Chương 61: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng nghi ngờ nhìn một người một mèo, lúc ấy cậu thấy Bách Trường Phong quay về đã lâu chưa quay lại liền về nhìn xem có chuyện gì.

Không nghĩ tới thấy một màn như vậy, đây là có chuyện gì?

Vì sao Trương Kỳ biến thành hình thú, còn bị Tiểu Bạch sát khí đằng đằng tóm trên tay?

Đúng rồi thiếu chút nữa đã quên, tuy rằng bản thể Tiểu Bạch lông xù xù nhưng không biết vì sao lại ghét nhất sinh vật lông xù xù khác.

Nhớ lại trước kia ở trên một ngọn núi, tất cả các động vật có vú lông xù đều bị anh đuổi sang ngọn núi khác, không chúng bước vào một bước.

Lúc ấy cậu nghĩ trăm lần cũng không ra, bây giờ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng lông xù giống Tiểu Bạch chọc người thích.

Ánh mắt Mộc Lâm Đồng dừng trên đồ trên bàn bị mở ra, cái kiểu đóng gói này còn có trái tim hồng nhạt, còn  không phải hộp quà vừa rồi Tiểu Bạch đưa cho cậu sao?

Thế nhưng không phải chocolate, nhìn hình dạng này, màu sắc này, nếu cậu không đoán sai thì hẳn là khô bò?

Rốt cuộc ai kì lạ như vậy, đóng gói khô bò thành dạng này?

Lúc này Bách Trường Phong nhớ đến, đây không phải con mèo béo nhảy vào ngực Mộc Lâm Đồng lúc đang quân huấn sao?

Tên nhóc này không thể nói gan không lớn, bây giờ cư nhiên còn dám biến thành hình thú, ánh mắt Bách Trường Phong phát lạnh đang định giáo huấn một chút, ai biết Mộc Lâm Đồng lại đến lúc này.

Bách Trường Phong thấy Mộc Lâm Đồng đột nhiên trở về, cả người cứng đờ, phản ứng đầu tiên chính là 'hủy thi diệt tích' con mèo béo này, không để tên nhóc này đến gần Mộc Lâm Đồng.

Tay phải Bách Trường Phong xách mèo béo nặng trĩu, cực nhanh nhét vào ngăn bàn.

Nào biết con mèo này quá béo nhét vào ngay cả một khe hở cũng không có, chỉ có thể lộ ra tứ chi, ngay cả xoay người cũng không thể.

Khóe mắt Bách Trường Phong nhìn thấy một màn này, thú nhân tộc mèo trong quân đoàn số 8 cũng có, nhưng mà những con mèo đó đều có tứ chi rắn chắc, hình thể thon dài hữu lực. Nói thật, giống như Trương Kỳ mềm như bông, béo như vậy thật đúng là hiếm thấy.

Lúc ấy nhìn thấy quà tặng của mình bị mở ra, tuy rằng anh có vài phần lửa giận nhưng vẫn kém hơn bây giờ. Đối phương biến thành hình thú còn không nói còn vừa vặn bị Mộc Lâm Đồng nhìn thấy, không hiểu sao lúc này nội tâm anh dâng lên một trận táo bạo, muốn ném nó ra xa người cậu, còn muốn tìm một nơi giáo huấn một phen.

Cho dù nội tâm anh có vô vàn ý tưởng nhưng giờ khắc này Mộc Lâm Đồng đang như hổ rình mồi cái gì cũng không làm được.

Giờ phút này Trương Kỳ một cử động nhỏ cũng không dám, hắn cảm thấy khí thế người này lúc bị Mộc tam thiếu nhìn thấy đã lên đến đỉnh điểm, hắn bị dọa đến run bần bật. Thậm chí không dám cầu cứu với Mộc tam thiếu.

Lúc này hắn có một loại trực giác kì diệu, một khi hắn cầu cứu Mộc tam thiếu, như vậy chờ hắn chính là tai nạn từ xưa đến nay chưa từng có, sẽ có hậu quả đáng sợ hơn bây giờ khắp trăm lần.

Cho nên dù có nhìn thấy cứu tinh Mộc tam thiếu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả ánh mắt cũng không dám tùy ý lộn xộn. Toàn bộ thân mèo giống như thú bông mặc cho đối phương đong đưa, lúc bị nhét vào trong ngăn bàn còn phải phối hợp, ủy khuất chui vào trong.

Sau khi Bách Trường Phong buông tay ra làm bộ không có việc gì ngồi xuống, còn đem khô bò đấy lên phía Mộc Lâm Đồng.

"Nghe nói thứ này ăn rất ngon, em muốn thử không?"

Mộc Lâm Đồng nhìn đồ trước mắt, lại nhìn thoáng qua người ngồi cứng đờ bên kia, ánh mắt ẩn ẩn có thần sắc chờ mong.

Loại ánh mắt này làm cậu nhớ tới năm đó Tiểu Bạch lần đầu tiên dẫn cậu xuống núi, lúc đi đến tục giới khi đó anh đưa cho cậu một xâu hồ lô cũng là biểu tình này.

Hồ lô đường lúc đó cậu vẫn còn nhớ, bên ngoài có một lớp đường ngọt ngào nhưng bên trong sơn tra chua lại mềm. Nhưng khi đó cậu còn nhỏ, lần đầu tiên ăn được một thứ chua như vậy, lần được mấy miếng liền nhếch miệng không muốn ăn.

Biểu tình Tiểu Bạch lúc ấy cho dù là hình người cậu cũng có thể nhìn thấy tai và đuôi đều rũ xuống. Sau lại nhớ tới, khi đó Tiểu Bạch nhất định đã tìm hiểu đã lâu, cảm thấy đó là đồ ăn vặt được trẻ con địa phương yêu thích nhất.

Tưởng tượng như vậy liền không có biện pháp cự tuyệt. Duỗi tay cầm một miếng chậm rãi đưa lên miệng.

Tâm tình Mộc Lâm Đồng phức tạp nhưng mà khô bò này quả thực rất ngon, giống như là cố ý làm theo khẩu vị của cậu.

Sau khi ăn xong, dừng một chút, Mộc Lâm Đồng nhìn khóe mắt người đàn ông không nhịn được nhìn bên này, nhẹ nhàng trả lời "Ăn ngon."

Sau khi nói xong quả nhiên thấy ánh mắt đối phương sáng ngời, nếu là hình thú cậu dám chắc đuôi anh bây giờ đã sớm nhếch vẩy đến vẩy đi, còn duỗi đến cuốn eo cậu.

Mộc Lâm Đồng thấy anh vui vẻ hận không thể đến sờ một phen, nhưng sau khi ăn mấy miếng đột nhiên nhớ tới Trương Kỳ còn trong ngăn bàn.

Hình thú Trương Kỳ béo như vậy, ngăn bàn có thể bị hắn đè gãy không?

Nghĩ như vậy ánh mắt liền không thể khống chế trộm nhìn ngăn bàn, tính mở miệng đem thả Trương Kỳ ra.

Nào biết vẻ mặt cậu bị Bách Trường Phong nhìn trong mắt, ánh mắt liếc mèo béo trong ngăn bàn cuộn thành một đoàn, ánh mắt lạnh lùng.

Mèo béo run lên, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, cả mèo đều có vẻ mèo sinh vô vọng không còn gì luyến tiếc.

Rõ ràng vừa rồi còn khá tốt, khí thế đã thu lại, bây giờ vì sao sát khí lại tỏa ra, sợ hãi QAQ

Dưới bầu không khí kì lạ cuối cùng Mộc Lâm Đồng vẫn mở miệng "Trương Kỳ như thế nào..."

Bách Trường Phong tiếp nhận nói "Không  có gì, chúng ta đùa giỡn thôi."

Tức khắc Mộc Lâm Đồng liền cạn lời, đùa giỡn? Đùa gì vậy, cậu còn chưa nhìn thấy Tiểu Bạch đùa giỡn với động vật họ mèo đâu, đều là móng vuốt đánh bay. Nếu đây là đùa giỡn, Mộc Lâm Đồng không khỏi châm nến cho những thú nhân hệ mèo trong quân đoàn số 8.

Mộc Lâm Đồng cảm thấy mình đã biểu đạt ý rất rõ ràng nhưng Bách Trường Phong vẫn không nhúc nhích, tức khắc thở dài một hơi.

Cho dù bao lâu tính tình Tiểu Bach vẫn như vậy. Đại khái Bạch hổ là bách thú chi vương, ý thức địa bàn quá mạnh, không cho động vật cùng hệ khác tới gần, cho dù chuyển thế thành thú nhân, trong xương cốt vẫn bá đạo như vậy. Xem ra là không đổi được.

Mộc Lâm Đồng nhớ lại tác phong Tiểu Bạch vô số lần cường ngạnh đuổi đi động vật khác, tức khắc đỡ trán, rốt cuộc làm thế nào mới có thể sửa đổi thói quen này.

Nhìn anh biết rõ ý cậu, bộ dáng không tính toán nhượng bộ, Mộc Lâm Đồng nhìn Trương Kỳ lộ ra cái đuôi cứng còng, lộ ra biểu tình thương mà không giúp được.

Có rất nhiều chuyện Tiểu Bạch sẽ theo ý cậu nhưng đối với chuyện này, xem nơi trước đây bọn họ cư trú, trong phạm vi 10 dặm không có một động vật có lông nào là biết.

Ở phương diện nào đó người này thuộc dạng chuyên chế, dị thường bá đạo, ngay cả cậu nói cũng không thông.

Chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi, trong lòng Mộc Lâm Đồng yên lặng biểu đạt xin lỗi.

Bách Trường Phong nhìn theo ánh mắt Mộc Lâm Đồng phát hiện Trương Kỳ còn lộ ra ngoài nửa cái đuôi, duỗi tay nắm đuôi đẩy vào trong.

Trương Kỳ bên trong bị ép thành bánh mèo tức khắc cảm thấy cả mèo đều không tốt, lại đẩy vào liền sắp mưu sát mèo, cầu buông tha!

Mộc Lâm Đồng thấy động tác không chút nào thương tiếc của anh, vội vàng bắt lấy bàn tay to "Sáng nay đã báo danh, không còn nhiều thời gian, một tuần sau sẽ bắt đầu thi, chúng ta nắm chặt thời gian tập luyện. Đi, đừng lãng phí thời gian."

Trương Kỳ nghe tiếng bước chân hai người đi xa lúc này mới thở phào một hơi.

Mộ Bạch này rốt cuộc là ai, khí thế đáng sợ như vậy, cần để người tra một chút.

Trương Kỳ nghĩ nghĩ, nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, cả người co rụt lại.

Kệ đi, mặc kệ thân phận gì đều không có liên quan đến hắn.

Hắn ít nhiều đã học huyền học, tuy rằng còn kém ông nội, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít thứ người thường không thể nhìn thấy.

Ví dụ như vừa rồi lúc bị tóm cổ, tuy rằng khí thế đối phương làm hắn sợ hãi nhưng vẫn không tự giác nhìn thấy một ít.

NHư vương khí sâu trong linh hồn, còn có hắn giống như loáng thoáng cảm nhận được anh có loại liên hệ không hiểu sao với tam thiếu.

Rốt cuộc là cái gì, bây giờ hắn còn chưa nhìn ra được.

Vừa rồi Mộ Bạch và tam thiếu làm hắn đánh sâu vào một chút, Trương Kỳ cảm thấy trong đầu mình có cái gì đã thả lỏng một ít, hắn tức khắc cảm thấy trên người có cái gì biến hóa nhưng muốn nói ra là gì thì lại không tìm ra.

Cuối cùng Trương Kỳ run đuôi muốn đi xuống.

Vẫn nên ra ngoài trước rồi nói, sau đó hắn liền phát hiện, không ra được!

Đường Yến Đông đang chế tác linh kiện quang não chợt lóe, cho rằng Trương Kỳ có việc gấp, sau khi mở ra liền nhìn thấy Trương Kỳ bị ép thành một đoàn tức khắc không nhịn được cười ha ha.

Mộc Lâm Đồng mang Bách Trường Phong đến phòng huấn luyện cơ giáp, đối thoại của hai người đi đến làm cậu âm thầm chú ý.

Chỉ thấy người đàn ông thuộc hệ chỉ huy cao hơn nói "Ngươi nghe nói chưa, lần này thi cơ giáp khác với bình thường."

Người lùn hơn một chút nói "Khác như nào? Năm rồi không phải là thi viết và thực tiễn sao? Tri thức cơ sở và thực hành đều qua còn thi cái gì? Tin tức ngươi từ đâu ra, đừng nói lung tung."

Người cao thấy người kia không tin liền nóng nảy "Ta còn có thể lừa ngươi sao, lần này chúng ta thi khác, lãnh đạo trường học đột nhiên thay đổi phương pháp thi hệ cơ giáp. Thi viết vẫn thế nhưng thực tiễn thay đổi. Tin tức bên trong đã thả ra, nghe nói học viên mang theo cơ giáp đến rừng rậm học viện lấy vật phẩm. Cụ thể còn đang thảo luận, chú ta đều tham dự, ngươi còn không tin...."

Mắt Mộc Lâm Đồng có nghi hoặc, lâm thời thay đổi phương thức thi, hẳn là không ảnh hưởng đến cậu.

Rừng rậm phía sau trường là một rừng nguyên thủy, nhưng mà là nơi năm nhất thi hẳn là sẽ không quá nguy hiểm. Nơi có nhiều cây như rừng đối với cậu như là cá gặp nước, đối với cậu càng có lợi.

Bách Trường Phong bên cạnh thấy cậu trầm tư, cho rằng cậu lo lắng, thấp giọng hỏi "Đừng lo lắng, đến lúc đó có anh."

Mộc Lâm Đồng nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, thấy bộ dáng anh nghiêm túc, không khỏi cười nói "Ở trong mắt anh, em là người yếu như vậy sao? Em chỉ là tò mò. Nói tiếp, chế độ thi này không biết là cái dạng gì, nói không chừng lúc đó chúng ta sẽ tách ra thi."

Mộc Lâm Đồng cũng không ngờ lời này sẽ một lời thành sấm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy