ nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng cọ đuôi, nửa giơ lên sườn mặt, dưới ánh nắng chiếu xuống ngay cả lông tơ thật nhỏ cũng có thể nhìn rõ ràng.

Chiếu vào trong mắt Bách Trường Phong chính là tư thế thiếu niên sẵn sàng hiến tế.

Cầm lòng không đậu đến gần nửa bước, Bách Trường Phong cảm thấy đột nhiên yết hầu khát khô như muốn bốc hỏa, nuốt nước miếng, vẫn cứ cảm thấy cổ họng không dễ chịu, không hiểu sao muốn càng nhiều.

Gần một chút, lại gần một chút, cơ hồ Bách Trường Phong có thể cảm nhận được hô hấp đối phương.

Thình lình Mộc Lâm Đồng cảm nhận được một tiếng hít thở rất nhỏ, giữa hô hấp còn có một dòng khí rất nhỏ.

Không tha cọ vật lông xù trên tay, cuối cùng còn hôn mạnh một cái.

Sau đó cậu nghe được một thanh âm hít hà, cậu bỗng chốc mở mắt, nháy mắt đối diện với một đôi mắt đen láy mang theo ý vị xâm lược nồng đậm.

Hô hấp Mộc Lâm Đồng cứng lại, đối diện một lúc với cặp mắt kia, tim đột nhiên không chịu không chế thình thịch nhảy loạn lên.

Ánh mắt này, từ nhiều năm trước cậu đã không chỉ một lần thấy trên người Tiểu Bạch, có đôi khi đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Bạch dùng loại ánh mắt này nhìn cậu. Tiểu Bạch nhớ gì sao?

Giờ phút này Mộc Lâm Đồng nghe được rõ ràng tiếng tim đập bang bang của cậu, cảm giác như càng ngày càng vang.

Đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, nguyên bản đôi môi mang ngậm chặt hơi mở ra muốn liếm môi.

Ngay khi cậu định vươn đầu lưỡi liếm môi, cậu phát hiện ánh mắt anh càng thêm đáng sợ, như muốn hút cả người cậu vào.

Sau đó, đầu đối phương dựa vào gần, cả người phát ra cảm giác áp bách mãnh liệt, xung quanh như có một bàn tay to trói buộc không cho cậu chạy thoát, chờ đợi thú vương thưởng thức.

Giờ phút khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ngay lúc mũi hai người sắp chạm vào nhau, Bách Trường Phong nhẹ nhàng nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai đôi môi còn không đến một lóng tay.

Bách Trường Phong nhìn đôi môi ướt át kia, ánh mắt tối sầm lại, ma xui quỷ khiến sắp chạm đến. 

Đột nhiên một ánh sáng chợt lóe, nháy mắt chiếu lên mặt hai người.

Ánh sáng bất thình lình làm hai người cả kinh nháy mắt phục hồi tinh thần.

Bách Trường Phong cũng kéo về thần trí, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo và đôi mắt nhỏ thanh triệt chưa hết kinh hoảng của thanh niên trong gang tấc.

Cả người hoảng hốt, tức khắc tay chân không biết nên để đâu, lỗ tai như bị đốt cháy, cuối cùng không thể nhịn được lộ ra tai thú.

Nguyên bản Mộc Lâm Đồng còn không biết xảy ra chuyện gì, lúc này đột nhiên nhìn thấy tai thú đột nhiên chui ra run nhè nhẹ, không nhịn được cười ra tiếng.

Xem ra Tiểu Bạch lại muốn liếm người, luôn không đổi được thói quen này, mỗi lần cậu giúp anh vuốt lông, Tiểu Bạch kia liền không nhịn được liếm loạn. Lần này cũng vậy, đột nhiên dựa gần như vậy dọa cậu ngây người. Lần sau nhất định cậu phải sửa lại tật xấu muốn liếm người này, anh là bạch hổ không phải chó, đây là thói quen gì chứ.

Sau đó liền nhìn thấy tai thú kia ban đầu còn tinh thần phấn chấn, sau khi nghe tiếng cười lập tức liền héo, gục xuống dưới.

Bách Trường Phong nghe được tiếng cười, vội vàng lui về sau một bước, lỗ tai gục xuống, giống như cô vợ nhỏ mới bị đùa giỡn.

Nhìn Mộc Lâm Đồng vẫn còn cười, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất.

Rõ ràng cậu là người câu dẫn trước, bây giờ lại giống như không có việc gì, không tim không phổi cười rộ lên.

Mộc Lâm Đồng nhìn lỗ tai Tiểu Bạch còn gục xuống, nhìn thoáng qua quang não đối phương đang lóe lóe, nhắc nhở nói "Tiểu Bạch, quang não  sáng."

Lúc này Bách Trường Phong mới nhìn về quang não trên cổ tay, chính anh cũng không ý thức được, trong mắt mang theo vài phần sát khí.

Ngón tay dùng sức một chút click mở phát hiện là tư liệu Cao Đằng gửi lại đây.

Chưa bao giờ ghét bỏ tốc độ làm việc cực nhanh của Cao Đằng như vậy.

Gửi tư liệu chưa tính còn phải phát nhắc nhở khẩn cấp! Như đang chú ý đến thành quả lao động của hắn, khoe ra tốc độ làm việc.

Bách Trường Phong âm thầm nhéo ngón tay, trong đầu thầm nghĩ các loại  phương pháp giáo huấn Cao Đằng.

Anh chưa bao giờ có có xúc động muốn quan báo tư thù mãnh liệt như vậy, lúc này lại không nhịn được.

Vừa click mở, chậm rãi thu hồi cảm xúc, cẩn thận xem một lần rồi gửi cho Mộc Lâm Đồng còn đang sờ đuôi anh.

Quay đầu nhìn Mộc Lâm Đồng còn đang chơi, cố nén cảm giác tê dại, muốn rút đuôi về.

Mộc Lâm Đồng nhìn đuôi trong tay truyền đến lực kéo, liền biết anh muốn rút về, vội vàng nắm chặt.

Cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương một cái, tựa hồ không muốn anh thu nó lại nhanh như vậy.

Bách Trường Phong bị đôi mắt nhỏ trừng chấn động, lỗ tai đang gục nháy mắt dựng thẳng lên.

Đã như vậy, cậu còn chưa từ bỏ ý định, còn dùng ánh mắt kia câu dẫn anh.

Nhìn thoáng qua bốn phía, thế nhưng không màng đến trường hợp.

Lại kéo kéo, lại không được, mắt thấy môi cậu lại muốn hôn lên, vội vàng kéo mạnh trở về.

Mộc Lâm Đồng cảm nhận được xúc cảm trên tay biến mất, ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên tai cũng đã thu lại, tức khắc cực kì bất mãn liếc Bách Trường Phong một cái.

Thật là, vuốt nhiều một chút cũng không rụng lông, chính anh vừa rồi không phải rất vừa lòng sao.

Đối mặt với Mộc Lâm Đồng lại cầu hoan lần nữa, Bách Trường Phong nhìn thấy ánh mắt 'dục cầu bất mãn' của cậu mà cả người tê rần, trong lòng rối rắm.

Nhẫn nhịn, cuối cùng gian nan quay đầu đi mở miệng, thanh âm khàn khàn dị thường, ho nhẹ một tiếng khôi phục bình thường mới nói "Tư liệu em muốn, anh mới gửi rồi."

Mộc Lâm Đồng nghe vậy vội vàng tư liệu.

Thì ra người Tô Nhất Nhạc này là một trẻ mồ côi, 6-7 tuổi cha mẹ đã qua đời vì chiến tranh, bị phân phối đến một viện mồ côi, sau đó kiểm tra ra thiên phú cực tốt. Hắn thông minh hiếu học, thành tích vô cùng tốt, từ một tinh hệ xa xôi thi đỗ hệ dược của trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, cùng Mộc Già Vũ lúc ấy ở hệ dược đều là nhân vật phong vân.

Sau đó chính là phân cao thấp giữa hai người, quen biết thấu hiểu, cùng nhau ghi danh vào chuyện, nghiệp thứ hai giống nhau, sau đó vào quân đoàn Bách gia.

Nhưng trong một  nhiệm vụ lại mất tích, ngay cả quang não định vị cũng không liên hệ được.

Sau đó Tinh Minh cũng không gặp qua người này, phảng phất như đã biến mất.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã qua đời nhưng Mộc Già Vũ lại không tin.

Cuối cùng Mộc Già Vũ xin đi đóng giữ nơi Tiêu Nhất Nhạc mất tích, nơi đó điều kiện gian khổ, nhiều trùng động, ngay cả không gian cũng không bình tĩnh, thường xuyên có hắc động, ngay cả quang não cũng không liên hệ được.

Sau khi Mộc Lâm Đồng xem xong liền im lặng, người cha tiện nghi của cậu trước khi đi đã đào tạo ra cậu, xem ra một người cha khác, nếu không có gì bất ngờ chính là vị Tô Nhất Nhạc này.

Thế nhưng cậu lại là người có cha mẹ, không, cha cha, nếu có cơ hội thật muốn gặp một lần, Mộc Lâm Đồng cảm khái thầm nghĩ.

Bách Trường Phong thấy cậu trầm mặc lại nghĩ cậu thương tâm, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì.

Cuối cùng khô cằn nói "Anh sẽ mang đi tìm hắn, yên tâm đi."

Mộc Lâm Đồng nhìn Bách Trường Phong thề son sắt, ngẩn ra một chút, gật đầu trả lời "Em tin anh."

Không có chuyện gì Tiểu Bạch không làm được, đây vẫn luôn là tín niệm trong lòng Mộc Lâm Đồng. Nhiều năm như vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn không gì không làm được, cho dù chuyển thế Mộc Lâm Đồng vẫn luôn tin tưởng vững chắc.

Bách Trường Phong nhìn cậu nói, vành tai đỏ lên, nghĩ đến vừa rồi người này vừa rồi cầu hoan hai lần, tuy rằng lần sau bị anh thu lại đuôi không thành công. Anh quay đầu đi, ấp úng nói "Còn có vừa rồi em cầu..., em bây giờ còn nhỏ, một số việc không cần gấp, chờ lớn lên lại nói."

Mộc Lâm Đồng thầm chấp nhận, hai mươi mấy năm đã qua, thật đúng là không vội.

Nhưng bộ dáng Tiểu Bạch an ủi người này rất buồn cười, vì thế có nén ý cười, nhẹ nhàng gật đầu "Em đã biết."

Bách Trường Phong thấy cậu gật đầu đáp ứng, trong lòng thở nhẹ ra lại không biết vì sao lại có cảm giác mất mát.

Một bên khác, quân đoàn số 8, tổ tình báo.

Một người đàn ông thanh tú nhìn tư liệu trong tay, đây là nhiệm vụ Cao thượng tá giao cách đây không lâu.

Tư liệu của Tô Nhất Nhạc, lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn, thấy thế nào cũng có điểm không thích hợp.

Đôi mắt thon dài nheo lại, lúc sau tìm ra điểm không phù hợp, nhìn lại vài lần.

Người này thiên phú cực tốt, lại là cô nhi không có hậu trường, cuối cùng là mất tích khi làm nhiệm vụ.

Sao lại quen thuộc như vậy, giống như đã từng xem qua một lần.

Đúng rồi, trong đôi mắt hiện lên một mạt tinh quang, nghĩ ra rồi.

Vội vàng mở một folder, mở tư liệu bên trong ra, toàn bộ tập hợp bên cạnh đối chiếu.

Vừa thấy, tức khắc đôi mắt đều trừng lớn, thì ra là như vậy, quả nhiên thủ đoạn tốt.

Lúc ấy Tô Nhất Nhạc ở quân đoàn Bách gia, lúc biến mất đã là Trung tá.

Lại dùng quyền hạn tối cao, nhìn nhiệm vụ khi ấy hắn làm. Nhiệm vụ bên trong nhìn như hợp tình hợp lí thế nhưng hắn phát hiện có một ít nhiệm vụ bị bóp méo, tuyến thời gian không khớp.

Nhiệm vụ quân bộ khẩn cấp nghiêm mật, ngoại trừ bản thân cũng chỉ có cấp trên biết, mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ ghi lại trên quang não, chờ đến khi qua đời sẽ ghi lại trên hồ sơ tuyệt mật. Cho dù quang não hư hao, số liệu bên trong quân bộ cũng có biện pháp phục hồi.

Thì ra những người này từ sớm đã duỗi tay đến quân bộ, người đàn ông tưởng tượng, tức khắc hít sâu một hơi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy