Chương 64: Cuộc thi cơ giáp thực tiễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Lâm Đồng vẫn luôn đi trước, không bao lâu sau lại phát hiện có người đi theo.

Mộc Lâm Đồng trong cơ giáp nghi hoặc, vì tránh bọn họ đã cố ý không đi theo lộ trình, chín khúc mười tám cong, tính thế nào dù sao đích đến đều không giống nhau.

Nhưng mà không nghĩ tới phía sau có thể chậm rãi đuổi kịp, nhìn dáng vẻ thì là thẳng tắp đi theo, tuy rằng không giống cậu có thể tránh đi dị thực dị thú nhưng bởi vì đi thẳng nên khoảng cách ngày càng gần.

Không biết có phải ảo giác của cậu không, Mộc Lâm Đồng cảm thấy hành tung của mình đã bị đối phương nắm giữ.

Nếu như vậy thì không phải đi đường vòng, đi theo lộ tuyến đã định là được, còn có thể chế tạo chướng ngại vật cho bọn hắn.

"Lão đại, thật là mơ hồ, vì sao cảm giác chúng ta đi vài bước liền có quái?"  Một người dùng đao chém đứt dây mây trên người, mặt có vài phần chật vật nói.

Người cầm đầu nhìn điểm đỏ kéo khoảng cách, trong lòng cũng cảm thấy thật sự đen đủi. Có phải dị thực phụ cận đều chạy tới đây không?

Tốc độ Mộc Lâm Đồng vô cùng nhanh, nguyên bản xử lí động thực vật trên đường cần thời gian ít nhất một ngày, nhưng Mộc Lâm Đồng có thể tránh đi hoàn toàn. CHờ đến tối Mộc Lâm Đồng đã tới phụ cận địa điểm nhiệm vụ.

"Đại vương, hôm này ngài không đi cùng đại ma vương kia sao?" Nấm U Minh Quỷ đứng trên vai Mộc Lâm Đồng run bảo tử nói.

Mộc Lâm Đồng chuyên chú điều khiển cơ giáp nghe vậy sửng sốt "Đại ma vương? Ngươi nói Tiểu Bạch sao? Đã lâu không nghe thấy tên này, ha ha. Sao ngươi lại nghĩ đến gọi là đại ma vương?"

Trước kia trên đỉnh núi cậu và Tiểu Bạch ở, động thực vật phụ cận đều trộm kêu anh là đại ma vương, chỉ là đến bây giờ cậu cũng chưa suy nghĩ nguyên nhân cẩn thận.

Tiểu Bạch nhìn qua cũng không dữ, ngày thường chưa thấy động thủ với động thực vật mở linh trí, nhưng xung quanh một mảnh đều gọi đại ma vương.

Ngẫm lại còn có vài phần vui vẻ. Nghĩ đến là Bạch hổ tự mang hung thần chi khí với động thực vật nhỏ, còn có lực chấn nhiếp.

Nấm U Minh Quỷ nghe vậy dừng lại, nghĩ đến việc tối hôm đó, cả người phát lạnh rốt cuộc cái gì cũng không dám nói.

Mộc Lâm Đồng đợi một hồi cũng không thấy nấm U Minh Quỷ nói chuyện, trên mặt xuất hiện biểu tình quả nhiên là như thế. Đám nhóc kia gọi đại ma vương, vừa hỏi cái gì cũng không nói lên lời, cũng thật là kì quái.

Cơ giáp Mộc Lâm Đồng xoay vài vòng bên dưới cây to, như thế nào cũng không thấy vật phẩm nhiệm vụ trên bản đồ. Đang buồn bực tính đổi góc độ, thật sự không tìm được thì đi chỗ khác tìm xem.

Lúc này đột nhiên nghe được dị động ở phụ cận, tiếng lá cây phát ra từ một đại thụ. Vừa nhìn liền thấy trên cây có vài người vụt qua.

Mộc Lâm Đồng nhìn mấy người mặc quần áo nịt màu đen, luôn cảm thấy có chút quen mắt, sau khi thấy rõ kí hiệu trên cổ tay áo, đột nhiên nhớ ra quần áo những người này giống những người lần trước đánh lén cậu ở hội đấu giá.

Người cầm đầu cầm một thẻ bài, bên trên có huy hiệu của trường. Hắn cầm thẻ bài nói "Mộc tam thiếu, có phải ngươi tìm cái này không? Thật không nghĩ tới ngươi có thể thuận lợi đi đến đây, xem ra những người trước không bám trụ được ngươi. Xem ra lần này chuẩn bị hai lớp thật không sai, lần này sẽ không để ngươi dễ dàng chạy thoát giống lần trước."

Ánh mắ Mộc Lâm Đồng ngưng lại "Mục đích của các ngươi?" Xem ra hai đám người này là một nhóm?

"Mục đích sao? Rất đơn giản, chính là người bên trên muốn mời tam thiếu đến một nơi. Tam thiếu nên cho một chút mặt mũi, dù sao người đã chờ lâu, chúng ta cũng không thể kết thúc nhiệm vụ." Người cầm đầu nói.

"Ta căn bản không biết các ngươi lấy đâu ra đến gặp mặt?" Mộc Lâm Đồng nhàn nhạt nói. Cho cậu là đồ ngốc sao, nhìn là biết mục đích nhóm người này không đơn giản, tuy rằng cậu tò mò nhưng sẽ không vì vậy mà tự đưa đến cửa.

Người cầm đầu nghe vậy trên tay liền dùng lực, thẻ bài kia liền xuất hiện vết nứt "Tam thiếu phải suy nghĩ kĩ nha, không cần không muốn rượu mời lại uống rượu phạt, lần này không may mắn như trước, trùng hợp có người tới cứu."

Mộc Lâm Đồng thấy vậy ánh mắt tối sầm lại, thẻ bài kia còn có hữu dụng. Dưới góc độ mấy người không nhìn thấy, nấm U MInh Quỷ trên vai Mộc Lâm Đồng đã không thấy bóng dáng.

Chờ đến khi trước mắt người cầm đầu chợt lóe, trên tay lập tức không còn, vật phẩm nhiệm vụ thế nhưng hư không biến mất.

"Thứ gì?" Mấy người tức khắc cảnh giác, nín thở nhìn chung quanh, nhưng ngoại trừ lá cây rơi cái gì cũng không có.

Trong lòng Mộc Lâm Đồng dựng ngón tay cái cho nấm U MInh Quỷ, Tiểu U Minh, làm tốt lắm. Lúc này cũng không cần tay chân cứng đờ, có thể làm lớn.

Thao tác cơ giáp đánh một kích vào đại thụ kia, chấn động kịch liệt làm mấy người thiếu chút nữa đứng không vững, động tác linh hoạt đứng dưới tàng cây.

Thật không nghĩ tới phế vật này lại động thủ trước, làm cho bọn họ không kịp phòng ngừa.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, phế vật Mộc tam thiếu này không xin tha cũng là bỏ chạy, bọn họ phía sau vừa duổi vừa chơi đùa.

Ai biết tên này liền lấy vũ khí làm một bút. Đây căn bản không giống trong kịch bản.

Đối diện người lần đầu tiên chính thức thực chiến, càng đánh càng mạnh, mấy người có vài phần chật vật.

Lần đầu tiên rành mạch cảm nhận được Mộc tam thiếu này vẫn có vài phần thực lực, đánh tới liền quay cuồng, tiết tấu tiến công này sao lại quen thuộc như vậy? Càng ngày càng giống những tên trứng thối quân đoàn số 8 gần đây giao chiến, là họ nghĩ nhiều, hay là bây giờ cơ giáp đều chơi như vậy?

Rốt cuộc một người áo đen không nhịn được lấy cơ giáp chặn một kích nghênh diện của Mộc Lâm Đồng.

Mộc Lâm Đồng thấy vậy mắt tức khắc sáng ngời, rốt cuộc có một tên muốn đánh thật. Đánh cùng Tiểu Bạch luôn không đã nghiền, đối với người một nhà, cho dù  là Tiểu Bạch hay cậu đều không thể ra tay tàn nhẫn. Lúc này vừa vặn lấy tên này luyện tập, là lúc xem thành quả huấn luyện thời gian này.

Mấy người khác thấy một người lấy ra cơ giáp liền nhảy lên cây to bên cạnh một bộ xem diễn.

Xem ra đối với kĩ thuật cơ giáp của người kia vẫn có vài phần đồng cảm, lại nói cơ giáp bọn họ là cấp B, Mộc tam thiếu là cơ giáp cấp C nguyên thủy, không chỉ vũ khí nguyên thủy lạc hậu, ngay cả bay cũng không được. Căn bản xác xuất thắng không có bao nhiêu, bọn họ xem, Mộc Lâm Đồng rõ ràng là thắng thua đã định rồi.

Sau đó Mộc Lâm Đồng bên này như cắn thuốc, tiến nhanh, ăn ta một quyền bên trái. A, trốn được? Lại đến, quyền bên phải, quyền bên trái, đá xoay tròn 360 độ, ngay lúc đối phương không kịp phản ứng, một chân đá bay cơ giáp còn lớn mình một cỡ, đâm gãy một cây đại thụ.

Mấy người bên này thấy kết quả hoàn toàn khác liền bắt đầu không bình tĩnh.

Cơ giáp có vũ khí không dùng lại tiến hành thân máy vật lộn? Thứ này sống sờ sờ đem cơ giáp thành cao thủ võ thuật, quả thực chưa từng nghe thấy. Không đúng toàn bộ Tinh Minh còn có 1 người có thói quen này, chính là tướng quân quân đoàn số 8, Bách Trường Phong. Tên biến thái kia thao tác cơ giáp thích đến gần vật lộn, cố tình thân thủ tốt, tức chết người cũng không đánh trúng. Hơn nữa tốc độ cực, quá mức gần khiến địch nhân tâm thần đại loạn, mấy lần hô hấp đã có thể quyết định thắng bại. Này cơ hồ làm kẻ thù nghe tiếng liền sợ vỡ mật, không có mấy người dám trực tiếp đánh với hắn.

Hiện tại nhìn tác phong này của Mộc tam thiếu, bọn họ bắt đầu hoài nghi tên này là đệ tử thân truyền của Bách Trường Phong, đánh đều từ một khuôn mẫu.

Dưới thời gian mấy cái hô hấp suy nghĩ, cơ giáp cấp B màu nâu đã bị đánh trên mặt đất không dậy được.

Người bên trong bị chấn đến choáng váng, toàn bộ cơ giáp không ngừng kêu tích tích.

"Cảnh báo, độ thiệt hại 20%..."

"Cảnh báo, độ thiệt hại 30%..."

.......

"Cảnh báo, độ thiệt hại 50%...."

....... 

Người nọ khổ không nói lên lời, trong lòng rỉ máu, cơ giáp này hắn dùng tích phân tích cóp bấy lâu đổi lấy, không nghĩ tới lại bị một cơ giáp cấp C áp chế không đánh được.

Góc độ tiến công xảo quyệt, căn bản hắn không thể đánh trúng, càng đánh dường như càng bị đối phương chi phối, di động theo kịch bản đối phương, đổi lấy chính là đòn đánh nghiêm trọng không kịp phòng bị.

Sau đó càng tuyệt vọng bị ấn trên đất cuồng đánh không dậy nổi,cả người mơ màng sắp khóc bắt đầu từ bỏ giãy giụa. Đồng thời nguyển rủa những người đồng đội đứng một bên không hỗ trợ "Bị hủy hoại 70%, cảnh báo, cảnh báo, bị hủy hoại 80% sẽ không thể sửa chữa...."

"Cảnh báo, bị hủy hoại 80%, không có biện pháp sửa chữa, đến trạng thái báo hỏng..."

Người bên trong tức khắc trước mắt tối sầm, trong chấn động kịch liệt hôn mê bất tỉnh.

Bên này Mộc Lâm Đồng cũng nhận được tin tức cơ giáp, nhìn số liệu bị hủy hoại 20%. Xem ra cơ giáp cấp C vẫn kém rất nhiều cấp B, khống chế đối phương, công kích nơi yếu nhất, dưới tình trạng không bị đánh trúng còn bị bắn ngược tự hủy 20% thân máy.

Nhìn đối phương vẫn không nhúc nhích, toàn bộ cơ giáp đã rách nát, Mộc Lâm Đồng mới chưa đã thèm đứng dậy. Vừa mới đứng lên nháy mắt nghiên người nhảy về sau, tránh thoát một tia màu xám. Thực vật trên đất bị đánh trúng lập tức khô héo, còn ẩn ẩn toát ra sương khói.

Hơi thở này, quả nhiên là tà tu sao?

Mộc Lâm Đồng biến sắc tức khắc có vài phần nghiêm khắc.

Cơ giáp mục tiêu quá lớn, một khi bị đánh trúng có khả năng bị ăn mòn báo hỏng. Bên trong nút không gian không phải không có cơ giáp khác, nhưng trên quang não đã đánh dấu, một khi thí sinh ngồi lên cơ giáp khác sẽ coi như tự động từ bỏ tư cách thi.

Mộc Lâm Đồng nghĩ nghĩ, vẫn thu hồi cơ giáp, rốt cuộc cậu còn cần thứ này thay đi bộ về, không thể để đối phương hủy diệt.

Nhìn thấy Mộc Lâm Đồng xuất hiện, mấy người hoài nghi xem người này có phải não rút hay không? Người này mới có kĩ thuật cơ giáp làm bọn họ chấn động, không nghĩ tới luôn bị coi là phế vật lại che giấu sâu như vậy?! CHỉ bằng kĩ thuật này, không nói gia thế sau lưng, cũng là nhân tài các quân đoàn không thể cự tuyệt.

Nhưng mà bây giờ đối mặt với bọn họ, nếu bằng kĩ thuật cơ giáp vừa rồi còn có thể giãy giụa một hồi, bây giờ, không có dị năng, lấy gì đánh với mọi người, hay là từ bỏ?

Rõ ràng không chỉ có một người nghĩ như vậy, mấy người trong trạng thái công kích đã thu về. Rốt cuộc bên trên cần bắt sống, tên không có dị năng như vậy, không cẩn thận đánh chết, bọn họ chỉ sợ là ăn không hết gói đem đi.

Người cầm đầu cũng không để ý thuộc họ bị đánh không thành bộ dáng, thấy Mộc Lâm Đồng nói "Lúc này mới chịu sao, Mộc tam thiếu, hợp tác tốt, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi vẫn chống lại, không biết tốt xấu, tuy rằng chúng ta không thể lấy mạng ngươi nhưng không tránh được đau khổ. Đến, ta mang ngươi đi."

MỘc Lâm Đồng  vặn tay, chuyển qua chuyển lại "Có phải ngươi hiểu nhầm gì không, khi nào ta nói muốn đi cùng các ngươi?"

Sắc mặt người cầm đầu tối sầm "Đều như vậy rồi ngươi còn muốn chống cự?"

"Vì sao không thể?" Mộc Lâm Đồng nhàn nhạt trả lời, nếu là lão đại bọn họ ra tay, thân thủ mình khẳng định không được, nhưng mấy tên lâu la này mới chỉ không đến tầng 5 luyện khí, cậu đối phó vẫn còn dư dả.

"Nếu như vậy cũng đừng trách chúng ta độc ác, lên!"

Bên khác, Bách Trường Phong cũng phát hiện có mấy người đi theo, không xa không gần, vài lần làm bộ ngẫu nhiên gặp được còn tưởng rằng anh không phát hiện.

Khác với Mộc Lâm Đồng, những người này không có ác ý, còn vài lần ra tay giúp lúc xử lí dị thú.

Tuy rằng không có ác ý nhưng tuyệt đối không có ý tốt, Bách Trường Phong ở đây mấy người phân tranh xoát độ tồn tại làm như không thấy, được trợ giúp xoay người liền đi.

Bóng dáng lãnh khốc vô tình làm đám người sợ ngây người.

Anh trai, tốt xấu gì nói tiếng cảm ơn đi, ngươi như vậy mọi người diễn thế nào?

Nhưng mà tốt cuộc thấy anh đi rồi, những người này vẫn chưa từ bỏ ý định, lén lút đi theo.

Mặc kệ thế nào, đây là cơ hội tốt, rốt cuộc Mộc tam thiếu không ở.

Hơn nữa cho dù người một nhà không thành công cũng không thể để người khác được!

Tất cả mọi người không thành trở về còn  nói được, còn có thể lấy cớ. Một khi có người thành công, về liền bị mắng vô dụng. Nói không chừng bị trừng phạt.

Tưởng tượng như vậy, mấy nhóm người càng thêm phân cao thấp, dưới lúc mọi người đồng tâm hiệp lực, Bách Trường Phong thế nhưng so với Mộc Lâm Đồng càng có ưu thế hơn trong rừng rậm, thế nhưng giành trước Mộc Lâm Đồng một bước lấy được vật phẩm nhiệm vụ.

Sau khi lấy được Bách Trường Phong nhìn thời gian, bắt đầu hoàn toàn mặc kệ đám người, bắt đầu chạy đến nơi Mộc Lâm Đồng làm nhiệm vụ.

Mấy người thấy không đuổi kịp, sắp đuổi theo lại bị người khác tập kích.

Đây quả thực là một tín hiệu, loại phát lên không trung, mấy sóng người lập tức một chọi một.

Bao gồm vừa rồi đoạt quái cướp người, hoàn toàn bùng nổ.

Bách Trường Phong đi xa như đã đoán trước, ánh mắt ý vị thâm trường. Nhưng mà vẫn không thể hoàn toàn ném xuống, Bách Trường Phong nhìn hướng phía sau thầm nghĩ.

Nơi đó có một cơ giáp lấy tốc độ cực nhanh đến đây.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy