Chương 2: Ba tuổi có dị năng(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Nguyên văn: 这是在他三岁时便拥有的异能. Ta không biết lắm nhưng dịch ra đại khái sẽ có nghĩ như trên.

Lâu Ngữ bị cưỡng chế khỏa thân dạo quanh mười phút, một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi vội vàng chạy đến cứu.

Thiếu nữ là đứa em gái song sinh với Lâu Ngữ, hai người cùng cha cùng mẹ đồng thời sinh ra cùng một lúc, nhưng hai người lại vô cùng đối nghịch, Lâu Thi dung mạo tinh xảo, ở kinh đô có tiếng là mỹ nhân, không được ít người lén gọi là đệ nhất mỹ nhân của Triệu Tịch quốc, nàng tính cách dịu dàng, cử chỉ ưu nhã, lại rất thông minh. Nàng không được hoàn mỹ ở chổ, có ca ca song sinh bình thường, không có dị năng.

Lâu Thi nhìn Lâu Ngữ, một đôi con ngươi xinh đẹp cẩn thân đánh giá, xác định cậu không có vết thương nào mới thở dài nhẹ nhõm, liền đem ánh mắt di chuyển qua Lâm Hoài Viễn.

Lâm Hoài Viễn hai tay khoanh trước ngực, khẽ cười, nói: "Lâu Thi, em ngược lại rất coi trọng ca ca vô dụng này nhỉ, mới biết được tin tức, em ở rất xa liền chạy lại đây."

Lâu Ngữ thiếu Lâm Hoài Viễn ba vạn Gia Dương tệ, tương đương với nửa năm tiền lương của người bình thường, nếu tính theo Lâu Ngữ thì bằng hai năm tiền tiêu vật. Hiện tại khoản tiền này đối với Lâu Ngữ là món tiền lớn, nhưng đối với Lâm Hoài Viễn chỉ được coi là không đáng kể, căn bản không cần hắn đích thân ra mặt đối phó với Lâu Ngữ. Hắn làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Lâu Thi, hắn đã tỏ bày với nàng nhưng lại bị cự tuyệt.

Lâm Hoài Viễn là độc sinh tử của Lâm gia, từ nhỏ đến lớn hắn muốn cái gì đều có cái đó, có từng bị cự tuyệt đâu? Trong lòng hắn tràn đầy không cam, vừa vặn Lâu Ngữ tự mình đi tìm chết, tự mình dâng lên đến cửa, Lâm Hoài Viễn tự nhiên một phen lấy cậu làm nơi để trút giận căm phẫn trong lòng. Tục ngữ nói rất hay, tuổi thiếu niên này gia đoạn rất là trung nhị(1), càng thích đối phương, càng muốn khi dễ đối phương, hấp dẫn lực chú ý, đây đúng là tiêu chuẩn của hành vi doppi(*).

(*) Còn được gọi là Hội chứng Chūnibyō. Tìm hiểu thêm ở wikipedia.

(*) Doppi: Ừm chắc là ngốc nghếch đó (ta cũng chả biết :v).

Lâu Thi nhăn mi nói: "Lâm thiếu, nếu ca ca của tôi có làm gì mạo phạm đến ngài, ta hướng ngài xin lỗi, nhưng có cần đối với ca ca làm như thế sao?"

Trên mặt Lâm Hoài Viễn ý cười càng gia tăng, đôi mắt hẹp dài chứa đầy trào phúng liếc Lâu Ngữ, nói: "Lâu Ngữ nợ sòng bạc chúng ta ba vạn Gia Dương tệ, đến kỳ lại trốn không thấy, em cho rằng tôi nên đối với cậu ta như thế nào?" Hắn khẽ cười ra tiến, thanh âm rất nhẹ, lại có mười phần áp bách: "Em là đang hi vọng tôi dựa theo quy cũ? Chặt đứt ngón tay, hay là trực tiếp đóa thủ(*)?"

(*) Ta xem hai cái qt một cái thì ở trên, một cái thì bâm tay. Ta thấy bâm tay ghê quá nên để cái trên trên ấy.

Mí mắt Lâu ngữ giật giật, lại có cảm giác mười ngón tay ẩn ẩn đau.

Lâu Thi có cảm giác đại não phát đau, nàng trừng mắt nhìn Lâu Ngữ, mín môi nói: "Lâm thiếu, tôi trả trước hai vạn ba ngàn Gia Dương tệ cho ca ca, còn một vạn Gia Dương tệ ngày có thể thư thả mấy ngày không?"

Lâm Hoài Viễn nhướng mày: "Đây là đang hướng tôi thỉnh cầu sao?"

Lâu Thi: "Đúng vậy!"

Lâm Hoài Viễn bước về phía trước một bước, kéo gần cự ly giữa mình và Lâu Thi, khuôn mặt đắc ý, hắn đáp phi sở vấn(*) nói: "Hôm nay trời trong nắng ấm, là một ngày thích hợp để nói chuyện yêu đương."

(*) hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Lâu Thi: "..."

Nàng bất thanh động sắc(*) lui nhanh về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Lâm Hoài Viễn, nói: "Tôi đưa ca ca về trước."

(*) Không tiếng động.

Lâm Hoài Viễn lập tức thuận thế leo lên: "Để tôi đưa về."

Lâu Thi: "... Vậy, rất phiền toái."

Lâm Hoài Viễn xoay chuyển ánh mắt, nhìn hai người thiếu niên ngăn chặn Lâu Ngữ, nói: "Giúp Lâu tam thiếu mặc quần áo."

Lâm Hoài Viễn ra lệnh một tiếng, hai vị thiếu niên lúc nãy liền ba chân bốn cẳng giúp Lâu Ngữ mặc quần áo vào.

Một lát sau, một chiếc xe phiên bản Bối Ưng bài phù giới hạn của Gia Dương tinh cầu chạy đến trước mặt mọi người.

Một vị thiếu niên mở cửa xe sau, Lâm Hoài Viễn mỉm cười thỉnh Lâu Thi ngồi vào, chờ Lâu Thi ngồi xong, hắn liền ngồi kế bên, Lâu ngữ tuy rằng có cảm giác chính mình trải qua có chút mạc danh kì diệu, nhưng cậu rất tự giác muốn ngồi cùng phía sau xe, kết quả 'Phanh' một tiếng, cửa sau xe bị đóng lại.

Lâu Thi: "..."

Lâu Ngữ: "..."

Cửa phó lái bị mở ra, Lâu Ngữ sờ sờ mũi, ngồi xuống, phù không chậm rãi tiến vào quỹ đạo trên không.

Lâu Ngữ phi thường yêu xe, chứ đừng nói phiên bản giới hạn còn có thể chạy lên không trung này, một chiếc xe cơ hồ là ước muốn của nam nhân, bất quá bây giờ cậu không có tâm tình để thưởng thức, cậu chính là không khống chế được chính mình nhìn về phía sau, vào mắt cậu chính là một mảnh giả dối của Tinh Hải tinh cầu, trừ cái đó ra bất cứ cái khác đều không nhìn thấy.

Lúc này tâm tình Lâu Ngữ phi thường không tốt, loại cảm giác này rất kì diệu, cậu vừa mới xuyên qua thế giới này, lần đầu tiên nhìn thấy Lâu thi, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là nhìn thấy Lâu Thi cùng tên biến thái kia ở cùng một chỗ, trong lòng phân nửa đều tràn ngập lo lắng, trên trán phủ đầy mồ hôi, như hận không thể đem tên biến thái kia thiên đao vạn quả.

Danh bài thế giới của Bối Ưng xe, tốc độ của nó tất nhiên không thể nghi ngờ. Nhưng bây giờ, có một chiếc phù không không chính hiệu đuổi kịp và vượt qua Bối Ưng. Thời gian loáng thoáng trôi qua, Lâu Ngữ nghe được người lái xe phù không mui trần chạy qua xe Bối Ưng lớn tiếng phun tào: "Lần đầu tiên nhìn thấy xe Bối Ưng có thể chạy chậm như vậy!"

Lâu Ngữ: "..."

Lâu Ngữ thoáng hướng ánh nhìn về phía sau, cậu có điểm không dám đoán vì sao xe này chạy với tốc độ chậm như vậy.

Ở kinh đô, để phòng không bị tắc nghẹn không lộ (aka đường lộ :v) , không lộ thấp nhất yêu cầu tốc độ là 120km/s, bình thường xe chạy ở trung không lộ phổ thông chạy với tốc độ 720km/s, mà Bối Ưng tốc độ tới 2880km/s. Đây là làm khó cho người điều khiển Bối Ưng mà, lấy tiêu chuẩn của không lộ thấp nhất để chạy.

Sau nửa giờ, Bối Ưng theo không lộ tiến vào khu biệt thự Lâm Tịch.

Ở kinh đô giá đất xứng với câu 'tấc đất tấc vàng', khu biệt thự Lâm Tịch lục hoàn khai ngoại(*), kiến trúc thiên về Âu Mĩ, tinh xảo lại mang theo vài nét hoa mỹ.

(*) Không biết :v (raw: 林夕别墅区位于六环开外) (ta không biết tiếng tung, cái này ta lấy bên raw, có ai biết thì chỉ ta với.)

Bối Ưng đừng trước biệt thự Lâm gia, tài xế xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Hoài Viễn.

Lâu Ngữ ngồi ở ghế phó lái muốn thử mở cửa xe, nhưng không biết vì cái gì mà tìm thế nào cũng không tìm được nơi chính xác để mở cửa ra, cậu chuyển động thân mình nhích người qua ghế lái mở cửa xuống xe, sau đó liền nghe thấy tài xế xe hạ giọng thổ hào: "Đế nhũi."

Dế nhũi, dế nhũi, ngươi mới là dế nhũi, cả nhà ngươi đều là dế nhũi! Lâu Ngữ mím mím môi, không nhìn tài xế, mặt đầy khẩn trương nhìn Lâu Thi.

Vốn Lâu Ngữ đã có một chút cảm giác không đươc tốt, cậu lại nhìn thấy tên biến thái chết tiệt này còn cầm tay trắng nõn của Lâu Thi, cả người liền cảm thấy không tốt nổi.

Khuôn mặt Lâu Ngữ tức thì hóa đen, cậu sải bước chân đi lên trước, khuôn mặt nghiêm túc đem từ móng heo của Lâm Hoài Viễn đang cầm tay Lâu Thi tách ra, sau đó liền kéo Lâu Thi ra phía sau để chính mình bảo hộ.

Lâu Thi: "..."

Lâm Hoài Viễn: "..."

Hắn dùng ánh mắt âm trầm trừng Lâu Ngữ, ánh mắt như có dao phóng ra liên hồi.

Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, mọi người không cần hoài nghi Lâu Ngữ thật sự đã ngủm củ tỏi sớm mấy chục lần, đồng thời, Lâm Hoài Viễn cũng chẳng khá hơn là bao đại khá Lâm Hoài Viễn cũng đã chết trăm ngàn lần. Ánh mắt Lâu Ngữ nếu so với Lâm Hoài Viễn chỉ có hơn chứ không có kén, càng thêm hung tàn.

Lâm Hoài Viễn dùng mũi hừ một tiếng, nhìn Lâu Thi, nói: "Tôi ở chỗ này chờ em."

Lâu Thi cầm tay Lâu Ngữ, gật đầu với Lâm Hoài Viễn, hai người cùng nhau tiến vào trong viện.

Lâu Thi cầm tay Lâu Ngữ dùng lực rất lớn, Lâu Ngữ cảm giác được trong tay Lâu Thi đang ra mồ hôi.

Lâu Ngữ hơi hơi mở đôi môi ra 'cô' còn chưa ra khỏi miệng thì Lâu Thi liền dừng bước chân, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sắc bén, bước về phía trước nhẹ giọng nói: "Ngu ngốc, lão tử(*) hiện tại đang rất tức giận anh, không cần cùng lão tử ta nói chuyện!"

(*) Không cần nghi ngờ mấy cái qt đều như thế đó.

Lâu Ngữ: "(⊙o⊙)!!" Cậu lần nữa chấn kinh, ấn tượng lần đầu tiên khi nhìn thấy Lâu Thi chính là xinh đẹp, ôn nhu, như thủy nhu nhược, kết quả chỉ vì một câu nói mà ấn tượng ban đầu liền từng mảnh tan tành.

Lâu Ngữ khóe miệng co giật, quyết định nên câm như hến.

Lâu Thi rất tức giận, cũng không chịu buông tay Lâu Ngữ ra.

Hai người cùng tiến vào biệt thự, phòng khách lầu một có một nữ nhân trung niên đang dọn dẹp, nàng nhìn thấy hai người liền gọi một tiếng 'Tam thiếu gia Tứ tiểu thư', rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

Lâu Thi hướng người kia gật đầu, bước lên cầu thang đi lên lầu hai, ấn vân tay vào phía bên phải để mở cửa phòng, đi vào.

Căn phòng này đại khái là hai mươi mét vuông, trên vách tường treo 54 ảnh chụp Lâu Thi mỉm cười, phía dưới ảnh chụp có một chiếc bàn học có vài khung hình, trong khung hình đều là ảnh chụp của Lâu Thi, ngoài khung hình ra thì còn có mấy cuốn sách nằm lộn xộn, một cái ấm nước, hai cái chén,...

Căn phòng tương đối loạn, chăn không được sắp xếp ngăn nắp, trên nền nhà có các loại rác đã qua sử dụng như khăn giấy, không tẩy tất, ăn được một nửa khoai lát, tạp chí không thích hợp với thiếu nhi (aka tạp chí người lớn :v)...

Lúc này, Lâu Ngữ cứ nghỉ mình đã vào lầm phòng, phòng này Lâu Thi dùng vân tay của mình, trong phòng lại toàn là ảnh của Lâu Thi, cho nên cậu liền cho rằng đâu là phòng của Lâu Thi.

Lâu Ngữ không nói gì, nhưng mà đây là phòng ngủ của Lâu Thi? Cậu thật không dám nhìn thẳng. Khó trách mọi người đều nói, mỹ nữ khuynh thành là người ngươi có thể hiểu biết được sao?.

Lâu Thi buông tay Lâu Ngữ ra, đóng cửa lại, vươn tay nhéo lỗ tai Lâu Ngữ, hung hăng mà nhéo.

Lâu Ngữ không kịp phòng bị, đến lúc đau mới hét thảm lên.

Lâu Thi không có buông tay, chỉ giảm nhẹ lực đạo, trên gương mặt tuyệt mỹ phủ đầy sương lạnh, mặt đầy hung hăng nhìn chằm chằm Lâu Ngữ.

Lâu Ngữ: "Đau!" Trong âm thanh của cậu có chút ủy khuất.

Lâu Thi: "Ngu ngốc!"

Lâu Ngữ: "..."

Đây là lần thứ hai cậu bị mắng là ngu ngốc rồi đó.

Lâu Thi buông Lâu Ngữ ra cả giận nói: "Chơi đánh bạc, ĐM(*) đánh bạc, ngươi có biết chơi đánh bạc 'chơi 10 thua 9' không? Lão tử đã nói với anh bao nhiêu lần, kêu anh không cần vội vàng xao động, em biết kiếm tiền, sớm muộn gì em cũng kiếm được số tiền đầy đủ để cho anh trị liệu mục đậu đậu trên mặt, tại sao anh không nghe ta nói? Đi đánh bạc, lại còn mượn vay nặng lại của Lâm biến thái? Anh có tin hay không hắn sẽ đem mười ngón tay của anh chặt đứt!?"

(*) qt1: mụ cái | qt2: đ*u má | ghét quá cho ĐM luôn :v

Lâu Ngữ: "..."

Từ lúc cậu xuyên qua cho đến bây giờ thậm chí còn chưa qua được một tiếng, cậu vẫn luôn bị người nói xấu, nên bây giờ cậu rất muốn xem xem mình rốt cuộc xấu đến nhường nào, trên mặt có bao nhiêu mục đậu đậu?

Lâu Thi càng nói càng tức, đẩy Lâu Ngữ thật mạnh, Lâu Ngữ nhất thời không phản ứng bị té ngã, kết quả va chạm vào ghế nhựa phát ra tiếng đau.

Lâu Thi lập tức ngồi xuống nâng Lâu Ngữ dậy, nhíu mày nói: "Phế vật! Em đẩy anh anh sẽ không trốn? Đau chỗ nào? Em bôi thuốc cho anh." Trên mặt nàng rõ ràng hiện ra sự lo lắng.

Lâu Ngữ: "..."

Cậu coi như cũng hiểu được, cái gì là 'miệng dao găm tâm đậu hủ' (*), cậu nói: "Ách, không cần bôi thuốc, chỉ đụng một cái, không đau."

(*) aka khẩu xà tâm phật :v

Lâu Thi cho Lâu Ngữ ngồi trên giường, cô thuần thục lấy lọ thuốc mỡ từ trong ngăn kéo, mở lọ thuốc ra, động tác nhẹ nhàng trân trọng bôi thuốc lên mặt Lâu Ngữ, nói: "Chủ cửa hàng nói, đây là phương thuốc tổ truyền của họ, chuyên trị các bệnh về làn da, thoạt nhìn có hiệu quả, mụ đậu đậu trên mặt anh cũng đã bớt đi một chút rồi."

Lâu Ngữ: "..." Rốt cuộc trên mặt cậu có bao nhiêu mục đậu đậu?

Trầm mặc một lát, Lâu Thi nói: "Ngu ngốc, anh còn dám đi sòng bạc, cũng không cần Lâm biến thái ra tay, em sẽ ra tay trước."

Lâu Ngữ theo bản năng đem tay giấu ra sau lưng.

Lâu Thi bôi dược cho Lâu Ngữ tốt rồi, nói: "Dọn phòng sạch sẽ, đừng khiến dì Trương giúp anh dọn, đừng cả ngày ở trong chuồng heo." Cô dừng một chút, rồi nói: " Em cũng không muốn ảnh chụp của em cùng với rác làm bạn đâu."

Vừa nghe xong, Lâu Ngữ lập tức ngộ ra, đây là phòng của cậu.

Lâu Thi mắng nhẹ Lâu Ngữ vài câu: "Em đi gặp Lâm tiện nhân, anh cũng không cần lo lắng, em sẽ không tìm khổ đâu" Cô vừa nói vừa làm động tác thân mật búng trên trán Lâu Ngữ một cái.

Lâu Ngữ: "..."

Lâu Thi đi rồi, Lâu Ngữ vẫn còn ngồi ở trên giường ngốc ngốc để tiêu hóa hết những sự kiện ngày hôm nay, kết quả lại nghĩ đến vừa mới xuyên qua trên người chỉ còn một cái khố tâm trạng lại xấu hổ và giận dữ.

Lâu Ngữ: "..."

Mặt Lâu Ngữ nóng lên, cả người đều không khỏe nổi.

Cậu hít hít mũi, cố gắng quên đi một màn kia, kết quả càng cố gắng quên lại quên không được, nhiệt độ trên thân thể lại càng nóng lên, cậu đứng lên, rót cho mình một chén nước, ngửa cổ uống hết, ừm kết quả lại phun ra đúng một ngụm.

Nước thật khó uống.

Lâu Ngữ nhăn mặt nhất thời làm cho đám đậu đậu trên mặt tụ thành một đoàn, cậu cầm ấm nước trung thủy đem ra ngoài của sổ đổ.

Thời gian loáng thoáng qua, ở xa xa cậu nghe được dưới lầu có người nói chuyện: "Những kẻ có tiền trên thới giới đều không hiểu nổi, mua hai ấm nước trung thủy, uống một bình, ném một bình , đúng là có tiền có thể tùy hứng."

Lâu Ngữ: "..." Nước khó uống như thế này đổ một cái cũng gọi là tùy hứng?

Lâu Ngữ đóng cửa sổ lại, tùy tay phát khảo trên không trung, dùng mắt thường không thể nhìn thấy ngưng tụ khí thể lại một chỗ theo sử chỉ dẫn của cậu hóa thành những giọt nước lóng lánh trong suốt, cộng thêm sự dẫn dắt của cậu chảy vào ấm nước, một lát sau, ấm nước được nước lắp đầy.

Lâu Ngữ rót cho mình một chén nước, ngửa đầu uống hết, hương vị ngọt lành, chất lỏng mát lạnh chảy vào hầu trung(*). Đây mới là nước có thể uống được nha.

(*) Cổ họng (thật ra ta muốn ghi yết hầu cơ nhưng thấy nó sao sao nên để nguyên văn luôn :v)

Ngưng kết ra nước, Lâu Ngữ chỉ mới ba tuổi ở đời trước liền có dị năng này.

Hết chương 2




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro