Chương 58: Gối ôm hình hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Mộc Lâm Đồng nhiều lần lời trong ý ngoài, ám chỉ vấn đề sở hữu gối ôm hình hổ nhưng mỗi lần đều bị vẻ mặt ủy khuất trầm mặc đánh bại. Dần dà Mộc Lâm Đồng không dám hỏi lại, sợ nhìn thấy đôi mắt dường như đang lên án của anh.

Phát ngôn khí phách công khai hôm qua của Mộc Lâm Đồng làm cả trường nổ tung.

Cho nên hôm nay liền có di chứng, đi trên đường cơ hồ lúc nào cũng nhận được các loại ánh mắt.

Nhưng cậu không biết là sau khi Mộc lão gia tử biết tin sắp thổ huyết đến nơi.

Mộc quản gia nhìn gia chủ, thành thật mở miệng "Gia chủ, xem ra, tam thiếu trả lời trên diễn đàn đã phá kế hoạch A, bây giờ trực tiếp dùng kế hoạch B?"

Lúc trước trên diễn đàn tuồn ra ảnh chụp hai người thân mật, gia chủ liền dỗ hết sức suy nghĩ ra kế hoạch A B C D. Kế hoạch A chính là để biết tam thiếu có nghiêm túc với người này không. Ai biết còn chưa kịp làm gì, tam thiếu bên kia đã cho họ một tin tức lớn làm mọi người chấn kinh.

Mộc lão gia tử cũng bị dọa ngây người, sắp kéo tóc trọc đầu.

Mộc quản gia phát hiện buổi tối sau khi biết tin, đèn trong phòng lão gia sáng cả đêm.

Sau khi nghe được lời Mộc quản gia, ngẩng đầu nhìn tư liệu trong tay, rối rắm nghĩ nghĩ "Đương nhiên, mấy kế hoạch này cứ tiếp tục làm." Nguyên bản còn có tâm lí may mắn, không nghĩ tới cháu trai ngoan lại cho ông 'kinh hỉ' như vậy!

Đúng là đã trưởng thành, cánh cũng cứng, còn bắt đầu tìm đối tượng.

Mộc quản gia được cho phép, trả lời "Được, ta lui xuống an bài."

Nói xong liền muốn lui xuống, lại bị Mộc lão gia tử đánh gãy.

"Từ từ, thử một chút là được, không cần quá mức." Mộc lão gia tử nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi Mộc quản gia, vạn nhất quá mức, lấy tính tình của cháu trai phỏng chừng sẽ không để yên.

Mộc quản gia gật đầu "Tốt, ta sẽ nói bọn họ không cần làm quá mức."

Bên khác, Mộc Lâm Đồng vội vàng ôn tập, để cho Bách Trường Phong đến phòng huấn luyện cơ giáp chiếm vị trí tốt trước.

Cho nên sau khi Bách Trường Phong quen cửa quen nẻo huấn luyện trong phòng nhỏ, đang định quay về thì phát hiện mình bị 4-5 người vây quanh.

Bách Trường Phong nhìn trận thế này, lông mày nhướn lên, đáy mắt hiện lên vài phần hoài niệm.

Sau khi anh bắt đầu chấp hành nhiệm vụ quân bộ, đã bao lâu không gặp lại tình cảnh này?

Lúc ban đầu còn là năm nhất, không ít người vì anh thủ tịch mà liên tục khiêu chiến.

Ban đầu đều là một người tới, sau đó danh khí lớn, cơ hồ không có địch thủ liền đồng ý một đám người tới khiêu chiến.

Đương nhiên đám người kia cơ hồ đều là bạn học cùng lớp, về sau phần lớn thành thủ hạ hiện tại.

Nhìn mấy người vây lại đây, Bách Trường Phong đứng yên không tính mở miệng, chờ bọn họ nói mục đích.

Ánh mắt đảo qua, mấy người này cơ bản đều mặc đồng phục của hệ cơ giáp và hệ chỉ huy. Ánh mắt Bách Trường Phong rất tốt, liếc mắt liền nhìn ra ánh mắt chính khí của mấy người, nếu không phải đứng đây vây quanh thì cũng không nhìn ra là người muốn kiếm chuyện.

Nhìn ra được người cầm đầu là người có cơ bắp tương đối phát triển, thoạt nhìn là học sinh hệ  cơ giáp. Thấy mấy người đều không tính mở miệng, chỉ đành tiến lên một bước nhìn người trước mắt nghe nói là người tam thiếu thích.

Nói thật, dáng vẻ thuần đàn ông, hắn nhìn cũng có vài phần thưởng thức lẫn nhau. "Nghe nói ngươi là tình nhân của Mộc tam thiếu?"

Bách Trường Phong nghe vậy sửng sốt, nghĩ đến cậu ba lần bốn lượt hướng anh thổ lộ cầu hoan, đối với loại quan hệ này, trong lòng anh cũng rất loạn.

Nhưng mà bây giờ anh cũng không cự tuyệt đối phương, có phải ý nghĩa bây giờ bây giờ hai người là quan hệ tình nhân không? Cho dù anh nghĩ muốn từ chối, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không đồng ý.

Ánh mắt chợt lóe, lỗ tai yên lặng đỏ lên vài phần.

Những người đó thấy anh không trả lời, liếc mắt lẫn nhau, trong lòng nghi hoặc.

Chẳng lẽ giống như mọi người nói, người này bị tam thiếu cưỡng bách?

Này không theo kịch bản, bọn họ có còn tìm cơ hội động thủ gì?

Lúc này người dẫn đầu tiến lên trước nói "Mặc kệ thế nào, ta đã coi trọng tam thiếu rất lâu, hôm nay chúng ta so đấu, nếu ngươi thua thì sau này không được xuất hiện trước mặt Mộc tam thiếu."

Vừa mới nói xong, mấy người phát hiện người vừa rồi còn bình thản nháy mắt khí thế thay đổi, mấy người không hiểu sao sau lưng phát lạnh.

"So cái gì?" Rốt cuộc Bách Trường Phong mở miệng hỏi.

"Chúng ta nhiều người, cho ngươi chọn." Người cầm đầu thấy anh mặt mày rũ xuống, không hiểu sao lại có xúc động muốn chạy trốn.

"Vậy trực tiếp so thể thuật."

Mấy người nghe vậy, nhìn nhau, cuối cùng người cầm đầu nói "Được, vậy chúng ta đến phòng huấn luyện."

CHờ mấy người đến phòng huấn luyện, trong nháy mắt cửa đóng, đột nhiên trong lòng mấy người có xúc động muốn lao ra.

Lúc này nhìn người đàn ông đang cúi đầu không thấy rõ biểu tình, một người dùng khuỷu tay chọt người cầm đầu, nhẹ giọng hỏi "Không biết vì sao ta luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhìn  thấy đối phương liền có xúc động muốn chạy trốn."

Người đàn ông cao lớn bên cạnh gật đầu, vị này có ý tưởng giống hắn, nội tâm cũng sinh ra vài phần lùi bước, cưỡng bách thu hồi tầm mắt hướng về phía cửa.

Một phen đẩy ra tên làm ảnh hưởng đến sĩ khí bên ta "Hiện tại ngươi muốn chọn người nào tỷ thí?"

CHỉ thấy người nọ ngẩng đầu, trong đôi mắt sắc bén hiện lên thân ảnh mọi người "Tất cả cùng lên đi."

"Cái gì?" Không nghĩ đến tên này xem thường bọn họ như vậy, mấy người nghe xong cũng có vài phần lửa giận.

Ngay lúc bọn họ còn chưa biết có chuyện gì, không biết lúc nào nên ra tay, đối diện đã bắt đầu động thủ. Chỉ thất người cầm đầu cao lớn vừa mới giao thủ đã bị đối phương một quyền đánh bay.

Mấy người chấn động, nhìn thân thủ linh hoạt của đối phương và người đàn ông cao lớn không địch lại bị đánh thành bao cát.

Nhìn người đàn ông cao lớn kêu thảm thiết, trong lòng phát lạnh, vội vàng lui về sau một bước.

Cắn răng, nhìn nhau, toàn bộ gia nhập chiến trường. Không đạo nghĩa thì không đạo nghĩa, người này một người tuyệt đối không đánh được.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ phòng huấn luyện đều vang lên tiếng bang bang bịch bịch, cùng với các loại thanh âm kêu thảm thiết....

Mộc quản gia nhận được tin tức mấy người, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc.

Mộc lão gia tử thấy liền biết bên kia có kết quả. Nhưng biểu tình này là như thế nào, chẳng lẽ mấy người kia không thu tay kịp, đánh người tàn phế?

Nghĩ đến ánh mắt lên án của cháu trai, tức khắc liền có vài phần chột dạ.

Ho nhẹ một tiếng, Mộc lão gia tử mở miệng hỏi "Làm sao vậy?"

Mộc quản gia liền nhất nhất hội báo.

"Cái gì, ngươi nói 5 đánh 1 còn toàn quân bị diệt, còn bị đánh thành mặt đầy bao, bây giờ còn không đứng dậy được?" Mộc lão gia tử kinh ngạc không thôi, sau đó trên mặt có vài phần tán thưởng "Không nghĩ tới tên này cũng có vài phần bản lĩnh."

Mộc quản gia nhìn thái độ Mộc lão gia tử, nhắc nhở nói "Đúng vậy, cứ như vậy, thân phận đối phương càng đáng cân nhắc. Có thực lực như vậy vì sao phải đến chuyên ngành của tam thiếu."

Mộc lão gia tử nghe vậy ánh mắt trầm xuống "Ta đã biết."

"Đúng rồi, gia chủ." Mộc quản gia cuối cùng nói "Nghe nói thân thủ của Mộ Bạch kia vô cùng tốt, mấy người tỏ vẻ đều không chạm được đến góc áo hắn một chút."

"Tiếp tục tra."

. . . . . . . . .

Từ khi phế vật Mộc tam thiếu chân thân ra trận trên diễn đàn, các thế gia cũng nhận được tin tức.

Trong một thư phòng.

"Không nghĩ đến phế vật này cuối cùng cũng có một chỗ tương tự người cha Mộc Già Vũ của hắn, đáng tiếc lại là chỗ thất bại nhất. Không nghĩ tới giống như cha hắn đều là kẻ si tình." Bên bàn làm việc, người khác không nhìn thấy chính diện hắn, một hồi không nghe thấy đối phương nói chuyện, tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

Người đàn ông cúi đầu đứng cung kính bên cạnh cũng không dám quấy rầy, lẳng lặng chờ đợi đối phương mở miệng.

"Si tình tốt, như vậy chỉ cần khống chế được một người khác, còn không phải tương đương khống chế được Mộc tam thiếu. Lấy sự coi trọng của Mộc lão gia tử với người cháu trai này, đến lúc đó yêu cầu mấy thứ nho nhỏ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Điều tra rõ thân phận người này chưa?"

"Bề ngoài thì tra được, sâu hơn thì không, người này chỉ sợ không đơn giản."

Thật lâu sau bên kia truyền đến thanh âm "Người bên kia còn chưa tìm được sao?"

Thư viện.

Mộc Lâm Đồng tìm được một ít tư liệu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ôn tập.

Thời gian đã lâu, Mộc Lâm Đồng nhìn thời gian trên quang não, sao Tiểu Bạch lần này đi lâu vậy, bình thường đã đến từ sớm rồi.

Mộc Lâm Đồng nghĩ xem có nên gửi tin nhắn không thì bên cạnh có một người đàn ông đi tới, lúc hắn đang nghiêng người ngồi xuống, cánh tay kẹp sách vở nhất thời không chú ý rơi xuống bên Mộc Lâm Đồng.

Mộc Lâm Đồng ngũ cảm nhanh nhạy, gần như đồng thời tiếp được sách rơi xuống, sau đó trả lại cho người kia.

Người nọ thấy vậy hạ giọng nói "Ngại quá, tôi không cố ý, có đập vào cậu không?"

Mộc Lâm Đồng lắc đầu, thấy hắn lấy sách cũng không để ý.

Chờ lúc cậu đọc sách, người nọ nhìn thấy tài liệu, thò qua hỏi "Bạn học này, cậu muốn ghi danh hệ cơ giáp?"

Mộc Lâm Đồng lễ phép đáp lại, đối phương lại như thể cái máy, nói chuyện bên cạnh.

Góc này chỉ có hai người họ, cũng coi như cách xa các bạn học khác, nói nhỏ căn bản không ảnh hưởng.

"Xem ra cậu là người hệ đào tạo thực vật chuyên nghiệp đúng không, tôi vừa vặn muốn thi chuyên ngành này, mà tôi lại là hệ cơ giáp, chúng ta có thể ôn tập với nhau."

Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người muốn thi vào chuyên ngành bọn họ, tức khắc liền có vài phần kinh ngạc.

Người nọ thấy cậu kinh ngạc, giải thích "Kì thật tôi rất thích thực vật, nhưng người trong nhà không cho ta thi chuyên ngành này, tôi đành ghi danh chuyên ngành thứ hai vậy."

Thấy thái độ Mộc Lâm Đồng không nóng không lạnh, đáy mắt người nọ chợt lóe.

Làm con cháu thế gia tam lưu, hắn vất vả mới thi đậu trường quân đội đệ nhất Tinh Minh, trên người kí thác kì vọng của người nhà.

Nơi này con cháu thế gia đông đảo, kì thật trong nhà cũng có ý bảo hắn nhân cơ hội kết giao nhiều hơn.

Nhưng những con cháu thế gia đó mắt cao hơn đầu, muốn nịnh bợ bọn họ đều khó khăn. Hắn thật vất vả nói với bọn họ mấy câu, người ta vẫn như cũ coi hắn như chân chạy vặt. Trong lòng hắn cũng không thích những người này, nhưng với tình thế cũng vẫn phải tươi cười đón chào.

Cho đến khi nhìn thấy Mộc tam thiếu đáp lại trên diễn đàn hắn tức khắc  có một ý tưởng lớn mật, người này lớn thành như vậy còn được Mộc tam thiếu thích, nói không chừng chính mình cũng có thể. Mộc tam thiếu nhất định tiếp xúc ít người nên mới bụng đói ăn quàng.

Nếu hắn có thể thay thế đối phương, Quan Vinh nghĩ đến gần đây trong nhà cũng bắt đầu làm phương diện thuốc thang, nếu có Mộc gia đầu rồng trên phương diện này ủng hộ, gia tộc mình khẳng định sẽ một bước lên trời.

Hơn nữa, Mộc tam thiếu trên ảnh chụp đã hấp dẫn ánh mắt, nhưng hắn không nghĩ tới khi gặp người thật, mặt mày như họa, nhìn gần thế nhưng lại có vài phần kinh tâm động phách.

Ngay lúc hắn đang nhìn đến ngây người, đột nhiên cả người phát lạnh, rùng mình phục hồi tinh thần lại, quay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen lộ hàn quang, làm vết sẹo trên trán càng thêm dữ tợn.

Ngay lúc Mộc Lâm Đồng cảm nhận được ánh mắt đối phương, định đổi địa điểm một hơi thở quen thuộc khác đã đến.

Mộc Lâm Đồng tức khắc liền quên chuyện này, quay đầu "Tiểu Bạch, sao anh lâu vậy?"

Bách Trường Phong nghe được thu hồi ánh mắt, lúc chuyển qua Mộc Lâm Đồng đã không còn hàn quang và thị huyết "Trì hoãn một chút râu ria. Đây là?" Giọng nói vừa chuyển mang theo vài phần ghen tuông hai người đều nghe không hiểu.

Những người vừa rồi không nói, anh đã xử lí. Lại đây thế nhưng còn thêm một người, còn nhìn chằm chằm vào mặt cậu! Người này rốt cuộc còn hấp dẫn bao nhiêu người?

Trong lòng Bách Trường Phong không hiểu sao trở nên táo bạo, đặc biệt là tên mặt trắng trước mắt này, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.

Linh hồn trong cơ thể đột nhiên có cảm giác mãnh liệt muốn đem cậu ngậm vào giấu đi, ngoại trừ anh ai cũng không được nhìn.

"Tiểu Bạch?" Mộc Lâm Đồng thấy anh bình tĩnh nhìn mình, trong mắt thay đổi liên tục, duỗi tay quơ quơ trước mặt anh "Không quen, trùng hợp gặp thôi."

Bách Trường Phong phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Mộc Lâm Đồng, đáy mắt có vài phần phức tạp, hiện tại trong lòng bỗng nhiên có vài phần hối hận.

Ban đầu anh nên cách cậu thật xa, không nên tới gần cậu, ít nhất tốt hơn bây giờ bị cậu ăn gắt gao.

"Đi?" Mộc Lâm Đồng hỏi.

Bách Trường Phong nhìn cậu kéo tay mình, dường như có vài phần nhận mệnh đi theo.

Quan Vinh nhìn hai người không coi ai ra gì, sắc mặt biến đổi, tức khắc muốn đứng lên nói chuyện.

Nhưng mà hắn phát hiện người mặt sẹo kia như có mắt sau lưng, quay đầu nhìn hắn một cái.

Chân mềm nhũn, không nhịn được ngã ngồi ra ghế, mặt tái nhợt.

Ánh mắt vừa rồi kia như hung thú viễn cổ, thị huyết khiếp người, phảng phất chỉ cần hắn mở mồm liền xông tới xé rách hắn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy