cậu ấy muốn làm học bá (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 3

editor: _chizrs

***

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, Tần Kiệt Siêu ngẩn người một chút, chỉ thấy Hoắc Hiểu Mạn chậm rãi đi tới, nhìn Tạ Văn Hàm, tâm bình khí hòa hỏi: "Tạ Văn Hàm, có thể mượn bút ký của cậu dùng một lát không?"

Sau Cao Tĩnh Đình, Hoắc Hiểu Mạn phát hiện chỗ tốt trong bút ký, từ trước đến giờ môn sinh học của cô khá yếu, mỗi lần kiểm tra sinh học đều là vật cản, đã học bù rất nhiều, nhưng Hoắc Hiểu Mạn vẫn không hài lòng, lần này thấy được bút ký từ chỗ Cao Tĩnh Đình, đôi mắt Hoắc Hiểu Mạn đều tỏa sáng.

Cả lớp hơi hoảng hốt, Hoắc Hiểu Mạn... Hoắc Hiểu Mạn mượn bút ký Tạ Văn Hàm?

Đây là Hoắc Hiểu Mạn kiêu căng tự mãn của lớp đó hả?

Cậu ta mà cũng tìm mượn bút ký của người khác?

Khó mà tin nổi!

Sau đó, bạn học gần đó đều nhìn Tần Kiệt Siêu.

Mới vừa rồi Tần Kiệt Siêu còn đang cười nhạo Cao Tĩnh Đình mượn dùng đồ của Tạ Văn Hàm, sau đó châm chọc Cao Tĩnh Đình mập mờ với Tạ Văn Hàm, quay đầu Hoắc Hiểu Mạn liền tìm Tạ Văn Hàm mượn, đại tiểu thư như Hoắc Hiểu Mạn mà cũng mượn, điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ bút ký của Tạ Văn Hàm thật sự có ích a!

Bằng không cao ngạo như Hoắc đại tiểu thư làm sao có khả năng cúi đầu đi tìm Tạ Văn Hàm mượn bút ký? 

Mà này đối với Tần Kiệt Siêu là gì?

Đây rõ ràng là một cái tát trực tiếp lên mặt Tần Kiệt Siêu a!

Tiếng "bốp" ai cũng nghe!

Chân trước đang cười nhạo người ta, chân sau liền có người vả mặt.

Chậc.

Mặt Tần Kiệt Siêu dần dần có chút khó coi, gã vốn cũng không phải tính tình nóng nảy, chán ghét Tạ Văn Hàm cũng không phải mới đây, ngày hôm nay thật vất vả mới có cơ hội châm chọc cậu, nếu thành công không chừng làm cho mấy đứa con gái trong lớp giữ khoảng cách với Tạ Văn Hàm, làm cậu ta lần nữa trở thành đứa tàng hình.

Gã nhìn thấy Cao Tĩnh Đình do dự, tâm lý vui vẻ, cũng rất hả giận, Tạ Văn Hàm là loại người như vậy, nên tồn tại ở góc nhỏ nào đó không ai để ý mới đúng! Kết quả nó còn chưa cao hứng được mấy phút, Hoắc Hiểu Mạn liền đứng ra, đứng ra còn đỡ, còn giúp Tạ Văn Hàm vả mặt nó?

Cái quái gì vậy!

Tần Kiệt Siêu sắp tức muốn chết rồi, nửa khuôn mặt đều đỏ lên vì tức, cảm nhận được mấy ánh mắt bên cạnh, tâm tình như có đống lửa đang cháy, cả giận nói: "Hoắc Hiểu Mạn! Cậu có ý gì?!"

Hoắc Hiểu Mạn mượn được đồ, nhìn lướt qua, đôi mắt đều sáng, ngay lúc đang hài lòng, nghe thấy Tần Kiệt Siêu tìm ngược, lúc này liền oán trở lại, "Tôi có ý gì cậu không nhìn thấy sao? Đôi mắt có vấn đề thì đi khám, ở đây phát bệnh làm gì?"

"Người khác mượn đồ là phải báo cáo với cậu à? Cậu có thấy mình lo chuyện bao đồng không vậy?" Hoắc Hiểu Mạn có chút khinh thường nhìn qua Tần Kiệt Siêu, "Làm sao? Mơ à? Đố kị à? Đố kị người ta tìm Tạ Văn Hàm không tìm cậu à?"

Bị Hoắc Hiểu Mạn đâm trúng tim đen trước mặt mọi người, Tần Kiệt Siêu thẹn quá hóa giận, tức giận nói: "—— Hoắc Hiểu Mạn! Cậu ngậm máu phun người!"

"Tôi ngậm máu phun người?" Hoắc Hiểu Mạn nhịn không được bật cười, "Thì ra cậu còn biết cái từ này a, không tồi không tồi, có muốn tôi vỗ tay cho cậu không?"

Dứt lời, Hoắc Hiểu Mạn thật sự vỗ tay, "Cậu lúc nãy nói bậy về Cao Tĩnh Đình với Tạ Văn Hàm rất vui đúng không?"

"Có muốn tôi giúp cậu nhớ lại chút không?"

Hoắc Hiểu Mạn chửi người là đâm vào tim người ta mà chửi, Tần Kiệt Siêu thật sự muốn phun máu, đặc biệt là cảm nhận ánh mắt cười nhạo xung quanh, Tần Kiệt Siêu chỉ hận không thể tìm khe nứt chui vào!

Hoắc Hiểu Mạn cười nhạo một tiếng, lười phản ứng nó, mà Cao Tĩnh Đình rốt cục lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: "Tần Kiệt Siêu!"

Tần Kiệt Siêu theo bản năng mà run lên, cả người đều hiện ra mấy phần hoảng loạn.

"Cậu có vấn đề gì với tôi, cứ nói thẳng." Cao Tĩnh Đình nhìn thẳng gã, khóe mắt hơi ửng hồng, nước mắt lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn gằn từng chữ một, "Tạ Văn Hàm là người tốt, bút ký của cậu ấy rất tỉ mỉ, kiến thức trong này so với trong giáo án của thầy hơn nhiều lắm, vừa nhìn là biết tốn nhiều công sức, cậu ấy nguyện ý đưa cho tôi mượn, làm tôi rất cảm kích."

"Nếu như tôi là Tạ Văn Hàm, tôi cũng không muốn cho người khác mượn, chớ nói chi là cho người khác photo."

Cao Tĩnh Đình mím mím khóe môi, hít vào một hơi thật dài, hơi nức nở nói: "Tôi biết cậu không thích tôi, lúc nào cũng nhắm vào tôi, nhưng Tạ Văn Hàm vô tội."

"Cậu muốn gì có thể nói thẳng với tôi, đừng liên lụy người vô tội!"

Không... Không phải... Tôi...

Tần Kiệt Siêu nhìn Cao Tĩnh Đình, cảm giác mình là bóng hơi bị đâm thủng, tay chân luống cuống, gã muốn giải thích, muốn nói mình không có không thích cô, gã thật ra là thích cô, thế nhưng khóe môi động mấy lần, làm thế nào đều không nói ra được.

Nội tâm ủ rũ không gì sánh kịp.

Mà vào lúc này, bạn học chung quanh đều không nhìn nổi, từng người đứng dậy.

"Tần Kiệt Siêu, việc này là cậu kiếm cớ, chọc Cao Tĩnh Đình khóc, còn không xin lỗi?"

"Đúng vậy, người ta mượn đồ Tạ Văn Hàm là sai hả? Coi như lần trước Tạ Văn Hàm thi không tốt, cậu ta cũng từng đạt top10, còn cậu thì sao?"

"Tạ Văn Hàm đã làm sai điều gì? Mượn bút ký thôi mà bị cậu chửi? Sau đó còn ai dám cho bạn học mượn bút ký? Để bị cậu chửi tới chết hả?"

"Nhanh xin lỗi đi, chần chờ cái gì?"

Tần Kiệt Siêu đương nhiên là không áy náy, gã không thấy mình có lỗi, nhưng nhìn người mình thích mím môi, khóe mắt đỏ, trong đôi mắt còn mang theo nước mắt, nhất thời khó chịu, lẩm bẩm nói: "... Xin lỗi."

Cao Tĩnh Đình quay đầu bước đi, không để ý gã xin lỗi, Hoắc Hiểu Mạn ngược lại là phóng khoáng mà vỗ vỗ vai Tạ Văn Hàm, khuyên nhủ: "Đừng nói cảm ơn, tôi mượn bút ký cậu cũng chưa nói đây, khách khí cái gì a?"

"Tính tình cũng đừng mềm như vậy, nên phản bác những lúc như thế."

Tạ Văn Hàm mỉm cười gật gật đầu với Hoắc Hiểu Mạn, có chút thiếu niên ngây ngô, Hoắc Hiểu Mạn nhìn gò má Tạ Văn Hàm, tâm lý không tự chủ thấy thoải mái, cô nhìn Tạ Văn Hàm càng cảm thấy vừa mắt, loại nam sinh trong sáng này chơi với tên thần kinh Thi Giác Vinh kia được? Chỉ sợ là không biết từ chối nên mới bị đám bệnh thần kinh kia lôi kéo đi.

Thật thảm.

Học sinh xung quanh cũng lại gần, nhiều ít an ủi Tạ Văn Hàm.

"Đầu óc Tần Kiệt Siêu có bệnh, đừng để ý đến cậu ta."

"Chắc nắng nóng quá làm cậu ta quên uống thuốc đó, lời cậu ta đừng để trong lòng nha."

"Đừng vì Tần Kiệt Siêu mà tâm trạng không tốt, không cần thiết."

"Ừ ừ, đừng để ý cậu ta."

"Đúng rồi, có muốn ăn đồ ngọt không? Đồ ngọt làm người ta vui vẻ á."

"Tôi có sô cô la!"

"Tôi có bánh ngọt nè!"

"Này cậu ăn hoa quả không?"

Lúc chuông vào học vang lên, Tạ Văn Hàm đã nhận được một đống đồ ăn vặt từ bạn học, có kẹo, bánh ga tô nhỏ, sô cô la, có bánh tôm chiên khoai lang*  và vài món ăn vặt nhỏ, còn có táo tây và cam, Tạ Văn Hàm từ chối mãi, cũng không có tác dụng gì, nếu như không phải chuông vào học vang lên, đồ ăn vặt trên bàn cậu sẽ có thêm nữa.

Tạ Văn Hàm đem đồ ăn vặt cất cẩn thận, trong con ngươi chợt lóe một nụ cười, đây là tâm nguyện của nguyên chủ a.

Nguyên chủ trước khi chết còn là học sinh, tâm nguyện cũng vô cùng đơn giản, muốn thiếu niên ôn hòa trở lại, thầy giáo bạn bè yêu thích như cũ, cậu muốn làm cha mẹ tự hào, cho nên muốn trở thành học bá, lúc thi tốt nghiệp trung học có thành tích tốt, để cha mẹ vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ.

Nếu có thể, thì trả thù bọn Thi Giác Vinh, làm bọn họ chịu trừng phạt mà họ xứng đáng. Nếu không thể, chỉ cần cha mẹ hắn vẫn khoái khoái lạc lạc mà sống, cái gì đều không quan trọng.

Nguyện vọng vô cùng đơn giản, cũng không chấp nhất với trả thù, có thể thấy được tâm tính của người này. 

Tạ Văn Hàm rất có hảo cảm với nguyên chủ, cho nên cũng không ngại giúp cậu nhiều một chút.

Nghiêm túc ghi chép trên vở, trong con ngươi nhanh chóng lóe một nụ cười, chương trình học cấp ba đối với cậu mà nói vẫn còn đơn giản, cậu nắm giữ một siêu não, chỉ dùng mấy ngày liền đem những kiến thức này toàn bộ nắm vững, hiện tại cũng chỉ là làm ra một bộ dáng nghiêm túc học tập, để tăng độ yêu thích của lão sư cùng bạn học trước mặt mà thôi.

"... Vương Dục, em lên giải bài này đi."

Thầy Cao dạy toán lật tới bài cuối của đề thi, bài này có độ khó lớn, ông gọi Vương Dục có thành tích tốt nhất lớp trả lời. Vương Dục trầm mặc nửa phút, thành thực nói: "Thưa thầy, em không biết ạ."

Thái độ thẳng thắn, thầy Cao chỉ có thể cho nó ngồi xuống, lại kêu thêm ba học sinh điểm toán tốt, đều không tìm ra đáp án bài này. Thầy Cao định từ bỏ mà tự mình giải, dù sao mấy đứa bọn họ cũng chưa giải bao giờ, trong năm lớp có mấy đứa làm được đâu?

Nhưng vào đúng lúc này, thầy Cao nhìn tới đôi mắt Tạ Văn Hàm.

Đó là một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ôn nhu mà tự tin, vô cùng đẹp đẽ.

Thần xui quỷ khiến, thầy Cao gọi Tạ Văn Hàm.

Thế nhưng ở giây tiếp theo, thầy Cao hối hận rồi, lần này Tạ Văn Hàm thi tháng mới hơn ba trăm, toán chỉ hơn chín mươi, vừa đạt yêu cầu, sao làm bài này được?

Nhưng ông đã kêu Tạ Văn Hàm, cũng không có cơ hội đổi ý, chỉ thấy Tạ Văn Hàm đứng lên, chuẩn bị nghe Tạ Văn Hàm nói không biết.

Mà hai chữ này, thầy Cao tạm thời không có cơ hội nghe được.

Thiếu niên tinh tế kiên cường dùng âm thanh nhu hòa mà sạch sẽ chậm rãi nói: "Bài này cần vẽ thêm vài đường thẳng phụ, biến đổi vài công thức, như là..." 

Mắt thầy Cao từ từ sáng lên.

Dòng suy nghĩ Tạ Văn Hàm rõ ràng, phương pháp cũng là loại đơn giản thẳng thắn, nhìn theo mấy cái đường thẳng phụ, những người khi nãy thầy giáo gọi như hiểu được gì, hơn nữa chỉ nhìn mấy công thức kia, làm mắt bọn họ càng ngày càng sáng, một người trong số đó lấy giấy nháp giải theo ý tưởng của Tạ Văn Hàm mà tính toán, cho dù thành tích không tốt cũng có thể nghe hiểu, nghe đến cuối cùng còn có cảm giác được khai sáng*.

_chizrs: bản qt là [thể hồ quán đỉnh], được dùng để nói về trí tuệ/ trí não được khai sáng, loại bỏ phiền não...

Những gì Tạ Văn Hàm nói sau đó, khóe mắt thầy Cao nhìn Tạ Văn Hàm đã sáng, còn lớn tiếng biểu dương cậu một phen, bạn học trong lớp nhìn về phía Tạ Văn Hàm cũng không khỏi có mấy phần kinh ngạc,

——Vương Dục hay Hoắc Hiểu Mạn bọn họ đều không giải được, Tạ Văn Hàm có thể giải!

——Lúc nào mà Tạ Văn Hàm lợi hại như vậy?

Học sinh thành tích tốt đều không tự chủ nhìn về phía Tạ Văn Hàm, sau đó yên lặng đem người này để ở trong lòng, từ nay về sau, bọn họ lại thêm một đối thủ cạnh tranh thực lực mạnh a!

...Phải nỗ lực thêm nữa mới được. 

Sau khi tan lớp, thầy Cao đi vô cùng phấn chấn, vừa vào văn phòng liền nghe có người hỏi: "Lão Cao, sao cao hứng vậy? Xảy ra chuyện tốt gì à? Nói ra cho bọn tôi nghe chút coi!"

Thầy Cao cười cười, hỏi: "Lớp mấy người có ai giải hết cái đề kia không?"

"Ông nói cái bài cuối trong đề thi phát xuống hai ngày trước hả?" Người giáo viên kia lắc lắc đầu, "Độ khó của bài đó quá cao, đứa nào làm được? Hơn nữa tính toán nhiều, lớp tôi có học sinh kia có ý tưởng, nhưng nhìn lượng tính toán đó, cũng không làm luôn."

Giáo viên đó nhìn mặt mày thầy Cao phấn khởi, trong con ngươi cũng chứa ánh sáng, nói: "Lớp ông có học sinh làm được hả?"

"Đúng!" Cao lão sư gật đầu cười nói, "Tạ Văn Hàm lớp tôi làm được, dòng suy nghĩ rất hoàn mỹ, em ấy vẽ thêm mấy đường thẳng, lại dùng mấy cái công thức, hoàn hảo tránh khỏi đường cụt trong lúc giải, không tệ đâu."

"Tạ Văn Hàm?" Thầy giáo đó nhíu mày, "Hai mươi vị trí đầu không có em đó a...từ từ...sao cái tên này nghe quen vậy?"

"Có phải là em Tạ Văn Hàm hồi trước chơi với Thi Giác Vinh bọn họ, chủ nhiệm lớp Năm* khuyên hết lòng cũng không quay đầu lại không?" Một cô giáo bàn bên cũng gia nhập vào cuộc đối thoại.

_chizrs: kiểu như lớp 12/5, mà bản qt khi lớp năm nên tui để nguyên ạ~

"Đúng, chính là em đó." Thầy Cao thở dài một hơi, có chút ưu sầu, "Đứa nhỏ này thông minh, chân thật, cầu tiến, cũng không biết sao tiếp xúc cùng Thi Giác Vinh, hiện tại không riêng Tiểu Lý sầu, tôi cũng sầu a."

"Hiếm khi thấy một mầm mống tốt."

Cô giáo khác cũng thở dài, trong chốc lát, người đó do dự nói: "Bằng không thì đề cử em ấy đi thi đua? Mặc dù nói sẽ không đề cử học sinh cấp ba, thế nhưng em ấy đi thi , cũng không có cách nào cùng Thi Giác Vinh bọn họ chơi, coi như là một loại biện pháp cách ly đi, nói không chừng có thể."

Con ngươi Thầy Cao sáng ngời, cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt, nhưng ông không làm chủ được, vì vậy nói: "Vậy tôi đi lớp Năm tìm Tiểu Lý thương lượng một chút."

Thầy Cao vẫn luôn nhớ chuyện này, chờ có thời gian liền lên văn phòng tìm chủ nhiệm lớp Năm, cô Lý. Lúc ông tới, thầy Viên dạy vật lý cũng ở đó, đang vui vẻ nói gì đó.

"Tạ Văn Hàm đứa nhỏ được, cô chưa từng xem bút ký môn vật lý của em ấy, phải nói là hoàn mỹ, đứa nhỏ này thi vật lý nhất định có thể lấy giải về, cũng vừa vặn đem em ấy cùng đám người Thi Giác Vinh tách ra, này không vừa vặn sao, cô nói có đúng hay không a cô Lý?"

Thầy Cao để sát vào nghe, thì thầy Viên này cũng tìm cô Lý để thương lượng chuyện đi thi, lúc này liền cuống lên, nói: "Không được! Tạ Văn Hàm đứa nhỏ này cũng có thiên phú môn toán, cần phải thi toán mới đúng!"

Thầy Viên nheo mắt lại, cắn răng nói: "Thiên phú vật lý của Tạ Văn Hàm cũng rất tốt, em ấy cần phải tham gia thi vật lý!"

"Thi toán!"

"Đi thi vật lý!"

Cô Lý chủ nhiệm lớp Năm nhìn thầy Viên và thầy Cao ầm ĩ, chỉ cảm thấy đau đầu.

...Ai có thể nói cho cô nghe cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Mà cùng lúc đó, Tần Kiệt Siêu bị người kêu tới rừng cây nhỏ.

Thi Giác Vinh xách cổ áo của gã, ánh mắt lạnh lẽo, gằn từng chữ một: "Nghe nói, mày kiếm chuyện với Tạ Văn Hàm à?"

***

*/bánh tôm chiên khoai lang/

_chizrs: là bánh này hả quý dị? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro