Chương 59: Chỗ tương tự duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sau khi ra khỏi thư viện liền đến phòng huấn luyện cơ giáp.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy người mặt mũi bầm dập đi ra. Mấy người nhìn thoang qua Bách Trường Phong bên cạnh cậu, vội vã hoảng loạn rời đi.

Mộc Lâm Đồng quay đầu nhìn mấy người chạy trối chết, đáy mắt có vài phần nghi hoặc, là ảo giac sao, sao họ nhìn Tiểu Bạch như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú?

Quay đầu lại nhìn người đàn ông biểu tình bất biến, di theo vào phòng huấn luyện cơ giáp bắt đầu luyện tập.

Đảo mắt nửa tháng đã trôi qua.

Nửa tháng này, Mộc Lâm Đồng phát hiện Tiểu Bạch luôn lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.

Lúc ăn cơm luôn có rất nhiều người không thể hiểu được làm bộ như không có việc gì tới gần cậu. Lấy tên Quan Vinh kia ví dụ, cậu đã 'ngẫu nhiên gặp được' hắn rất nhiều lần.

Từ lần 'ngẫu nhiên gặp được' thứ hai, cậu đã biết hắn có rắp tâm bất lương, tự nhiên tránh được thì nên tránh. Chỉ là không nghĩ tới, ngoại trừ Quan Vinh còn có rất nhiều Lưu Vinh, Trương Vinh, Lý Vinh, quả thực phiền không thể chịu nổi.

Bên Tiểu Bạch cũng luôn xuất hiện tình huống lớn bé, cậu phát hiện mục tiêu đối phương không phải cậu mà là Tiểu Bạch.

"Làm sao vậy? Người lại đến nữa?" Mộc Lâm Đồng thấy anh đứng lại nhìn về một hướng, nghi hoặc hỏi.

Bách Trường Phong quay đầu lại nói "Không có gì."

Ở góc độ Mộc Lâm Đồng không nhìn được, đáy mắt hiện lên băng hàn.

Nửa tháng này, mấy tốp người đã thông qua các loại tiếp xúc mượn sức anh, năm đó khi còn đọc sách trên trường cũng không như vậy, có lẽ lần này là vì anh không quyền không thế lại thông đồng Mộc tam thiếu?

Đây là muốn thông qua anh muốn lợi dụng Mộc tam thiếu làm cái gì?

Mục đích bọn họ quá mức rõ ràng, có đôi khi ngay cả bên người Mộc Lâm Đồng cũng không chút cố kỵ dùng thủ đoạn đến gần.

Khả năng trong mắt bọn họ, Mộc tam thiếu vẫn là phế vật không thiên phú không dị năng, không cần coi trọng quá mức.

Chỉ có anh biết  thiên phú và dị năng của cậu không thua kém anh, loại việc chỉ có mình biết này khiến anh âm thầm vui mừng, anh không muốn bất kì người nào biết đến ưu điểm của cậu. Nhưng thái độ xem nhẹ của những người này lại làm đáy lòng anh phẫn nộ không thôi. Loại tâm tình này làm anh mâu thuẫn.

Bách Trường Phong nhìn Mộc tam thiếu phảng phất không biết gì, lạnh lẽo trong mắt tan vài phần.

Thôi, nếu người này giả điên giả ngốc, anh nháo cùng đối phương cũng không sao.

"Sắp bắt đầu ghi danh chuyên ngành thứ hai, anh cùng nhau đăng kí nhé hay thế nào?" Mộc Lâm Đồng thấy người bên kia đi rồi, nghiêng đầu hỏi.

Bách Trường Phong gật đầu, không có gì phải bàn cãi, ba tháng này anh phải thời thời khắc khắc đi theo cậu. Không thấy mới chỉ có một ngọn cỏ thổi lay liền đã có các loại thế lực ra tay sao? Nghĩ đến ba tháng sau anh không ở, bắt đầu lo lắng cậu không thể ứng phó.

Trong thư phòng nào đó ở Trung Ương tinh.

"Đã nửa tháng mà các ngươi còn chưa tiếp xúc được tiểu tình nhân Mộ bạch của phế vật kia?" Người đàn ông quay lưng về phía bàn thanh âm trầm thấp, tựa hồ đang tức giận.

"Chủ nhân, người này còn khó làm hơn Mộc Già Vũ năm đó, cả ngày giống như trẻ sơ sinh liền thể, chúng ta thật sự không tìm thấy cơ hội." Người trung niên nhìn bóng dáng đối phương, đáy mắt hiện lên vài phần sợ hãi, nơm nớp lo sợ trả lời.

"Khó làm bao nhiêu, chẳng lẽ không phải nuôi một đám ăn không ngồi rồi?"

"Hai người này ăn ngủ đều ở bên nhau, Mộ Bạch kia quả thực chính là cả ngày 24 giờ đều ở bên người Mộc tam thiếu, cơ hồ không có thời gian cá nhân. So với ám vệ còn tận trung tẫn trách hơn, dưới tình trạng như vậy mà còn muốn nói chuyện với đối phương, thật sự không tìm thấy cơ hội." Đối mặt với chất vấn của gia chủ, người trung niên nói xong đáy mắt có vài phần giãy giụa, do dự không biết nên nói hay không.

Nhưng cảm nhận được hơi thở đối phương càng lúc càng âm lãnh, cắn răng nói tiếp "Theo chúng ta biết, trước mắt không chỉ một nhà có chủ ý này, nhưng trước mắt chưa có một nhà thành công. Mộ Bạch này cố ý vô tình như đã nhìn thấu thủ đoạn người liên hệ hắn, hoàn mỹ tránh được người muốn tiếp cận hắn, thật sự có vài phần quỷ dị.

Người này như một bảo tiêu, ta hoài nghi đây căn bản là một tay Mộc lão gia tử thiết kế, rốt cuộc chuyện năm đó của Mộc Già Vũ nháo nhào mọi người đều biết, Mộc gia ra kẻ si tình.

Làm con trai Mộc Già Vũ, phế vật Mộc tam thiếu này nhìn qua không có bản lĩnh nhưng rất có khả năn gdi truyền tính tình của cha hắn.

Hơn nữa hai người này đã biết nhau từ trước, ngày đầu tiên Mộ Bạch đến đã bị Mộc Lâm Đồng sắp xếp vào cùng một kí túc xá."

Nhìn gia chủ gõ tay vịn ghế, người trung niên biết gia chủ đang suy nghĩ, mà hơi thở âm lãnh đã biến mất, âm thầm lau mồ hôi lạnh, rắm cũng không dám thả, yên tĩnh chờ người đáp lại.

"Nếu là như vậy, Mộc gia tìm một người tới che giấu tai mắt cũng không phải không có khả năng. Ông già Mộc gia kia xem ra đã già thật rồi, việc trước đây làm hắn thành chim sợ cành cong, thú vị, ha ha.... Nhưng mà đây vẫn chỉ là suy đoán, sắp thi vào chuyên ngành thứ hai rồi, tên phế vật kia không phải định ghi danh hệ cơ giáp sao? Các ngươi tự nghĩ biện pháp, kiên nhẫn của ta có giới hạn."

Người trung niên vội vàng vâng dạ, được cho phép liền rời đi, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi sau lưng mướt một mảng lớn.

Mộc gia, dưới vài lần động tác không thấy có kết quả, tức khắc Mộc lão gia tử liền nhịn không được.

Cố ý cho người hẹn  người kia một mình gặp mặt.

Lúc này trên một phòng đơn của một quán cà phê trên Tinh Võng, Mộc quản gia đứng một bên nhìn hai người ngồi mắt to trừng mắt nhỏ, hạn hán lời.

Mộc lão gia tử thấy cháu trai nhìn thấy mình sắc mặt vẫn như thường, biểu hiện hồn nhiên không sợ, trong lòng không khỏi có vài phần tán thưởng. Khí độ tinh thần này không tồi, nhưng mà tiểu tử này nhìn thấy ông mà giống như đầu gỗ, thấy ông cũng không mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ không biết tôn lão ái ấu? (tôn trọng người già yêu thương trẻ nhỏ)

Trong lòng Bách Trường Phong lúc này cũng loạn, người trước mắt này anh cũng biết, Bách gia và Mộc gia quen biết nhiều thế hệ, ngày anh thành niên, người này cũng tới. Nhưng mà bây giờ không biết vì sao lại có vài phần thấp thỏm.

Mộc quản gia thấy hai người nửa ngày không rên một tiếng, ho nhẹ một tiếng nhắc nhơ nói "Tam thiếu sắp đến đây."

Mộc lão gia tử nghe vậy lập tức hoàn hồn, ánh mắt tức khắc có vài phần hung ác "Nhóc con nói đi, chỉ cần rời khỏi cháu trai ta, tùy ngươi cho một con số, ta lập tức cho người gửi đến."

Mộc quản gia tức khắc muốn che mặt, gia chủ không lên tiếng thì thôi lên tiếng liền làm kinh động mọi người, kịch bản đã nói đâu, mở miệng đã dọa người như vậy tốt sao?

Bách Trường Phong sửng sốt, trong thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, lớn như vậy là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.

Nhưng nghe được đối phương muốn anh rời khỏi Mộc Lâm Đồng, cho dù anh biết bây giờ dùng sai thân phận nhưng trong lòng vẫn có vài phần táo bạo.

Vì thế mở miệng nói "Cháu nuôi được em ấy." Em ấy là ai trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Không nói trong nhà, chỉ tinh cầu sản xuất trên danh nghĩa của anh cũng đủ cho Mộc tam thiếu cả đời không lo ăn mặc.

Nghĩ đến đây Bách Trường Phong nhớ ra đã lâu không tra thu nhập, vẫn luôn để người trong nhà kinh doanh. Đột nhiên bây giờ anh muốn lấy quang não não nguyên bản đi kiểm tra xem mình có bao nhiêu tài sản.

Giờ khắc này chính anh cũng không phản ứng lại mình đã bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này nuôi người.

Mộc lão gia tử nghe vậy giận dữ "Chỉ bằng thân phận cô nhi của ngươi? Mấy vạn điểm tín dụng trên danh nghĩa kia?! Không phải ta nói ngươi, ngươi ngay cả điểm dừng chân ổn định cũng không có, nuôi Tiểu Đồng được nuông chiều từ bé như thế nào? Ngươi biết nó thích ăn trái cây được vận chuyển từ tinh cầu xa xôi bằng tàu riêng sao, thích ăn thịt bò số lượng cực nhỏ giá cả cực cao còn  không nhất định mỗi ngày đều có thể mua được ở tinh hệ X sao, còn có mặc..."

Bách Trường Phong không nói lời nào âm thầm nhớ kĩ toàn bộ, anh không có yêu cầu gì với ăn uống. Gần đây đi theo Mộc tam thiếu phát hiện cậu rất kén chọn đồ ăn. Thịt bò tự nhiên tinh hệ X vị vô cùng tốt, thế gia bọn họ muốn mua được cũng có vài phần khó khăn.

Lúc này Mộc quản gia phát hiện hai người này, một người nói hăng say một người yên lặng gật đầu, lại rất ăn ý.

Nhưng Mộc quản gia càng nghe càng thấy không thích hợp, từ từ gia chủ, ngài biết bây giờ ngài đang nói gì không?

Ngài biết ngài hiện tại một bộ ghét đối phương nghèo, nuôi không nổi Mộc tam thiếu, còn ghét bỏ đối phương sắc mặt không đủ lễ nghĩa.

Rõ ràng tam thiếu là con trai, sao lại có thái độ như gả cháu gái như vậy?

Còn có ban đầu nói để cho đối phương biết khó mà lui, sao lại không nói theo kịch bản?

Hiện tại còn một hỏi một đáp với đối phương, hoàn toàn nói việc của tam thiếu từ nhỏ tới lớn cho đối phương.

Kệ, coi như mắt mù, cái gì cũng không nhìn được.

Chờ đến khi có tin tức mới không thể không đánh gãy hai người nói chuyện hòa hợp, hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu của hai người.

"Gia chủ, người hợp tác bên kia sắp đến rồi."

Mộc lão gia chủ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, xấu hổ ho nhẹ vài tiếng.

Lúc này quang não Bách Trường Phong chợt lóe, nhìn xuống, đúng là Mộc Lâm Đồng nhắn hỏi vị trí bây giờ.

Bách Trường Phong nhìn Mộc lão gia tử "Cháu cũng có việc, Mộc gia chủ, lần này quấy rầy, lần sau có rảnh lại cùng nhau tâm sự."

Mộc lão gia tử nói "Đi đi." Một bộ không muốn gặp lại anh.

Chờ đên khi đối phương sắp offline, đột nhiên ngữ khí nghiêm túc hỏi "Thân phận thật sự của ngươi gạt Tiểu Đồng sao?"

Lúc này khác hoàn toàn vừa rồi, phảng phất như đã thay người, khí thế địa vị cao áp hướng đối phương.

Nhưng Bách Trường Phong một chút cũng không sợ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không biến hóa "Cậu ấy tự nhiên đã biết rồi."

Mộc lão gia sửng sốt, xua tay "Đi đi."

Chờ đến khi anh hoàn toàn offline Mộc quản gia mới hỏi "Sao gia chủ đột nhiên thay đổi chủ ý, huống chi bây giờ chúng ta còn không điều tra rõ thân phận người này?"

Mộc lão gia tử thở dài một hơi chỉ mấy ảnh chụp "Ngươi xem ánh mắt Tiểu Đồng, trước đây ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy. Toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại, còn có ái mộ chính nó cũng không phát hiện ra. Còn có Mộ Bạch này ánh mắt hắn nhìn Tiểu Đồng cũng không phải gạt người, ta là người từng trải, đương nhiên có thể nhìn ra được hắn thật lòng."

Mộc quản gia trầm mặc một chút, nói tiếp "Gia chủ, người vừa mới...."

Mộc lão gia chủ quay đầu nghi hoặc hỏi "Vừa nãy ta làm sao vậy?"

Mộc quản gia cuối cùng ngẫm lại, vẫn nuốt lời định nói về "Gia chủ, đã đến giờ."

. . . . . . . . 

Bách Trường Phong đi đến bên người Mộc Lâm Đồng, nghĩ đến lời Mộc gia chủ nói, ánh mắt lóe lóe.

Buổi tối, Cao Đằng vẫn đang giãy giụa với đống văn kiện đột nhiên nhận được tin lão đại phát đến.

Mở ra đã thấy, ý gì đây, muốn trái cây tinh hệ kia, thịt bò tự nhiên tinh hệ X? Còn có một đống đồ không thể hiểu được, rất nhiều yêu cầu.

Từ từ có phải hắn nhìn lầm rồi không, kì thật đây không phải lão đại mà là tên nào đó giả mạo gửi tin?

Sau khi kiểm tra mấy lần xác minh, Cao Đằng cuối cùng không nhịn được nói câu mẹ nó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nửa tháng không gặp, hắn từ phó quan thành quản gia?

Còn có lão đại từ trước đến nay không thèm để ý đến ăn uống ăn mặc, lúc này đã chịu kích thích gì vậy?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy