cậu ấy muốn làm học bá (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 4

editor: _chizrs

***

Con ngươi Thi Giác Vinh cực kỳ tối tăm, nhìn chăm chăm Tần Kiệt Siêu, hận không thể đem Tần Kiệt Siêu ăn tươi nuốt sống.

Tuy biết rõ Tạ Văn Hàm tuyệt đối không bị thiệt thòi, nhưng vừa nghĩ tới ở nơi gã không thấy có người gây chuyện với Tạ Văn Hàm, nội tâm Thi Giác Vinh như có đám lửa cháy lớn.

Người của gã, cũng có kẻ dám động?! 

—— muốn chết!

Sắc mặt Thi Giác Vinh thật sự khó coi, làmTần Kiệt Siêu không khỏi hoảng loạn, nó nghe nói Thi Giác Vinh cùng Tạ Văn Hàm nháo lớn mới dám động thủ với Tạ Văn Hàm, nó cũng thấy mấy ngày nay Thi Giác Vinh không đến tìm Tạ Văn Hàm a! Hơn nữa không phải nói Thi Giác Vinh ghét Tạ Văn Hàm và đã nhục nhã Tạ Văn Hàm sao? Làm sao... Tại sao lại như vậy?

Thi Giác Vinh đang ra mặt vì Tạ Văn Hàm sao?

Tần Kiệt Siêu lầm bầm nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, nó có thể hãm hại Tạ Văn Hàm, cũng không dám nói "không" với Thi Giác Vinh, nói lớn tiếng cũng không dám, bây giờ nhìn Thi Giác Vinh tức giận như vậy, nó đâu dám nói gì?

Đương nhiên là một mực đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên trên đầu người khác.

Nếu như không phải bọn kia lừa nó nói Thi Giác Vinh và Tạ Văn Hàm chia tay, nó làm sao ra tay với Tạ Văn Hàm? Nó và Tạ Văn Hàm không thù không oán, chỉ là muốn mượn bộ mặt Tạ Văn Hàm để gia nhập Thi Giác Vinh thôi a!

Nó là vì lấy lòng Thi Giác Vinh, tuyệt đối không phải muốn đắc tội gã!

Bọn kia muốn hại nó!

Nhất định là nhìn nó quá ưu tú, sợ nó thật sự làm bạn với Thi Giác Vinh, không có vị trí của bọn họ, bọn họ mới dùng chiêu này để hãm hại nó!

Tần Kiệt Siêu hối hận không thôi, bởi vì sợ, thân thể vẫn luôn căng thẳng. Thi Giác Vinh trong tròng mắt lóe vẻ khinh bỉ, gã đem Tần Kiệt Siêu đá ra ngoài, lưng Tần Kiệt Siêu đụng vào thân cây, đau đến vành mắt đều đỏ, cũng không dám nói gì, chỉ có thể hít hít khí lạnh.

"Tao nhắc nhở mày..." Thi Giác Vinh đạp đạp Tần Kiệt Siêu ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói, "Sau này mày còn bắt nạt Tạ Văn Hàm, thì không đơn giản như này đâu, hiểu chưa?"

Tần Kiệt Siêu vội vàng gật đầu, mắt lộ ra sợ hãi, nếu như biết Tạ Văn Hàm cùng Thi Giác Vinh không có mâu thuẫn, cho nó thêm mười cái lá gan nó cũng không dám ra tay đối phó Tạ Văn Hàm nữa!

"Rất tốt." Dáng vẻ Tần Kiệt Siêu thật sự là quá cay mắt, Thi Giác Vinh thấy phiền, người như thế gã thấy nhiều rồi, không cần thiết cùng nó nói nhiều, đánh một trận liền đàng hoàng, bất quá Tần Kiệt Siêu cũng thực sự nhát như chuột, không cần đánh liền ngoan ngoãn, cũng ít thấy.

Thi Giác Vinh cười lạnh hai tiếng, chỉ cảm thấy mình cần nhìn ảnh Tạ Văn Hàm chút để rửa mắt, muốn ra oai phải tìm cớ, lúc thấy kẻ mạnh hơn chạy nhanh nhất, sợ hãi nhất, gã xem thường nhất kẻ như thế.

Trái lại là Tạ Văn Hàm, bộ dáng mãi mãi ôn hòa ngượng ngùng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cùng ai nói chuyện cũng ôn hòa, phảng phất sẽ không bao giờ nổi giận, gã đã từng cho Tạ Văn Hàm là thú cưng bị rút móng vuốt và răng nanh, sau đó mới phát hiện Tạ Văn Hàm chẳng qua là không đem những thứ này để ở trong lòng.

Tạ Văn Hàm hung hãn như vậy, khiến không ai nào có thể chống đối.

Vẻ đẹp hung hãn cùng dáng vẻ ôn hòa ngượng ngùng có sự chênh lệch rõ ràng, rõ ràng nắm giữ  sức mạnh, mà lại không dùng, bất kể là bộ mặt nào, ánh sáng trên người Tạ Văn Hàm đều không thể che đậy.

Mà nụ cười tươi sáng kia, cũng thật mê người.

Thi Giác Vinh đột nhiên nghiêng đầu lại, nheo mắt nhìn Tần Kiệt Siêu, gã cần một người mọi lúc báo cho gã tin tức của Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm dịu dàng như vậy, lỡ có người tỏ tình với cậu ấy thì sao? Tạ Văn Hàm không biết từ chối người khác, tính tình mềm, nếu có người không biết xấu hổ mà tấn công dồn dập, nói không chừng cậu ấy thật sự đồng ý.

Nghĩ tới đây, con ngươi Thi Giác Vinh dần hiện ra mấy phần lửa giận, lúc này gã đã quên lúc trước gã dùng phương pháp không biết xấu hổ đó lên người Tạ Văn Hàm.

"Này..." Thi Giác Vinh lạnh lùng nói, "Mày có tình nguyện giúp tao một việc không?"

Mà một bên khác, bởi vì thầy Cao cùng thầy Viên không thống nhất, cô Lý rốt cục biết lý do, liền đề nghị gọi Tạ Văn Hàm đến, để bản thân cậu chọn, thầy Cao thầy Viên ai cũng không nói lại ai, chỉ có thể đồng ý đề nghị này của cô Lý.

Lúc Tạ Văn Hàm đến văn phòng, hai người thấy còn cãi nhau, cô Lý kẹp ở giữa nhức đầu muốn chết, thấy Tạ Văn Hàm như thấy nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng đem Tạ Văn Hàm kéo qua.

Tới gần, cô Lý không khỏi kinh ngạc, trước đó vài ngày cô cũng thường thường tìm Tạ Văn Hàm nói chuyện, đối với trạng thái Tạ Văn Hàm hết sức rõ ràng, đứa bé kia sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen, trên người cũng không sạch sẽ khoan khoái như vậy, còn mang theo mùi thuốc lá và lung ta lung tung mùi nước hoa giá rẻ, càng mang theo thái độ ngơ ngơ ngác ngác, nếu khi đó cô nặng lời cũng không quá đáng, chỉ hận không thể mở ra đầu Tạ Văn Hàm ra nhìn bên trong đến cùng chứa những gì!

Mà hai ngày nay, bởi vì nhiều chuyện, cô cũng không lại tìm Tạ Văn Hàm nói chuyện, kết quả quay đầu nhìn lại, đứa nhỏ này tựa như thoát thai hoán cốt, kiên định hơn, càng thêm tự tin, cũng càng thêm trong suốt, như minh châu lênh đênh dần dần quét sạch bụi bám trên thân, tỏa ra hào quang chói mắt chưa từng có. 

"Cô Lý, thầy Cao, thầy Viên." Tạ Văn Hàm mỉm cười vấn an, đặc biệt ngoan ngoãn.

Trong lúc nhất thời, cô Lý vui mừng cực kỳ, nhưng hai người thầy cũng không cho cô cơ hội tiếp tục vui mừng, hai bên trái phải tranh đoạt Tạ Văn Hàm.

Sau khi hiểu đại khái ý kiến của thầy cô, lại nghe thầy Cao thầy Viên từng người thổi phồng một phen toán hoặc vật lý, Tạ Văn Hàm suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Hai cuộc thi đó, em có thể cùng đi không ạ?"

Nghe câu trả lời này, hai thầy cũng không cao hứng, hai vị không tự chủ được nhíu mày, thầy Cao cố hết sức uyển chuyển khuyên bảo Tạ Văn Hàm, thầy Viên thì lại nói thẳng: "Ham nhiều nhai không nát."

Cô Lý cũng có chút không đồng ý nhìn Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm nhìn dáng vẻ không đồng ý của ba người, vẫn chưa lộ ra nửa phần khiếp đảm, chỉ bình tĩnh nói: "Em chưa từng học qua bất kỳ kiến thức gì liên quan đến cuộc thi, cũng không có kinh nghiệm gì, nếu em không thử một chút, làm sao biết em thích hợp với môn nào hơn ạ?"

Cô Lý uyển chuyển nói: "Tinh lực của học sinh cấp ba, vẫn nên đặt trên thi đại học."

Tạ Văn Hàm nở nụ cười, con ngươi sạch sẽ mà trầm ổn và tự tin không nói ra được, cậu nói: "Trên lý thuyết như thế là không sai, nhưng tình cờ đi ra ngoài mấy ngày, em cũng có thể tránh vài người, còn có thể càng chuyên tâm học tập nữa ạ."

Nghe Tạ Văn Hàm nói vậy, nội tâm cô Lý, thầy Cao, thầy Viên không khỏi dâng lên mấy phần đau lòng và thương tiếc, trước đó vài ngày Thi Giác Vinh mỗi ngày ở trước cửa lớp Năm tìm Tạ Văn Hàm cũng không phải bí mật gì, nhưng bọn họ đối tốt với Tạ Văn Hàm chỗ nào? Đem mấy thứ bàng môn tà đạo dạy cho đứa nhỏ ngoan ngoãn này, giai đoạn đó huyết áp cô Lý luôn dâng cao!

Vốn nghĩ Tạ Văn Hàm tự sa đọa, bây giờ xem ra, rõ ràng là bọn Thi Giác Vinh thấy Tạ Văn Hàm lương thiện, không biết từ chối người khác, cho nên cố ý.

Đứa nhỏ đáng thương, tính tình quá ôn hòa, không sắc bén, nội tâm càng thiện lương, không nghĩ xấu cho ai, nên bị đám người kia dắt mũi!

Nhất thời, cô Lý chỉ cảm thấy đau lòng, một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy lại bị đám người kia ép buộc, cố tình những người đó cũng không tốt lành gì, lại nhìn Tạ Văn Hàm liền thấy nơi nào nơi nào cũng vừa mắt, thật là một đứa trẻ tốt.

Thầy Cao cùng thầy Viên cũng có ý nghĩ như thế, mới vừa không đồng ý đều tan thành mây khói, mà tận tâm tận lực mà giúp Tạ Văn Hàm tính toán, hai cuộc thi Tạ Văn Hàm tham gia cũng không đáng kể, thời gian thi khác nhau, khi thi lấy được giải thưởng còn có hi vọng thêm điểm thi đại học, thành tích đặc biệt xuất sắc cũng có thể được quốc gia chọn, tham dự huấn luyện, sau đó cuối cùng tuyển ra mấy người tạo thành nhóm đại diện quốc gia dự thi.

Đương nhiên, người tham dự huấn luyện đều không thể được chọn, nhưng mỗi người trong đó đều được cộng điểm thi đại học, mà thí sinh tự nguyện tham gia thi cũng có ưu thế.

Thầy Cao thầy Viên nói rõ ràng với Tạ Văn Hàm, liền để Tạ Văn Hàm về lớp, nhìn bóng lưng Tạ Văn Hàm, hai vị lão sư cũng không nhịn được thở dài, "Đứa trẻ ngoan vậy mà, làm sao liền... haiz."

"Không được..." Viên lão sư nhíu mày lại, nói, "Tôi phải nói chuyện này với hiệu trưởng chút, trước kia những học sinh này không trêu trọc học sinh tốt, tự mình dằn vặt bản thân còn chưa tính, chúng ta là giáo viên không phải ba mẹ nó, quản được thì sẽ quản, không quản được sẽ không quản, bây giờ thì sao, chính mình không học giỏi lại đi trêu chọc con ngoan nhà người ta, tôi không nhìn nổi rồi!"

"Thật sự coi trường học là nhà của bọn nó, chỗ nào cũng dám chơi? Làm xằng làm bậy coi trời bằng vung? Bọn nó quen rồi!"

Thầy Viên tức giận không nhẹ, hiếm khi gặp một học sinh ông thích, thầy Cao cũng đứng lên, nói: "Đi một chút đi, tôi đi với ông, bình thường mở một con mắt nhắm một con mắt còn chưa tính, còn tiếp tục như vậy trường học sắp thành nơi giải trí của bọn chúng rồi, thật không nể mặt giáo viên chúng ta a."

Thầy Viên hay thầy Cao đều là nhân tài số một số hai của nhất trung, hai người còn tốt nghiệp Hoa đại*, thời đó sinh viên Hoa đại đáng giá cỡ nào? Hơn nữa những năm gần đây hai vị nhà giáo này cũng không thiếu mấy bài luận văn, thanh danh cả thành phố đều có thể nghe được, mấy năm trước lúc Phó hiệu trưởng từ chức, Bộ giáo dục có ý muốn thầy Viên hoặc thầy Cao tiếp nhận, nhưng hai người đều ngại phiền phức, hơn nữa Phó hiệu trưởng nhiều chuyện bận cũng không tiếp tục lên lớp được, hai người cũng không chịu làm, việc này cũng không giải quyết được gì.

_chizrs: Hoa đại a.k.a Đại học Thanh Hoa

Cho nên ý kiến của bọn họ, hiệu trưởng vẫn muốn nghe hai câu.

Hơn nữa hai người bọn họ cũng không để ý có đắc tội hiệu trưởng hay không, hiệu trưởng nếu làm cho bọn họ mang giày nhỏ hoặc khiến bọn họ đi, ra cửa liền có vô số trường học chờ đón, có thể từ thành phố lan tràn đến thủ đô, trường học mỗi tỉnh nhiều ít đều hâm mộ nhất trung có hai vị giáo viên như vậy a.

Hiệu trưởng nhìn hai người căm phẫn sục sôi trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu.

—— trước có sói sau có hổ, thời đại này làm hiệu trưởng cũng khó a QAQ!

Thông qua hệ thống biết được chuyện phía sau, nụ cười trên mặt Tạ Văn Hàm càng thêm chân thành, gặp Tần Kiệt Siêu cũng cười cười, nhưng Tần Kiệt Siêu như gặp ma, trực tiếp chạy.

Tình cảnh này bị không ít bạn học lớp Năm thấy, sau đó Tạ Văn Hàm liền thu hoạch một đống đồ ăn vặt cùng các loại an ủi, có người trực tiếp nhét đồ ăn trong miệng cậu, ăn nói hùng hồn: "Cậu xem cậu cánh tay nhỏ chân gầy! Học tập là hoạt động mệt mỏi cỡ nào a, đương nhiên phải ăn đồ ăn vặt bổ sung một chút!"

Tạ Văn Hàm dở khóc dở cười.

Trương Tường từ trước đến giờ vẫn chơi cùng Tần Kiệt Siêu, hai người ngồi cùng bàn, quan hệ không tệ lắm, tình huống vừa rồi cũng nhìn thấy, lúc này thấy Tần Kiệt Siêu nằm úp sấp ở trên bàn, không khỏi đến gần nắm vai Tần Kiệt Siêu, nhỏ giọng nói: "Được, anh em à, biết cậu thích Cao Tĩnh Đình, người ta chỉ mượn bút ký thôi."

"Không nói những cái khác, bút ký này thật sự..." Trương Tường giơ ngón tay cái lên, nhẹ giọng lại nói, "Nếu như tôi là Tạ Văn Hàm, tôi tuyệt đối không đem bút ký này cho ai mượn đâu, cái này cần tốn bao nhiêu tâm tư mới làm được chớ, cậu ta không hề để tâm đến trực tiếp cho mọi người photo luôn, có thể thấy được chút ít tâm tính, lúc trước tôi cũng không thích Tạ Văn Hàm lắm, sau chuyện này tôi thật sự là bội phục luôn á, không tin cậu xem chút đi, tôi dám cá trong lớp này không có người thứ hai như Tạ Văn Hàm."

Trương Tường lấy bản bút ký đã photo ra đưa Tần Kiệt Siêu, nói: "Cậu coi nè, thật sự mười phân vẹn mười, dù có người xoi mói cũng không tìm ra chút lỗi nào..."

Trương Tường còn chưa nói hết, Tần Kiệt Siêu đột nhiên đứng lên, sắc mặt đen thui mà đi, Trương Tường không hiểu ra sao, ngăn cản nó một chút, còn bị Tần Kiệt Siêu mạnh mẽ bỏ qua, lúc này liền chửi tục.

Tạ Văn Hàm Tạ Văn Hàm, đâu đâu cũng có Tạ Văn Hàm!

Tần Kiệt Siêu chỉ cảm giác mình nhịn một bụng lửa, vốn là vì Tạ Văn Hàm mà bị Thi Giác Vinh gây phiền phức cũng đã đủ uất ức, kết quả Thi Giác Vinh còn muốn nó chăm sóc Tạ Văn Hàm, muốn nó thời thời khắc khắc đem sự việc liên quan Tạ Văn Hàm báo cáo cho gã, nó thật sự dựa vào quan hệ bạn cùng lớp Tạ Văn Hàm mới có thể đáp lên Thi Giác Vinh, điều này làm Tần Kiệt Siêu tự cao tự đại xem thường Tạ Văn Hàm làm sao cam tâm?

Nó rõ ràng hơn Tạ Văn Hàm mà!

Thành tích cao hơn, dung mạo đẹp hơn, so với Tạ Văn Hàm thì nó cường tráng hơn nhiều lắm, cái nào cái nào cũng tốt hơn Tạ Văn Hàm, tại sao thứ nó muốn lấy thì chết sống không được, mà Tạ Văn Hàm có thể dễ dàng mà lấy?

Này không công bằng!

Tạ Văn Hàm nhìn thân ảnh Tần Kiệt Siêu đi ra ngoài, trong con ngươi lóe ý cười, bên trong ký ức của nguyên chủ, tên này hút máu nguyên chủ, đạp xương nguyên chủ để thượng vị.

Đám người Thi Giác Vinh trêu đùa Tạ Văn Hàm, mà người lúc đầu trắng trợn đồn thổi hay nói bóng nói gió cũng không phải bọn họ, mà là Tần Kiệt Siêu, Tần Kiệt Siêu dựa vào chuyện này mà câu kết cùng Thi Giác Vinh, trở thành anh em tốt, sau cũng nhờ Thi Giác Vinh bọn họ "che chở" mà một đường thuận buồm xuôi gió, đắc tội người ta mấy lần đều có sự giúp đỡ Thi Giác Vinh mà bình an vô sự, ngày tháng sau cũng trải qua hết sức thoải mái.

Mà Tạ Văn Hàm bị nó đạp xương trắng leo lên , lại chỉ có thể ở vực sâu địa ngục tuyệt vọng giãy dụa, biết bao bất công?

Đó chỉ là sự việc từng xảy ra, đời này, cậu từng chút từng chút giúp nguyên chủ đòi lại.

Tạ Văn Hàm viết vài chữ trên vở, khóe môi tạo nên độ cong ôn nhu, thiếu niên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái ngẩng đầu lên, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ánh mặt trời chiếu vào mặt của cậu, vì cậu dát lên một tầng màu vàng nhạt mông lung, mang theo vài phần mộng ảo giống như vẻ đẹp mong manh, làm cho cậu trở thành phong cảnh đẹp nhất trong mắt người khác.

Ngoài cửa sổ, người đàn ông cao lớn lẳng lặng nhìn chăm chú thiếu niên giống như tinh linh kia, nói với hiệu trưởng Vương bên cạnh: "Đứa trẻ kia là ai?"

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Công: Tôi rốt cục cũng ra sân!!!

Công: Dù cho ngay cả cái tên cũng không có, nhưng ít nhất tôi cũng ra sân 【 gió bão gào khóc. jpg 】

Công đến trường học có việc ~ vì tuyển người ~

Ở đây cũng nói chút, công cùng thụ không phải lần đầu tiên gặp nhau, Hàm Hàm xuyên qua rất rất nhiều thế giới, đây không phải thế giới thứ nhất của ẻm, tự nhiên không phải lần đầu tiên cùng công gặp, trước công gặp được Hàm Hàm vô số lần rồi, cho nên cũng không phải là nhất kiến chung tình, cảm ơn.

***

_chizrs: edit luôn phần của tác giả để các bạn đỡ cấn thiết lập bộ này he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro