Chương 55: Tiểu Bạch là ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Đường Yến Đông vẻ mặt thống khổ, mấy người nhích lại gần.

Mộc gia là thế gia dược tề, đồ Mộc tam thiếu lấy ra hẳn là thứ tốt, nhưng nhìn dáng vẻ Đường Yến Đông như vậy vẫn có chút nhịn không được.

"Đường Yến Đông không có chuyện gì chứ?" Trương Kỳ hỏi.

Vạn Đình cũng tới gần, nhìn vẻ mặt Đường Yến Đông tái nhợt thống khổ thấm mồ hôi, cũng nghi ngờ hỏi "Thoạt nhìn hắn rất thống khổ, tam thiếu cho hắn uống gì vậy?"

Lưu Quân đứng một bên khác nghe vậy cũng nhìn lại.

Chỉ có vẻ mặt U Thủy mang suy tư, cúi mặt làm mọi người không thấy rõ sắc mặt.

Mộc Lâm Đồng nhìn mọi người, trả lời "Yên tâm đi, chỉ là bắt đầu tác dụng thôi, đau đớn chính tỏ thuốc này có hữu hiệu với hắn. Thuốc này dược tính ôn hòa, lấy thể chất Đường Yến Đông cũng có thể chịu được."

Nhìn bộ dáng Đường Yến Đông xác thực không có vấn đề quá lớn, mọi người nhẹ nhàng thơ ra, ngược lại có vài phần hứng thú với đồ Mộc tam thiếu lấy ra.

Phải biết rằng từ nhỏi đến lớn Đường Yến Đông không biết đã uống bao nhiêu thuốc, cũng không thấy có hiệu quả, Mộc tam thiếu lúc này lấy ra là thuốc tăng cường thể chất mới nhất Mộc gia nghiên cứu ra sao?

Phải biết rằng một thời gian trước Mộc lão gia tử đến Trái Đất, có thể thu thập được thuốc mới không?

Đối mặt với ánh mắt nóng rực của mọi người, Mộc Lâm Đồng cũng không nhiều lời.

Mọi người thấy cậu không mở miệng, tự nhiên thu hồi ánh mắt, không hỏi nhiều.

Rất lâu sau, Đường Yến Đông trên giường như đã hoãn lại, trên mặt nguyên bản tái nhợt lại thêm một phần huyết sắc, nhìn có vài phần tinh thần hơn so với trước kia.

Cuối cùng duỗi người, thế nhưng linh hoạt ngồi dậy.

Đường Yến Đông cảm thụ dòng nước ấm trong cơ thể, giờ phút này đột nhiên có cảm giác, trạng thái hiện tại này hắn có thể chế tạo ra linh kiện cơ giáp cấp C!

Hắn bất chấp chuyện khác, lập tức định xuống giường, mọi người bị động tác hắn làm cả kinh, Trương Kỳ gần nhất vội ra tay ngăn cản.

Đường Yến Đông linh hoạt tránh ra, sau khi hai chân thành công chạm đất, bắt đầu đi đến cạnh bàn trong phòng bệnh.

"Đường Yến Đông, ngươi đừng quên lời giáo y." Trương Kỳ thấy hắn né tránh, reo lên phía sau.

Vạn Đình và Lưu Quân cũng muốn đi qua, tính ấn tên nhóc không an phận này về giường bệnh.

Mộc Lâm Đồng vẫy tay ngăn cản bọn họ, nhìn Đường Yến Đông đi đứng vững vàng nói "Hắn không có chuyện gì, tinh thần lực, hắn làm việc mà hắn vẫn luôn muốn làm."

Tuy rằng mọi người vẫn có vài phần nghi ngờ, thấy sắc mặt và động tác Đường Yến Đông so với ngày thường đều tốt hơn, trái tim nguyên bản nhấc cao được thả xuống dưới.

"Hắn muốn làm gì?" Trương Kỳ nhìn Đường Yến Đông đang nhảy nhót hỏi, Vạn Đình đứng bên cạnh hắn nhìn hắn xôn xao đổ một đống đồ lung tung từ khóa không gian ra.

Vạn Đình tinh tế nhìn những công cụ đó, bắt đầu có phần vô ngữ "Nếu ta không đoán sai, tên này là muốn chế tác linh kiện? Đây đều là công cụ chế tác linh kiện cơ giáp, còn có cái kia." Vạn Đình chỉ chip trong suốt trong tay Đường Yến Đông "Cái kia là chip cơ giáp cấp C để trần đi, hắn tính bây giờ chế tác?"

"Hắn điên rồi?" Trương Kỳ nhíu mày.

"Hẳn là không sao, tam thiếu ngươi xem?" Vạn Đình nhìn bộ dáng Mộc Lâm Đồng không gợn sóng cũng không tính đi ngăn cản.

Mộc Lâm Đồng nghe vậy quay đầu "Nhìn, nói không chừng lát nữa có kinh hỉ, có thể chứng kiến Đường Yến Đông gắn chip cơ giáp cấp C thành công."

Bách Trường Phong nhìn biểu đệ thuần thục miêu tả, khắc họa, chế tác, liền mạch lưu loát, cơ hồ không tạm dừng.

Anh cũng không phải lần đầu tiên gặp người chế tác linh kiện cơ giáp, không nói mẹ anh, ngay cả trong quân đoàn số 8 cũng gặp qua không ít. Giờ phút này nhìn thủ pháp của Đường Yến Đông, có lẽ trước đây mẹ anh nói đúng, người biểu đệ này mới là người có thiên phú tối cao của Đường gia thế hệ mới. Có thể chất đáng tin cậy, hiện tại hắn chính là như cá gặp nước, hoàn toàn có thể xưng bá trong mặt chế tạo cơ giáp.

Bách Trường Phong quay đầu nhìn Mộc Lâm Đồng đang tập trung chú ý nhất cử nhất động của Đường Yến Đông, nhớ tới người này mỗi tiếng nói cử động, trên mặt có vài phần không được tự nhiên.

Mặc kệ thế nào đều đến cảm ơn cậu, cho dù là chữa khỏi cho biểu đệ để lấy lòng mình, anh vẫn có vài phần không được tự nhiên.

Đã phải chờ cậu lớn lên mới bàn việc này, nhưng người này lặp đi lặp lại thổ lộ cầu hoan, lúc này còn lấy lòng người thân anh, cũng không biết muốn nói cậu như thế nào.

Suy nghĩ Bách Trường Phong bên này bay càng ngày càng xa.

Mộc Lâm Đồng trợn trắng mắt nhìn đôi mắt đăm đăm của Tiểu Bạch, sao biểu tình bây giờ của Tiểu Bạch có chút ngu?

Không thể hiểu được phát ngốc, lỗ tai còn đỏ lên, ánh mắt lơ mơ, đây thật sự là Tiểu Bạch vẫn luôn khôn khéo nhà cậu sao?

"Các ngươi đang làm gì?" Thình lình truyền đến một giọng nam.

Mộc Lâm Đồng bị thanh âm kéo về lực chú ý, quay đầu nhìn lạim, phát hiện một người trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đứng ngoài cửa, Mộc Lâm Đồng nhận ra, đây là giáo y phụ trách Đường Yến Đông.

Hắn cau mày nhìn vào bên trong, nhìn thấy tiêu điểm trong mắt mọi người cũng chính là người bệnh vốn phải nằm trên giường, bây giờ lại khôi phục hoạt động không nói còn tiến hành chế tác linh kiện cơ giáp cường độ cao!

"Hồ nháo!" Tức khắc hắn liền nổi giận, bất chấp truy cứu nguyên nhân hắn có thể đứng lên hoạt động, liền đi ra ngăn cản Đường Yến Đông.

Hai người Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần lại, hai người nhất trí bước lên ngăn giáo y, bả vai còn chạm vào nhau một chút.

Hai người cũng không nghĩ tới đối phương cùng đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bách Trường Phong nhìn đôi mắt nhỏ cậu nhìn qua, trong lòng dường như bị cào một cái, vội vàng dời mắt.

Mộc Lâm Đồng tuy rằng cảm thấy Tiểu Bạch bây giờ ngượng ngùng xoắn xít có chút kì quái, nhưng đối mặt giáo y, cũng không để ý.

"Giáo y, Đường Yến Đông đang chế tác linh kiện, ngươi bây giờ đi ra ngăn hắn không tốt lắm?"

"Thân thể hắn bây giờ căn bản không thích hợp làm động tác nguy hiểm như vậy, huống chi hắn bây giờ chế tác cấp C! Tránh ra, đây là các ngươi hại hắn. Nguyên bản cho rằng các ngươi là bạn học mới cho vào, sớm biết như vậy nên sớm đuổi các ngươi ra." Giáo y cũng bốc hỏa, vui đùa cũng chỉ có mức độ. Xoay người vòng một chút muốn đi qua hai người nhưng đã bị cánh tay hữu lực của Bách Trường Phong ngăn lại.

Ánh mắt giáo y phát lạnh, giáo y ở trường quân bộ cũng có thực lực, huống chi giáo y này có chức vị thượng tá chói lọi.

"Đừng ép ta động thủ."

Nhưng Bách Trường Phong vẫn bất động như núi, không nhúc nhích, hiển nhiên không định lui bước.

Khóe miệng khẽ nhúc nhích "Xin lỗi."

Ngay lúc mùi thuốc súng giữa hai người dần tăng lên, lúc này mọi người đột nhiên hút khí làm lực chú ý của hai người bị kéo về.

Giáo y kia thấy tình hình này cũng nóng nảy, chỉ vào Đường Yến Đông sắc mặt trắng bệch nói "Ngươi nhìn hắn, thêm nữa hắn không chịu nổi, nhanh tránh ra."

Bách Trường Phong nhìn Mộc Lâm Đồng đã đi qua, trong lòng vừa động, không biết tại sao bây giờ anh đặc biệt tin tưởng Mộc Lâm Đồng.

Anh vẫn đứng thẳng như cây tùng, trầm mặc nhìn đối phương, không nhúc nhích, hiển nhiên là cự tuyệt.

Giáo y tức khắc liền tức giận đến mắt nổ đom đóm, mặc kệ, nhóc con không biết trời cao đất dày, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn một chút.

Nghĩ như vậy liền động thủ với Bách Trường Phong.

Bách Trường Phong nghiêng đầu tránh thoát nắm tay đối phương, hai người bắt đầu đánh qua lại.

Bách Trường Phong không muốn bại lộ thân phận, che giấu thực lực làm bộ vô cùng miễn cưỡng chống đỡ đối phương, trong thời gian ngắn giáo y kia vô pháp phá vòng vây.

Một bên khác Đường Yến Đông lại làm đến bước cuối cùng, ngón tay run lên.

Sắc mặt tái nhợt, một bộ thể lực chống đỡ hết nổi.

Mọi người lập tức há hốc mồm kinh ngạc.

Lúc này Mộc Lâm Đồng vội vàng đến gần, lúc này cũng rất nghi hoặc. Rõ ràng Bồi Nguyên Đan kia không sao, Tiểu BẠch uống cũng không có vấn đề. Lúc trước cậu nhìn thể chất Đường Yến Đông, có thể thừa nhận loại dược liệu này, nhưng bây giờ rõ ràng thể lực đối phương chống đỡ hết nổi là như thế nào, chẳng lẽ cậu tính sai?

Mộc Lâm Đồng chậm rãi tới gần, lặng yên không tiếng động chạm vào bả vai đối phương, dưới tình huống mọi người không phát hiện lặng lẽ đưa vào cơ thể Đường Yến Đông.

Khi dị năng tiến vào thân thể hắn muốn chữa trị, cậu phát hiện thể lực Đường Yến Đông vô cùng dư thừa, cũng không có tình trạng thể lực sắp hết.

Như vậy là nguyên nhân gì?

Mộc Lâm Đồng cảm nhận được đối phương hô hấp khó khăn, tinh thần căng chặt, cả người tựa hồ không qua được bóng đè.

Không đúng, đây không phải thế lực không chống được mà là Đường Yến Đông lâm vào cửa ải trước kia vẫn luôn không vượt qua.

Bởi vì vấn đề thân thể trước kia nên vẫn luôn thất bại, không có biện pháp luyện chế linh kiện cơ giáp cấp C, cho dù đã giải quyết căn nguyên nhưng tiềm thức hắn vẫn như cũ cho rằng thể lực không đủ, thân thể quá độ sẽ hỏng mất.

Cho nên tinh thần hắn bị hạn chế ở một mức độ, chậm chạp không thể vượt qua ải kia.

Mộc Lâm Đồng nhìn Đường Yến Đông sắc mặt tái nhợt, tay run lẩy bẩy, xem ra nên giúp hắn một phen.

"Đường Yến Đông, ngươi nghe, ta mới giúp ngươi xem, thân thể ngươi không có vấn đề. Ngươi hiện tại sở dĩ không được là vì trong lòng ngươi có một vách ngăn, ngươi cảm thấy chính mình sẽ thất bại. Ngươi lâm vào vũng bùn chính mình tạo ra. Ngươi không phải rất muốn thành công sao, nhưng bây giờ tinh thần ngươi đang vây khốn ngươi, không dám bước ra."

Đường Yến Đông sửng sốt, qua vô số lần thất bại, nằm trên giường không thể nhúc nhích, mẹ một lần rồi lại một lần khóc thút thít.

Anh cả chỉ trích hắn chỉ lo cho mình không lo tâm tình người nhà, ích kỉ, cho nên lâu ngày trên tinh thần có một gông xiềng, mỗi lần bùng nổ đều ức chế tinh thần, bảo hộ thân thể lớn nhất.

Hắn bảo hộ chính mình, cũng vây khốn chính mình.

Đường Yến Đông ngơ ngẩn nghĩ, nhưng bây giờ khác rồi, hắn có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, chỉ cần bước một bước là có thể tạm biệt chính mình suy nhược trong quá khứ.

Hít sâu một hơi, Đường Yến Đông khống chế tinh thần lực mạnh mẽ phá tan màng chắn năm đó tạo ra, tựa hồ có một âm thanh 'bang' vỡ vụn truyền đến.

Tinh thần Đường Yến Đông chấn động, trên tay lưu loát vạch một bút.

Con chip trong suốt chợt lóe, mọi người từ ánh sáng kia nhận ra, thế nhưng thành công, tức khắc khô  tự chủ được kinh hô ra tiếng.

Đường Yến Đông nhìn thành phẩm trong tay, cảm thấy còn đầy đủ thể lực, không có gì không khỏe.

Cõ lẽ, giấc mộng của hắn đã không còn xa.

Thật lâu thật lâu về sau, đại sư cơ giáp truyền kì rốt cuộc đã vượt qua ông nội hắn, chế tạo ra cơ giáp 3S trong truyền thuyết.

Phóng viên hỏi "Đường đại sư, xin hỏi cơ giáp này ngài sẽ xử lí như thế nào, giống như ông nội ngài đưa cho Bách nguyên soái thiên phú 3S sao?"

"Không tính, đây là lễ vật tặng cho người bạn quan trọng suốt cuộc đời ta."

Trong lòng phóng viên buồn bực, không phải liền không phải, không tính là ý gì?

Mọi người hiện tại còn không thể tưởng được Đường Yến Đông về sau có thể lên đến độ cao kia, nhìn thấy thành công liền vui vẻ cho hắn.

Trương Kỳ đi tới ôm cổ Đường Yến Đông "Đường Yến Đông, ngươi thành công, xem ra hệ chế tạo cơ giáp không chạy được."

"Đúng vậy, về sau cũng đừng quên chế tạo cho ta một cơ giáp, nhất định phải vô cùng ưu đãi." Vạn Đình cười nói.

Lưu Quân và U Thủy đi tới nói chúc mừng.

Đường Yến Đông đẩy đầu Trương Kỳ ra, quay lại ôm Mộc Lâm Đồng cách đó không xa "Tam thiếu, cảm ơn ngươi."

Mộc Lâm Đồng sửng sốt, cũng ôm lại "Khách khí, là nỗ lực của ngươi."

Cậu chỉ cho một cơ hội, cho hắn nỗ lực được hồi báo.

Hai người bên khác, giáo y kia đánh liền đánh đến nghiện, thân thủ học sinh này không tồi, thật sự khó chơi, nhìn như có rất nhiều sơ hở lại cố tình không đánh được.

Lúc này nhìn thấy đối phương sửng sốt, đột nhiên tạm dừng, ánh mắt sáng lên, có sơ hở!

Sau đó nhân lúc đối phương không kịp phản ứng, một quyền đánh trúng cánh tay đối phương dơ ra đỡ.

Mộc Lâm Đồng bên này thấy Bách Trường Phong bị đánh trúng, vội vàng đi qua kéo người ra "Có đau không? Đánh thì đánh , sao lại sững sờ."

Bách Trường Phong trầm mặc, đánh bay tay Mộc Lâm Đồng, đi ra ,một bên không để ý Mộc Lâm Đồng.

Trong đầu Mộc Lâm Đồng đầy dấu chấm hỏi, Tiểu Bạch cáu kỉnh? Bị đánh một chút liền cáu kỉnh?

Đột nhiên cả người Đường Yến Đông phát lạnh, quay đầu nhìn lại thấy đôi mắt đen nhánh lăng liệt.

"....."

Cuối cùng sau khi giáo y kiểm tra không sao mọi người quyết định đi  chúc mừng một chút.

Chờ đến khi mọi người rời đi, nguyên bản giáo y vì Đường Yến Đông đột nhiên khôi phục không có đầu mối, xoay người đến giường bệnh cầm lấy một chai trong suốt, rõ ràng là Đường Yến Đông sau khi uống xong quên lấy đi.

Đặt trước chóp mũi ngửi một chút, đôi mắt sau kính tức khắc hiện ra có ý vị không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy